Tam hoàng tử từng trải trên chiến trường, không giận tự uy, giờ phút này cất tiếng hào hùng dõng dạc khiến cư dân dưới đáy biển đều cảm thấy kích động.
Đáy biển và đất liền vốn có mâu thuẫn không thể hòa giải, bây giờ việc hoàng tử bị sát hại trở thành mồi dẫn lửa, lửa nhen lên rồi nổ tung trong nháy mắt.
"Người đất liền bắt nạt người quá đáng!"
"Bọn chúng dám giết hại hoàng tử điện hạ của chúng ta! Lý nào lại như vậy!"
"Đám chó săn phái Lục Đại nhìn cho kỹ đi, người đất liền đều ị lên đầu chúng ta rồi đây này!"
"Đánh bại người đất liền! Đánh bại người đất liền! Đánh bại người đất liền!"
Khẩu hiệu này vừa vang lên, rất nhiều người hưởng ứng, làn sóng âm thanh lớn đến độ nước đều muốn cuồn cuộn nổi lên.
Tạ Tịch ở vị trí trung tâm, bị vòng xoáy này lắc đến cơ hồ đứng không vững.
Ngũ hoàng tử giữ eo cậu, ôm sát bên người.
Tạ Tịch cũng không đoái hoài đến tư thế hỏng bét này, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Ngũ hoàng tử, thấy được sự thù hận trong đôi mắt vẫn luôn hững hờ của hắn ta.
Trong lòng Tạ Tịch lộp bộp một tiếng.
Sau khi điều tra tư liệu cậu biết rõ, Ngũ hoàng tử thuộc phái chủ hòa, hắn ta đứng ngoài cuộc chiến tranh giành vương vị, mượn dòng họ Hall bên ngoại tỏ rõ thái độ chỉ ủng hộ quân chủ yêu hòa bình.
Hắn ta không hy vọng nổ ra chiến tranh với người đất liền, càng hy vọng hai bên chung sống hòa bình thậm chí là không can hệ lẫn nhau, nhưng bây giờ...!Lục hoàng tử chết phá vỡ khả năng này.
Nếu như ngay cả Ngũ hoàng tử phái chủ hòa cũng thù hận người đất liền, những người khác ra sao có thể tưởng tượng được.
Cho dù Lục hoàng tử không được coi trọng như thế nào thì anh ta vẫn là hoàng tử của đế quốc, là biểu tượng của đế quốc.
Người đất liền giết chết anh ta, tương đương tuyên chiến với dân đáy biển!
Cho dù không cân nhắc đến vấn đề nhiệm vụ, tự đáy lòng Tạ Tịch cũng không thích chiến tranh, huống chi cậu không thể để cho Lục hoàng tử chết.
Dưới góc phải có nhắc nhở mới: Xin chú ý, điểm save hiện tại sẽ biến mất sau phút.
Nói cách khác giờ không load thì sau này không có cơ hội nữa.
Còn cần nghĩ sao? Tạ Tịch chọn load.
Sau cảm giác chóng mặt rất nhẹ, Tạ Tịch trở lại hai ngày trước, vững vàng đứng trước mặt Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử vừa khéo đang hỏi cậu: "Sao vậy?"
Mặc dù Tạ Tịch trong lúc nhất thời không nhớ được tình huống khi đó nhưng lại đáp một câu y hệt: "Không, không có gì."
Cậu nhớ lại, lúc ấy cậu vừa mới nhìn thấy điểm save, cho nên có chút bối rối, hơi xuất thần.
Tạ Tịch thở nhẹ một hơi, hỏi dò: "Lúc nào điện hạ xuất phát?" Hẳn là cậu chưa hỏi câu này, cậu nhớ là lúc gần rời đi mới hỏi vậy.
Quả nhiên, Lục hoàng tử đáp: "Sáng sớm ngày mai."
"Thuộc hạ biết chuyện này rất mạo phạm, nhưng..." Tạ Tịch ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh ta, "Điện hạ, ngài có thể không đi đất liền được không?"
Lục hoàng tử hơi sửng sốt.
Tạ Tịch quyết định nói trực tiếp: "Đất liền rất nguy hiểm, thân phận của ngài tôn quý, tại sao phải đặt bản thân vào nguy hiểm?"
Lời này giống như dòng nước ấm áp trực tiếp tràn vào trái tim Sirius, đôi mắt hai màu của anh ta nhạt đi một chút, nói khẽ: "Đất liền không nguy hiểm như cậu tưởng tượng đâu, ta đến đó nhiều lần rồi, không có chuyện gì."
Lần này thì có chuyện đó, mạng anh cũng mất!
Tạ Tịch sốt ruột hỏi: "Không đi không được sao?"
Trong lòng Lục hoàng tử vô cùng ấm áp, bình thường anh ta kiệm lời, không giỏi nói năng, giờ phút này cũng chỉ nói: "Yên tâm đi, hai ba ngày sau ta sẽ trở lại."
Tạ Tịch cũng không đoái hoài tới thanh tiến độ đang tăng vọt lên, cậu lại hỏi: "Thuộc hạ có thể đi cùng với ngài không?"
Cả người Lục hoàng tử cứng đờ, bị chấn động, hiển nhiên anh ta không nghĩ tới chuyện Tạ Tịch sẽ nói ra câu này.
Tạ Tịch không thể để anh ta chết thêm một lần nữa, nhìn chằm chằm anh ta rồi hỏi: "Có được không?"
Lục hoàng tử nhìn cậu, mắt lộ ra vẻ nghi hoặc: "Vì sao?"
Tạ Tịch ngừng lại, tìm một cái cớ sứt sẹo: "Thuộc hạ chưa từng lên đất liền, muốn nhìn thử xem."
Lục hoàng tử nói: "Vừa nãy cậu còn nói đất liền rất nguy hiểm mà."
Tạ Tịch vịn theo câu nói của anh ta: "Vừa nãy điện hạ cũng bảo đất liền không nguy hiểm như tôi tưởng tượng không phải sao?"
Sốt ruột đến độ xưng hô thuộc hạ cũng quên.
Nhưng cậu càng như vậy, nhịp tim Sirius càng tăng nhanh.
Đã qua nhiều năm như vậy, cơ hồ chẳng ai chủ động nói chuyện với anh ta, cũng không ai đi lấy lòng, nhưng người trước mặt này, gắp đồ ăn cho anh ta, đưa quà lễ cha tặng cho anh ta, hiện tại thế mà...!
Ánh mắt của Lục hoàng tử cực kỳ dịu dàng: "Cậu đừng lo, ta thực sự không có việc gì, chỉ đi hai ba ngày là trở lại thôi."
Tạ Tịch bướng bỉnh nói: "Nếu đã không có việc gì, vậy cho thuộc hạ theo có sao đâu.
Điện hạ đi ra ngoài, chẳng nhẽ không có người theo hầu bên cạnh sao?"
Lục hoàng tử: "..." Anh ta độc lai độc vãng đã quen, làm gì có người hầu nào.
Tạ Tịch không ngờ mình nói trúng phóc, rành rành là một hoàng tử lại một mình đi ra ngoài, chết tại xứ lạ, chuyện này cũng quá thê thảm rồi.
Cậu thả chậm lại giọng nói: "Điện hạ, cho thuộc hạ đi theo trải chút việc đời đi, thuộc hạ chưa từng rời khỏi đáy biển."
Nhõng nhẽo đòi hỏi như vậy, Lục hoàng tử làm sao chống đỡ nổi, liền phải đồng ý: "Được rồi, ta dẫn cậu đi, trên đất liền cũng rất thú vị."
Tạ Tịch là một người đất liền, làm sao sẽ hiếu kỳ với đất liền chứ.
Chẳng qua để có thể đuổi theo tiến độ tìm đường chết của Lục hoàng tử, cậu vẫn rất vui vẻ, cười nói: "Vâng! Điện hạ, ngày mai gặp!"
Lục hoàng tử nhìn nụ cười của Tạ Tịch mà khẽ cong khóe môi, anh ta khẽ gọi tên cậu: "Seyin."
Tạ Tịch vẫn không quen cái tên này: "Dạ?"
Lục hoàng tử lắc đầu nói: "Không có gì, cậu còn có việc phải làm đúng không, mau đi đi."
Nói xong anh ta nở nụ cười, đôi mắt hai màu vốn khiến người ta có cảm giác yêu dị và khó dò, nhưng khi anh ta cười lên, màu mắt trở nên rất nhạt, như thể ánh nắng dịu êm lúc ban mai vào một ngày trời xanh trong vắt, lắc rắc rải xuống những tia nắng rực rỡ, dịu dàng lại tươi đẹp.
Tạ Tịch giật mình, hành lễ xong rồi rời đi.
Bánh Bao xá Xíu hét to: "Thật là đẹp trai! Không hổ là cha tương lai của con!"
Tạ Tịch xách Bánh Bao ra khỏi cổ, vò đầu nhỏ của nó: "Ai là cha của mày, hử?"
Bánh Bao Xá Xíu bị vò đầu, nói không rõ ràng: "Mẹ là cục shit, ôi ôi..."
Tạ Tịch càng dùng sức vò nó.
Có kinh nghiệm lần trước, Tạ Tịch không lãng phí thời gian đi đến chỗ Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử, cậu trực tiếp dùng thuật dịch dung, trước tiên bổ sung tư liệu cho hai khuôn mặt còn lại, thuận đường còn phải viết đơn xin nghỉ cho hai thân phận khác của mình.
May mà có khuôn mặt dự trữ, nếu không chỉ riêng những chuyện này cũng đủ khiến cậu sầu chết mất.
Dù vậy cậu vẫn rất phiền, Tạ Tịch chỉ hi vọng lần này có thể thuận lợi cứu Lục hoàng tử, đừng tiếp tục load lại nữa!
Ôm Bánh Bao Xá Xíu, Tạ Tịch nghiêm túc ngủ một giấc, ngày thứ hai tinh thần phấn chấn, chuẩn bị tâm lý cho một hồi chiến đấu ác liệt.
Lục hoàng tử quả nhiên "rất nghèo", Ngũ hoàng tử đi xem một buổi nhạc hội cũng đều có người theo sau hộ tống và bảo vệ, anh ta tốt xấu gì cũng đi công vụ, vậy mà giản dị đến nỗi chỉ dẫn theo mình Tạ Tịch, càng đau đớn chính là Tạ Tịch còn chủ động xin đi cùng.
Tạ Tịch hành lễ được một nửa, Lục hoàng tử đã mỉm cười, dìu cậu dứng lên: "Trên đất liền khác với đáy biển, không cần lễ nghi nhiều."
Tạ Tịch nói: "Thuộc hạ ngu dốt, có chỗ nào không hiểu xin điện hạ thứ lỗi."
Lục hoàng tử sửa lại: "Đừng gọi ta là điện hạ, cũng không cần tự xưng thuộc hạ."
Tạ Tịch ra vẻ kinh ngạc nói: "Chuyện này sao có thể?"
Lục hoàng tử nói: "Trên đất liền không giống như dưới đáy biển, bọn họ xóa bỏ chế độ quân chủ, cơ cấu xã hội cũng bình đẳng hơn."
Tạ Tịch dĩ nhiên biết những chuyện này, nhưng vẫn phải làm bộ kinh ngạc: "Người đất liền quả nhiên hoang dã, không hiểu lễ nghi gì cả."
Lục hoàng tử kiên nhẫn giải thích cho cậu: "Bình đẳng không tốt sao? Bất kể thân phận sang quý hay nghèo hèn, ai cũng có cơ hội trở nên nổi bật."
Tạ Tịch thay vào mạch não của một người đáy biển bình thường: "Nhưng bình dân sao có thể đánh đồng với hoàng tộc và quý tộc được?"
Lục hoàng tử nói: "Sao lại không thể?"
Tạ Tịch nói: "Chỉ có hoàng tộc pháp lực cao cường mới có thể biến ra đôi chân hoàn mỹ.."
Con ngươi của Lục hoàng tử co rụt lại, nói: "Nếu như đều có thể ăn uống no đủ, ai còn không dài ra thêm hai lạng thịt này."
Tạ Tịch sững sờ.
Bánh Bao Xá Xíu chẳng có bản lĩnh gì, tật xấu thì có một đống: "Ôi chao ôi chao, trai đẹp lại khoe khoang rồi!"
Tạ Tịch: "..." Bầu không khí tốt đẹp đều bị nhóc Xá Xíu này làm hỏng gần hết rồi.
Lục hoàng tử nhìn về phía Tạ Tịch, nói: "Cậu muốn lên bờ thì phải dùng hai chân đi đường."
Tạ Tịch đi bằng hai chân đã mười chín năm, e rằng còn thành thạo hơn Lục hoàng tử, tội nghiệp cậu còn phải diễn kịch: "Có khó không ạ?"
"Mới đầu hơi khó thích ứng, có điều cậu yên tâm, ta sẽ giúp cậu."
"Vậy làm phiền điện hạ rồi."
Lục hoàng tử nói: "Gọi ta là Sirius."
Tạ Tịch gọi tên anh ta, Lục hoàng tử lại mỉm cười: "Lần đầu tiên cảm thấy tên mình dễ nghe như vậy."
Tạ Tịch: "..."
Bánh Bao Xá Xíu kêu lên như quỷ gào: "Aaa, anh giai thật biết nói chuyện!"
Tạ Tịch thực sự chỉ muốn quăng nhóc Xá Xíu này đi!
Lục hoàng tử lại nói: "Một giờ nữa là lên bờ rồi, ta sẽ giúp cậu hóa ra hai chân trước."
Với pháp lực của Tạ Tịch thì không có cách nào hóa ra hai chân, nhưng Lục hoàng tử có thể giúp cậu.
Tạ Tịch gật đầu đồng ý.
Lục hoàng tử để Tạ Tịch ngồi trên ghế, cái đuôi đặt ở một bên.
Anh ta quỳ một gối trước mặt cậu, một tay lên phần đuôi cá.
Quan sát từ góc độ này rất kỳ diệu, ngày thường Lục hoàng tử vẫn luôn trầm mặc, dáng vẻ người sống chớ gần, sau khi quen thuộc mới phát hiện tính cách của anh ta rất đơn thuần, chỉ vì quen sống một mình nên không biết cách ở chung với người khác.
Điều này khiến Tạ Tịch nhớ đến bản thân.
Trước khi đến thế giới kỳ lạ này cậu cũng như thế, bị cha mẹ vứt bỏ, bị cả thế giới cô lập, chỉ có thể lẻ loi đơn độc sống trong thế giới của bản thân, mờ mịt không nơi nương tựa...!
"Khả năng có chút không thoải mái, cậu nhịn một chút." Lục hoàng tử nhẹ giọng nói với cậu.
Tạ Tịch lấy lại tinh thần, gật đầu đáp: "Không sao..."
Cậu vừa nói xong cũng đồng thời rên lên khó chịu, không cách nào nhẫn nại được vì cảm giác tê ngứa khó diễn tả bằng lời này.
Nếu chỉ đau nhức không còn dễ nói, tê tê ngứa ngứa còn kèm theo cảm giác nhột mới càng nguy hiểm, giống như thể bị điện giật khẽ, toàn bộ phần đuôi đều nhũn ra như bánh xốp.
Lục hoàng tử ngẩng đầu, giọng nói hơi khàn: "Đau hả?"
Tạ Tịch cố cắn môi dưới, lắc đầu đáp: "Không ạ."
Lục hoàng tử nói: "Ta khống chế sức lực, không đau nhức nữa nhưng sẽ chậm một chút."
Tạ Tịch tình nguyện bị đau một chút, làm xong cho nhanh, cảm giác này rất khó chịu.
Bánh Bao Xá Xíu chưa bao giờ chê nhiều chuyện, nó dùng hai chân ngắn ngủn che mắt lại, lộ ra khe hở, nói: "Ghê ghê, có mùi háo sắc thật nha!"
Nếu không phải Tạ Tịch không thể động đậy, cậu nhất định sẽ vo nó thành viên rồi ném đi!
Trong khoang thuyền có hơi yên tĩnh, đợi sau khi Lục hoàng tử rút tay về, Tạ Tịch rốt cuộc cũng thoát khỏi cảm giác tê dại quỷ quái này, cậu thở phào một hơi, bình ổn cảm xúc.
Hầu kết của Lục hoàng tử khẽ nhấp nhô, anh ta nói nhỏ: "Cậu nghỉ ngơi một chốc đi, gần tới nơi ta gọi cậu."
Tạ Tịch không nắm chắc chuyện ngoài ý muốn xảy ra lúc nào cho nên không muốn tách khỏi anh ta: "Thuộc hạ không sao, điện hạ ở lại chỗ này đi."
Lục hoàng tử: "..."
Tạ Tịch không phát giác ra câu nói của mình có vấn đề gì, nhưng mà tiến độ lúc đầu đã tăng lên tận %, vượt qua cả Ngũ hoàng tử!
Tạ Tịch chớp mắt mấy cái, không hiểu đến tột cùng xảy ra chuyện gì.
Lục hoàng tử ho nhẹ một tiếng, lỗ tai tựa hồ hơi ửng đỏ, anh ta cụp mắt hỏi: "Có muốn thử đi một chút hay không?"
Tạ Tịch sợ anh ta chạy khỏi tầm mắt mình lại chết oan chết uổng, đáp: "Vâng."
Trong lòng cậu lại nghĩ, không phải chỉ đi đường thôi sao, cậu đi mười chín năm chẳng nhẽ sẽ quên ngay lập tức? Ai ngờ chờ cậu đứng lên, lại phát hiện đôi chân bủn rủn vô lực, không sử dụng được.
"Ối..." Tạ Tịch suýt tí nữa ngã sấp.
Lục hoàng tử vươn tay đỡ lấy cậu, dịu giọng nói: "Đừng có gấp."
Tạ Tịch nắm chặt cánh tay anh ta, coi đây là chỗ chống, tốn sức lực rất lớn mới miễn cưỡng đứng vững được.
Lục hoàng tử sợ cậu nản chí, giải thích: "Cậu quen dùng đuôi cá, sau khi biến thành hai chân cần phải thích ứng từ từ."
Tạ Tịch cũng phục, cậu – một sinh vật bậc cao đi bằng hai chân thứ thiệt – sau mấy ngày làm cá lại không biết đi đường!
"Điện hạ ngồi đi, thuộc hạ vịn vách tường tự mình đi thử một chút."
"Không sao, cậu vịn ta là được."
Tạ Tịch vẫn lo lắng anh ta rời khỏi tầm mắt mình, dứt khoát không khách sáo nữa, vịn cánh tay anh ta, cố gắng thích ứng hai chân.
Sau khi cắn răng đi hơn mười phút, Lục hoàng tử mỉm cười nói: "Rất lợi hại."
Tạ Tịch: "..." Lợi hại cái quỷ ấy, giống y chân vòng kiềng.
Lục hoàng tử nói tiếp: "Lúc ta mới hóa ra hai chân, vẫn luôn coi nó như đuôi cá mà bơi."
Tạ Tịch nói: "Khi đó ngài còn rất nhỏ phải không?"
Lục hoàng tử thản nhiên nói: "Các anh của ta lúc ba tuổi đã có thể đi đứng vững vàng."
Tâm tư Tạ Tịch khẽ động, nhớ lại lời Lục hoàng tử mới nói: nếu ai cũng có thể ăn no mặc ấm, chẳng nhẽ còn không thể dài ra hai cái chân sao? Chẳng nhẽ hóa ra được hai chân không phải do trời sinh?
Tạ Tịch nói: "Ngài không thua kém bất kì ai."
Cậu vừa dứt lời, thanh tiến độ màu lam lại tăng vọt lên, tăng tới %!
Tạ Tịch có chút hưng phấn, nếu tiến độ của Lục hoàng tử có thể vượt qua % thì cậu cũng không cần phải đi thả thính nhiều con cá như vậy đúng không?
Cuối cùng sau khi lên bờ, Tạ Tịch cũng thích ứng hai chân, có thể đi đường ổn định hơn khi có sự dìu dắt của Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử nói: "Uống thứ này vào."
Đây là một loại thuốc nước bảo vệ mà thế giới đáy biển nghiên cứu, sau khi nhân ngư sử dụng sẽ không bị mất nước khi ở trên đất liền, chẳng qua có thời gian hiệu lực nhất định, duy trì tối đa được ba ngày.
Tạ Tịch ngửa đầu uống hết.
Lục hoàng tử nhìn cần cổ trắng nõn của cậu, đôi mắt rũ xuống, rời tầm mắt đi.
Tạ Tịch để cái bình không xuống: "Mùi vị không tệ, rất ngọt."
Lục hoàng tử cười nói: "Chuẩn bị cho tốt, chúng ta phải lên bờ."
Tạ Tịch gật đầu đáp: "Không thành vấn đề!"
Có thể có vấn đề gì chứ? Cậu là người sống trên đất liền đó! Đáng tiếc ý nghĩ này đã bị đánh bay sạch sẽ khi cậu mới rời khỏi mặt nước.
Khô quá, nóng quá, khó chịu.
Tạ Tịch nhíu chặt lông mi, như thể cậu đi vào phòng tắm hơi, bị hơi nóng đập vào mặt đến nỗi không mở nổi mắt.
Giọng nói của Lục hoàng tử vang lên bên tai cậu: "Đừng sợ, thử hít thở đi."
Tạ Tịch nắm chặt cánh tay anh ta, từ từ nhắm hai mắt thở dốc một hồi mới rốt cuộc thích ứng được.
Ai ngờ tới được chứ? Cậu rành rành là một người đất liền thế mà có một ngày lại không thích ứng được không khí trên mặt đất.
Một luồng cảm giác mát mẻ nhàn nhạt truyền tới từ lòng bàn tay Lục hoàng tử, Tạ Tịch phát hiện trên người cậu phủ một tầng hơi nước thật mỏng, cảm giác oi bức trôi đi, lập tức thoải mái hơn.
Lục hoàng tử nói: "Từ từ thích ứng, hiện tại không có người đất liền, trước tiên cứ vậy đã."
Trên người Tạ Tịch phủ một tầng nước nhàn nhạt, người bình thường trông thấy e rằng phải hô lớn "có ma".
Tạ Tịch thấy mồ hôi lấm tấm trên trán Lục hoàng tử, biết việc duy trì cầu nước này khiến lực lượng của anh ta tiêu hao, liền lắc đầu nói: "Không cần, thuộc hạ sẽ mau thích ứng được..."
Cậu còn chưa dứt lời, một tiếng xé gió từ hướng đối diện lao tới.
Tạ Tịch giật mình, đáng tiếc cơ thể trì độn căn bản không tránh được viên đạn đang lao tới trước mặt.
Nếu bắn vào giữa trán, chắc chắn cậu sẽ chết.
Trong chớp mắt, Lục hoàng tử vươn tay ôm cậu vào trong ngực, dùng lưng ngăn lại phát súng này.
Tạ Tịch đột nhiên mở to mắt.
Sirius khẽ nhíu mi, đôi mắt hai màu dịu dàng đến cực điểm: "...Mau trở lại thuyền." Khóe miệng anh ta trào ra máu tươi.
Tạ Tịch không lãng phí một giây phút nào, lập tức load!
___
Trung Ương - Vườn hoa.
Giang Tà nhìn độ thiện cảm.
"Mưa đỏ" rơi nhiều ngày như vậy rốt cuộc cũng ngừng, một điểm + màu xanh lại khiến cho tâm trạng y rất phức tạp.
Độ thiện cảm tăng.
Màu xanh.
Thật hợp với tình hình.
___
Kind: Màu xanh, là cắm sừng đó, nhưng người cắm sừng ổng lại là "một ổng khác".
- ---— • • —----.