Dịch: Hallie/ Beta: Raph
Tháng hai thả diều đứt dây, tháng ba nước chảy cuốn theo cánh đào. Trời lên rồi trăng buông, sớm qua lại chiều tàn.
Trên đại điện.
“Chiến tranh là đại sự của quốc gia, liên quan đến việc sống chết của nhân dân, đến sự mất còn của nhà nước. Lương thực là gốc rễ, từ xưa tam quân đi sau, lương thực đi trước. Phe địch Nhung Lô hung hãn như hổ. Binh pháp nói: Dùng một đạo quân khổng lồ để tác chiến thì đòi hỏi phải thắng nhanh. Nếu kéo dài thời gian, quân đội sẽ mệt mỏi, nhuệ khí sẽ suy giảm, tấn công thành trì sẽ hao hết sức chiến đấu, quân đội tác chiến ở ngoài lâu có thể làm nền tài chính quốc gia gặp khó khăn. Nếu quân đội mỏi mệt, nhuệ khí suy giảm thì lúc đó cho dù là người tài giỏi sáng suốt đến đâu cũng không thể cứu vãn tình thế được. Cho nên dùng binh đánh giặc, chỉ nghe nói trong tốc thắng có những thiếu sót vụng về, chứ không bao giờ có việc kéo dài mà lợi cho quốc gia cả. Cho nên người không hiểu biết chỗ hại khi dụng binh thì không thể hiểu được chỗ lợi trong dụng binh (). Vì thế, thần nghĩ binh quý ở chỗ thần tốc, khi đưa lương thực đến biên cương, phải chọn đội ngũ có thần sắc hồng hào, như thế tướng sĩ mới có thể bình định biên cương, an lòng muôn dân.”
Binh Pháp Tôn Tử và mưu kế – Trần Trường Minh dịch và luận giải.
Triều thần đều nhìn về người đang đứng giữa đại điện, nội y trắng, váy trắng, áo bào đỏ thẫm, dây thao màu tím, hông đeo ngọc Thủy Thương, tay cầm thẻ bài ngà voi. Chỉ đứng đấy thôi cũng thanh khiết như trăng thu, trong suốt không tì vết. Tiếng hắn bẩm tấu chẳng vang vọng nhưng lại trầm tĩnh, tựa như hạt châu lăn trên mâm ngọc, vô cùng khí phách.
Yến Thừa Khải trên mặt thì gật gù: “Lời của Sở khanh không tồi, trẫm cũng có ý này.” Nội tâm lại không nhịn được mà móc mỉa: Đây vẫn là Hộ bộ Thượng thư cả một cắc cũng không được rút đó chứ? Thiên vị vợ mới cũng đừng quá lộ liễu vậy chứ? Trước đây sao không thấy ngươi bảo thêm quân lương cho biên ải, mà Tần Tranh vừa tới đó, ở đây đã tính toán xong lương thảo rồi? Tích cực thêm chút nữa đi, có được không?
Sở Du không quản người khác nghĩ thế nào, vẫn chính trực tỏ vẻ như không hề có tư tâm.
Chuyện này lợi nước lợi dân, Yến Thừa Khải không có lí để từ chối.
Sở Du tranh thủ rèn sắt nhân lúc còn nóng: “Thần nguyện đích thân làm giám sát phụ trách vận chuyển lương thảo đến biên ải.”
Lời này vừa nói ra, cả triều đều sửng sốt.
Bỏ vị trí Hộ bộ Thượng thư để tự nguyện rời kinh, khó mà khiến người ta không kinh ngạc.
Thái dương Yến Thừa Khải căng chặt, làm sao không biết ý định của Sở Du là gì chứ. Hắn trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Chuyện này để bàn bạc lại.”
Sở Du cụp mắt, khẽ nhếch khóe môi, không nói them gì nữa. Hắn cũng không hi vọng Yến Thừa Khải sẽ đồng ý ngay tại đây, chuyện này dù sao cũng phải hỏi ý Sở Minh, nếu không trên đường đi Sở Du xảy ra chuyện gì, sợ khó mà ăn nói.
Sau khi tan triều, Sở Du im lặng ra về. Nhìn thấy xe ngựa của nhà mình ở phía xa hắn mới thở phào một hơi, cẩn thận đặt tay lên bụng dưới.
“Nhị gia!” Xa phu nhìn thấy Sở Du, vội vàng chạy đến đỡ, nhưng vừa chạm vào cánh tay đã thấy cả người hắn kiệt sức đến đứng cũng không vững.
Bàn tay đặt trên bụng dưới của Sở Du siết lại, hắn cắn chặt môi dưới.
Xa phu đỡ Sở Du lên xe, Thu Nguyệt đi theo, đã đợi bên trong từ lâu. Thấy sắc mặt Sở Du trắng bệch liền biết không ổn, nàng đóng chặt hết cửa sổ trên xe, lúc này mới cúi người quỳ trước mặt Sở Du, ngón tay run rẩy mà cởi y phục của hắn ra.
Mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống, Sở Du dựa vào giường mềm, một tay chống lên thành xe, thấp giọng nói: “Đừng hoảng, không sao.”
Thu Nguyệt bình tĩnh lại, không nói gì, chỉ là động tác tay nhanh hơn một chút. Tháo xong đai eo, cởi thâm y, lúc này mới nhìn thấy bên ngoài nội y có quấn một lớp gấm trắng. Nàng trực tiếp cầm cây kéo bên cạnh cắt mảnh gấm vứt sang một bên.
Giây phút cắt đoạn gấm, Sở Du không kìm được mà rên lên một tiếng, tay ôm lấy chiếc bụng đã rõ hình dáng mang thai.
Thu Nguyệt vứt kéo, đến đỡ Sở Du, tay chạm vào eo hắn mới biết áo lót bên trong đã sớm bị mồ hôi thấm ướt. Sợ Sở Du bị cảm lạnh, Thu Nguyệt vội nhặt y bào rơi lộn xộn trên giường choàng lên cho hắn, thanh âm nức nở: “Nhị gia thật là liều quá, khó khăn lắm mới dưỡng ổn được thai, lỡ siết chặt quá có chuyện gì thì phải làm sao?”
Lúc này sắc mặt Sở Du mới tốt lên một chút, tựa eo vào mấy chiếc đệm mềm, nhẹ xoa bụng, nói: “Ai biết được nhóc con này lớn nhanh như thế chứ, mới có bốn tháng thôi…” Nhớ lúc trước lúc mang thai Chân Nhi, đến năm tháng vẫn chưa thấy rõ bụng.
Thu Nguyệt rót một chén trà nóng đưa vào tay Sở Du, trách mắng: “Thẩm thái y đã nói lần này Nhị gia không như trước nữa, thai song sinh dù sao cũng sẽ lớn hơn một chút, ngài cứ chạy đến chạy lui thế này, lát nữa về lại bị Thẩm thái y mắng cho mà xem.”
Sở Du an ủi hài tử trong bụng, thở dài nói: “Đành để bọn chúng thiệt thòi một chút thôi…” Nếu tin tức hắn mang thai truyền ra ngoài, chuyện ra biên ải chắc chắn đừng mơ đến nữa, không qua được ải của huynh trưởng đâu. Trước mắt cứ giấu đi đã, đến khi rời kinh thì không cần phải che giấu nữa.
Thu Nguyệt biết gia nhà mình đã tính toán kĩ, trước giờ không dám khuyên nửa lời, nàng chẳng còn cách nào ngoại trừ chăm sóc hắn cẩn thận hơn.
Từ sau triều hội, Sở Du bắt đầu dụng tâm xử lí việc ở Hộ bộ hơn. Lý Tứ theo bên cạnh hắn cũng được vài năm, tuy kinh nghiệm chưa đủ để đảm nhiệm chức vụ Thượng thư, nhưng năng lực đã đạt mức. Sắp xếp xong chuyện trong triều, còn lại chính là việc trong nhà.
Chân Nhi là người mà Sở Du không an tâm nhất. Mấy năm nay nếu hỏi nơi nào vui vẻ nhất, chính là nơi nào có con gái bên cạnh. Chuyến này đi đường xá xa xôi, không tiện đưa Chân Nhi đi theo, đành phải căn dặn phân phó cho cô bé ở nhà.
Tuy rằng Chân Nhi tuổi còn nhỏ, nhưng đã vô cùng hiểu chuyện. Cô bé cẩn thận đặt bàn tay nhỏ lên bụng cha, chớp chớp đôi mắt long lanh: “Trong bụng cha có tiểu đệ đệ thật sao?”
Sở Du cười, phủ lên bàn tay nhỏ của Chân Nhi, nhẹ giọng nói: “Chân Nhi phải giúp cha giữ bí mật này nhé. Đợi cha trở về là Chân Nhi có thể gặp được tiểu đệ đệ rồi.”
Đôi mắt Chân Nhi sáng lên, thật thà gật đầu: “Chân Nhi đồng ý với cha, ở nhà nhất định sẽ nghe lời Thu Nguyệt tỷ tỷ, ở học viện sẽ nghe lời tiên sinh.”
Sở Du vô cùng không nỡ, ôm Chân Nhi chặt hơn một chút, cau mày thở dài: “Chân Nhi… đừng trách cha nhé…”
“Cha nghĩ nhiều rồi, Chân Nhi không oán trách gì đâu.” Chân Nhi dụi dụi đầu trong ngực Sở Du, nói: “Cha với cha lớn nhất định phải bình an trở về nhé…”
Sở Du vừa yên lòng vừa chua xót, nhưng chưa hề nghĩ rằng con gái ngoan ngoãn đáng yêu nhà mình sẽ có gan quậy tung cả Thượng kinh trong hai năm hắn không có ở nhà này… Có điều chuyện này để sau hẵng bàn đi.
Sau lần thứ năm Sở Du dâng tấu xin tự nguyện ra biên ải, phía trên cuối cùng cũng đồng ý. Lần này chủ yếu vận chuyển lương thảo, Sở Du đảm nhận chức Tiết độ sứ vận chuyển lương thực kiêm Đốc quân ải Tây, khởi hành ngay hôm đó.
Đến khi quân hậu vô tình nhìn thấy phương thuốc an thai từ Thẩm thái y mà tức giận đến muốn cho người gọi về, thì bên này đã thuận buồm xuôi gió đi được hơn một tháng trời…