Dịch: Hallie/ Beta: Raph
Lương thảo vận chuyển đến Tây Nhung đều đi bằng đường biển. Chuyến này dẫn theo vệ quân hai vạn bảy nghìn người, thuyền vận chuyển hơn một nghìn hai trăm chiếc. Ông trời dường như cũng phù hộ Đại Yến, cả đường đi cực kì thuận lợi, hơn nửa thuyền bè đều thuận buồm xuôi gió mà đi, chỉ mất hơn một tháng đã đến khu vực sông Thiểm.
Tuy thế nhưng đối với Sở Du mà nói, vẫn là miễn cưỡng quá mức. Có lẽ vì mang thai đôi, phản ứng thai kì vô cùng mãnh liệt. Vốn tưởng rằng chuyến này đi đường thủy sẽ đỡ hơn một chút, ít nhất không xóc nảy quá mức, nào ngờ Sở Du vẫn không chịu nổi đường xá xa xôi. Hắn ăn không vào, lại nôn kịch liệt. May là phần lớn hắn thèm ngủ nên cũng miễn cưỡng chống chọi được.
Đi được mười mấy ngày, Sở Du bắt đầu sốt nhẹ không lùi. Bởi vì mang thai khó dùng thuốc, mấy lần suýt chút động thai phải nằm tĩnh dưỡng, ngày ngày đều bị dằn vặt. Chiếu cố bên cạnh hắn là một đôi tiểu bộc.
Thu Nguyệt đã có tuổi, Sở Du không dám làm lỡ lứa của nàng, thường âm thầm khuyên bảo mấy lần, nhưng nàng vẫn nguyện chỉ hầu hạ bên cạnh Nhị gia, qua lại mấy lần cũng không đồng ý người ta. Tâm tư của Thu Nguyệt, Sở Du biết chứ, nhưng rốt cuộc vẫn không thể không thuận theo, lại chẳng nỡ nhìn thấy nàng cô độc cả đời.
Chuyến này đi chỉ mong Thu Nguyệt có thể buông bớt mấy phần chấp niệm, để tránh làm lỡ thêm thời gian của nàng, Sở Du cố ý chọn hai thiếu niên lanh lợi hiểu chuyện. Dù sao người trẻ tuổi bước ra ngoài trải nghiệm cuộc đời nhiều một chút cũng tốt.
Hai thiếu niên này một người tên là Thường Bình, một người tên là Thường An, là một cặp huynh đệ song sinh. Cũng xem như đây là một điềm tốt, Sở Du mong hai hài tử trong bụng mình có thể bình bình an an mà ra đời.
Trong khoang thuyền.
“Nhị gia.” Thường An đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Sở Du trằn trọc chưa ngủ mà đang dựa vào đầu giường, không biết suy nghĩ điều gì.
Sở Du ấn ấn thái dương, nói: “Thường An, mở cửa sổ ra đi, ngột ngạt quá.”
“Bên ngoài gió lớn, Nhị gia cẩn thận kẻo cảm lạnh.” Thường An nói thế nhưng vẫn mở hé cửa sổ, rồi nhanh chóng kéo tấm mền gấm đã rơi xuống eo Sở Du lên.
Sở Du che miệng khó chịu ho khan mấy tiếng, bàn tay đặt trên đỉnh bụng nắm chặt lại một chút.
Thường An lập tức vuốt lưng cho Sở Du, sờ tay lên trán hắn thăm dò: “Nhị gia vẫn còn sốt, lát nữa dán thêm thuốc nhé.”
Sở Du lắc đầu, miễn cưỡng áp chế cơn ho, nói: “Không cần đâu, vẫn nên ít dùng thuốc đó sẽ tốt hơn…”
Thường An thấy tay Sở Du vẫn đặt trên bụng, lo lắng bảo: “Thân thể Nhị gia lại khó chịu nữa ạ? Tiểu công tử lại quậy phá ngài nữa à?”
“Vẫn bình thường…” Chân mày Sở Du giãn ra một chút, lòng bàn tay đặt trên chiếc bụng cao ngất cảm nhận động tĩnh bên trong, khóe môi nở lên chút ý cười: “Biết làm khổ cha cả ngày lẫn đêm nhỉ.”
Thường An nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn như bánh bao lại: “Nhưng thân thể Nhị gia làm sao mà chịu nổi.”
Sở Du cười, đỡ eo nói: “Được rồi, đỡ gia đứng dậy đi một chút, nằm cả ngày xương cốt ê ẩm.”
Thường An nhanh chóng đưa tay ra, vững chắc đỡ lấy Sở Du.
Một tay Sở Du đỡ eo, một tay nâng lấy bụng nặng trĩu, miễn cưỡng đứng thẳng người dậy. Trước đây eo hắn từng bị thương, nay lại mang hai đứa nhỏ khiến vết thương cũ có chút ảnh hưởng, đau âm ỉ thật sự rất giày vò.
Khó khăn lắm mới bước được đến bên cửa sổ, Sở Du đẩy cửa ra, vừa hay nhìn thấy mặt trời đang ngả về Tây. Ánh chiều tà phủ trên mặt hồ, tựa như trải một lớp nhũ vàng, lại tựa như ánh sao rơi đầy đất, phản chiếu áng mây hồng phía chân trời, nhạn xếp hàng bay về, đẹp không thể tả.
Theo một tiếng còi hiệu kéo dài, thuyền đã cập bến.
“Ồ, hôm nay cũng là ngày cập bến tiếp tế,” Thường An nói.
Sở Du vén mái tóc dài bay tán loạn, đóng cửa lại: “Vừa khéo, chúng ta cũng lên bờ đi dạo đi.”
Thường An hoảng hốt một phen, lập tức kéo lấy tay Sở Du: “Nhị gia không được đâu.”
“Tại sao lại không được?” Sở Du chau mày hỏi ngược lại.
Thường An gấp đến dậm chân: “Không được, không được. Trên bến tàu người tốt kẻ xấu lẫn lộn, lại đông đúc, lỡ đụng phải Nhị gia thì phải làm sao?”
“Vậy đem thêm ít thuộc hạ theo.” Sở Du không để ý, lại nói: “Cũng ở trên thuyền mấy ngày như vậy rồi, ngươi không muốn xuống đi dạo chút sao?”
Mặt Thường An đỏ bừng, lắp bắp: “Nhưng… nhưng mà…”
Sở Du biết thiếu niên trẻ tuổi đa phần thích chơi đùa, muốn trêu chọc: “Nhưng thế nào? Đi theo gia không an tâm sao?”
Khuôn mặt bánh bao của Thường An nhăn nhíu lại: “Không an tâm về gia đấy ạ. Nếu để ca ca biết nhất định sẽ mắng con cho xem.”
Sở Du liếc hắn một cái: “Ngươi bị Thường Bình mắng còn ít sao? Thiếu có một trận này thôi mà?! Mau hầu gia thay đồ, để lát nữa trời tối, ngươi có muốn đi gia cũng không dắt ngươi đi đâu.”
“Vâng. Gia cẩn thận một chút, cẩn thận eo…” Thường An nhanh chóng lấy áo choàng bên cạnh khoác nhẹ lên, gói Sở Du kín đến không còn một tí gió nào lọt qua mới thôi.
……
Trước mắt đã đến khu vực Thiểm Tây, trên bến tàu vô cùng náo nhiệt.
Sở Du quấn áo khoác lông chồn trắng, đỡ eo đi chậm rãi, Thường An khi nãy còn lèm bèm không chịu ra ngoài, lúc này đôi mắt đảo qua đảo lại cứ như nhìn không đủ.
Ông lão huấn luyện khỉ bày một sạp hàng bán đồ chơi, người đàn ông bán bánh ngọt, xung quanh toàn là tiếng rao, nhìn có chút lộn xộn rối mắt. Không ít hộ vệ đi theo phía sau Sở Du, từng cặp mắt nhìn chằm chằm vào người hắn, cứ như sợ thân thể cao quý của Sở Nhị gia sẽ có bất trắc gì.
Sở Du đi mệt bèn chọn một hàng bán mì ngồi xuống.
Hàng mì này tuy nhỏ nhưng rất sạch sẽ. Mấy cái ghế đẩu hơi thấp, thân thể Sở Du nặng nề, ngồi rất khó chịu. Hắn bèn banh hai chân ra, ôm bụng ngồi xuống một cách bình thản, khiến Thường An nhìn thấy phải hít vào một hơi lạnh, loanh quanh thủ bên cạnh.
Người bán mì là một đôi vợ chồng, một người phụ trách cán mì, một người phụ trách nấu mì. Hai người nhìn thấy Sở Du bỗng ngẩn người một chút, cả buổi vẫn chưa tỉnh hồn lại được. Trên bến tàu này, từ Nam ra Bắc loại người nào cũng có, thế nhưng bộ dáng khí chất thế này trước nay chưa từng được diện kiến.
“Quý nhân muốn ăn gì?” Người đàn ông bán mì bước đến, cẩn thận lau lau chiếc bàn vốn đã sạch sẽ ba lần, ngại làm bẩn góc áo trắng muốt của quý nhân.
Sở Du cười một tiếng đáp lại: “Hai bát mì chay.”
“Vâng, quý nhân đợi một chút nhé.” Người đàn ông trả lời.
Người phụ nữ nhào mì bên cạnh lại không kiệm lời như nam nhân nhà mình, nàng nhìn Sở Du nói: “Quý nhân đang mang thai, sao có thể ăn mấy cái này chứ! Ngài ăn no nhưng bé con trong bụng không no đâu.”
Sở Du cong khóe môi, xoa bụng nói: “Không ăn được món mặn.”
“Vậy ăn thêm trứng chần nhé, không mặn mấy đâu.” Người phụ nữ tươi cười đáp.
Sở Du gật đầu: “Cũng được.”
Người phụ nữ thấy quý nhân đồng ý, trong lòng mừng rỡ, đắc ý nhìn chồng mình. Người đàn ông thật thà cười một cái, trong mắt chứa đầy bao dung, tựa như đã quen với dáng vẻ nhanh mồm nhanh miệng của vợ mình.
“Bụng quý nhân nhọn chỉa ra phía trước, bên hông lại chẳng có chút thịt nào, thai này chắc chắn là con trai.” Người phụ nữ cười nói.
Sở Du thật thà cúi đầu nhìn: “Hửm? Cái này ta không nhìn ra.”
Người phụ nữ nhào mì tốc độ cực kì nhanh, sợi mì làm ra vừa mỏng lại vừa dài. Một bên thuần thục kéo mì, một bên nói: “Tất nhiên ngài không nhìn thấy rồi, nhưng ta nhìn chuẩn lắm, quý nhân cứ chuẩn bị đón tiểu công tử đi. Nhìn dáng hẳn đã bảy tám tháng rồi đúng không?”
Sở Du cười, lần này nàng đoán sai rồi. Một tay hắn xoa bụng nói: “Mới sáu tháng thôi.”
“Ồ, đứa bé lớn nhanh thật đấy.” Người phụ nữ nói.
Thường An ở bên cạnh lên tiếng: “Gia nhà ta mang thai song sinh.”
“Quý nhân thật có phúc. Nhưng mang thai cũng vất vả nhỉ, trông quý nhân kém sức lắm, cẩn thận một chút nhé.”
Sở Du mỉm cười gật đầu.
“Quý nhân đi một mình à? Nam nhân nhà ngài đâu?”
Sở Du nhìn về nơi xa, nhẹ giọng nói: “Ở biên ải.”
Hai vợ chồng bán mì nhìn nhau, người phụ nữ nói: “Quý nhân định đến biên ải à? Ở đấy không thái bình lắm đâu, thân thể ngài cũng nặng nề lắm rồi.”
“Muốn cho cha nó nhìn thấy con.” Sở Du nói.
Người phụ nữ thở dài một tiếng: “Cũng phải. Chuyện sinh con này cũng khó chịu đựng một mình, dù thế nào cũng muốn người kia có thể ở bên cạnh, trong lòng mới an tâm được.”
Người đàn ông nhìn vợ mình, yêu thương trong mắt càng thêm tràn đầy.
Sở Du rũ mắt, bỗng dưng có chút ngưỡng mộ.
“Người nhà của quý nhân chắc là một quân gia rất giỏi nhỉ?” Người phụ nữ chắc chắn, nếu không làm sao xứng được với mỹ nhân phấn điêu ngọc khắc ở đây.
Sở Du nghĩ đến Tần Tranh, đáy mắt mang theo nụ cười: “Phải, hắn là nam nhân giỏi nhất thế gian này.”
Người phụ nữ mỉm cười, theo bản năng nhìn sang nam nhân kiệm lời bên cạnh. Trong thế giới của những kẻ yêu nhau đều như thế. Người ấy là trời, là đất, là anh hùng, là sự tồn tại độc nhất vô nhị.
“Mì đến rồi đây!”
Bát mì nóng hôi hổi, sợi mì trắng bóng mỡ màng, kích cỡ gần bằng nhau, sợi hành xanh như tơ biếc, rắc lác đác trên mặt mì. Trứng chần trắng sữa đặt bên trên, dùng đũa chọt nhẹ một chút lòng đào sẽ ứa ra ngoài. Ăn kèm một gắp mì, vô cùng ngon miệng, hương thơm nức mũi.
Thường An hận không thể cắn ăn luôn cả lưỡi mình, nhồm nhoàm khen: “Ngon… ngon quá… Ngon hơn cả món mì do đầu bếp trong phủ nấu nữa…”
“Hm, cẩn thận kẻo sặc. Để người không biết còn tưởng gia khó khăn với hạ nhân đấy.” Sở Du chế giễu Thường An nhưng chính mình cũng đang nuốt nước miếng. Khó khăn lắm mới cảm thấy ngon miệng, cuối cùng hắn ăn cạn đáy cả bát mì, đến nước dùng cũng không chừa lại.
Ăn mì xong, tạm biệt hai vợ chồng hàng mì, Sở Du mới bưng cái bụng no trở lại thuyền.
Đứng trên mũi thuyền, đón làn gió mát lướt qua, mặt nước yên tĩnh.
Trăng sáng nhô lên từ mặt biển, Sở Du ngước mắt nhìn. Vừng trăng ra núi Thiên San, mênh mang nước bể mây ngàn sáng soi. Gió đâu muôn dặm chạy dài, thổi đưa trăng sáng ra ngoài Ngọc Môn. Đoạn đường kế tiếp không còn xa nữa, mỗi một ngày đi là mỗi một bước gần đến hắn.
Trích từ bài thơ Quan San Nguyệt (关山月) vốn là tên bài hát nhạc phủ đời Hán, tả những nỗi buồn thương ly biệt, thường được các binh sĩ đồn trú ở biên thùy truyền tụng. Lý Bạch viết lại thành thể thơ. Bản dịch trên của Tản Đà.
Bản gốc: 明月出天山,苍茫云海间。长风几万里,吹度玉门关。Minh nguyệt xuất Thiên San, thương mang vân hải gian. Trường phong kỷ vạn lý, xuy độ Ngọc Môn quan.
Sở Du nhìn trăng, bỗng dâng lên nỗi tương tư.
……