- Cậu sao phải cố chấp như vậy? Chia tay không phải chuyện tốt sao? Hay vì người nói chia tay trước là tôi nên cậu không cam tâm, sau này người khác hỏi cậu cứ nói tôi là người bị đá sẽ không mất mặt nữa - cậu càng nói càng kích động, lời cậu thốt ra không chỉ khiến anh tổn thương mà chính cậu cũng đau lòng không khác gì anh.
- Cậu biết tôi không có ý đó mà, cậu còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau trên xe buýt không ? - anh lắc đầu bất đắc dĩ nói.
Anh ngồi trên xe buýt nhìn về trạm xe, có rất nhiều người đang đợi, họ trò chuyện vui vẻ với nhau bất kể lạ quen, nhưng lại có một thân ảnh khiến anh chú ý, cậu đứng yên lặng ở một góc không cùng bất kì ai trò chuyện cảm giác như cậu cố tình làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân, không muốn cùng ai tiếp xúc vậy.
Khi xe dừng hắn ai nấy đều vội vàng lên trước không chú ý gì đến xung quanh cả, cậu đợi họ lên xe xong mới đỡ lấy bà cụ giúp bà lên xe. Biết cậu muốn tìm chỗ cho bà, anh liền đứng dậy nhường chỗ, bà cười cảm ơn anh và cậu. Không còn chỗ anh và cậu đều phải đứng, nhiều lần muốn bắt chuyện với cậu đều bị vẻ lạnh lùng của cậu làm chùng bước, lời định nói ra đều bị nghẹn trở về. Học cùng lớp, ngồi cùng bàn với cậu cho anh nhiều cơ hội tiếp xúc nhiều với cậu, anh nhận ra cái vẻ lạnh lùng, xa cách bị mọi người cho là ngạo mạn ấy thật ra chỉ là một vỏ bọc, nó ngăn cản hết thảy những ai tới gần cậu, cậu không có cảm giác an toàn. Vì vậy anh luôn hiểu hơn về cậu, ý muốn bảo vệ cậu ngày càng mãnh liệt hơn, cũng khiến anh trở nên mờ mịt, cảm giác của anh đối với cậu là gì? Nghe được những chuyện trong quá khứ của cậu, anh biết cảm xúc trong lòng mình là gì rồi, anh muốn hiểu cậu, bảo vệ cậu không đơn giản chỉ vì hai người là bạn mà còn vì anh thật sự thích cậu.
- Đồng ý với đề nghị của Diệp Doanh tôi chỉ nghĩ như thế không phải tôi sẽ có lý do đến bên cạnh cậu rồi sao, đợi chúng ta chính thức quen nhau tôi sẽ nói ra tất cả nhưng rồi tôi không có đủ dũng khí nói ra.
-...
- Phàm thật xin lỗi cậu, tôi luôn nói sẽ bên cạnh bảo vệ, quan tâm, chăm sóc không để cậu chịu bất kì tổn thương nào, đến lúc này tôi mới nhận ra mình là người làm cậu đau khổ nhất.
- Chúng ta yêu nhau lại chọn sai cách để bên nhau, có chuyện gì cũng không nói rõ với nhau, luôn cho như vậy sẽ tốt cho người kia, nhưng chưa từng nghĩ làm vậy chỉ khiến cả hai có khúc mắc với nhau. Thiên, cho tôi và cậu thời gian đi, nếu thật sự yêu nha sẽ bên nhau thôi.
- Tôi hiểu rồi, rốt cuộc chúng ta cũng phải chia tay, có thể cho tôi ôm cậu một chút không? - anh mỉm cười nhưng ý cười chẳng đến đáy mắt.
Cậu gật gật đầu đồng ý, anh ôm cậu vào lòng, một cái ôm thật chặt, nó vẫn ấm áp như như ngày nào. Anh vùi mặt vào vai cậu, cậu cảm thấy vai mình ươn ướt, anh khóc sao? Chắc cậu nhầm rồi, anh sao có thể khóc chứ.
- Còn một chuyện có lẽ cậu đã quên rồi, lần đầu chúng ta gặp nhau, không phải trên chuyến xe buýt đó - cậu thoát khỏi cái ôm của anh, bình tĩnh nói.
Anh không hiểu nhìn cậu.
- Cậu tự nghĩ lại đi, tôi phải đến chỗ làm nên đi trước.
- Tôi đưa cậu đến quán. - anh muốn đưa cậu đi nhưng bị cậu từ chối.
Anh biết quan hệ của họ bây giờ không còn như trước nên cũng không dài dòng, hơn nữa anh còn bị câu nói của cậu làm cho rối loạn. Lần đầu hai người gặp nhau ở đâu? Nếu đã từng gặp hẳn anh sẽ có ấn tượng chứ? Một khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu hiện lên trong đầu lại bị anh phủ nhận, hai khuôn mặt hoàn toàn không tương đồng. Đang lúc rối rắm điện thoại của anh vang lên, là ba anh gọi:
- Alo con nghe đây ba.
- "Thiên, con đang ở đâu? Về nhanh đi, ông con xảy ra chuyện rồi".
- Trời ạ, đang yên đang lành sao lại xảy ra chuyện chứ?
- "Con đừng hỏi nhiều nhanh ra sân bay đi, ba mẹ đang đợi"
- Con biết rồi.
Tắt máy bỏ vào túi, nhìn bóng lưng xa xa của cậu một lần rồi lên xe. Phàm chờ tôi, khi tôi trở về chúng ta sẽ lần nữa bắt đầu, lần này tôi sẽ không dùng sai cách đâu, chờ tôi.
///END CHƯƠNG ///