Ch.
Chiếc xe hơi màu xám của Matt dừng lại trước nghĩa trang rộng lớn. Jen ngạc nhiên kô hiểu tại sao anh lại chở cô tới đây. Thấy gương mặt đầy vẻ nghi ngờ của cô Matt mỉm cuời trấn an.
"Đừng lo tôi kô làm gì cô đâu, chỉ là muốn đưa cô đi thăm ngừi mà thôi."
Dứt lời Matt bước xuống xe mở cửa xe cho Jen. Matt đi trước dẫn đường còn Jen thì lẽo đẽo đi phía sau lưng anh, đây là lần đầu tiên cô tới nghĩa trang nên có chút lo sợ, cô lẩm bẩm "Biết như vậy lúc nãy mình đã kô tới đây."
Mải mê bước đi tới khi Matt đột nhiên đứng lại mà Jen vẫn chưa hay biết nên đâm sầm vào ngừi anh.
"Ui da, sao anh đứng lại mà kô nói trước vậy?"
Kô nghe Matt trả lời cô cảm thấy lạ vội nhìn theo hướng ánh mắt của anh, thì nhìn thấy trước mặt là ngôi mộ được chăm sóc gọn gàng nằm dưới tàng cây lớn xung quanh được trồng rất nhiều hoa. Jen bước tới gần để xem cho rõ thì cô phát hiện tại sao gương mặt của ngừi con gái ở trên tấm bia lại giống cô như khuôn đúc. Cô la lớn.
"Sao... sao lại có chuyện như vậy? Cô gái đó sao mà giống tôi như giọt nước."
Matt ngồi xuống bên cạnh mộ của Joe đưa tay lên sờ tấm hình, rồi bắt đầu kể chuyện của anh cho Jen nghe.
"Lúc đầu tôi cũng nhìn lầm cứ tưởng cô chính là Joe, là bởi vì tôi lúc nào cũng hi vọng Joe vẫn còn sống trên đời."
Rồi anh mỉm cười buồn bã "Chỉ tiếc là sự thật thì vẫn là sự thật."
Jen ngồi xuống bên cạnh Matt nói bằng giọng thông cảm "Chắc là anh yêu cô ấy lắm?" Rồi nhìn sang tấm hình Joe đang tươi cười cô thù thỉ "Chị thiệt là hạnh phúc có được ngừi yêu mình như vậy, phải như tôi cũng có thể kiếm đuợc tình yêu thật sự thuộc về mình như vậy sẽ kô có gì ân hận nữa. Àh phải, anh và cô ấy quen nhau bao lâu rồi?"
Nghe Jen hỏi, Matt bỗng nhớ lại chuyện quá khứ "Chúng tôi quen nhau đã đuợc hơn năm. Lúc ban đầu tôi kô chú ý gì tới cô ấy nhiều nhưng mà chính vì tình yêu trao ra kô đòi hỏi của cổ đã làm tôi thức tỉnh biết được rằng trên đời này chỉ có cô ấy mới là ngừi yêu tôi thật lòng mà thôi. Chỉ tiếc là khi biết đuợc thì mọi chuyện đã muộn rồi, chúng tôi đã kô còn cơ hội để sống bên cạnh nhau nữa."
Jen ngồi im lặng lắng nghe lời tâm sự chân thành của Matt, kô biết sao cô có cảm giác mình chính là Joe bởi vì trái tim của cô đang đập mạnh khi ngồi gần Matt như vầy. Đột nhiên Matt lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng.
"Tôi có thể ngửi mùi thơm trên tóc cô hay kô? Cô và Joe thật giống nhau đều có mùi thơm nhè nhẹ trên mái tóc."
Jen còn đang ngỡ ngàng vì lời đề nghị của Matt thì anh đã xua tay cười "Nếu cô kô đồng ý cũng kô sao, tôi lại bị cô thu hút cứ tưởng cô chính là Joe."
Jen lắc đầu "Kô có gì, tôi cũng muốn biết cảm giác của ngừi khi yêu là như thế nào. Anh cứ coi tôi là Joe còn tôi cũng sẽ làm tròn vai diễn của mình, coi như đây là món quà tôi tặng cho anh vì ngày mai tôi sẽ rời khỏi DL." Dứt lời Jen bước tới ngồi bên cạnh Matt, cô ngả đầu vào vai anh lắng nghe tiếng gió thổi vi vu cùng với tiếng lá rơi xào xạc. Mùi thơm trên tóc cô hòa cùng với làn gió tạo nên bản tình ca hoàn chỉnh. Matt đưa tay lên choàng qua vai Jen.
"Cám ơn cô đã biến giấc mơ của tôi và Joe thành sự thật. Nhưng mà đối với tôi kô ai có thể thay thế được Joe cho dù ngừi có giống nhau tới đâu đi nữa nhưng cô là cô kô cách gì biến thành Joe được."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ariel quăng chiếc vali xuống đất rồi leo thẳng lên giường thả ngừi xuống.
"Thì ra chỗ mà anh nói chính là đảo Guam, còn làm ra vẻ bí mật nữa." Ariel đấm nhẹ vào vai như để xua tan cơn mệt mỏi.
Thấy vậy Joseph liền ngồi xuống giường "Em mệt hả? Vậy thì nghỉ ngơi đi, lát nữa chúng ta sẽ đi chơi."
"Bây giờ? Em mệt lắm với lại em muốn gọi về cho mẹ hỏi thăm Jack. Kô biết nó có khóc vì nhớ em hay kô?"
Joseph bực bội nhăn nhó "Lúc nào em cũng nhớ tới Jack đâu có thèm quan tâm cho anh."