Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi người đều giống nhau giãy giụa ở ranh giới sinh tử. Nếu như không tất yếu, không ai muốn nhìn thấy đồng loại chết.
Mà hiện tại, các người chơi lại nhờ tánh mạng của Vệ Nghị đổi lấy gợi ý thứ nhất.
Bọn họ từ trong đám đông yên lặng lui ra, không ở lại lâu, đều không hẹn mà cùng đi về hướng thư viện.
Ngày hôm qua vì tìm được những người chơi khác, bọn họ dạo một vòng lớn trong sân trường, đã phi thường rõ ràng chức năng của từng tòa nhà.
Dư Tô không đi cùng nhóm người của Phong Đình, ngược lại cùng Mã Duy Duy và Ngô Băng đi gần chút, miễn cho người khác nhìn ra bọn họ là tổ đội.
Đêm qua đã sớm phân công Dư Tô đi tìm quản lý ký túc, ba người còn lại hỏi thăm sự tình của giáo viên Doãn. Nhưng hiện tại có gợi ý “Báo cũ thư viện”, bọn họ đương nhiên liền phải ưu tiên nó trước.
Một hàng bảy người bước chân vội vàng, thực mau liền chạy tới thư viện.
○●○
Trong thư viện chỉ có thưa thớt vài sinh viên đang ôn bài vở, các người chơi tạm thời đứng ở cửa nhìn vào trong.
Người thứ nhất mở miệng là Ngô Băng:
“Tuy rằng hiện tại đã có một gợi ý, nhưng gợi ý này quá chung chung, chỉ bốn chữ "báo cũ thư viện", căn bản không thể nào tra ra. Báo cũ nhiều như vậy, tin tức trên đó khẳng định cũng không ít. Sao có thể xác định cái chúng ta muốn tìm là cái nào?”
Dư Tô nói: “Vừa nãy trên đường đến đây tôi liền nghĩ tới. Ngày hôm qua, giáo viên Doãn là nhảy lầu tự sát. Hôm nay Vệ Nghị cũng chết do nhảy lầu. Có lẽ gợi ý là về những bài báo cũ có liên quan tới vụ án nhảy lầu của người nào đó trong trường.”
Phong Đình "ừ" một tiếng, gật đầu:
“Nói không sai, chúng ta theo hướng này đi tìm các tờ báo xuất bản trong địa phương trước.”
Những người khác ngẫm nghĩ, không có dị nghị. Mọi người đi vào thư viện.
Sau khi nhờ thủ thư hỗ trợ chỉ dẫn, bọn họ liền thuận lợi tiến vào chỗ để báo cũ.
Kệ sách ở đây được sắp xếp theo từng năm. Báo chí trên mỗi kệ lại ấn theo tháng mà phân chia riêng lẻ ra, để khi tìm sẽ tiện hơn.
Bảy người tới kệ sách trong một năm gần nhất trước. Mỗi người phân công phụ trách tìm báo cũ trong mỗi tháng. Trọng tâm tìm kiếm là những tin tức liên quan đến từ khóa “nhảy lầu tự sát”.
Dư Tô ở tờ báo thứ hai liền nhìn thấy tin tức loại này. Nhưng người nhảy lầu là vì chịu không nổi áp lực công việc, thoạt nhìn không hề liên quan tới tình huống hiện tại của bọn họ. Bất quá, nàng vẫn tạm thời để riêng một tờ kia ra. Người chơi khác tìm được tin tức như vậy cũng đồng dạng đặt qua một bên.
Chữ nhỏ trên báo nếu xem lâu đôi mắt sẽ rất mỏi. Hết nửa ngày, Dư Tô thậm chí cảm giác bản thân sắp không nhận được mặt chữ nữa.
Bọn họ tìm xong các tờ báo trong hai năm gần nhất, lại bắt đầu lục lọi báo cũ của ba năm trước đây.
Thời điểm đang tìm đến một nửa, Phong Đình đột nhiên mở miệng:
“Tìm được rồi.”
Những người khác lập tức dừng lại động tác, đồng loạt quay đầu nhìn hắn.
Vương Đại Long trực tiếp đi qua, đọc lên tiêu đề bài báo kia:
“Đại học H tái hiện thảm kịch, sinh viên năm ba nhảy lầu tự sát.”
Dư Tô cùng người chơi khác nghe thấy cái này, cũng đều đi qua. Phong Đình đem tờ báo trong tay trải ra cho những người khác cùng xem.
Chính văn kỹ càng tỉ mỉ viết ra cố sự thế này:
Sinh viên năm ba nhảy lầu tự sát là nữ. Trong bài báo dùng "nữ sinh họ Từ" để xưng hô. Nghe nói, nữ sinh này vào hơn giờ sáng đã nhảy từ tầng thượng ký túc xá xuống. Trước khi rơi xuống, thân thể ở giữa không trung còn bị va chạm vào vật sắc nhọn gì nhô ra ngoài. Vì thế lúc chạm đất, đầu của nữ sinh đã cùng thân thể chia lìa. Một chân văng ra thật xa. Lúc ấy, một nữ sinh khác đang ở dưới lầu, đột nhiên bị cái chân gãy kia rớt vào đầu, sợ tới mức tinh thần thất thường.
Thời điểm đọc miêu tả tử trạng của nữ sinh họ Từ, Ngô Băng kinh ngạc “A” một tiếng, che miệng nói:
“Đêm qua……con ma tôi nhìn thấy chính là người này!”
Dư Tô nhíu mày, liếc mắt nhìn Vương Đại Long bên cạnh một cái, không lên tiếng, cúi đầu tìm kiếm trong các tờ báo khác cùng ngày.
Chuyện về sinh viên nhảy lầu kỳ thật cũng không có gì hiếm lạ. Bao gồm bài viết vừa nãy, văn tự về việc nữ sinh nhảy lầu bỏ mạng cũng dùng đoạn mở đầu gần như tương tự. Toàn bộ câu chữ rậm rạp chiếm cứ một phần tư trang báo phía dưới đều là từ cái chết của nữ sinh này mở rộng ra tin tức khác.
Trên báo đề cập: “Nguyên nhân chết của nữ sinh họ Từ trước mắt tạm thời không rõ. Nhưng cơ hồ tất cả mọi người đều nhận định, chuyện này cùng sự kiện đầu độc phát sinh trong ký túc xá nữ của Đại học H hai tháng trước có liên hệ chặt chẽ.”
Cũng may, bài báo cũng nhắc lại sự kiện đầu độc kia. Các người chơi không cần mất công tìm kiếm.
Hơn tháng trước, nữ sinh họ Vương của đại học H, người vừa xinh đẹp, nhân phẩm cùng học tập vừa ưu tú, tài nghệ xuất chúng. Tuy nhiên, thân thể vốn đang khỏe mạnh bỗng xuất hiện một vài triệu chứng khó chịu, đến mức phải nhập viện chữa trị mới chuyển biến tốt đẹp. Sau đó, nữ sinh này đã trở lại trường học. Nhưng không ngờ trở về không lâu, trạng huống thân thể lại chuyển biến bất ngờ, một đầu tóc đen dần bị rụng hết, thậm chí lâm vào hôn mê.
tháng trước khi xảy ra vụ việc nữ sinh họ Từ nhảy lầu tự sát, bệnh viện rốt cuộc đưa ra chẩn đoán chính xác. Nữ sinh họ Vương sở dĩ xuất hiện những triệu chứng đó là vì lâu ngày tiếp xúc với chất hóa học mà trúng độc.
Cảnh sát lập tức đi vào điều tra. Nhưng trước khi cảnh sát vào ký túc xá nữ tìm manh mối, một số lượng lớn vật dụng hàng ngày của nữ sinh họ Vương ở trong phòng ký túc đều biến mất. Điều tra của cảnh sát lâm vào bế tắt, không tìm thêm được bất luận chứng cứ hữu lực gì.
Trong bài viết còn nói, nữ sinh họ Từ nhảy lầu chết chính là bạn cùng phòng với nữ sinh họ Vương bị người âm thầm đầu độc hãm hại.
Đoạn kế tiếp là thuật lại cuộc phỏng vấn mặt đối mặt giữa phóng viên cùng những sinh viên khác trong trường.
Các sinh viên năm ba nhận phỏng vấn đều được báo chí dùng nặc danh để xưng hô. Phần lớn bọn họ đều trả lời rằng nữ sinh họ Vương trúng độc là do bạn cùng phòng ký túc làm ra. Bởi vậy, sau khi sự kiện đầu độc phát sinh, trong trường nhanh chóng dâng lên một làn sóng nghị luận. Mặc dù không có chứng cứ, nhưng đại đa số sinh viên đều nhận định nữ sinh họ Từ chính là hung thủ.
Bởi vì trong mắt bạn học cùng lớp hay những người có quan hệ tốt với nữ sinh họ Vương, từ lúc quen biết, nữ sinh họ Từ vẫn luôn ôm địch ý rất lớn đối với nữ sinh họ Vương.
Hai người họ đều là sinh viên ưu tú, đồng dạng giỏi ca múa, ngay cả đàn dương cầm cũng giống nhau. Nhưng nữ sinh họ Vương cái gì cũng tốt hơn so với nữ sinh họ Từ. Từ diện mạo, tài nghệ, thậm chí nhân duyên, chỉ cần có nữ sinh họ Vương ở, nữ sinh họ Từ trước sau chỉ có thể xếp thứ hai.
Nữ sinh họ Từ tính tình dữ dội, chưa bao giờ che dấu sự chán ghét của mình đối với nữ sinh họ Vương, dẫn tới người trước người sau đều châm chọc mỉa mai nàng vô số lần. Hai người bọn họ cũng từng bùng nổ mâu thuẫn chính diện, thiếu chút nữa túm tóc đánh nhau.
Nữ sinh họ Vương chịu không nổi, đã xin quản lý ký túc đổi phòng nhưng không thành công. Về sau, nữ sinh này tính dọn ra thuê phòng riêng ở, vốn dĩ đã tìm được căn phòng ưng ý gần trường, nhưng tình trạng sức khỏe đột nhiên bắt đầu giảm xuống rõ rệt, làm cho kế hoạch dọn ra ngoài bị trì hoãn.
Mà hiện tại……cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Chuyện nữ sinh họ Vương cùng nữ sinh họ Từ bất hòa một truyền mười, mười truyền trăm, nhanh như gió lan khắp toàn bộ trường học. Cho dù cảnh sát không tìm được chứng cứ, nhưng cơ hồ mỗi người đều xem nữ sinh họ Từ như hung phạm. Hơn nữa, nữ sinh họ Từ là một trong số ít các sinh viên có thể tiếp xúc đến phòng hóa chất thí nghiệm trong trường, làm cho hiềm nghi càng lớn hơn. Mà nguyên nhân nữ sinh họ Từ nhảy lầu tự sát, ở trong mắt đám sinh viên, chính là vì chịu không nổi cắn rứt lương tâm, chết cũng đáng.
Đoạn cuối viết, chúng tôi cũng giống mọi người, bức thiết hy vọng cảnh sát có thể mau chóng tra ra chân tướng, cho nữ sinh họ Vương cùng cha mẹ cô ấy có một câu trả lời thích đáng. Xin mọi người tin tưởng cảnh sát, tin tưởng chứng cứ.
Xem xong bài báo, các người chơi nhanh chóng lấy ra báo cũ của hai tháng trước khi xảy ra sự kiện nữ sinh họ Từ nhảy lầu.
Trong đó, gần một nửa thời gian báo chí đều có đưa tin về chuyện "nữ sinh trúng độc", tìm rất dễ dàng.
Từ tin tức có thể thấy, nữ sinh họ Vương có tất cả bạn cùng phòng. Bao gồm nữ sinh họ Từ, người khác đều bị cảnh sát đưa đi hỏi chuyện, nhưng cuối cùng cả người đều mau chóng quay trở về trường, tựa hồ không hề có hiềm nghi.
Dư Tô lật một trang báo trong đó dò kỹ trong chốc lát, phát hiện một chỗ mấu chốt:
“Mọi người xem bài báo này. Trên đây có nhắc tới giáo viên Doãn, chính là người ngày hôm qua nhảy lầu.”
Trên báo viết, giáo viên Doãn lúc được phóng viên hỏi có nói rằng, ông ta từng gọi nữ sinh họ Từ - người có thành tích học tập ưu tú hỗ trợ làm thực nghiệm hóa học. Thực nghiệm này vừa lúc có sử dụng chất hóa học mà nữ sinh họ Vương bị trúng. Lúc ấy tổng cộng chỉ có người có thể tiếp xúc đến chất hóa học này, phân biệt là giáo viên, nữ nghiên cứu sinh, nữ sinh họ Từ và chính ông ta.
Kết hợp với tin tức mặt sau, lúc này, tuy rằng giáo viên Doãn không trực tiếp chỉ ra nữ sinh họ Từ, nhưng lời nói của ông ta lại rót cho những người khác một suy nghĩ: “Nữ sinh họ Từ là một trong số ít sinh viên có thể tiếp xúc đến phòng cất giữ chất hóa học. Nàng chính là hung thủ”.
Có lẽ trên các bài báo sau, sở dĩ những sinh viên đó vạn phần chắc chắn mà khẳng định hung thủ là nữ sinh họ Từ, cùng lời nói của giáo viên Doãn có quan hệ rất lớn.
Các người chơi lại tiếp tục lật xem một vài tờ báo khác, không phát hiện thêm manh mối giá trị nào. Bởi vì càng về sau, tin về nữ sinh họ Vương cũng dần thưa thớt. Nếu không phải xảy ra sự kiện nữ sinh họ Từ nhảy lầu, chỉ sợ cũng không lại đề cập. Mặc kệ nữ sinh họ Vương cùng cha mẹ nàng hiện tại thừa nhận khổ sở thế nào, quần chúng đã không còn hứng thú. Ai suốt ngày quan tâm một việc không có quan hệ với mình.
Đã đến giờ chiều, Vương Đại Long xoay cổ, nói:
“Được rồi, hẳn chính là các manh mối này. Chúng ta đi ăn cơm, trễ nữa coi chừng không còn cơm để mà ăn.”
Từ ngày hôm qua vào nhiệm vụ tới bây giờ, các người chơi đều chưa ăn được một bữa đàng hoàng.
Dư Tô đã sớm đói đến mức bụng kêu rột rột, nghe vậy liền đáp:
“Đi, ăn no rồi lại thảo luận.”
Người trong căn tin vẫn còn đông. Bọn họ mới vừa bước vào liền nghe được rất nhiều tiếng nói chuyện. Trong đó không ít là đang đàm luận về giáo viên Doãn cùng Vệ Nghị chết sáng nay.
Rốt cuộc liên tiếp ngày liền có người chết do nhảy lầu, chuyện này thật đáng để mọi người đàm luận.
Các người chơi đi gọi cơm. Bảy người chia làm hai bàn ngồi kề nhau. Bốn nam nhân ngồi một bàn. Ba nữ nhân ngồi một bàn.
Ngô Băng lấy rất ít cơm. Cái miệng nhỏ từng ngụm từng ngụm mà nhai, cộng với khuôn mặt mang bệnh trạng, thoạt nhìn cực kỳ nhu nhược.
Mã Duy Duy yên lặng cúi đầu múc cơm trong khay ăn ngấu nghiến, tựa hồ phi thường đói.
Dư Tô uống trước mấy miếng canh cà chua trứng, mới vừa cầm lên đôi đũa chuẩn bị ăn cơm, liền nghe thấy Ngô Băng phát ra tiếng khóc nức nở.
“……” Dư Tô ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, hỏi:
“Ăn một bữa cơm mà thôi, sao tự dưng lại khóc?”
Ngô Băng vùi đầu càng thấp, dùng đôi đũa chọc chọc khay cơm, không nói lời nào.
Dư Tô thấy một giọt nước mắt của Ngô Băng rơi xuống khay cơm. Nàng nhún vai, không có hứng thú hỏi lại.
Lúc này, Mã Duy Duy bực mình nói:
“Được rồi, khóc cái gì khóc, khóc tang sao? Nghe liền thấy phiền!”