Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đầu óc Sở Du ong ong một lát, thấp giọng gọi một tiếng: “Ca ca.”
Sở Minh tức giận đến run người, từ khi từ trường săn trở về, hắn đã không hề được nghỉ. Vốn cho là Mạnh Hàn Y thực là hạ nhân đi theo Tần Tranh, mặc dù hắn buồn bực Tần Tranh cùng đệ đệ mình tình cảm không hòa thuận, nhưng chẳng bao giờ hoài nghi Tần Tranh có tâm tư hành thích vua.
Cho đến khi Chân Nhi được tỳ nữ Sở gia hộ tống tới trước cửa Đông cung, Sở Minh còn đang nghĩ biện pháp bảo vệ cái mạng Tần Tranh. Đến lúc nghe được chuyện phát sinh ở Hầu phủ từ miệng đại nha hoàn Ngọc Bích, Sở Minh thật hận không thể khiến cho Hầu phủ trên dưới chết không an lành.
“Theo ta về nhà!” đuôi mắt Sở Minh có chút đỏ lên, lạnh lùng nói.
Sở Du vùng vẫy cổ tay, khí lực sót lại không đủ để tránh đi, chỉ đành cầu xin: “Ca… Ngươi không cần lo cho ta…”
Sở Minh nghe vậy tức giận công tâm, tay giơ lên cao, bàn tay suýt rơi xuống trên mặt Sở Du lại khó khăn dừng lại, cuối cùng nghiêm khắc phất tay áo bỏ qua Sở Du.
Sở Du ngã xuống đất, hồi lâu mới chống dậy, quỳ gối trước mặt Sở Minh, cúi thấp đầu, cố nén chua xót trong mắt.
“Mặc kệ ngươi… Chỉ trách ta quản ngươi quá ít…” Thân hình Sở Minh lảo đảo vài cái, liên tục cười khổ, đuôi mắt ửng hồng, khiến cho ngọc dung càng thêm bi thương: “Nếu năm đó ta có thể quan thúc ngươi, ngươi cũng không khăng khăng gả cho Tần Tranh ngay lúc chịu tang, tự hủy đi danh dự bản thân. Nếu năm đó ta có thể quản thúc ngươi, ngươi cũng không bỏ con đường làm quan mà lăn vào cái hang lớn trong phủ Nội vụ, chặt đứng cơ hội lên Đăng Các. Nếu lúc này ta còn mặc kệ ngươi, ngươi có phải ngay cả tính mạng cũng ném đi!”
Không phải tiến sĩ không được nhập giới hàn lâm, không phải giới hàn lâm không được nhập nội các. Sở Du năm ấy mười sáu tuổi, thi hội nhất bảng, một hồi thi vấn đáp kinh động cả kinh thành, tán dương không ngớt, một đêm nổi danh. Ai nấy đều cho rằng Sở Du sẽ giống như huynh trưởng đề tên bảng vàng, thi đậu trạng nguyên.
Bước vào Quỳnh Lâm Yến, cưỡi ngựa diễu phố, tiến hàn lâm, nhập nội các, say này một thân trong sạch cao quý, khiến người người chiêm ngưỡng. Vốn nên như vậy, nên là như thế, không ai nghĩ tới lúc phút chót, Sở Du mang bạch y xuất giá, lễ nghi sụp đổ, vui vẻ tiêu tan, thà rằng bị học tử thiên hạ chê trách cũng muốn gả tới Hầu phủ. Danh dự đã mất, không còn cơ hội thi đậu Trạng nguyên, dù cho Hoàng đế có lòng thiên vị cũng không còn cách nào.
Quỳnh Lâm Yến: nghĩa đen là “yến tiệc ở rừng quỳnh”, là yến tiệc vua tổ chức nhằm vinh danh những người đỗ đạt trong kì thi. (-Raph-)
Sở Minh từng khổ tâm khuyên nhủ đệ đệ vô số lần: “Nếu ngươi thực lòng mến mộ thế tử Tần gia, cũng không nhất định phải tự hủy đi tiền đồ của mình, gấp gáp như vậy làm gì, đợi thi thử xong lại bàn bạc kỹ hơn mới đúng.”
Thế nhưng Sở Du năm đó chỉ quật cường nói: “Nếu như ta không thể ở bên cạnh y lúc y yếu ớt nhất, cho dù có một thân vinh quang, thì có thể thế nào? Cuối cùng vẫn không thể bảo vệ được y một lần.”
Sau này Sở Du không có cơ hội vào hàn lâm, càng không có khả năng vào nội các, vì để lót đường cho Tần Tranh, hắn dùng tất cả mạng lưới quan hệ phức tạp trong phủ nội vụ, dù cho phải làm một lộng thần cũng không tiếc.
Người ta nói, dao nạo xương Sở Nhị tâm địa xấu xa, trên nịnh nọt, dưới hung ác, khuấy động sóng gió trong triều đình. Nhưng lại không biết, chỉ là si tình chưa ngộ mà thôi.
Sở Minh chỉ có một đệ đệ, sau khi phụ mẫu qua đời, huynh trưởng như cha mẹ, cưng chiều nhiều hơn quản giáo. Từng bước đưa Sở Du đến ngày hôm nay, trong lòng đều là oán giận với Tần gia, còn đối với đệ đệ là không nỡ. Nếu như hôm nay Sở Du bằng lòng cúi đầu hướng hắn nói một câu oan khuất, hắn có thể không ngoảnh đầu lại cũng khiến Tần gia nợ máu phải trả bằng máu.
Thế nhưng bị sỉ nhục đến thế này, Sở Du còn muốn vì Tần gia quỳ gối trước điện mặc người khinh rẻ, Sở Minh sao có thể không hận không giận!
“Sở gia khí phách trăm năm, không cho phép ngươi thiếu tự trọng như vậy, nếu ngươi là nam nhi Sở gia, nếu ngươi còn nhận thức người huynh trưởng này, ngay bây giờ, lập tức theo ta về nhà! Về sau cùng Tần gia không có nửa phân quan hệ, sống chết mặc kệ, không cần ngươi tới nhúng tay!” Sở Minh nhìn đệ đệ trước mặt, nhịn xuống thương tiếc, sẵng giọng nói.
Sở Du cắn chặt hàm răng, chỉ cảm thấy giọng nói huynh trưởng chợt xa chợt gần, trước mặt từng chặp tối đen, hắn hết sức nắm chặt lòng bàn tay, cúi người dập đầu vài cái, trán dập đến chảy máu. Lát sau, từ trong miệng gian nan nói: “Sở Du thẹn với trời đất, thẹn với tổ tiên, thẹn với phụ mẫu…”
Nói tẫn chẳng sai, ý người đã tỏ.
Toàn thân Sở Minh run rẩy, tức giận bi thống nói: “Phụ cả thiên hạ, lại không chịu phụ y, ta không có người đệ đệ như vậy, Sở Gia không có con cháu như ngươi!”
Trong ngực Sở Du khí huyết sôi trào, cổ họng nghẹn tanh, chậm rãi nhắm mắt không nói gì.
Sở Minh phất tay áo, rời đi không ngoảnh lại, chỉ là cước bộ loạng choảng lảo đảo, không gạt được người.
Sở Du nhìn bóng lưng ca ca, nuốt xuống một búng máu, từ từ quỳ xuống, cung kính hướng về phía ca ca rời đi dập đầu một cái. Tội liên đới Tần gia là tội định chết rồi, nếu hắn vì Tần gia xuất đầu, cũng lường trước sẽ bị liên lụy. Có thể lúc này mà bỏ đi phần quan hệ với Sở gia và đại ca, không có gì tốt hơn, miễn cho liện lụy Sở gia, liên lụy thanh danh ca ca.
…
Cầu kiến đến trăng lên mặt trời lặn, nghe trống chiều chuông sớm.
Miếng nhân sâm Thu Nguyệt lén bỏ dưới lưỡi Sở Du, vị đắng tràn ngập khoang miệng, ngoài vài phần đắng thì không có cảm giác gì khác. Thân thể chết lặng sớm đã không giống của mình, đầu tiên là đầu gối, sau là bắp chân, cuối cùng chỗ có thể nhúc nhích, sợ rằng chỉ có một đôi mắt, thỉnh thoảng nhẹ chớp một cái, lông mi dài run rẩy trong gió, che khuất đôi mắt thâm quầng.
“Phụng thiên thừa vận hoàng đế sắc chỉ..”
Thanh âm chói tai của cung nhân giống như từ đám mây xa xa truyền tới, từ xa tới gần, xuyên qua màng nhĩ, từng câu từng chữ rơi vào đáy lòng Sở Du.
Trấn Bắc Hầu Tần Tranh mắt mờ, bị tiểu nhân lừa dối, niệm tình cứu giá có công, không đành lòng hình sát, bác hầu tước, cách chức làm thứ dân, tội đày sung quân ba nghìn dặm tới Lương Châu…”
“Bố cáo thiên hạ, hàm văn tri sử.”
…
Âm thanh truyền đến tai mà không lưu lại, Sở Du không còn nghe rõ cung nhân cuối cùng đã nói những gì, chỉ là mơ hồ biết được Tần Tranh sẽ không chết.
Sẽ không chết trước mặt hắn.
Sở Du hé môi, muốn tạ ân, lại không phát ra âm thanh nào, hắn cúi người đập đầu, khớp xương toàn thân giống như gỗ mục, gió thổi qua liền vỡ vụn, trán đập mấy lần trên thềm đá, thấm ướt một mảng, sau đó là mùi máu ngai ngái truyền ra.
Tiếng chân bước dồn dập, ai đó hoang mang gọi tên hắn, gắt gao ôm hắn vào trong ngực, một mùi hương thơm lượn quanh đầu mũi, xuyên qua mùi máu tươi. Con ngươi Sở Du đau xót, có thứ gì lành lạnh chảy xuống cổ, đầu lưỡi đắng ngắt tê dại dằn ra được mấy chữ.
Ca.
Về nhà thôi.
※
Tháng tư hương thơm ngào ngạt.
Một trận mưa phùn kéo dài, cánh hoa đào đơn bạc yên lặng rơi trong viện, từ sáng sớm đám nha hoàn bà vú đã đi lại trên lối đi bên cạnh vườn, giày thêu trên chân sớm đem cánh hoa nghiền thành bụi.
Mấy ngày trước thật ra cũng ấm áp, Chân Nhi sớm đã cởi áo khoác, sáng sớm ra cửa chỉ mặc quần áo vàng nhạt năm nay mới may, bỗng nhiên cơn mưa xuống lại lạnh thêm vài phần. Vừa vặn mượn cớ tìm đến bên giường của cha, nhanh nhẹn chui vào.
Sở Du thuận tay ôm lấy tiểu nha đầu, khép mắt nói: “Qua hai năm nữa là đã thành một đại cô nương, sao còn thân mật âu yếm cha, thật là không biết ngại gì cả.”
Chân Nhi bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại ửng hồng, lại có chút không cam lòng, nhỏ giọng cãi: “Là do trời lạnh…”
Sở Du cười khẽ một tiếng, vốn muốn nói gì đó, lại bị một trận họ keo tới, đành phải nhíu mày che miệng liên tục nén xuống.
“Cha” Cánh tay nhỏ của Chân nhi vuốt trên lưng Sở Du, lại vỗ nhè nhẹ một cái.
Sở Du khoát tay áo, bắt lấy bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của Chân Nhi, ấp trong lòng bàn tay: “Không sao cả… khụ khụ…khụ..”
Thu Nguyệt ở gian ngoài nghe tiếng vội vã tiến vào, trong tay bưng theo chén thuốc nha hoàn vừa đưa tới, một mùi đắng nồng nặc trong nháy mắt tản ra khắp phòng.
“Nhị gia, nhẹ chút, đừng đụng tới vết thương.” Thu Nguyệt tiến lên hai bước, để dược sang một bên, nâng Sở Du dậy, tỉ mỉ nhìn vết thương trên trán hắn.
Trên trán Sở Du quấn ba vòng băng vài rộng bằng ba ngón tay, là vết thương hơn tháng trước đập vào Thái Hòa Điện, vết thương sâu, làm bị thương tới đầu, trước đó đã hôn mê gần nửa tháng. Trong đoạn thời gian đó, Sở Minh gần như cực nhọc cả đêm, không chịu nghỉ ngơi mà chăm sóc đệ đệ, trên dưới thái y viện đều hoảng sợ, rất sợ nếu Sở Du xảy ra chuyện gì, kết giao với thái tử phi coi như là hết.
Cũng may mê man nửa tháng, Sở Du nay đã gầy trơ xương mới tỉnh lại, vài ngày đầu vẫn suy yếu vô cùng, lại điều dưỡng một thời gian đến bây giờ mới có chút khởi sắc. Lúc trước khó sinh bị thương nguyên khí, sau lại chịu vất vả, đôi chân suýt nữa phế đi, thân thể và gân cốt gần như bị hủy bảy tám phần.
Khiến người lo lắng nhất là trạng thái tinh thần Sở Du cũng không tốt, trầm mặc không nói, dù là đối mặt với đại ca cũng không chịu mở miệng nói chuyện, chỉ là lặng lẽ hoặc tỉnh hoặc ngủ. Sở Minh không có cách nào chỉ đành để cho Chân Nhi ở cùng hắn nhiều một chút.
Chân Nhi đáng thương mỗi ngày đối mặt với cha như vậy, nuốt nước mắt vào trong bụng, dè dặt cẩn thận chiếu cố làm bạn bên hắn, nhu thuận khiến cho người ta đau lòng. Tay nhỏ mềm mại bưng chén thuốc lớn, thổi từng muỗng thuốc đưa đến bên miệng, sau đó vùi vào trong lòng kể lại chuyện xửa ít ỏi chính mình từng nghe, vừa mong mỏi cha có thể mau mau khỏi bệnh.
Chỉ cần cha có thể khỏi bệnh, cái gì nàng cũng không cần, không cần váy lụa, không cần vàng bạc ngọc thạch, không cần đường nhân trên phố, không cần quạt tròn của phường thêu, thậm chí không cần cả cha lớn.
Đường nhân = đồ chơi bằng đường (dùng đường loãng thổi thành hình nhân, chim thú, có thể chơi và cũng có thể ăn). (-QT-)
Quạt tròn (团扇) của phường thêu: tác giả đang nói đến loại quạt làm bằng vải thêu những hình thù đẹp đẽ.
Chân Nhi nhỏ bé cuối cùng bên Sở Du đi qua đoạn thời gian khó khăn nhất.
Hoa đào vừa rụng, tinh thần Sở Du dần khôi phục bình thường, không còn buồn bực như trước, ngoại trừ thân thể không tốt, đáy mắt lại có vài phần thần thái năm xưa. Chỉ là chưa bao giờ hỏi qua sự tình Tần gia, chưa bao giờ đề cập tới người Tần gia.
Dường như những năm qua chỉ là một giấc mộng dài.
….
“Bậc thánh nhân ta, tiếng lẫy lừng. Dáng người ngay ngắn, mặt đoan trang. Như hang núi rỗng âm ngân mãi. Cửa rộng nhà cao tiếng dội vang. Tai họa là do ác chất chồng. Làm nhiều điều phúc, phúc đền công…” Chân Nhi lôi ta một cuốn sách mỏng từ trong tay áo, chân nhỏ lắc lư, vùi bên cạch cha đọc từng câu từng chữ.
Đây là đoạn trích trong Thiên Tự Văn. Raph đã có lần chú thích chi tiết rồi thì phải. Đại để cuốn này là sách học chữ dành cho trẻ nhỏ. Bản dịch thơ trên của Nguyễn Quang Bính. link
Sở Du uống thuốc xong, uống thêm hai chén chè xanh, đưa tay xoa đầu nhỏ mềm mại của nữ nhi, bỗng thấy phù sinh bán nhật, có thể được thanh nhàn như vậy đúng là chuyện may mắn.
Phù sinh bán nhật = (được làm) kiếp phù du (trong) nửa ngày. Cụm từ này lấy ý trong bài Đề Hạc Lâm tự bích (Bài đề ở vách chùa Hạc Lâm) của Lý Thiệp.
Trong bài có câu “Nhân quá trúc viện phùng tăng thoại. Thâu đắc PHÙ SINH BÁN NHẬT nhàn” = “Cùng tăng trò chuyện bên sân trúc. Trộm được phù sinh nửa ngày nhàn.” Ý là cái nhàn nhã như loài phù du, vô âu vô lo này hiếm lắm mới có được. (-Raph-)
Tìm hiểu thêm.
Nha hoàn bên kia đang dọn sạch bụi trên giá bác cổ, trong đó có một nha đầu tuổi còn nhỏ, làm việc tay chân còn chưa nhanh nhẹn, không cẩn thận làm rơi một hộp gấm đàn hương, chỉ nghe một tiếng “bang”, phá vỡ yên lặng trong phòng.
Thu Nguyệt nhíu mi một cái, lạnh lùng nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Nha hoàn kia càng hoảng sợ, lập tức quỳ xuống liên tục dập dầu nói: “Nhị gia thứ tội, Nguyệt cô nương chớ giận.”
Thu Nguyệt liếc nhìn Sở Du giải thích: “Nha đầu mới tới, vốn nhìn có vẻ thông minh nhanh nhẹn mới đưa qua bên này làm nha hoàn quét tước, ai biết chân tay lại lóng nga lóng ngóng. Nhị gia chớ trách, chốc nữa đưa xuống vườn ngoài dạy dỗ hai năm đi.”
Sở Du khoát tay áo: “Không ngại, ngươi xem rồi an bài là được.”
Mặc dù phủ Quốc công gia phong nghiêm ngặt, nhưng cũng sẽ không tự dưng trách móc nặng nề hạ nhân.
Thu Nguyệt lên tiếng, nháy mắt cho nha hoàn kia lui xuống dưới, chính mình cúi xuống thu thập.
Sở Du nhìn hộp gỗ rơi ra, vải gấm màu đen bên trong lộ ra một bọc gì đó, dây buộc màu đỏ, noãn ngọc rơi rụng, lộ ra ánh sáng nhàn nhạt ấm áp.
Sự tình bị vô tình hay cố ý quên đi, tựa như cuốn sách xưa đã mủn phủ đầy bụi bặm đặt ở đầu tường xa vạn trượng, chỉ cần một chút gió, liền phấp phới bay đập vào mắt vào lòng.
Sắc mặt Thu Nguyệt tái nhợt, vội vàng bọc lại phần bị rơi ra bỏ vào trong hộp gấm, luống cuống còn hơn cả tiểu nha hoàn ban nãy, chỉ có điều càng giấu đầu càng hở đuôi.
Hộp gấm lần nữa được đặt về phía sau bác cổ, lại bị bàn tay gầy gò trắng bệch ngăn lại.
“Nhị gia…” Mặt Thu Nguyệt không còn chút máu.
Sở Du thản nhiên gật đầu, đầu ngón tay mở ra hộp gỗ đàn, nhẹ nhàng lấy ra ngọc Quan Thế Âm vừa rơi, đặt trong lòng bàn tay.
Thì ra, vờ như buông được chỉ là lừa mình dối người, giờ khắc này Sở Du mới nhận ra, hắn nợ bản thân một cái kết.
Hoàn chương