Thấy vậy Ariel ngồi bật dậy đưa tay nựng má của anh "Coi anh nha, ai lại đi ganh tỵ với con của mình chứ. Cũng may là chúng ta chỉ có đứa nếu mà em sanh cỡ , đứa chắc là anh sẽ ra ngoài kiếm vợ bé đó. Thôi được rồi, bây giờ em đi tắm đây." Rồi cô nhìn xung quanh căn phòng khách sạn mà Joseph mướn, cảm thấy chỗ này có cái gì đó quen thuộc.
"Cái phòng này sao em có cảm giác đã từng tới qua vậy?"
Joseph nhìn Ariel cười nham hiểm "Em quên rồi sao đây chính là căn phòng số mà hồi lúc trước chúng ta đã....."
Ariel ngượng ngùng chạy vào trong kô ngờ chồng của cô lại ma lanh như vậy đã đặt vé máy bay tới đảo Guam mà còn đặt ngay căn phòng đã xảy ra cái đêm định mệnh đó.
"Ông xã àh, em tắm xong rồi, bây giờ chúng ta đi đâu."
Joseph đã thay đồ xong xuôi đang ngồi đợi Ariel trên chiếc ghế đặt trong phòng "Ừm.... tùy em đi, em muốn đi đâu trước?"
Ariel nắm tay Joseph dịu dàng nói "Đuơng nhiên là đi tới tiệm nữ trang rồi, lần trước tới đây em vẫn chưa có dịp mua, bây giờ phải bù lại."
Joseph chiều vợ, cả cùng nắm tay nhau rời khỏi khách sạn. Lúc đi trên đường Ariel để ý thấy có nhiều cô gái cứ nhìn Joseph mỉm cười trong khi đó thì anh chỉ nhìn bâng quơ ở đâu thôi chứ kô để ý tới. Nhưng như vậy cô cũng chưa vừa ý cô buông tay Joseph ra nói bằng giọng giận hờn.
"Em đi trước anh đi đằng sau đi?"
"Sao vậy? Bộ có chuyện gì àh?" Joseph ngơ ngác hỏi lại.
"Đi bên cạnh của em bộ khó chịu lắm hay sao mà anh cứ nhìn ở đâu kô vậy?"
Chợt hiểu ra sự giận hờn của Ariel, Joseph phì cười "Thôi được rồi, từ bây giờ anh sẽ nhìn vợ của anh thôi kô nhìn ngừi khác nữa, được chưa đây cô ? Có như vậy mà cũng giận nữa." Anh nắm chặt tay Ariel "Đi thôi, nếu kô tiệm sẽ đóng cửa đó."
Một lát sau hai ngừi đã tới tiệm nữ trang mà Ariel muốn tới, bước vào tiệm cô cứ trầm trồ khen cái này đẹp cái kia đẹp làm cho Joseph chóng cả mặt.
"Ông xã àh, coi cái kia kìa đễ thương quá em muốn mua." Rồi cô chỉ sang chiếc lắc bạc có hình trái tim "Cái này cũng đẹp nữa."
"Đuợc, đuợc, đuợc em muốn mua cái gì anh sẽ mua cái đó." Ariel vui vẻ vì được sự cưng chiều của chồng cô cứ đứng nhìn anh mỉm cười mình. Cô đưa mắt nhìn xung quanh bỗng bắt gặp Jessie, nhưng kô hiểu sao cô chỉ đi có mình mà kô đi cùng Patrick. Ariel buông tay Joseph ra mình đi tới bên cạnh Jessie.
"Sao tình cờ vậy? Chị đi mình hả, kô thấy Patrick đi theo?"
Jessie ngượng ngùng xấu hổ nhìn Ariel, cô thở dài "Tụi mình li dị rồi, bây giờ mỗi đứa nơi kô còn liên lạc nữa."
"Bà xã àh, anh mua xong rồi." Joseph cầm túi đồ trên tay rồi gật đầu chào Jessie. Ariel giới thiệu
"Đây là chồng của mình tên Joseph, lần trước đã có gặp lần rồi đó. À phải, chuyện của chị và Patrick chị cũng đừng buồn nữa, mọi thứ đều có số phận của mình."
Jessie mỉm cười "Chuyện lúc trước thật là xin lỗi chúng ta là bạn thân mà tôi lại đi cướp ngừi yêu của chị."
Ariel lắc đầu "Tôi phải cám ơn chị mới đúng nếu kô như vậy tôi làm sao gặp được ngừi chồng như Joseph. Thôi chúng tôi đi trước đây, chuyện cũ bỏ qua đi, mình vẫn là bạn mà."
Nhìn theo bóng của ngừi bước ra khỏi tiệm khiến Jessie kô khỏi chạnh lòng buồn cho thân phận của mình.