Các nữ tử đều có vẻ khẩn trương, đồng thời cũng tràn ngập chờ mong. Những cặp mắt sáng lên kia, cùng với biểu tình chết lặng mà Dư Tô thấy lúc trước khác nhau một trời một vực.
Nữ tử trẻ tuổi nhất nhìn ra bên ngoài cửa cuốn, thấp giọng hỏi:
“Đám người của Lưu Mãng không có ở đây sao?”
Dư Tô gật đầu, không nói chuyện.
Nam mắt híp dẫn đầu hướng về phía buồng vệ sinh. Dư Tô đứng yên tại chỗ, chờ nam tóc đỏ ra tới mới bắt đầu đi theo vào buồng vệ sinh.
Nam tóc đỏ mỉm cười thiện ý với nàng, hoàn toàn không biết trong lòng Dư Tô đang tính toán đem hắn kéo vào cái tổ chức “khổng lồ” kia.
Nàng bỗng dưng nghĩ đến, lần trước, lúc Vương Đại Long chuẩn bị hố nàng, có phải cũng là tâm tình như vậy hay không?
Cửa sổ trong buồng vệ sinh xây vừa cao vừa nhỏ, bên ngoài là vách tường của tòa nhà bên cạnh. Thông đạo giữa vách tường cùng phía bên ngoài cửa sổ cực kỳ hẹp, không đến một mét, cho nên nơi này trừ bỏ những kẻ làm chuyện không nhìn được mặt người, bình thường tuyệt đối không ai chọn mở tiệm kinh doanh nơi này.
Nam mắt híp không được cao. Hắn phải nhón chân mới có thể kéo ra cửa sổ nhỏ phía trên buồng vệ sinh. Mà thiết kế của cái cửa sổ này mỗi lần chỉ có thể mở nửa bên, không gian nhỏ đến mức đừng nói là nam nhân, cho dù là nữ nhân dáng người nhỏ xinh cũng không chui ra được.
Dư Tô quay lại chính sảnh, bê một cái ghế đẩu tới đưa cho nam mắt híp:
“Đập hết hai cánh cửa sổ đi.”
Nam mắt nhỏ nhìn nàng một cái, nhận lấy cái ghế, cắn răng dùng sức đập vào cửa sổ. Trên kính bắt đầu xuất hiện vết nứt, hắn đập liên tiếp mấy chục cái, rốt cuộc mới làm nát được hai bên cửa kính.
Tiếng kính vỡ phát ra phi thường vang dội, cũng may trước sau vẫn không có ai xuất hiện. Nếu là ngày thường, làm ra động tĩnh lớn như vậy, bọn họ đã sớm bị bắt về. Đây là nguyên nhân cửa sổ buồng vệ sinh không cần trang bị rào phòng trộm, bởi vì ngày thường căn bản không ai có thể từ nơi này trốn ra ngoài.
Sau khi cửa kính bị đập nát, dư lại khung liền dễ xử lí hơn nhiều. Tốn hơn mười phút sau, cửa sổ nhỏ trước mặt đã trở thành một lối thoát hiểm, không còn trở ngại. Chẳng qua, mặc dù như vậy, "lối thoát hiểm" này vẫn như cũ có hơi nhỏ.
Nam mắt híp đứng đằng trước, ánh mắt loe lóe, sau đó nhìn về phía Yến Yến nói:
“Dáng người cô nhỏ gầy, dễ chui ra ngoài nhất. Cô chui trước đi...Từ từ, để tôi lấy một cái ghế đẩu tới.” Hắn nói xong, liền đi ra ngoài.
Dư Tô biết, hắn để Yến Yến ra ngoài trước không phải bởi vì nguyên nhân này, mà là vì bọn họ không biết tình hình bên ngoài rốt cuộc là như thế nào.
Nếu tùy tiện đi ra ngoài, phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn liền phiền toái, cho nên mới để cho NPC đi trước.
Yến Yến hoàn toàn không phản đối, sau khi nam mắt híp đem ghế kê ở dưới cửa sổ, liền chủ động đứng lên ghế, hai tay chống đỡ leo lên bệ cửa sổ, dưới sự trợ giúp của Dư Tô thuận lợi chui ra ngoài, chẳng qua lúc nhảy xuống, bởi vì hai tay không có sức bám lấy bệ cửa sổ, cơ hồ bị ngã nhào trên mặt đất. Còn đỡ nơi này là tầng trệt, Yến Yến chỉ kêu một tiếng, không phát ra động tĩnh quá lớn.
Bốn người chơi nhìn nhau. Nam tóc đỏ nói:
“Tôi bị thương tương đối nặng. Tôi đi ra ngoài trước, miễn cho lát nữa không có ai từ phía sau giúp tôi đẩy một phen.”
Dưới tình huống này, kẻ dám ra ngoài đầu tiên, lá gan quả thật không nhỏ. Bọn họ còn không biết để NPC chạy trốn trước đến tột cùng có được tính hay không. Nếu không tính, vậy hiện tại, người nào đi ra ngoài trước, một khi chạy trốn thất bại, thứ chờ đợi chính là cái chết.
Trong lòng Dư Tô càng muốn hố hắn gia nhập vào tổ chức.
Nam tóc đỏ thực mau đứng lên ghế, dưới sự trợ giúp của Dư Tô cùng nam mắt híp chui ra cửa sổ. Quá trình không quá thuận lợi, do hình thể của hắn không nhỏ, thiếu chút nữa kẹt ở trên cửa sổ.
Người thứ ba đi ra ngoài chính là Nguyệt Nguyệt, tiếp theo là nam mắt híp, cuối cùng là Dư Tô.
Dư Tô ỷ vào ưu thế khung xương nhỏ, thể trọng cũng nhẹ, thời điểm chui ra không phí quá nhiều sức lực, cũng là người duy nhất thuận lợi tiếp đất, không giống mấy người trước đều té ngã.
Bọn họ đứng ở trong ngõ hẹp, chỉ có thể nối đuôi nhau xếp thành hàng, chừa ra khoảng trống phía dưới cửa sổ cho năm nữ tử phía sau lục tục chui ra.
Đoàn người ở ngõ nhỏ xếp thành một hàng dài, men theo vách tường chạy ra hướng đường lớn. Chạy hết một đoạn đường ngắn liền xuất hiện khúc ngoặt thông ra phía khu phố vắng vẻ, chỉ có một người ăn xin nằm ngủ ngáy kho kho trên vỉa hè. Từ khúc ngoặt chạy ra, Dư Tô phát hiện vị trí này chính là vị trí phụ cận với cửa tiệm mát xa hồi ban ngày, từ nơi này đến giao lộ còn một khoảng cách không ngắn.
Yến Yến chạy đầu tiên. Có lẽ là vì thấy được hy vọng trốn thoát, nàng chạy với tốc độ nhanh hơn nhiều. Tuy nhiên, đuổi sát phía sau nàng lại biến thành Nguyệt Nguyệt.
Nam tóc đỏ bị thương, chạy không được nhanh, thực mau liền bị Nguyệt Nguyệt cùng nam mắt híp qua mặt. Dư Tô cũng chạy qua hắn, lại dừng lại đợi hắn một chút, duỗi tay nắm lấy cổ tay hắn, vừa kéo hắn chạy, vừa thấp giọng nói:
“Đại huynh đệ, tôi xem anh ấn đường xám ngắt, gần nhất khẳng định không gặp vận may, nhưng tôi có biện pháp hóa giải vận xui cực hữu hiệu, đó chính là gia nhập vào một tổ chức tốt, anh muốn thử hay không?”
Nam tóc đỏ thở hồng hộc, khàn giọng nói:
“Bây giờ còn có tâm tình nói giỡn?”
Dư Tô đáp:
“Không phải nói giỡn, tôi là nghiêm túc, anh hẳn chưa gia nhập tổ chức nào? Suy xét một chút tổ chức của chúng tôi thế nào. Tổ chức chúng tôi mỹ nữ đông đảo, mọi loại hình đều có: dễ thương - ngây thơ - nóng bỏng, hiểm kim, còn bao ăn ở, vô cùng náo nhiệt, còn được đại thần đã trải qua rất nhiều màn nhiệm vụ dẫn dắt…” Dư Tô cũng có chút thở hổn hển, nhưng đây chẳng qua bởi vì nàng hụt hơi vì lo nói hươu nói vượn.
Nàng đã sa đọa, sa đọa giống như Vương Đại Long.
Nam tóc đỏ thở gấp nhiều hơn, dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã. Dư Tô nhanh tay đỡ hắn. Hắn cảm ơn một tiếng, đứt quãng nói:
“Trước tiên tôi...tôi phải…suy nghĩ kỹ đã……”
Dư Tô nghiền ngẫm, bỏ thêm một câu:
“Đừng do dự, nếu mỹ nữ không được, mỹ nam cũng đông đảo.”
“……”
Nam tóc đỏ nói:
“Đưa phương thức liên hệ cho tôi, sống sót ra ngoài lại nói sau!”
Dư Tô đem số di động của nàng lặp lại ba lần, trong lòng có hơi hối tiếc không mang danh thiếp vào được. Vương Đại Long đã sớm làm xong danh thiếp cho nàng. Chẳng qua ba chữ “Tổng giám đốc” phía trên càng nhìn càng thấy thẹn, nàng thật sự không muốn cho ai xem.
Nam tóc đỏ yên lặng ghi nhớ, gật đầu, để tiết kiệm sức lực, không nói chuyện nữa.
Dư Tô cũng thở dốc. Nàng nhìn phía trước, chỉ thấy Yến Yến đã chạy tới gần trung tâm chăm sóc sắc đẹp kia.
Đêm khuya, cửa chính của trung tâm nọ đã khép chặt, bên trong một mảnh đen nhánh, giống như một tòa nhà không có sinh vật sống.
Trong lòng Dư Tô thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại chạy một đoạn nữa là có thể chạy đến bên ngoài đường cái…
Ngay lúc này, một đề mục đột nhiên xuất hiện ở trong óc nàng.
[Trước mắt chính là phương hướng đi thông ra đường cái, chỉ cần theo đường cái tiếp tục chạy một hồi, cách xa chỗ này, hết thảy liền có thể kết thúc. Như vậy, ngươi lựa chọn tiếp tục chạy trốn hay không?
A: Tiếp tục, nhất định phải chạy thoát.
B: Bỏ cuộc, cứ có cảm giác hết thảy đều tiến hành quá mức thuận lợi, nói không chừng còn phát sinh sự cố gì.]
Dư Tô sửng sốt một chút, nội trong giây đếm ngược lựa chọn A.
Cùng lúc đó, nam tóc đỏ thở phì phò nói:
“Đề mục của tôi tới…Hỏi tôi trong màn chơi này, kẻ phản bội có đáng chết hay không? Đáp án có tổng cộng ba cái: đáng chết, không đáng chết, hoặc là tội không đáng chết, nhưng cũng nên chịu chút trừng phạt.
Dựa theo yêu cầu hoàn thành nhiệm vụ của người chơi, "kẻ phản bội" là một uy hiếp rất lớn, đương nhiên đáng chết.
Nhưng xem từ góc độ toàn bộ câu chuyện mà nói, "kẻ phản bội" cũng từng là người bị hại, chỉ là sau khi trải qua quá nhiều chuyện, lựa chọn thỏa hiệp.
Cho dù bọn họ giúp đỡ Vương Thu Mai làm việc ác, nhưng đầu sỏ gây tội chân chính vẫn là Vương Thu Mai cùng với đám tay sai của bà ta. "Kẻ phản bội" rốt cuộc cũng là vì sinh tồn, cho nên tội không đáng chết."
Bởi vậy, nam tóc đỏ lựa chọn C, nên chịu chút trừng phạt, nhưng không đáng chết.
Lúc này, Dư Tô thấy Yến Yến đã chạy ra đầu phố, tiếp cận đường cái bên ngoài. Yến Yến nhìn ngó xung quanh, liền chạy về phía bên trái.
Nam mắt híp vượt qua Nguyệt Nguyệt, theo sau Yến Yến dần chạy xa.
Thời điểm Nguyệt Nguyệt sắp chạy đến giao lộ, Dư Tô nhìn thấy dưới chân Nguyệt Nguyệt bỗng nhiên trẹo một cái, kêu đau một tiếng liền đổ người về phía trước, nặng nề ngã xuống!
Sao lại thế này? Lại là thời khắc mấu chốt bị trẹo chân?
Trong nhiệm vụ trước, Từ Đình bị như vậy, hiện tại Nguyệt Nguyệt cũng bị như vậy. Chẳng lẽ thiết lập của cái ứng dụng trò chơi tử vong này là cứ ai đang đào tẩu liền mặc định kích phát kịch bản trẹo chân sao???
Thời điểm Nguyệt Nguyệt thật vất vả từ trên mặt đất bò dậy, Dư Tô cùng nam tóc đỏ đã chạy tới cách đó không xa phía sau nàng.
Nguyệt Nguyệt sắc mặt khổ sở nhấc chân tiếp tục khập khiễng chạy về phía trước, lại căn bản chạy không nổi. Thực mau, Dư Tô cùng nam tóc đỏ đã đuổi kịp tới sát bên cạnh nàng.
Ở thời điểm Dư Tô đang do dự có bên giúp Nguyệt Nguyệt hay không, nàng đã mở miệng trước:
“Hai người có thể giúp tôi một chút không? Đều đến nơi này, khẳng định sẽ không lại có nguy hiểm.”
Hảo cảm của Dư Tô đối với Nguyệt Nguyệt còn khá cao, liền buông tay nam tóc đỏ, dừng lại duỗi tay đỡ lấy Nguyệt Nguyệt, trong miệng nói:
“Nếu xuất hiện nguy hiểm, tôi sẽ lập tức ném xuống cô chạy đi.”
Nguyệt Nguyệt mỉm cười, duỗi tay cầm tay Dư Tô, nói một tiếng cảm ơn.
Dư Tô kéo Nguyệt Nguyệt chạy về phía trước, tốc độ chậm lại không ít, ngay cả nam tóc đỏ cũng đuổi không kịp.
Bất quá, hắn chạy không nhanh, tựa hồ đang trì hoãn lại tốc độ, đợi các nàng tới.
Sau khi nhìn thấy hy vọng ở ngay trước mắt, năm nữ tử trước đó vẫn luôn chạy ở phía sau bọn họ liền không rảnh lo giữ gìn hứa hẹn gì nữa, lục tục lấy tốc độ nhanh nhất xông ra ngoài. Chân trần đạp lên trên mặt đất phát ra từng tiếng “bạch bạch”, nghe có vẻ rất đau, nhưng tốc độ của bọn họ vẫn càng lúc càng nhanh, ai cũng không nghĩ dừng lại.
Cho dù tốc độ chậm, nhưng ba người cũng chạy được tới giao lộ. Nam tóc đỏ chạy trước tới ngã rẽ đầu phố. Dư Tô dùng sức kéo Nguyệt Nguyệt, đang muốn đuổi theo, lại cảm giác lực đạo trong tay đột nhiên tăng thêm.
Một cỗ sức lực cường đại từ trong tay Nguyệt Nguyệt truyền đến, trong lòng Dư Tô lộp bộp một tiếng. Nguyệt Nguyệt đột nhiên dừng bước, bắt lấy tay Dư Tô vung mạnh về phía sau.
Dư Tô vốn dĩ đã rất mệt mỏi, lần này liền trực tiếp bị ngã, bả vai còn đụng vào Nguyệt Nguyệt một cái.
Ngắn ngủn vài giây, trong tay Nguyệt Nguyệt đã xuất hiện một con dao gọt hoa quả, nhằm về phía Dư Tô đâm xuống.
Dư Tô phản ứng lại, nhanh chóng tránh né, nhưng vẫn bị đâm trúng cánh tay.
Nguyệt Nguyệt cầm dao, chậm rãi nói:
“Nhiệm vụ của "kẻ phản bội" kỳ thật không khó như vậy, không phải chỉ có một người tác chiến, hơn nữa chỉ cần làm chết người chơi liền tính hoàn thành nhiệm vụ. Còn việc người chơi có phải bởi vì hành động của chúng tôi mà chết hay không, căn bản không quan trọng. Còn nữa, không cần thiết phải cả đều hoàn thành nhiệm vụ, mà một trong hai người, bất luận là ai hoàn thành nhiệm vụ trước, cho dù có một người tử vong, cũng sẽ xem như "kẻ phản bội" đã thành công hoàn thành nhiệm vụ."
Cho nên trước đó ở trong phòng, Trương Dịch biết bản thân hắn sắp bại lộ, liền cố ý cùng Nguyệt Nguyệt diễn một tiết mục cho nhau chỉ trích, làm những người khác đều cho rằng "kẻ phản bội" chỉ có một. Dù cho có người đoán được không chỉ có một "kẻ phản bội", cũng sẽ không nghĩ tới "kẻ phản bội" thứ hai chính là Nguyệt Nguyệt - người đã cùng Trương Dịch cắn xé lẫn nhau, cũng là người ngay từ đầu liền biểu hiện vô cùng muốn mọi người đoàn kết đồng lòng, thậm chí ở ngày đầu tiên liền thân chịu trọng thương, cái gì cũng chưa trải qua.