Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngô Băng duỗi tay lau nước mắt, đang muốn nói chuyện, Dư Tô đã bưng khay cơm đi rồi. Êm đẹp ăn một bữa cơm, nàng không có hứng thú xem người khác khóc.
Vương Đại Long vẫy tay với Dư Tô, sau đó nhích sang chỗ Phong Đình, chừa ra một vị trí cho Dư Tô ngồi.
Chờ Dư Tô ngồi xuống, hắn nhỏ giọng hỏi:
“Sao tự nhiên cô ta lại khóc? Khóc cái gì?”
Dư Tô bật cười, xúi giục:
“Anh qua mà hỏi. Ở thời điểm con gái đang yếu ớt quan tâm một chút, biết đâu liền có thể thoát kiếp độc thân.”
Vương Đại Long bĩu môi:
“Tôi mới không đi, ở bên ngoài thì thôi, trong nhiệm vụ còn khóc sướt mướt như vậy, không thích!”
Bất quá, mặc dù ngồi ở bên này, tiếng nói chuyện cách đó một bàn vẫn có thể rõ ràng truyền tới lỗ tai bọn họ. Dư Tô bị bắt nghe nguyên nhân Ngô Băng khóc: là vì cảm thấy áy náy đối với Vệ Nghị đã chết.
Kỳ thật, dưới loại tình huống này, đổi thành bất luận một người chơi nào đều sẽ lựa chọn buông bút bỏ dở trò chơi. Bản tính con người phần lớn đều ích kỷ. Lúc gặp nguy hiểm, ai không nghĩ tới việc để người khác thế thân mình? Huống chi đại đa số người ở đây đều là người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt. Không phải Vệ Nghị thì cũng là người khác, nói không chừng xui xẻo là chính mình.
Tóm lại, nếu nhất định cần chết một người, mỗi người đương nhiên sẽ hy vọng tốt nhất là người xa lạ không hề có cảm tình.
Cho nên, các người chơi không vì hành vi của Ngô Băng mà xa cách nàng, trong lòng một chút cũng không cảm thấy Ngô Băng đã làm chuyện gì không đúng. Đổi thành chính mình, dưới tình huống đó cũng sẽ làm ra lựa chọn tương tự. Chẳng qua, ở thời điểm lựa chọn nên đoán trước, nếu bản thân mình thoát được cái chết, tất nhiên sẽ có người khác gánh vác hậu quả. Vận may của Vệ Nghị thật sự không tốt.
Trên bàn cơm hiện tại còn có Chung Liêm ngồi đối diện, bốn người trong nhóm Dư Tô cũng không nói cái gì nghiêm túc, tùy tiện tán gẫu vài câu, liền an tĩnh ăn cơm.
Cơm căn tin thế mà lại ngon ngoài ý muốn. Dư Tô rất đói, ăn xong còn đi lấy thêm một phần khác.
Mọi người không sai biệt lắm đều ăn no. Phong Đình mới mở miệng:
“Đầu tiên nói về sự kiện buổi sáng hôm qua. Giáo viên Doãn ở trước mắt bao người nhảy lầu tự sát, trước khi nhảy còn chính miệng hô to bản thân mình là trong sạch, có thể xác định hắn không phải chết do vong hồn khống chế.”
Dư Tô tiếp lời:
“Nhưng nữ sinh họ Từ nhảy lầu bỏ mạng vào năm trước lại ở trong trò chơi Bút Tiên tối hôm qua xuất hiện. Nữ sinh này tuyệt đối là một...con ma mấu chốt.
Có vẻ cái chết của nàng có quan hệ đến giáo viên Doãn. Như vậy, giáo viên Doãn rốt cuộc có thật sự trong sạch hay không?
Người ta thường quan niệm con người trước khi chết đều nói lời thật lòng. Di ngôn của ông ta xem ra hơn phân nửa là thật. Nhưng chúng ta vẫn nên đến hỏi thăm nữ sinh đã tố giác ông ta quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ kia.”
“Còn nữa, hiện tại chúng ta vẫn chưa xác định được nữ sinh họ Từ có phải bị oan uổng hay không?” Vương Đại Long cau mày nói:
“Nguyên nhân chết của nữ sinh này kỳ thật có khả năng. Một là bởi vì bị mọi người oan uổng tự sát, tính toán lấy cái chết chứng minh mình trong sạch. Hai là như báo chí viết, làm chuyện xấu xong chịu không nổi lương tâm khiển trách cho nên mới nhảy lầu.
Bởi vì nữ sinh họ Vương không chết, nên không tồn tại giả thuyết nữ sinh họ Từ bị vong hồn lấy mạng.”
Bạch Thiên: “Khả năng thứ ba, bị người khác gϊếŧ.”
Chung Liêm gật đầu:
“Không sai, tôi cũng nghĩ như vậy. Buổi chiều chúng ta phân công ra đi hỏi thăm tình huống. Vụ án mạng này mới qua năm, hẳn là còn có người nhớ rõ.”
Dư Tô cùng Vương Đại Long cơ hồ đồng thời đáp ứng:
“Ok!”
Hỏi thăm tình huống tất nhiên phải làm, trọng điểm là phân công hành động, rất hợp ý Dư Tô.
Đương nhiên, Chung Liêm đưa ra ý kiến này chỉ sợ cũng có tính toán giống Dư Tô —— Chỉ có phân tán ra, bọn họ mới có cơ hội cùng đồng đội của mình đơn độc liên hệ.
Các người chơi lục tục đứng dậy rời khỏi căn tin. Dư Tô một mình đi được một đoạn đường, sau đó rẽ vào khu dạy học bên cạnh, vẫn luôn đi đến phòng vệ sinh lầu một, đậy nắp bồn cầu ngồi xuống mới móc ra di động.
Lúc này, Phong Đình đã nhắn tin ở trong nhóm chat kín của người bọn họ: Từ tình huống ngày hôm qua tới xem, Bút Tiên chọn người theo cách ngẫu nhiên. Chỉ có người bị lựa chọn nhìn thấy được vong hồn. Chúng ta không thể ngồi chờ chết, nhanh chóng tìm manh mối có quan hệ tới nữ sinh họ Từ, nghĩ cách trước lần chơi Bút Tiên thứ hai, tìm được phương pháp ngăn cản vong hồn gϊếŧ người.
Vương Đại Long trả lời: Ấn theo kinh nghiệm trước giờ, phỏng chừng nữ sinh họ Từ là bị chết oan. Nếu thật là hung thủ, làm gì phải biến thành ma ở lại chỗ này?
Dư Tô: Sinh viên năm nhất của năm trước hiện tại đều đang vào năm tư, chắc chắn rất bận rộn, sợ là sẽ không nhàn rỗi cùng chúng ta nói về vụ nhảy lầu năm trước. Chúng ta nên trực tiếp tìm các nhân viên công tác trong trường. Thời gian bọn họ ở tại trường so với sinh viên càng dài, hiểu biết cũng nhiều hơn.
Phong Đình: Tôi đi tìm quản lý ký túc xá nam.
Vương Đại Long cũng nhắn: Tôi đây tìm lao công.
Bạch Thiên: Buồng bảo vệ trước cổng chính.
Dư Tô: Quản lý ký túc xá nữ.
Vừa lúc đêm qua cảm thấy dì quản lý ký túc cứ kỳ kỳ quái quái, lúc này có thể thuận tiện đi hỏi thăm.
Nàng nhấn cần gạt nước bồn cầu, từ trong buồng vệ sinh bước ra, một đường thẳng đến ký túc xá nữ.
Khuya hôm qua, lúc Dư Tô, Mã Duy Duy cùng Ngô Băng trở về, quản lý ký túc còn chưa ngủ, có lẽ giờ tắt đèn của phòng quản lý ký túc là sau nửa đêm. Lúc này, Dư Tô đi lại, liền thấy quản lý ký túc đang ngồi ở cửa thêu tranh chữ thập.
Công việc này rất nhẹ nhàng, nhưng tiền lương như công sức bỏ ra, không quá cao.
Dư Tô tiến lên trước, tò mò hỏi:
“Dì còn biết thêu cái này nha. Đây là thêu hình gì?”
Quản lý ký túc giơ lên tấm tranh chữ thập đang thêu cho Dư Tô xem, cười nói:
“Rảnh rỗi nhàm chán, tùy tiện làm cho hết thời gian.”
“Đẹp mà, thêu xong treo trong phòng rất hợp.” Dư Tô lộ ra bộ dáng phi thường hứng thú.
“Đây là mua ở đâu? Cháu cũng muốn mua bức thử làm xem.”
Đại khái quản lý ký túc khó được nhìn thấy một nữ sinh hứng thú với cái này, cười tủm tỉm chỉ ghế bên cạnh, ý bảo Dư Tô ngồi xuống, bắt đầu giảng giải kỹ thuật thêu tranh chữ thập, còn nói lần sau có thể giúp Dư Tô mang bộ tới dạy nàng thêu.
Dư Tô ngồi với quản lý ký túc nói lung tung suốt nửa giờ, sau khi gần gũi hơn mới bắt đầu hướng đến đề tài chính. Nàng duỗi tay che miệng ngáp một cái, cười nói:
“Ai da, đêm qua ngủ không được, bị chuyện giáo sư Doãn nhảy lầu ám ảnh.”
Quản lý ký túc cười:
“Ông ta nhảy lầu ở khu dạy học, nằm trong phòng ký túc xá thì sợ cái gì?”
Dư Tô ủy khuất nói:
“Còn không phải tối hôm qua dì nói ngay cả trong trường học cũng không an toàn, làm cháu sợ tới mức cả đêm suy nghĩ miên man. Vốn dĩ đã bị chuyện của giáo sư Doãn dọa sợ tới mức không nhẹ, sau đó lại bỗng nhiên nghĩ tới đàn chị nhảy lầu năm trước……”
Nói tới đây, Dư Tô chú ý thấy, cơ mặt của quản lý ký túc hơi run rẩy một chút. Quả nhiên là có vấn đề?
Dư Tô nói tiếp:
“Dì làm trong trường bao lâu rồi? Ba năm trước đây có một đàn chị họ Từ nhảy lầu tự sát. Dì hẳn là nghe nói qua đi?”
Quản lý ký túc cười, gật đầu:
“Nghe nói qua, nhưng không rõ lắm, giờ này còn chưa đi học sao?”
Đây là tính toán đuổi nàng đi?
Dư Tô nói:
“Buổi chiều không có tiết. Bạn cùng phòng cũng không thấy, nhàm chán thật sự. Cháu ngồi đây với dì nửa ngày cũng được.”
“……”
Quản lý ký túc hiển nhiên không muốn cho nàng ngồi.
Dư Tô xem nhẹ bộ dạng phi thường muốn đuổi nàng đi của quản lý ký túc, nói tiếp:
“Nói tới chuyện này, khi đó cháu còn chưa vào đại học, không rõ lắm năm đó thế nào. Dì à, kể cho cháu nghe một chút đi, dù sao cũng đang rảnh rỗi, lại không có gì để tán gẫu. Hình như mọi người đều đồn là đàn chị họ Vương bị đàn chị họ Từ đầu độc, dì cảm thấy đúng vậy sao?”
Quản lý ký túc gật đầu, ánh mắt dừng ở tấm tranh thêu chữ thập đặt trên đầu gối, một kim đâm xuống, chọc tới đầu ngón tay. Bà ta đưa ngón tay vào trong miệng mút, trả lời:
“Hẳn là như vậy, dì thật sự không rõ lắm. Người như dì chỉ quan tâm mỗi tháng làm được bao nhiêu tiền, một ngày ba bữa ăn cái gì, thành tích của con trai mình thế nào…Đối với những chuyện lung tung rối loạn đó, dì không có hứng thú.”
Dư Tô biết bà ta nhất định không chịu nói, liền gật đầu:
“Thì ra là thế, vậy dì hẳn là biết rõ nguyên nhân giáo sư Doãn tự sát. Dù sao mới xảy ra hôm qua, nhiều ít gì cũng có nghe nói đi?”
Đối với chuyện này, quản lý ký túc ngược lại không chút giấu diếm, sảng khoái nói:
“Ai da! Cháu cũng biết mà, không phải vì bị một nữ sinh mà ông ta dạy tố giác sao?”
Nghe nói, nữ sinh này lo bị bại lộ thân phận, đăng ký riêng một tài khoản nặc danh, thậm chí đăng bài cũng đăng ở một nơi cách xa trường học. Đến nay vẫn không ai biết nữ sinh kia rốt cuộc là ai.
Lúc đầu không phải không có người hoài nghi thật giả. Nhưng nữ sinh này có thể nói ra rất nhiều điểm về giáo sư Doãn, còn nói "tuy rằng người khác không biết tôi là ai, nhưng giáo sư Doãn chỉ cần nhìn đến bài đăng này, lập tức liền biết thân phận của tôi."
Nữ sinh rất kỹ càng tỉ mỉ miêu tả giáo sư Doãn đã tiến hành quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ mình như thế nào, mới đầu là thử đụng chạm vào mu bàn tay, cánh tay, sau đó sờ đùi, thậm chí còn muốn sờ ngực.
Ban đầu, nữ sinh chỉ không dấu vết né tránh, không ngờ giáo sư Doãn càng lúc càng lộ liễu. Ở thời điểm thấy hắn muốn sờ đến ngực mình, nữ sinh lập tức lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, đứng dậy tính toán rời đi. Ai biết lúc này giáo sư Doãn thẹn quá hóa giận nổi cơn điên, trực tiếp muốn dùng sức mạnh cưỡng bức!
Ông ta hôn mặt nữ sinh, còn ghê tởm dùng đầu lưỡi liếm mặt nàng, bóp miệng nàng bức nàng hé miệng cùng hắn hôn môi, sau đó bắt đầu cởϊ qυầи áo của nàng!
Trong lúc đó, nữ sinh vẫn luôn giãy giụa. May mắn có người gõ cửa tới tìm giáo sư Doãn, nữ sinh mới khó khăn lắm tránh thoát một kiếp.
Lúc ấy vì quá sợ hãi, nữ sinh không dám nói ra, về sau càng nghĩ càng giận. Bất quá, nữ sinh biết mặc dù đi báo cảnh sát thì cảnh sát cũng sẽ bởi vì giáo sư Doãn vẫn chưa tạo thành thương tổn mang tính thực chất cho mình, nên không thể chính thức lập án. Nghĩ tới nghĩ lui, lúc này nữ sinh mới lựa chọn đăng bài viết lên, khiến sự việc trên hấp thụ ánh sáng.
Cuối cùng, nữ sinh còn cách màn hình kêu giáo sư Doãn là: "Đồ biếи ŧɦái, Doãn xx, xâm phạm học sinh! Ông nhất định không chết tử tế được! Nếu cảm thấy tôi có một chữ oan uổng ông, bất kỳ lúc nào cũng hoan nghênh ông cút ra tự minh oan!"
Trừ cái này, nữ sinh còn đăng một tấm ảnh cho thấy cần cổ của mình có hằn một dấu tay màu đỏ. Nữ sinh nói đây là do ở thời điểm nàng phản kháng bị giáo sư Doãn bóp cổ, uy hiếp nàng không được kêu cứu.
Bài viết thực mau liền có một lượng lớn lượt xem cùng chia sẻ. Tin tức giáo sư Doãn quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ, thậm chí thiếu chút nữa cưỡиɠ ɦϊếp sinh viên nữ lan truyền nhanh chóng, ngắn ngủi một ngày đã truyền khắp toàn bộ trường học. Ngay cả người ở ngoài trường cũng biết.
Quản lý ký túc thở phào một hơi:
“Ông ta chết, cũng là xứng đáng.”