Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)

chương 100

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe trong điện thoại truyền ra những từ ngữ mắng chửi người đa dạng, Dư Tô thật sâu cảm giác được Dương Mông giờ phút này phẫn nộ cỡ nào.

Vốn là một nữ tử vừa nhìn liền biết được giáo dưỡng cực tốt, kết quả điều tra của Phong Đình cũng chứng minh nàng là bạch phú mỹ có tiền lại có quyền, lần này lại bị chọc giận đến mức giống đàn bà đanh đá điên cuồng mắng to, có thể thấy được sự tình phát sinh trong nhiệm vụ phi thường tệ hại.

Dương Mông một hơi mắng suốt vài phút. Bạch Thiên mới đơn phương cắt dứt cuộc gọi.

Trong điện thoại còn câu "” chưa nói xong, đột nhiên im bặt.

Vương Đại Long tặc lưỡi, hỏi Bạch Thiên:

“Cậu rốt cuộc làm cái gì mà con gái người ta tức giận như vậy?”

Bạch Thiên trả điện thoại cho Phong Đình, nhàn nhạt đáp:

“Nhiệm vụ ở tại một trường học bỏ hoang. Lúc bị quỷ từ trong phòng học đuổi theo, chạy ra ngoài không cẩn thận đóng cửa.”

Hồng Hoa giật giật khóe miệng:

“Không cẩn thận đóng cửa?”

“Ừ.” Bạch Thiên nói:

“Bởi vì tôi có thói quen tốt, ra vào phải đóng cửa đàng hoàng.”

“……” người trầm mặc nhìn hắn.

Vương Đại Long vỗ vai Bạch Thiên:

“Huynh đệ, lúc nói mấy lời này, giọng điệu sao có thể tự nhiên đến vậy?”

“Chẳng lẽ đó không phải thói quen tốt?” Bạch Thiên hỏi lại.

Dư Tô: “Kỳ thật đúng là thói quen tốt.”

Nói mấy câu, Dương Mông lại một lần nữa gọi điện tới.

Lần này, nàng hiển nhiên đã bình tĩnh xuống, nỗ lực đè nén lửa giận, cắn răng nghiến lợi hỏi:

“Vì sao đối xử với tôi như vậy? Tôi chẳng qua là muốn gia nhập các người mà thôi. Mỗi một thành viên muốn gia nhập đều bị đối xử như vậy sao?”

Phong Đình hỏi thẳng:

“Cô là thành viên bậc mấy của tổ chức Sinh Tồn? Ngô Băng phái cô tới có mục đích gì?”

Trong điện thoại im lặng giây, sau đó đột ngột cắt đứt.

Vương Đại Long "phụt!" một tiếng, dựa vào trên sô pha cười đến mức bả vai run rẩy.

Phong Đình bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn, mở miệng:

“Về sau cẩn thận chút, đặc biệt là ở trong nhiệm vụ. Hiện tại số lần nhiệm vụ thấp nhất của chúng ta là lần. Số lượng gặp người chơi đơn lẻ cực ít so với người chơi có tổ chức.”

Tuy rằng không biết Ngô Băng muốn cài gián điệp vào bên trong bọn họ có mục đích gì. Nhưng nếu sau lần trước, Ngô Băng vẫn chưa buông thù hận, lén phái người lại đây. Như vậy, Ngô Băng vô cùng có khả năng sẽ không nương tay —— Có khi tổ chức Sinh Tồn đã truyền nhau tư liệu của người bọn họ.

Số lần nhiệm vụ càng tăng, xác suất gặp gỡ người chơi có tổ chức càng lớn. Tổ chức Sinh Tồn là một tổ chức quy mô rộng, nhân số không ít. Khả năng gặp phải thành viên của họ trong nhiệm vụ cũng không nhỏ.

Cho nên, trừ bỏ dựa theo quy tắc hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ còn phải đề phòng trong nhiệm vụ bị người chơi khác hãm hại.

Bất quá, kỳ thật cũng không cần quá mức lo lắng. Dù sao mặc kệ những người khác bên ngoài có thân phận gì, một khi tiến vào nhiệm vụ, liền không ai sẽ chân chính tin tưởng ai.

Sự kiện Dương Mông đến đây phảng phất như hoàn toàn chấm dứt. Nàng không hề gọi lại, cũng không có ai khác tới tìm người.

Mà tràng nhiệm vụ này của Bạch Thiên, ấn theo hắn miêu tả, tựa hồ độ khó không cao. Nhưng sau khi ra tới, hắn đạt được tấm đạo cụ miễn tử.

Dư Tô là ở lần nhiệm vụ thứ đạt được, Bạch Thiên là thứ .

Người tiếp theo tiến vào nhiệm vụ là Hồng Hoa. Thời gian nhiệm vụ của hắn xê xích hơn Bạch Thiên cùng Dư Tô một chút, nhưng bọn họ đều sẽ tiến vào tràng nhiệm vụ thứ .

Lúc này đây, Phong Đình vốn dĩ muốn cùng đi. Hồng Hoa cự tuyệt, bày tỏ từ nay về sau hắn muốn tự làm nhiệm vụ.

Cuối cùng, Hồng Hoa cũng thần sắc thoải mái ra tới, nói cho người tràng nhiệm vụ này thập phần đơn giản. Sau đó, hắn cũng đạt được đạo cụ miễn tử.

Phong Đình lúc ấy bắt được đạo cụ miễn tử vào lần thứ . Xem ra, đạo cụ này có xác suất rất lớn rơi ở nhiệm vụ hoặc .

Có thể là tùy vào độ khó, nếu lần thứ đặc biệt khó, sau khi hoàn thành sẽ rơi đạo cụ miễn tử, nếu độ khó bình thường, thì tại lần thứ nhất định đạt được.

○●○○●

Vài ngày sau khi Hồng Hoa từ trong nhiệm vụ ra tới, Dư Tô nhận được một cuộc điện thoại từ bệnh viện.

Bạn thân Lâm Tiểu An của nàng gặp tai nạn xe cộ, vừa mới đưa đến bệnh viện.

Người nhà Lâm Tiểu An đều ở quê, cũng vì không muốn người nhà lo lắng, cho nên Lâm Tiểu An liền trực tiếp liên lạc Dư Tô.

Dư Tô nhận được điện thoại lập tức chạy đi. Vương Đại Long nhanh chóng gọi lại nàng, lên lầu kêu Bạch Thiên đang ngủ trưa dậy, cùng với Dư Tô tới bệnh viện.

Bọn họ ở trước cổng chung cư ngoắc một chiếc taxi. Vương Đại Long trực tiếp nhét Bạch Thiên vào ghế phụ lái, kéo Dư Tô cùng ngồi đằng sau, sau đó móc di động ra đánh một câu ở ứng dụng ghi chú: “Không nhất định là tai nạn ngoài ý muốn, tới bệnh viện rồi hỏi kỹ một chút.”

Dư Tô gật đầu, ngẩng đầu thúc giục tài xế chạy nhanh chút.

Vội vã đuổi tới bệnh viện, Lâm Tiểu An đã được đưa vào phòng hồi sức.

Gãy xương đùi phải, cần bó bột, trừ cái này ra chỉ bị trầy da, không nguy hiểm đến tánh mạng.

Một nam nhân trung niên đứng ở mép giường Lâm Tiểu An, không ngừng khom lưng xin lỗi. Lúc Dư Tô đi tới, liền nghe ông ta nói:

“Thật xin lỗi, tôi thực không phải cố ý, hơi lơ đãng một chút, không ngờ lại……”

Lâm Tiểu An xụ mặt:

“Tóm lại tôi đã báo cảnh sát. Còn chuyện gì chú nói với cảnh sát đi. Bây giờ xin hãy ra ngoài, bạn tôi đã tới, không rảnh nói nhiều với chú!”

Nam nhân há miệng thở dốc, duỗi tay lau mồ hôi trên trán, sau đó xoay người bước ra ngoài.

Thời điểm ông ta đi ngang qua nhóm Dư Tô, tươi cười với bọn họ một cái, ngay lập tức rời khỏi.

Vương Đại Long đưa mắt với Dư Tô, đi theo ra ngoài.

Lâm Tiểu An nằm trên giường, nhìn Dư Tô cười:

“Cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là một mình hoạt động không tiện, đành phải kêu cậu tới.”

Dư Tô ngồi xuống mép giường, nhìn cái chân bó bột của Lâm Tiểu An, nhỏ giọng hỏi:

“Làm sao mà gặp tai nạn?”

“Lúc ấy đang qua đường, cái xe kia vượt đèn đỏ. Cũng may, nó chạy không quá nhanh.” Lâm Tiểu An nói đến chuyện này liền bực bội, lông mày nhíu lại:

“Ông ta còn dám ngụy biện là bởi vì lơ đãng không thấy đèn đỏ, nếu không phải không thể đứng lên được, nhất định phải cho ông ta một quyền!”

Thấy tinh thần Lâm Tiểu An không tệ, Dư Tô cũng yên tâm. Hàn huyên vài câu, nàng mới hỏi:

“Nghĩ kỹ lại xem, lúc ấy chiếc xe kia thật sự không cẩn thận chạy về phía cậu?”

Lâm Tiểu An sửng sốt, cười nói:

“Cũng không thể là cố ý đụng đi? Vậy đối với ông ta có ích lợi gì đâu?”

Dư Tô cũng không có biện pháp giải thích, chỉ có thể cười cười, không hỏi tiếp nữa.

Lúc này, di động trong túi nàng vang lên tiếng, là âm báo tin nhắn.

Trong lòng Dư Tô dâng lên một loại dự cảm không tốt, đứng dậy ra khỏi phòng bệnh, lấy ra di động. Là Vương Đại Long nhắn:

【Người kia đi tới khách sạn đối diện, thời điểm ra tới cười hì hì, giống như vừa được đến cái gì.】

Dư Tô đáy lòng trầm xuống, ngay lập tức gọi điện cho mẹ.

Đoạn nhạc chờ vang lên, càng đợi lâu, trong lòng nàng càng thêm căng thẳng. Cho đến khi điện thoại được chuyển tiếp, nghe tới thanh âm quen thuộc của mẹ mình, tim nàng mới theo thanh âm này mà ổn định trở lại.

Sau vài giây ngắn ngủi, Dư Tô mở miệng:

“Mẹ, con trúng số, hiện có hơn một ngàn vạn. Con cho ba mẹ tiền đi du lịch nước ngoài.”

Trong điện thoại yên tĩnh hơn giây, ước chừng vì đột nhiên nghe được tin này, cho nên ngây dại.

Dư Tô lại kêu một tiếng:

“Mẹ?”

“Con vừa nói cái gì? Trúng số? Trúng như thế nào, ở đâu? Vì sao không có báo đài đưa tin? Không phải là làm cái gì…”

Dư Tô bất đắc dĩ cắt lời:

“Mẹ, sao lúc nào mẹ cũng cảm thấy con gái mình sẽ phạm pháp gϊếŧ người phóng hỏa vậy? Yên tâm, tiền này tuyệt đối trong sạch. Không có tin tức là vì con không đồng ý đăng. Nếu lộ ra ngoài không phải sẽ bị người ta ganh ghét sao? Sợ nhất là bị theo dõi, không tốt chút nào. Tóm lại, ba mẹ nhanh thu thập hành lý, kêu thêm em trai, chuẩn bị xuất ngoại chơi thôi.”

“Lãng phí tiền đi nước ngoài làm gì, tính như có hơn một ngàn vạn, cũng không thể tiêu xài như vậy……”

Dư Tô đứng ở hành lang bệnh viện nhỏ giọng khuyên bảo một hồi lâu, cơ hồ mài rách môi, rốt cuộc mới thuyết phục được mẹ mình.

Cúp điện thoại, tâm tình của nàng lại vẫn như cũ không nhẹ nhàng hơn bao nhiêu.

Tất cả những chuyện nàng làm có quan hệ với APP Trò Chơi Tử Vong đều là vấn đề của chính nàng. Đối phương vì sao lại muốn liên lụy đến người vô tội?

Bạch Thiên đi tới, đem di động đang trong giao diện cuộc gọi đưa cho Dư Tô.

Dư Tô liếc mắt một cái, trên màn hình là tên Phong Đình.

Nàng tiếp nhận, "Alo" một tiếng ỉu xìu.

“Đừng nóng! Đối phương hiển nhiên chỉ muốn cảnh cáo, hoặc làm cô chủ động ra mặt, sẽ không thật sự uy hiếp đến tánh mạng người bên cạnh cô.” Phong Đình nói:

“Tôi đang điều tra nhật ký liên lạc của tài xế gây tai nạn, thực mau liền có kết quả.”

Dư Tô trầm mặc một chút, nói:

“Tôi cảm thấy, có thể là Lý Vân.”

Đây không giống do Ngô Băng làm. Bởi vì nếu là Ngô Băng, đối tượng nhằm vào không chỉ có một mình nàng.

Tất nhiên, không thể hoàn toàn bài trừ khả năng đối phương muốn xử lý từng người một, nhưng xác suất là Lý Vân tựa hồ lớn hơn một chút.

Phong Đình nói: “Không có việc gì, đừng lo lắng. Tin tức của Lý Vân tôi cũng đang tra. Nếu Lý Vân không liên lạc với cô, vậy chờ buổi chiều tôi trở về lại bàn tiếp.”

Dư Tô cúp điện thoại, dựa vào tường. Hai mắt nhìn chằm chằm màn hình dần dần tối xuống, trong lòng bức thiết hy vọng sẽ có một cú điện thoại đánh tới.

Muốn báo thù hay là thế nào, trực tiếp tới tìm nàng đi.

Dư Tô hít sâu một hơi, trở lại phòng bệnh, trò chuyện cùng Lâm Tiểu An trong chốc lát liền rời khỏi. Nàng đã đặt cho người nhà một tour du dịch xa hoa nhất, thời gian ngày sau xuất phát.

Hiện tại chỉ có thể cầu nguyện, đối phương sẽ không làm gì trong ngày này.

●○●○○●

Buổi chiều Phong Đình trở về, liền đem nhật ký liên lạc của tài xế gây tai nạn cùng tư liệu của Lý Vân đặt trước mặt Dư Tô:

“Đã xác nhận, chính là cô ta.”

Nữ tử trên tư liệu tên gọi Tào Linh. So với Lý Vân trong nhiệm vụ, Tào Linh không bị mất một con mắt thoạt nhìn càng thêm soái.

“Tào Linh trực tiếp dùng di động của mình liên lạc. Tài xế kia không phải gần đây mới cùng cô ta quen biết, ước chừng từ năm trước đã có liên hệ. Hắn hẳn là cũng là người chơi.” Phong Đình nói:

“Còn một điểm phi thường trùng hợp, Tào Linh cũng là thành viên của tổ chức Sinh Tồn. Chẳng qua...thân phận của Tào Linh đặc biệt hơn - là em gái của hội trưởng.”

Dư Tô cầm tư liệu lên xem trong chốc lát, đứng dậy:

“Tôi mang về phòng xem từ từ, sau đó gọi điện hỏi xem rốt cuộc Tào Linh muốn làm gì.”

Vương Đại Long ngẩn người:

“Ở chỗ này gọi luôn, chúng ta cùng nghe.”

“Không được.” Dư Tô xoay người, đi lên phòng.

Dưới lầu, người nhìn nhau. Cuối cùng, Phong Đình hạ giọng nói:

"Tùy cô ấy đi."

○●○○●

Rạng sáng giờ rưỡi, Dư Tô kéo theo một cái vali, nhẹ nhàng mở cửa phòng, thật cẩn thận sờ tường bước xuống lầu.

Nàng dừng ở phòng khách, đặt một tấm note đã viết sẵn lời nhắn lên bàn trà, tay chân nhẹ nhàng mò tới cửa, duỗi tay mở cửa.

Vừa đụng tới tay nắm cửa một khắc, đèn phòng bếp tối đen cạnh phòng khách đột nhiên sáng lên.

Dư Tô sửng sốt, quay đầu liền thấy người từ trong phòng bếp đi ra.

Vương Đại Long vài bước xông tới, từ trong tay nàng cướp đi va li, cắn răng nghiến lợi nói:

“Dám đi thêm một bước thử xem? Hôm nay cô mà đi, tôi tìm được chắc chắn sẽ đánh cô một trận, tin hay không?”

Hồng Hoa khoanh tay trước ngực, híp mắt cười hỏi:

“Trễ thế này ra ngoài làm ăn trộm sao? Đừng quên, cảnh sát tiên sinh đang đứng kế bên đây.”

“……”

Dư Tô lập tức chống chế:

“...Không phải hồi sáng tôi có đặt tour du lịch sao? Chỉ là muốn đi du lịch với ba mẹ thôi.”

“Đêm hôm khuya khoắc, chẳng lẽ đi địa phủ du lịch?” Vương Đại Long bắt lấy cánh tay nàng kéo trở về phòng khách, chỉ vào sô pha ra lệnh:

“Ngồi xuống.”

Dư Tô ngoan ngoãn ngồi xuống:

“Kia...Tôi chính là không muốn liên lụy mọi người. Vốn dĩ ngay từ đầu mâu thuẫn với Ngô Băng là ở trong nhiệm vụ của tôi. Mọi người chỉ là đi theo vào. Lần này Tào Linh cũng là tôi kết thù, chưa quan hệ tới mọi người. Chờ giải quyết xong mọi chuyện, tôi khẳng định sẽ trở về.”

Một tiểu đoàn thể tổng cộng người làm sao đấu với một tổ chức mấy trăm người? Nàng đã liên lụy Lâm Tiểu An, không thể lại liên lụy những người khác.

“Giải quyết thế nào? Nói nghe một chút.” Phong Đình hỏi.

Dư Tô cười cười:

“Hẹn Tào Linh vào nhiệm vụ tiếp theo, ở trong nhiệm vụ giải quyết.”

“Thân thủ không tốt, lá gan thật ra không nhỏ.” Phong Đình cúi đầu nhìn nàng:

“Tào Linh là đai đen Taekwondo, còn cô?”

“……” Dư Tô "khụ" một tiếng:

“Dù sao cũng phải giải quyết? Trong hiện thực tôi lại không thể quyết đấu với Tào Linh. Đó là phạm pháp, chỉ có thể vào nhiệm vụ giải quyết.”

Phong Đình vuốt ấn đường, không nhịn được duỗi tay nhéo má nàng một phen:

“Cô có phải ngốc hay không? Nếu biết rõ trong hiện thực không thể phạm pháp, chúng ta dựa vào điểm này chế phục Tào Linh là được. Tổ chức đó có lợi hại cỡ nào, trong thế giới hiện thực cũng cần tuân thủ pháp luật.”

“Có thể sao?” Dư Tô cảm thấy không quá dễ dàng.

Bạch Thiên nói: “Không được lại tính tiếp, còn chưa tới mức phải một người gánh.”

Hồng Hoa ngồi vào bên cạnh nàng, khuyên nhủ:

“Nếu trong đoàn thể gặp gỡ nguy hiểm liền trốn đi đơn độc giải quyết, vậy gia nhập tổ chức có ích lợi gì? Giả sử như lần này gặp chuyện là ai khác, cô sẽ để người kia tự vác tay nải chạy lấy người sao? Tuy rằng tổ chức chúng ta hơi nhỏ chút, nhưng còn không đến mức bị tìm tới cửa gây sự liền yếu thế?”

Dư Tô cúi đầu:

“Các vị đại thần, tại hạ biết sai rồi!”

Vương Đại Long nhướng mày:

“Được rồi, hiện tại nhanh lên lầu ngủ, bồi dưỡng đủ tinh thần, ngày mai mọi người cùng nghĩ cách.”

Dư Tô bị đuổi vào phòng. Thẻ ngân hàng, chứng minh thư đều bị Vương Đại Long trấn lột, còn dịch cái bàn lại đây chắn ngoài cửa.

Nàng ngồi trong phòng, nhìn chằm chằm ngọn đèn giường màu vàng ấm áp, thở ra một hơi thật dài.

Đương nhiên nếu đổi thành người khác gặp loại chuyện này, nàng sẽ không để đối phương tự giải quyết. Chính là nàng không muốn liên lụy bọn họ. Ý nghĩ này đổi làm ai trong người, nhất định đều có.

Trước đó nàng đã suy tính, chờ rời khỏi nơi này, trực tiếp ngồi xe đến thành phố bên tìm phòng ở, sau đó liên hệ Tào Linh, hẹn ở trong một tràng nhiệm vụ giải quyết sòng phẳng. Hơn nữa, trước khi tiến vào quy định rõ điều:

- Người thất bại tuyệt đối không thể sử dụng đạo cụ miễn tử hoặc cướp đoạt tài khoản của người chơi khác.

- Không ai được thay người thất bại báo thù, càng không thể liên lụy người vô liên can.

- Người thất bại chỉ có giờ sống sót. Trong lúc đó, bọn họ vẫn luôn ở cùng nhau tại nơi đông người cho đến khi thời gian kết thúc, tránh có người không tuân thủ ước định.

Tựa như Phong Đình nói, Tào Linh là đai đen Taekwondo, mà nàng chỉ mới học võ không lâu. Ai mạnh ai yếu vừa nhìn liền biết. Bởi vậy, Lý Vân có khả năng rất lớn đáp ứng điều kiện này. Vấn đề có thể giải quyết càng gọn càng tốt.

Tuy nhiên, mỗi nhiệm vụ đều không giống nhau, huống hồ trong nhiệm vụ còn có người chơi khác. Nếu gặp gỡ loại nhiệm vụ cưỡng chế, làm suy yếu sức lực của người chơi giống hồi ở cửa tiệm Tóc Đẹp, Tào Linh không nhất định có thể thắng.

Dư Tô tuy không dám khẳng định nắm chắc % phần thắng. Nhưng nàng tin vào thực lực của mình, mới dám làm như vậy.

Bất quá, trước mắt xem ra…nhóm Phong Đình sẽ không để nàng thực hiện.

Nói không cảm động là giả, đặc biệt là sau khi bọn họ đã sát cánh qua những lần nhiệm vụ nguy hiểm như vậy.

Trong nhiệm vụ, nàng thấy nhiều nhất chính là ngươi lừa ta gạt. Mỗi người đều có hai gương mặt, chính diện là đồng đội, quay lưng liền có thể đâm ngươi một dao. Ngay cả nàng bây giờ cũng giống vậy, vì mạng sống của mình đi hại người khác.

Thấy nhiều cảnh này rồi, người đối xử tốt với nàng, liền càng đáng giá trân trọng, không chỉ cảm động, còn thực an tâm.

○●○○●

Dư Tô ước chừng ngủ hơn tiếng đồng hồ, tỉnh dậy thử ra mở cửa, phát hiện cái bàn chặn ngoài cửa đã không còn.

Nàng đi xuống lầu, cả người đều đang ngồi ở phòng khách, nhỏ giọng bàn luận cái gì.

Thấy Dư Tô xuống dưới, Vương Đại Long đề cao âm lượng nói:

“Vừa ra được một kế hoạch khá tốt, có thể thử xem.”

Dư Tô tăng nhanh bước chân đi qua.

“Đầu tiên, tổ chức quy mô lớn tất nhiên đều xuất hiện một vấn đề, chính là nhiều người chết: nhiệm vụ thất bại - chết, bị thành viên cấp cao cướp đi tài khoản - chết. Tuy rằng phần lớn cách chết đều là ngoài ý muốn hoặc tự sát, nhưng nếu bị mọi người biết tất cả bọn họ đều từ cùng tổ chức, lúc này liền có vấn đề.”

Phong Đình tiếp lời:

“Vụ tai nạn xe cộ kia là một điểm kích phát tốt. Tài xế gây tai nạn vừa vặn là thành viên trong tổ chức, mới đây còn cùng em gái của hội trưởng liên lạc. Một khi phía cảnh sát lập án điều tra, có thể từ camera theo dõi nhiều nơi tra ra hoạt động tập hội bí mật của bọn họ.”

Hồng Hoa nói: “Lát nữa tôi sẽ liên hệ bạn học hồi xưa của mình. Lão công của cô ấy hiện là cấp quản lý của công ty truyền thông XX. Hơn nữa, chúng ta không thiếu tiền, đến đó mua một đợt hot search, dấy lên dư luận.”

Bạch Thiên vẫn luôn vùi đầu vào Macbook, chỉ nói một câu:

“Còn kém một chút.”

Dư Tô nhìn thoáng qua màn hình, chỉ thấy hắn đang mở Photoshop tạo ảnh.

Phong Đình nói: “Tôi đã thu thập hồ sơ điều tra, bao gồm tên họ của những người đã tử vong có quan hệ tới tổ chức Sinh Tồn. Bạch Thiên đang tạo danh mục tập hợp. Trước mắt biết được người, chút nữa tôi sẽ gọi điện cho tiền bối ở tỉnh lân cận hỗ trợ tra thêm xem còn có ai khác hay không.

Mặt khác, chúng ta cần tìm được người nhà của những người chơi quá cố này, để bọn họ ra mặt nhận phỏng vấn, thúc đẩy dư luận.

Các người chơi phần lớn đều có tâm thần bình thường, đột nhiên tự sát vốn đã rất kỳ quái. Chỉ cần chúng ta đem tư liệu này giao cho người nhà của họ, nhất định sẽ dẫn nghi ngờ đến tổ chức Sinh Tồn……”

Chờ đến khi hắn nói xong hết thảy kế hoạch, Dư Tô mới hỏi:

“Mọi người một đêm chưa ngủ, là để làm cái này?”

Vương Đại Long cười:

“Thế nào, thực cảm động phải không?”

Dư Tô gật đầu:

“Cảm động, không biết nên tạ ơn mọi người thế nào?”

“Uy! Đừng có khóc nha.” Vương Đại Long nói:

“Kỳ thật đây cũng không phải chỉ để giúp cô. Giải quyết vấn đề này, đối với chúng tôi cũng có lợi. Nếu thành công, đại ca là cảnh sát, khẳng định sẽ tới trụ sở của bọn họ điều tra. Lúc đó nhân cơ hội đem đạo cụ nơi đó lấy về, chúng ta không phải liền phát tài sao!”

Dư Tô biết vài thứ kia không có khả năng tùy tiện bị lấy đi, hắn đây là tìm cớ làm nàng không cần quá mức cảm kích bọn họ.

Nàng nhấp môi, vén tay áo lên nói:

“Ok, hành động đi! Tôi có thể hỗ trợ cái gì?”

“Nấu cho chúng tôi mấy tô mì gói.”

“……Vâng, các vị đại thần!”

Kế hoạch này chỉ truyền miệng giữa người, tránh tiết lộ tin tức.

Tầm giờ chiều, Phong Đình mang về hồ sơ mới, danh sách người chết lại thêm người.

Bạch Thiên làm đến trang danh mục. Đầu tiên đem hình ảnh in ra, sau đó Phong Đình cùng Vương Đại Long liên lạc với vài người nhà của người chơi quá cố.

Kế hoạch tiến hành rất thuận lợi. Không có người nhà của ai nhìn đến loại tin tức này còn có thể bình tĩnh.

Ngày hôm sau, đầu tiên là một bài viết ngắn, người nào đó vô tình phát hiện những người ngoài ý muốn tử vong trong thời gian gần đây tựa hồ đều có liên quan với nhau.

Sau khi thu được sự chú ý, một Danh mục người chết được đăng lên. Bài viết tràn đầy từ ngữ xúc động phẫn nộ, đem nguyên nhân tử vong cùng mối liên quan duy nhất giữa những người chết miêu tả thập phần kỹ càng.

Cộng thêm kế hoạch hot search, tin tức thực mau hot.

Bình luận mau chóng vượt qua mấy ngàn. Các loại suy đoán đều có. Một suy đoán trong đó khiến mọi người cảm thấy có thể tin nhất là, có một tổ chức tà giáo đứng đằng sau những cái chết bí ẩn. Những người đã chết chính là vật tế, bị tà giáo mê muội mới đi tự sát, tựa như vụ án tự thiêu trên quảng trường X thật lâu

trước kia.

Còn có người suy đoán, những người thoạt nhìn bị chết do ngoài ý muốn, chính là vì chưa hoàn toàn bị tẩy não, không chịu nghe tổ chức khống chế đi tự sát, cho nên bị người trong tổ chức gϊếŧ, sau đó ngụy trang thành tai nạn ngoài ý muốn.

Ngay lúc này, một bài viết từ tài khoản vô danh nhảy ra: "Tôi có một người bạn là thành viên trong tổ chức này, hôm trước vừa mới gây ra một vụ tai nạn xe cộ, đụng vào một cô gái, không biết có ẩn tình gì hay không……"

Chưa đến nửa ngày sau khi danh mục người chết phát tán, phía cảnh sát tuyên bố chính thức lập án, tiến hành điều tra.

Hết thảy đều tiến triển thuận lợi. Ở thời điểm tổ chức Sinh Tồn kịp phản ứng muốn xóa bỏ hotsearch, cũng bởi vì Hồng Hoa có quan hệ với nhà đài mà không thành công.

Phong Đình quơ quơ di động không ngừng rung trong tay, khóe môi khẽ nhếch:

“Nhược điểm chí mạng của tổ chức quy mô lớn.”

[Biểu hiện người gọi: Ngô Băng.]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio