Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)

chương 101

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Sự tình càng lớn, đối với các người không có bất luận chỗ tốt gì.” Điện thoại chuyển thông một khắc, đây là câu đầu tiên Ngô Băng nói.

Phong Đình cười: “Người gây sự trước hình như đâu phải chúng tôi.”

Ngô Băng trầm mặc một lát, hỏi:

“Dư Tô có ở bên cạnh nghe không? Tôi và hội trưởng đã thương lượng qua. Chúng ta hòa giải, thế nào?”

Vương Đại Long cầm lấy di động:

“Mấy người muốn gây sự thì gây sự, muốn hòa giải liền hòa giải? Trên đời này chỉ sợ không có chuyện dễ dàng như vậy?”

“Chúng tôi đương nhiên sẽ bồi thường,” Ngô Băng nói:

“Chuyện lần này là Tào Linh lén lút làm. Nếu không, bằng mạng lưới quan hệ cùng cao thủ trong tổ chức chúng tôi, kế hoạch của các người chỉ sợ không dễ thực hiện được như vậy.”

Hồng Hoa thò lại gần di động:

“Thái độ này của cô không giống như hòa giải nha.”

Ngô Băng thở ra một hơi:

“Tuy rằng sự tình bắt đầu từ phía chúng tôi, nhưng hiện tại, tổ chức cũng vì các người phản kích mà gặp phiền toái rất lớn. Chúng tôi sẵn sàng bồi thường tấm đạo cụ miễn tử, lúc sau sẽ không lại nhằm vào mọi người. Nếu đồng ý, chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện trực tiếp.”

“Các người còn thương tổn người bình thường, không liên can gì tới APP.” Phong Đình nói:

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người chơi ra tay với cả người bình thường. Nếu bị các người chơi khác biết, chắc chắn sẽ rất thú vị.”

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc, loáng thoáng truyền đến một vài thanh âm mơ hồ không rõ. Hình như Ngô Băng đang nói chuyện với ai.

Sau một lát, Ngô Băng nói:

“ tấm đạo cụ miễn tử, không thể nhiều hơn. Về cô gái kia, chúng tôi có thể bồi thường bằng tiền. Con số tuyệt đối sẽ làm mọi người vừa lòng. Nếu mọi người đồng ý điều kiện này, chúng ta hẹn thời gian gặp mặt. Tào Linh sẽ đích thân ra xin lỗi.”

Phong Đình ngước mắt nhìn Dư Tô, chờ nàng quyết định.

Dư Tô suy nghĩ, gật đầu:

“Đồng ý.”

Sự tình lần này tuy rằng nháo lớn, nhưng tin tức trên mạng thường duy trì nhiệt độ không lâu. Chuyện lớn cỡ nào, nếu không ai nhắc lại, trong vòng vài ngày liền không còn người chú ý. Có rất nhiều sự kiện vốn phi thường hot, nhưng kết quả cuối cùng còn chưa ra đã phai nhạt. Xong việc cũng không ai để ý rốt cuộc là kết cục gì.

Giống như lời Ngô Băng nói, tổ chức Sinh Tồn nhân số đông, mạng lưới quan hệ phức tạp, muốn giải quyết chuyện này mặc dù hơi phiền chút, nhưng khẳng định có thể giải quyết. Nhiều lắm làm bọn họ tiêu hao sức người sức của, trong một đoạn thời gian sẽ thu liễm lại.

Nếu tiếp tục dây dưa, chỉ bị bắn ngược.

Ngô Băng nói: “Như vậy, chúng ta hẹn thời gian gặp mặt, giao đạo cụ, cũng để Tào Linh tới xin lỗi.”

Phong Đình mới vừa cắt điện thoại, một dãy số lạ đột nhiên gọi tới.

Hắn tiếp nhận, "Alô" một tiếng, yên lặng nghe xong vài câu, trả lời:

“Là chúng tôi.”

Lại sau một hồi lâu, cuối cùng đáp:

“Được, ngày mai gặp, địa điểm tôi sẽ nhắn sau.”

Chờ Phong Đình cúp máy, Vương Đại Long vội hỏi:

“Ai vậy?”

Phong Đình nhìn mọi người:

“Đồng đội ở tràng nhiệm vụ thứ , hội trưởng một tổ chức ở phía Bắc.”

“Hội trưởng tổ chức phía Bắc?” Dư Tô hỏi:

“Vì sao muốn gặp chúng ta?”

Phong Đình nói:

“Trong tràng nhiệm vụ kia tôi đã cứu hắn. Lúc ấy bên có trao đổi phương thức liên lạc. Hắn thấy được tin tức trên mạng, gọi tới hỏi có phải tin đó có quan hệ với chúng ta hay không. Hiện hắn đang đặt vé máy bay, đại khái sáng mai sẽ lại đây.”

Hồng Hoa hỏi: “Tổ chức đó tên gọi là gì, quy mô lớn không?”

“Nghe nói bao gồm hắn thì có tổng cộng người.” Phong Đình nói:

“Hắn có ý là, ngày mai hắn sẽ cùng thành viên khác lại đây gặp mặt nói chuyện. Hai bên có thể hợp tác.”

Bạch Thiên nhíu mày:

“Hợp tác?”

Phong Đình giải thích:

“Vẫn như cũ là tổ chức riêng biệt, không gộp chung, nhưng vẫn sẽ hỗ trợ lẫn nhau. Hễ bên nào gặp phiền toái, bên còn lại đều tận lực giúp đỡ.”

Vương Đại Long trầm ngâm một lát, nói:

“Nhân số của bọn họ không nhiều. Bên chúng ta cũng ít, muốn hợp tác cũng đúng. Bất quá, người nọ thế nào?”

Phong Đình: “Cùng hắn hợp tác trong nhiệm vụ trước cũng không tệ, có thể tin được.”

“Vậy chủ yếu xem thành viên của bọn họ.” Hồng Hoa nói:

“Nếu đều ok, liền đáp ứng thôi. Dù sao đối với bên mà nói, cũng chỉ có lợi, không có hại.”

Tính như tổ chức đối phương có một hai thành viên không tốt lắm, đối với bọn họ kỳ thật cũng không ảnh hưởng gì. Bởi vì bên khẳng định sẽ không cùng nhau tiến vào nhiệm vụ.

Phong Đình hẹn với người bên tổ chức kia gặp mặt ở một quán ăn cách sân bay không xa.

○●○○●

giờ sáng hôm sau, người cùng nhau xuất phát, lái xe đi qua.

Lúc bọn họ đến, đối phương còn chưa xuống máy bay. Đợi chừng nửa tiếng đồng hồ, người nọ mới tới trước cửa quán ăn.

Từ trong taxi bước ra đầu tiên là một người nam thoạt nhìn sáng lạn như ánh mặt trời. Đầu tóc ngắn thanh tân thoải mái. Trên mặt luôn treo nụ cười. Đôi mắt cong cong, còn có lúm đồng tiền, vừa nhìn liền khiến người ta sinh ra thiện cảm.

Hắn xuống xe, nhìn thấy Phong Đình, lập tức vẫy tay.

Phong Đình cười với hắn một cái, quay đầu nói:

“Hắn rất được.”

Nam tử vòng ra sau cốp xe lấy hành lý. người khác cũng lục tục từ trên xe bước xuống.

nam nữ. Người nam thứ nhất thân hình mập mạp, miệng cười ha hả. Người nam thứ hai khá vạm vỡ, da ngăm đen, thoạt nhìn như mấy võ sĩ mình đồng da sắt trong phim truyền hình. Người nữ ước chừng - tuổi, tóc đen thẳng dài, nhìn thấy bọn họ liền cười một cái, có vẻ phi thường ôn nhu.

Ấn tượng đầu tiên rất tốt.

Nam tử vạm vỡ tiếp nhận túi hành lý từ trong tay hội trưởng nhà mình, mỗi tay xách một túi liền bước đi, nhẹ nhàng giống như xách cái túi không.

người thực mau lại đây. Nam tử vạm vỡ tự giới thiệu:

“Xin chào, tôi tên Ngụy Đông. Bọn họ đều kêu tôi là Đại Đông. Mọi người không cần khách khí, cứ việc kêu tôi như vậy!”

Hắn nói xong sang sảng cười to vài tiếng, làm nhóm của Dư Tô cũng thả lỏng hơn nhiều.

Tiếp theo là nam tử bề ngoài thập phần sáng lạn như ánh mặt trời, cũng là hội trưởng của tổ chức. Hắn cùng Phong Đình bắt tay chào hỏi, sau đó cười nói:

“Trong nhiệm vụ trước tất nhiên chỉ báo tên giả, tên thật của tôi là Dương Quang.”

Nam tử mập mạp cười vang, giới thiệu:

“Tôi tên Bàng Dục. Bất quá, mọi người đều trực tiếp gọi tôi là Mập.”

Cuối cùng là nữ tử:

“Tôi họ Diêu. Tên đầy đủ là Diêu Viện. So với bọn họ lớn hơn một chút, nên bọn họ đều kêu tôi Diêu tỷ.”

Vương Đại Long hỏi:

“Cô thoạt nhìn như -, chẳng lẽ so với Ngụy Đông còn lớn hơn?”

Ngụy Đông cười ha ha:

“Gì? Diêu tỷ đã nha!”

Dư Tô hiện tại rất muốn hỏi vị tỷ tỷ này dùng sản phẩm dưỡng da gì.

Từ Phong Đình trở đi, người cũng lần lượt tự giới thiệu.

người vào quán ăn, đến bàn đã đặt trước ngồi xuống, gọi đồ ăn xong mới bắt đầu nghiêm túc bàn chuyện hợp tác.

Dương Quang nói:

“Chúng tôi bên này tương đối đơn giản. Trừ bỏ Diêu tỷ, mọi người cơ bản đều không có vướng bận gì. Nếu hợp tác thành công, chúng tôi có thể trực tiếp dọn đến đây ở.”

Phong Đình nhìn về phía thành viên của mình, thấy không ai có dị nghị gì, mới nói:

“Chúng tôi cần biết thông tin cụ thể của mọi người, bao gồm cả những người không tới. Đương nhiên, bên phía chúng tôi cũng đã chuẩn bị tốt lý lịch.”

“Đây là cần thiết.” Dương Quang đưa mắt với Mập.

Mập lập tức đứng lên, xoay người tìm kiếm trong hành lý, thực mau lấy ra một máy tính bảng, bấm bấm vài cái, đưa qua.

Hắn cười tủm tỉm:

“Trong này có file tư liệu, gồm ảnh chụp và lý lịch của tất cả thành viên, có đánh dấu sở trường đặc thù cùng chuyên môn mỗi người. Thông tin đều thực dễ điều tra. Nếu không tin tưởng, mọi người có thể tự đi kiểm chứng.”

Dương Quang nói:

“Chúng tôi hoàn toàn có thành ý tới hợp tác. Chủ yếu là tôi rất tin tưởng Phong đại ca.”

Phong Đình gật đầu, cúi đầu nhanh chóng xem qua những tài liệu kia, sau đó chuyền cho Bạch Thiên ngồi bên cạnh.

Vương Đại Long cũng đem lý lịch mỗi người đặt trong bao hồ sơ ra giao cho đối phương.

Hai bên đều im lặng xem tài liệu của nhau. Chờ xem xong, Ngụy Đông nói:

“Kỳ thật chúng ta không cần căng thẳng như vậy. Dù sao chỉ là hợp tác, không phải sáp nhập. Hơn nữa cũng không ở cùng nhau, khẳng định sẽ không xảy ra vấn đề an toàn nhân thân.”

Dư Tô trả lại máy tính bảng, thầm nghĩ, trong số thành viên không tới của đối phương, có một người là hacker, năng lực này phi thường hữu dụng. người khác tuy rằng thoạt nhìn khá phổ thông, số lần nhiệm vụ không nhiều, nhưng xem lý lịch thì cũng có nghề nghiệp rõ ràng, tựa hồ tương đối có thể tin.

“Chúng tôi trước tiên sẽ ở lại vài ngày, để bên làm quen một chút. Mọi người cứ cẩn thận suy xét rồi hạ quyết định. Còn chúng tôi, coi như là đi du lịch một chuyến.” Diêu Viện cười nói:

“Tôi trước nay chưa tới thành phố này lần nào, nhất định phải chơi thật sảng khoái.”

Nàng hỏi Dư Tô:

“Không biết cô có thể làm hướng dẫn viên của tôi không? Bọn họ đều là một đám nam nhân, theo chân bọn họ chả có gì vui.”

Vương Đại Long nói:

“Gần đây chúng tôi có chuyện còn chưa giải quyết xong. Cô ấy không thể ra ngoài một mình.”

“Chuyện đó chúng tôi biết.” Dương Quang nghiêm mặt:

“Tổ chức Sinh Tồn cũng có phân bộ ở phía Bắc. Tuy rằng nhân số không nhiều, nhưng cách làm của họ thật sự tanh tưởi. Các tổ chức khác đối với họ cũng không có hảo cảm.

Lần trước họ có người chơi lập tổ đội làm nhiệm vụ. Kết quả người đều thất bại, ra tới liền cướp đoạt tài khoản của thành viên khác. thành viên đó phải bỏ trốn đến tổ chức khác cầu cứu mới tránh thoát một kiếp.

Lúc sau, người thất bại kia lại cướp đoạt tài khoản của người chơi riêng lẻ không có tổ chức. Sự tình tuôn ra ngoài. Chúng tôi đã cùng tổ chức khác liên thủ hố người một phen, ở trong nhiệm vụ gϊếŧ cả người họ.”

Theo lời nói của hắn, hiển nhiên thực phản đối hành vi cướp đoạt tài khoản của người chơi khác sau khi nhiệm vụ thất bại. Suy nghĩ này nhất trí với nhóm của Dư Tô.

Bất quá, rốt cuộc ở trong nhiệm vụ thấy nhiều người mặt, cho nên mặc dù tại bữa cơm này, bên nói chuyện với nhau thực hợp gu, bọn họ cũng không lập tức hạ quyết định hợp tác.

○●○○●

ngày sau, Ngô Băng gọi điện tới, thương lượng thời gian gặp mặt cùng địa điểm.

Địa điểm là Phong Đình định ra, trực tiếp ở trên quảng trường náo nhiệt.

Cùng ngày hôm đó, người đi tới chỗ hẹn. Nhóm của Dương Quang thuê chiếc xe đi theo, đậu ở đằng xa, không lộ diện.

Vị trí bên gặp mặt tại đài phun nước ở trung tâm quảng trường. Lúc nhóm của Dư Tô đi qua, đối phương đã tới.

Trừ bỏ Ngô Băng cùng Tào Linh, còn có một người nam thoạt nhìn phi thường ôn hòa đứng phía sau.

Người nam này tuy rằng Dư Tô chưa từng gặp qua, lại sớm từ tài liệu của Phong Đình biết được, hắn chính là hội trưởng của tổ chức Sinh Tồn - Tào Khôn.

vị nam tử đột nhiên tăng nhanh bước chân, đi ra đằng trước Dư Tô.

Nhìn thân ảnh chặn trước mắt, Dư Tô nhịn không được bật cười.

Ngô Băng tiến lên đón tiếp, trước sau như một treo bên miệng nụ cười điềm mỹ đáng yêu:

“Mọi người tới rồi. A! Đây là đạo cụ.”

Nàng đưa qua một cái hộp tinh xảo. Phong Đình vươn tay tiếp, mở ra xác nhận một chút, mới hơi nghiêng người, để Dư Tô tiến lên.

Ngô Băng tỏ vẻ có lỗi cười với Dư Tô một cái, hạ thấp giọng nói:

“Thật xin lỗi! Tào Linh từ nhỏ liền hiếu thắng, chưa bao giờ chịu nhận thua. Tính tình quá cứng.”

Dư Tô không chút biểu tình đáp:

“Không chịu nhận thua cũng được, chỉ cần trực tiếp tới tìm tôi. Liên lụy người vô tội rất có bản lĩnh sao?”

Ngô Băng nhún vai:

“Anh của Tào Linh đã dạy dỗ cô ấy rồi. Bạn cô cũng được đến một số tiền hậu hĩnh. Lát nữa mong cô cấp cho cái bậc thang, Tào Linh hiếu thắng như vậy, lần này có thể trực tiếp tới xin lỗi đã thực làm khó cô ấy.”

Vương Đại Long cười khẩy một tiếng:

“Nói giống như chúng tôi còn phải cảm tạ cô ta có thể tới vậy.”

Ngô Băng không nói nữa, lui về sau vài bước, đẩy đẩy Tào Linh lên phía trước.

Tào Linh vẫn không động đậy, cho đến khi hội trưởng Tào Khôn đứng đằng sau nhẹ nhàng phát ra một tiếng cười.

Dưới tiếng cười này, thần sắc Tào Linh hơi cứng đờ, cất bước đi đến chỗ Dư Tô.

Ở thời điểm người chỉ còn cách nhau tầm mét, Bạch Thiên liền ngăn trước mặt Tào Linh, nghiêng đầu cười:

“Gần chút nữa liền phải đánh nhau nha.”

Tào Linh ngừng lại nhìn chằm chằm Dư Tô, trong mắt tựa hồ có chút cảm xúc kỳ quái. Nàng trầm mặc một lát, mở miệng:

“Xin lỗi, tôi không nên liên lụy đến người khác. Về sau, tôi sẽ không lại làm phiền cô. Ân oán giữa chúng ta kết thúc.”

“Lời xin lỗi được tiếp nhận.” Dư Tô nói, ánh mắt xẹt qua mặt Tào Linh, rơi xuống trên người vị hội trưởng phía sau.

Tào Khôn mang một cặp mắt kính gọng vàng, ăn mặc khéo léo, cười cực kỳ ôn hòa, tựa như học trưởng thường thấy trong truyện ngôn tình.

Nhưng…hắn mới cười một tiếng, liền dọa sợ Tào Linh.

Thời điểm Dư Tô nhìn qua, đối phương liền chú ý tới ánh mắt của nàng. Nụ cười ôn hòa thiện ý càng phóng đại một chút. Hai mắt dưới ánh mặt trời bị mắt kính che khuất, nhìn không rõ lắm.

Ngô Băng đi lên trước vài bước, nghiêng đầu cười:

“Được rồi, đều là việc nhỏ, hiện tại giải quyết ổn thỏa. Về sau chúng ta hoà bình ở chung, không bao giờ làm phiền lẫn nhau.”

“Chuyện của Dư Tô đã giải quyết, còn của cô?” Vương Đại Long chậm rãi hỏi:

“Dương Mông kia đừng nói cũng là do Tào Linh tự hành động.”

Biểu tình của Ngô Băng ngay cả một chút biến hóa cũng không có, phi thường tự nhiên nói:

“À, vốn dĩ muốn xếp vào các người, chờ thời cơ tới, khiến cô ấy mượn sức Phong soái ca lại đây. Rốt cuộc…người chơi sống sót qua hơn tràng nhiệm vụ không nhiều lắm. Nếu mọi người đã phát hiện, về sau chúng tôi tất nhiên sẽ không làm vậy nữa. Tóm lại, bắt tay giảng hòa.”

Nàng nói dứt lời, liền hướng về phía Phong Đình vươn tay.

Phong Đình thần sắc nhàn nhạt nói:

“Mọi chuyện kết thúc, giải tán.”

Vương Đại Long kéo Dư Tô về, để nàng đi đằng trước. người dứt khoát xoay người rời khỏi.

Tào Khôn trước sau không nói qua một câu.

Chờ đến lúc đi xa, Phong Đình mới nhỏ giọng hỏi Dư Tô:

“Có cảm thấy điểm gì kỳ quái hay không?”

Dư Tô gật đầu:

“Kỳ thật, biểu hiện của Tào Linh trong nhiệm vụ là một người thông minh lại có chút quái gở, không giống như sẽ làm ra loại sự tình này. Nhưng kết quả điều tra đã chứng minh tài xế gây tai nạn thật là cùng Tào Linh liên lạc, cho nên tôi không nghĩ nhiều nữa. Bất quá, hôm nay nhìn thần sắc của Tào Linh, đúng là có điểm kỳ quái.”

Vương Đại Long không chú ý tới biểu tình của Tào Linh, nghe vậy liền hỏi:

“Kỳ chỗ nào?”

Dư Tô lắc đầu:

“Không rõ, thoạt nhìn giống như có lời muốn nói, lại không thể nói ra.”

“Nhưng…chỉ là một chuyện đơn giản như vậy, còn có điểm gì kỳ quái đâu?” Hồng Hoa hỏi.

“Không biết, dù sao đã kết thúc, đừng động vào bọn họ.” Dư Tô quay đầu nhìn thoáng qua trung tâm quảng trường.

Tào Linh cao gầy cúi đầu đi cuối cùng, như thường trầm mặc. Ngô Băng nhỏ xinh theo sát hội trưởng Tào Khôn, vừa đi vừa ngẩng đầu nói không ngừng, giống như một con chim nhỏ ríu rít.

Dư Tô thu hồi tầm mắt, cùng Vương Đại Long xem đạo cụ mới vừa tới tay.

○●○●●

Qua ngày, nhóm của Dương Quang khởi hành trở về.

Trong vòng mấy ngày này, trừ bỏ đến bệnh viện thăm Lâm Tiểu An, thời gian khác Dư Tô thường xuyên cùng Diêu Viện cùng nhau ra ngoài dạo phố, mua sắm, ăn uống. Giữa người dần dần trở nên thân thiết. Nàng cũng bắt đầu học theo nhóm của Dương Quang gọi Diêu tỷ.

Diêu Viện đối với việc bảo dưỡng da rất điêu luyện, dạy Dư Tô không ít bí quyết. Ngắn ngủi mấy ngày, Dư Tô đã cảm thấy làn da của mình thật sự mịn màng hơn.

Mập là một trạch nam nghiện chơi game, cùng Bạch Thiên, Vương Đại Long đánh game một ngày, hôm sau liền bắt đầu xưng huynh gọi đệ.

Lực sĩ Đại Đông tính tình hào phóng ngay thẳng, không câu nệ tiểu tiết, ở chung rất thoải mái.

Về Dương Quang, hắn thường cùng Phong Đình bàn luận chút nhiệm vụ kinh nghiệm gì đó, cũng coi như ở chung vui sướng.

Bên này người đều cảm thấy có thể hợp tác. Dư lại, chính là chờ đối phương trở về cùng các thành viên khác thương lượng.

Bọn họ trở về, ngày hôm sau liền gọi điện tới. Dương Quang báo ngày nữa sẽ cùng Ngụy Đông sang đây tìm nơi ở. Những người khác tới sau.

Hợp tác giữa tiểu tổ chức, cuối cùng đã định ra.

○●○○●

Lúc sau, nhiệm vụ của Vương Đại Long đã đến.

Lúc này đây, trừ bỏ người phía bọn họ, còn có nhóm của Dương Quang đã dọn tới ở gần đó. Tất cả đều tụ tập tại phòng khách chờ Vương Đại Long từ nhiệm vụ ra tới.

Mập vỗ vai Vương Đại Long, ngữ khí nặng nề nói:

“Huynh đệ, chờ đệ ra tới, huynh phụ trợ đệ lấy vật phẩm game hiếm.”

Vương Đại Long nhìn một phòng đầy người, ôm đầu than thở:

“Vốn dĩ không phải chuyện gì lớn, mấy người thế này cứ như đưa tiễn vậy!”

Kỳ thật không cần quá lo lắng, hiện tại trong tay bọn họ có vài tấm đạo cụ miễn tử, tính như Vương Đại Long thật sự thất bại, cũng không thành vấn đề.

Cho nên lúc này, trong lòng Dư Tô rất nhẹ nhàng. Những người khác cũng không sai biệt lắm, còn có tâm tình cùng Vương Đại Long nói giỡn.

Đối với mọi người ở ngoài, chỉ trong nháy mắt, Vương Đại Long liền ra tới, nói:

“Được, nhiệm vụ lần này độ khó không cao. Bổn đại gia hoàn thành có thể nói là hoàn mỹ!”

Mập vươn tay đập hắn một cái:

“Đại - cái rắm - gia! Đi đi đi, về phòng, còn chưa đánh xong trận kia!”

Những người khác đều bật cười, tản ra ai làm việc nấy.

Hiện tại tổ chức của Dương Quang có tổng cộng người dọn lại đây. Trừ bỏ Dương Quang, Mập cùng Ngụy Đông, còn có người lần trước không tới. Trong nhà Diêu Viện có chuyện chưa giải quyết xong, tạm thời không chuyển đi được. người khác tối nay mới đến.

Tóm lại, người đã tới cùng bọn họ ở chung thật sự hòa hợp.

Dư Tô ngồi trên sô pha phòng khách, nghe các phòng đều truyền đến tiếng nói cười, không khỏi cảm thán, quả thực là càng đông càng vui.

Thêm vào đó, Vương Đại Long, Bạch Thiên và Hồng Hoa đều nói tràng nhiệm vụ thứ không khó. Xác suất cao như vậy, nàng hẳn là có thể gặp gỡ.

Huống chi nhiệm vụ lần trước đã rất khó, nói thế nào thì lần này cũng nên nhẹ nhàng mới đúng.

○●○○●

Thời gian từng ngày chậm rãi trôi qua, trong bầu không khí ngày càng hòa hợp của thành viên tổ chức, nhiệm vụ thứ của Dư Tô đã đến.

Bởi vì có đạo cụ miễn tử, vị nam tử cũng không quá lo lắng, nhưng một đám đều dặn dò vài câu.

Dư Tô cột đạo cụ gậy ma thuật bên hông. Đồng hồ treo trên cổ. Tất cả đều giấu vào trong quần áo. Dao găm vẫn như cũ cột vào bắp chân, dùng ống quần rộng thùng thình che đậy. Còn có cái micro nói thật trực tiếp tồn tại trong thân thể nàng.

Phong Đình vẫn còn muốn nhét tấm thẻ đạo cụ lấy từ Ngô Băng lúc trước cho nàng. Dư Tô không lấy.

Dưới ánh mắt của mọi người, đếm ngược dần kết thúc, trên màn hình xuất hiện tiêu đề nhiệm vụ:

《 giờ phút sáng》

Còn một ít thời gian để mời đồng đội, Vương Đại Long nhân cơ hội nhìn thoáng qua màn hình, nhíu mày hỏi:

“Đây là nhiệm vụ gì? Từ tiêu đề hoàn toàn nhìn không ra.”

Hồng Hoa nói: “Phỏng chừng là tới giờ này ma quỷ sẽ ra tới, cô nhất định phải chú ý!”

Dư Tô gật đầu: “Tôi biết rồi. Mọi người cứ yên tâm.”

Đếm ngược hoàn toàn kết thúc, sau một trận hoa mắt, Dư Tô liền tiến vào nhiệm vụ.

Editor: Cảm ơn những bạn đã thả ☆ cho truyện, nhiệm vụ sau là về biệt thự ma ám :))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio