May cho Tạ Tịch là Bánh Bao Xá Xíu được thiết lập tàng hình trong Chuẩn Thế giới, nếu để người khác nghe thấy lời nó nói...!
Tạ Tịch nếu trở thành cha nó thật, thực sự sẽ bị hố chết.
Lục hoàng tử còn đang nhìn cậu, Tạ Tịch đã kịp phản ứng, trước tiên cậu hành lễ, cúi đầu nói: "Bái kiến Lục điện hạ."
Lúc trước ở chỗ Tam hoàng tử cậu giả vờ không biết Seyin Hall, lần này cũng phải quán triệt như vậy, tránh bị lộ tẩy.
"Thuộc hạ mới đến, người quen biết không nhiều, không biết Seyin ngài nhắc đến là vị nào." Tạ Tịch cúi đầu, cố gắng không đối diện với Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử ru rú trong nhà, cực ít tiếp xúc với người khác, hơn nữa cũng không muốn quấy rầy đến nhiều người, anh ta nói: "Cậu ấy cũng là thị vệ ở đây, nếu ngươi nhìn thấy thì giúp ta chuyển lời, bảo cậu ấy có rảnh thì tới gặp ta."
Tạ Tịch đáp: "Vâng, thưa điện hạ."
Lục hoàng tử rời đi, Tạ Tịch khẽ thở phào.
Một mình cậu ứng phó với sáu hoàng tử đã đủ phiền toái, bây giờ lại còn phải dùng ba thân phận chia ra đối mặt với sáu người...!
Thật giống như xiếc đi dây, đi trên một sợi dây đã không đơn giản, thế mà hiện tại cậu lại phải nhảy nhót qua lại trên sáu sợi dây, mịa nó, thực sự có thể đi đến đích không đây!
Tạ Tịch trở về nơi ở, trở tay khóa cửa lại, ngừng thuật dịch dung.
Không được hoảng hốt, cậu phải sắp xếp lại thông tin một chút.
Mặt gốc: Seyin Hall - ứng với Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử;
Mặt số : Colin Hall - ứng với Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử;
Mặt số : Jesse Hall - tạm thời bố trí cho Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử.
Tạ Tịch mặc niệm trong lòng mấy lần, xác định mình sẽ không nhớ lộn, sau đó cậu ghi chép lại tiến độ nhiệm vụ.
Thanh tiến độ đạt mốc % tương ứng với nhiệm vụ hoàn thành, trước mắt có sáu người, bình quân mỗi người sẽ chiếm ,%...!Tại sao phải để một số thập phân vô hạn như vậy!
Tạ Tịch chợt nghĩ, điều này có khi lại là chuyện tốt không? Đã định trước không thể chia đều, vậy có thể tập trung công lược một người, gắng hết sức thu thật nhiều tình yêu từ chỗ của anh ta có được không? Như vậy việc thu thập từ mấy người còn lại có vẻ sẽ đơn giản hơn nhiều.
Làm một phép so sánh, Ngũ hoàng tử dễ dụ như vậy, từ chỗ của hắn ta thu thập được %, vậy tỉ lệ phần trăm các hoàng tử khác gánh cũng chỉ còn lại %, bởi vì nhiệm vụ là "Thu thập tình yêu của sáu hoàng tử" cho nên ai cũng phải có phần.
Nhưng độ khó giữa chiếm % và % là hoàn toàn khác biệt.
Giống tên tâm thần Nhị hoàng tử kia, qua loa kiếm được % nhưng có trời mới biết gã sẽ còn làm chuyện quái quỷ gì.
Thật sự có thể như vậy sao? Tạ Tịch tỏ vẻ hoài nghi sâu sắc.
Giang Tà - đang xem trực tiếp - vừa bị bộ dáng cắn đầu bút suy tư nghiêm túc của Tạ Tịch làm cho đáng yêu đến trái tim run rẩy; vừa lo lắng bồn chồn, lo Tạ Tịch sau khi biết sự thật sẽ khiến độ thiện cảm của cậu với y điên cuồng rớt xuống.
Con số hiện tại đã rất đáng sợ rồi, nói ra Nhan Triết chắc chắn sẽ cho rằng bọn họ cho dù "núi không có sườn, đất trời hợp nhất thì cũng sẽ không chia lìa đôi bên".()
()Sơn vô lăng, thiên địa hợp đô bất cảm dữ quân tuyệt liễu: Bản gốc là một bài hát dân gian từ thời nhà Hán - 上邪.
Câu gốc của nó ý nôm na là "cho đến khi núi không có sườn, đất trời hợp nhất thì em mới tách rời khỏi anh", nhưng hai hiện tượng đó sẽ không bao giờ xảy ra, nên ý nghĩa cơ bản là thể hiện tình yêu son sắt, chung thủy.
Còn ở đây tác giả nói lái đi chút, để nhấn mạnh hơn, "dù khi núi không có sườn, đất trời hợp nhất cũng sẽ không rời khỏi anh", mình để như trên cho nó tình tứ J.
Nhiệm vụ dĩ nhiên sẽ không đơn giản như vậy, mỗi người tương đương ,%...!đại biểu cho toàn bộ tình yêu của mỗi hồn ý, bởi vì tình yêu là không đếm hết được, cho nên số lượng vô hạn.
Dĩ nhiên, toàn bộ tình yêu không thể vượt quá tỉ lệ phần trăm này, cũng sẽ không tồn tại tình huống thu được % tình yêu từ một hoàng tử.
Tạ Tịch cất quyển sổ nhỏ đi, quyết định đi một chuyến đến chỗ Lục hoàng tử trước.
Lục hoàng tử cố ý đến tìm cậu chắc có chuyện gì đó gấp.
Có so sánh mới có thiên vị, so với lão Nhị cặn bã và lão Tam tâm trạng thất thường, hai bạn nhỏ "đơn thuần" Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử đáng yêu hơn nhiều lắm.
Thời gian chính là mạng sống, Tạ Tịch lập tức đi đến cung điện của Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử vừa thấy cậu, đôi mắt hai màu tối tăm mờ mịt bừng sáng lên.
Bánh Bao Xá Xíu trộm tâng bốc: "Aaa, người đàn ông đẹp trai thứ hai dưới dáy biển!" Đừng hỏi đẹp trai nhất là ai, dưới đáy biển chỉ có hai kẻ có đôi mắt hai màu.
Tạ Tịch hành lễ, Lục hoàng tử đỡ cậu đứng lên.
"Điện hạ tìm thuộc hạ có chuyện gì không?"
Lục hoàng tử ngừng lại một chút, nói: "Có chuyện muốn nói với cậu."
Tạ Tịch nhìn thanh tiến độ sinh động, rất tình nguyện tiếp chuyện vị điện hạ lẻ loi đơn độc này: "Xin điện hạ cứ nói."
Lục hoàng tử hơi do dự, rốt cuộc vẫn nói ra: "Ngày mai ta phải đi đất liền."
Tạ Tịch sững sờ, đất liền sao?
Lục hoàng tử nói: "Cho nên muốn nói lời tạm biệt với cậu."
Trái tim Tạ Tịch căng thẳng, hỏi: "Ngài đi bao lâu?" Đừng đi tận mấy tháng đấy nhé, không thì nhiệm vụ của cậu chẳng phải xong đời sao?
Dáng vẻ khẩn trương của cậu khiến vẻ mặt Lục hoàng tử giãn ra rất nhiều, anh ta khoan thai nhẹ nhàng nói: "Không mất quá lâu, tầm ba bốn ngày."
Tạ Tịch khe khẽ thở phào, nói: "Thuộc hạ còn tưởng ngài sẽ đi thật lâu chứ."
Đối mắt của Lục hoàng tử lóe lên, đáp: "Không đâu."
Tạ Tịch có hơi buồn bực, chỉ ba bốn ngày, sao phải cố ý nói cho cậu biết? Dĩ nhiên cậu không hỏi câu này ra.
Lục hoàng tử là một nhóc đáng thương, đại khái vẫn luôn không có bạn, đột nhiên có người đối xử tốt với anh ta, cho nên anh ta cực kỳ coi trọng sao?
Nghĩ như vậy, Tạ Tịch lại có chút hổ thẹn.
"Thuộc hạ..." Cậu vừa định nói "chờ ngài trở về" thì bất ngờ ngừng lại.
Trên bàn đá bằng ngọc bên cạnh có một vệt sáng màu xanh đang nhấp nháy...!Tạ Tịch chớp chớp mắt, xác định mình không nhìn lầm, kia là điểm save.
Lục hoàng tử để ý đến cậu tạm ngừng, hỏi: "Sao vậy?"
Tạ Tịch đáp: "Không, không có gì ạ."
Đôi mắt Lục hoàng tử lộ ra vẻ nghi hoặc nhưng không hỏi nhiều.
Tạ Tịch bình tĩnh dịch chuyển lại chỗ đó, chọn save.
Trong lòng cậu bồn chồn, luôn có cảm giác bất an.
Vì sao lại có điểm save? Chẳng nhẽ kế tiếp sẽ có phân nhánh quan trọng.
Điểm save lần trước là để cậu tiến vào hoàng thất, còn lần này thì sao?
Tạ Tịch nhất thời nghĩ không ra, lại không muốn thể hiện quá lạnh nhạt với Lục hoàng tử, cậu thu lại suy nghĩ, hỏi: "Lúc nào điện hạ xuất phát?"
Lục hoàng tử trả lời: "Sáng sớm ngày mai."
Tạ Tịch thật tâm nói: "Thuộc hạ chờ ngài trở về."
Lục hoàng tử mỉm cười, rất nhẹ rất khẽ, khiến người ta tự dưng có chút chua xót trong lòng, anh ta đáp: "Ừ."
Tạ Tịch nhìn thanh tiến độ màu lam tăng lên %, cảm thấy an ủi.
Lục hoàng tử nói: "Cậu còn có việc phải làm đúng không? Mau đi đi."
Tạ Tịch quả thực chưa đưa xong quà tặng, cũng không dám làm lỡ thời gian, nói một tiếng thứ lỗi sau đó rời đi.
Trong lòng Tạ Tịch lại không hề an tâm như vậy, điểm save khiến cậu rất lo lắng, nếu không phải có lựa chọn quan trọng nào thì hẳn sẽ không xuất hiện điểm save.
Vậy cậu có lựa chọn đúng không? Tạm thời không biết.
Tạ Tịch đổi mặt số , đi tặng quà cho Đại hoàng tử, đến nơi lại không gặp được y.
Đại hoàng tử cả ngày bận trăm công nghìn việc, thức đêm xử lý công chuyện trong phòng nghị sự.
Tạ Tịch đổi sang đi đến cung điện của Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử là vị có lý do không tiếp khách chính đáng nhất.
Hắn bị bệnh, đừng nói là một thị vệ nhỏ, cho dù tổng quản bên cạnh bệ hạ tới thì hắn cũng có thể từ chối không gặp.
Tạ Tịch hơi tiếc nuối, có điều cũng không nóng nảy.
Dù sao không cần thăm dò, ba mặt ứng sáu người, đã phân phối hoàn tất rồi, còn lại chính là tự tạo ra cơ hội tiếp cận bọn họ.
Cả ngày nay Tạ Tịch thực sự quá mệt mỏi, nằm trên giường không bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Cậu nằm mơ, trong mơ cậu biến thành một con cá nhỏ, bị sáu con cá mập khổng lồ đuổi theo ráo riết.
Cậu liều mạng bơi, rốt cuộc vẫn bị đám cá mập xé thành sáu mảnh ăn sạch sành sanh.
Tạ Tịch bừng tỉnh, mãi mới cười khổ một tiếng.
Đây có phải mơ đâu, rõ ràng chính là hiện thực mà!
Hôm nay cậu bề bộn nhiều việc, cũng không vội vàng đi thả thính đám cá kia, mà trước hết muốn hoàn thiện tư liệu của hai khuôn mặt khác.
Có bug lớn thuật dịch dung tồn tại, cậu có thể làm rất nhiều chuyện, dĩ nhiên phải lợi dụng thật tốt.
Đầu tiên là dịch dung quản sự vương cung, ghi tên mặt số và số vào danh sách thị vệ.
Cũng may đây là một thế giới đáy biển có khoa học kỹ thuật phát triển, quyền hạn đều dựa vào nghiệm chứng vân tay, tròng mắt và khuôn mặt, Tạ Tịch dễ dàng qua cổng kiểm tra.
Sau khi sửa danh sách xong, cậu lại dùng thuật dịch dung tiến vào hệ thống quản lý hộ tịch, sắp xếp ổn thỏa bối cảnh gia đình cho cả ba khuôn mặt.
Giải quyết xong chuyện này, Tạ Tịch lại thừa dịp sao chép một lượng lớn tư liệu liên quan đến các hoàng tử, chuẩn bị trở về từ từ nghiên cứu.
Lăn qua lộn lại mất một ngày, Tạ Tịch cảm thấy rất đáng giá, dù sao có thể tiến hành công việc nhanh hơn nếu ta chuẩn bị trước.
Lại qua một ngày, một thị nữ đến chỗ ở của thị vệ tìm cậu: "Hall tiên sinh, điện hạ cho mời ngài."
Tạ Tịch: "..."
Trong lúc nhất thời cậu chưa thấy được khuôn mặt hiện giờ của mình...!Chị nhân ngư kia có thể gọi thẳng tên cậu mà nói rõ là điện hạ nào được không hả!
Cũng may Bánh Bao Xá Xíu từng được dạy dỗ, biết làm chút chuyện đứng đắn, nó lớn tiếng nhắc nhở: "Seyin, ba hiện tại là Seyin Hall!"
Tạ Tịch thở phào, biết thị nữ này đến từ chỗ vị điện hạ kia.
Cung điện của Lục điện hạ không có thị nữ, huống chi anh ta đã đi đất liền rồi, căn bản không có ở đây, vậy chị gái này cũng chỉ có thể là thị nữ của Ngũ hoàng tử.
Tạ Tịch đồng ý, đi theo thị nữ rời đi.
Ngũ hoàng tử chờ cậu được một lúc, vừa mới gặp đã lên tiếng bắt chuyện: "Seyin, lại đây này."
Tạ Tịch chưa hành lễ xong đã bị Ngũ hoàng tử kéo lên.
Ngũ hoàng tử hiếm khi được bữa mặc trang phục chỉnh tề, quần áo thẳng thướm phác họa cực tốt thân hình của anh ta, đôi chân dài miên man thực sự khiến Tạ Tịch hâm mộ chết mất – làm cá lâu như vậy cậu rất nhớ cảm giác bước đi trên đất liền.
Ngũ hoàng tử nhận ra ánh mắt của cậu, xích lại gần hỏi: "Thích chân của ta hả?"
Tạ Tịch: "..."
Bờ môi Ngũ hoàng tử cong lên, khẽ thấp giọng nói: "Kỳ thật đuôi của ta nhìn cũng rất đẹp, chờ có cơ hội cho em xem một chút."
Tạ Tịch: "!" Sao cứ cảm thấy là lạ!
Ngũ hoàng tử cười ha ha: "Seyin bé bỏng, em đáng yêu quá."
Tạ Tịch nhìn tiến độ màu cam lại tăng một chút, thuận nước đẩy thuyền nói: "Xin điện hạ không cần...!trêu đùa thuộc hạ."
Ngũ hoàng tử cầm tay cậu nói: "Ta cũng không trêu đùa em, ta chỉ muốn cho em xem."
Tạ Tịch cảm nhận được bàn tay nóng bỏng của hắn ta, luôn cảm thấy...!Tiến độ này có phải quá nhanh rồi không, bọn họ mới quen nhau mấy ngày thôi mà? Nếu như cậu biết ,%...!chính là giá trị đầy nhất hẳn sẽ không kì quái.
Thanh tiến độ của Ngũ hoàng tử đã đạt %, còn chưa đẩy ngã cậu đã là cực kỳ kiềm chế rồi!
Cậu không lên tiếng, Ngũ hoàng tử chỉ cho là cậu thẹn thùng, không đùa cậu nữa: "Đi, dẫn em đi nghe nhạc hội."
Tạ Tịch hơi ngạc nhiên: "Nhạc hội?"
"Ừ," Ngũ hoàng tử nói, "Bài hát do ta sáng tác, nhất định em sẽ thích."
Tạ Tịch quả thực không ghét, Ngũ hoàng tử đa tài đa nghệ, tùy tiện gảy đàn thôi đã như tiếng trời rồi, bài hát hắn ta sáng tác...!cậu cũng rất chờ mong.
Thế giới dưới đáy biển cũng có "ô tô", dĩ nhiên không gọi ô tô, mà gọi là phi thuyền.
Dù sao trong biển không cần đường cao tốc, "vèo" một tiếng phóng vụt đi chẳng khác bay là mấy.
Kỳ thực tốc độ của nhân ngư không chậm, thậm chí cũng không chậm hơn phi thuyền bao nhiêu, nhưng bơi nhanh cũng mất nhiều sức lực, loại chuyện đi ra ngoài hưởng thụ như thế này, có một phương tiện giao thông thì ai mà tình nguyện tự mình bơi chứ.
Ngũ hoàng tử không nói gì, nhưng cho dù Tạ Tịch không hiểu biết cũng nhìn ra phương tiện này cực kỳ xa hoa, phỏng chừng Rolls-Royce trên đất liền cũng không sánh bằng.
Ngũ hoàng tử đặc biệt yêu mến Tạ Tịch, đối với cậu tốt không tưởng nổi, Tạ Tịch có chút hổ thẹn.
Mặc dù cậu bị nhiệm vụ bức bách, nhưng làm loại chuyện này quả thực chẳng chính trực gì, hoàn toàn là đang lừa gạt tình cảm của người khác.
Nếu nhóm hồn ý cũng giống y như Nhị hoàng tử, cậu còn có thể thản nhiên một chút, nhưng tha thiết thâm tình như Ngũ hoàng tử, thực sự cậu...!
Ngũ hoàng tử hỏi cậu: "Ăn ngon không?"
Tạ Tịch nuốt miếng bánh ngọt trong miệng, gật đầu nói: "Ngon."
Ngũ hoàng tử mặt mày giãn ra, cười nói: "Ta bảo bọn họ chuẩn bị một ít đưa qua cho em."
Tạ Tịch uyển chuyển nói: "Không cần, chỗ của thuộc hạ..."
Ngũ hoàng tử nói: "Chỗ của em thực sự quá nhỏ, không bằng dời ra ngoài đi."
Tạ Tịch nào dám? Cậu nhíu chặt lông mày: "Điện hạ, xin cho thuộc hạ chút thời gian, thuộc hạ có thể thu xếp tốt cuộc sống của mình."
Ngũ hoàng tử cũng không miễn cưỡng cậu: "Được rồi, đừng nóng giận, ta nghe theo em hết."
Tạ Tịch càng chột dạ hơn.
Bọn họ vừa tới sảnh nhạc hội, còn chưa tiến vào, máy truyền tin của Ngũ hoàng tử đã vang lên.
Đó là một âm thanh rất sắc nhọn, đặc biệt chói tai, giống như một loại cảnh báo nào đó.
Ngũ hoàng tử nhíu chặt lông mày, nhanh chóng lấy máy truyền tin ra, nhìn thoáng qua sau đó cả người đều cứng đờ.
Cùng lúc đó, một màn hình khổng lồ hiện lên trong nước biển, cả quảng trường to như vậy đều thấy rõ ràng.
Tam hoàng tử mặc quân phục xuất hiện trong màn ảnh, dáng dấp uy nghiêm, đôi mắt thâm thúy, giọng nói cất lên như muốn rung chuyển toàn bộ đáy biển.
"Lục hoàng tử Sirius Atlantis phụng mệnh đi sứ đất liền, bị sát hại thê thảm! Người đất liền tàn bạo và liều lĩnh như thế, chúng ta sao có thể ngồi chờ chết!"
Tạ Tịch bối rối: Cái gì? Lục hoàng tử chết rồi???
- ---— • • —----.