Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chung Liêm cùng quản lý ký túc đứng dưới một gốc cây ngoài ký túc xá nữ. Dư Tô thấy Chung Liêm vừa đến nơi liền nói gì đó với quản lý ký túc, mà quản lý ký túc lộ ra biểu tình khó xử.
Dư Tô ngẫm nghĩ, nhấc chân ra ngoài. Lúc hai bên còn cách nhau gần mười mét, Chung Liêm cùng quản lý ký túc đều nhìn thấy nàng.
Chung Liêm hơi sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Dư Tô sẽ xuất hiện ngay lúc này. Quản lý ký túc nhíu mày hỏi:
“Cháu cứ đi theo dì làm cái gì?”
Dư Tô nghiêng đầu nhìn về phía Chung Liêm, cười tủm tỉm đáp:
“Không phải! Đây là bạn học cháu, thì ra cậu ấy chính là con trai dì?”
Quản lý ký túc nửa tin nửa ngờ quay đầu nhìn con trai mình:
“Hai người quen biết sao?”
Chẳng lẽ Chung Liêm có thể nói không? Hắn kéo khóe miệng, gật đầu:
“Quen, rất quen! Mẹ, chúng ta vẫn là nói chính sự đi.”
Một nam nhân trung niên mang bụng bia đối với một phụ nữ trung niên khác kêu "mẹ". Tình cảnh này quỷ dị đến mức Dư Tô không nỡ nhìn thẳng.
Mà quản lý ký túc cũng không nhận thấy có gì không đúng, dùng ánh mắt ngập tràn tình thương của mẹ nhìn Chung Liêm:
“Chuyện kia thật sự không có gì để nói. Mọi người không phải đều biết rồi sao? Chính là một nữ sinh đáng thương bị người khác đầu độc, sau đó kẻ đầu độc lại nhảy lầu tự sát mà thôi.”
Chung Liêm liếc mắt nhìn Dư Tô một cái, suy nghĩ trong chốc lát mới tiếp tục hỏi:
“Lúc ấy mẹ không phải đã là quản lý ký túc xá nữ trong trường sao? Hai nữ sinh kia đều ở tại ký túc xá. Chẳng lẽ mẹ không rõ ràng càng nhiều chuyện hơn so với người khác?”
Quản lý ký túc nhíu mày, hỏi ngược lại:
“Con quan tâm chuyện đó như vậy làm gì? Có phải……có ai nói gì với con hay không?”
Dư Tô nheo mắt. Người hỏi ra loại câu hỏi này phần lớn đều là chột dạ.
Chung Liêm kỳ thật cũng không muốn cho Dư Tô ở một bên nghe, nhưng hiện tại hắn không thể đuổi Dư Tô đi, muốn hắn từ bỏ cơ hội tìm ra manh mối lại càng không, cuối cùng đành phải nhịn. Xem nhẹ Dư Tô đứng một bên, Chung Liêm xụ mặt nhìn quản lý ký túc, gật đầu nói:
“Không sai, chính là vì nghe được chút chuyện cho nên mới tới hỏi.”
Sắc mặt quản lý ký túc thay đổi trong chớp mắt, nhanh chóng rũ đầu xuống khụ một tiếng, hỏi:
“Nghe được cái gì? Đừng nghe những người đó hồ ngôn loạn ngữ, tập trung học tập mới là chính sự. Con cũng biết...với điều kiện của nhà chúng ta, có thể học ở Đại Học H thực không dễ dàng, nhất định phải quý trọng mới được.”
Chung Liêm vẫn như cũ xụ mặt, nhìn Dư Tô một cái, nói:
“Có người nói chuyện đàn chị họ Từ nhảy lầu tự sát cùng đàn chị họ Vương bị đầu độc năm trước có ẩn tình khác. Mẹ, rốt cuộc là sao? Mau nói cho con biết. Nếu mẹ không chịu nói, con cũng không có tâm tình học tập.”
Quản lý ký túc ngẩn ra một chút, do dự thật lâu, lại nhìn Dư Tô, tiếp theo duỗi tay kéo Chung Liêm:
“Nếu thật sự muốn biết, mẹ nói cho một mình con nghe thôi.”
Bởi vì bên cạnh là ký túc xá nữ, quản lý ký túc không dám kéo Chung Liêm vào phòng mình, liền túm hắn hướng ra ngoài, vẫn luôn đi đến tận thảm cỏ xa tít bên kia, còn nhìn ngó chung quanh, xác định không có ai ở gần đó, rốt cuộc mới dừng lại.
Lúc này Dư Tô cái gì cũng nghe không được. Cho dù thính giác của nàng đã được cường hóa, nhưng những trị số đó còn chưa đủ để nàng nghe được thanh âm từ chỗ xa như vậy.
Nàng thấy quản lý ký túc do dự trong chốc lát, vài lần mở miệng lại ngậm lại, thật lâu sau mới bắt đầu nói chuyện. Mà Chung Liêm bên cạnh, biểu tình cũng theo quản lý ký túc nói mà phát sinh biến hóa. Đầu tiên là kinh ngạc, sau là nghi hoặc, cuối cùng không tán đồng mà cau mày.
Quản lý ký túc lúc này thế mà lại khóc? Dư Tô thấy bà ta lấy tay vuốt nước mắt, lại nói vài câu, liền quay đầu chạy thẳng về phía ký túc xá.
Dư Tô có chút khó hiểu nhìn bà ta, sau đó nhanh chóng bước đến chỗ Chung Liêm.
Chung Liêm đã sớm đoán được Dư Tô nhất định sẽ qua tới, dứt khoát đứng yên tại chỗ chờ Dư Tô đến gần. Hắn nhún vai:
“Tôi mới nghe bà ta nói một manh mối cực kỳ quan trọng. Cô muốn biết?”
Dư Tô gật đầu: “Tôi cũng đang nắm một manh mối, có thể cùng anh trao đổi.”
Chung Liêm hỏi: “Là cái gì?”
“Bộ dáng cùng danh tính của nữ sinh viên đã tố giác giáo sư Doãn.”
“Cái này……” Chung Liêm suy xét một chút, nói:
“Được rồi, cô nói trước.”
Dư Tô nhướng mày:
“Không bằng anh nói cho tôi một nửa, rồi tới tôi nói, xong anh lại nói một nửa còn lại.”
Chung Liêm cười thành tiếng:
“Tiểu cô nương, tâm cơ còn rất nhiều."
"Bà ta nói, người đầu độc nữ sinh họ Vương năm trước đây là một người khác.”
Điểm này, kỳ thật hắn nói hay không, Dư Tô cũng đoán được. Từ manh mối mà nhóm của Dư Tô đang nắm giữ, nữ sinh họ Từ rõ ràng là chịu không nổi áp lực của dư luận mới nhảy lầu tự sát. Nếu nữ sinh họ Từ không phải hung phạm, vậy hung phạm nhất định là người khác. Bất quá, đây chỉ là một nửa trong đó, như vậy, một nửa kia mới là mấu chốt?
Dư Tô nói:
“Nữ sinh kia là sinh viên năm ba Khoa Hóa, lớp H, họ Hồ.”
Đây là manh mối Vương Đại Long hỏi thăm từ chỗ dì lao công phụ trách dọn dẹp nhà vệ sinh trong khu dạy học.
Nữ sinh họ Hồ rất tốt bụng, thấy dì lao công dọn dẹp mệt đến không đứng nổi liền qua giúp đỡ. Sau đó hai người cùng đi một đoạn, vừa đi vừa nói chuyện, dì lao công liền biết được tin tức cơ bản này. Mặc dù không rõ lắm tên cụ thể của nữ sinh kia là gì, nhưng biết họ Hồ cũng đủ rồi.
Thời điểm Vương Đại Long hỏi thăm, dì lao công nói mình tận mắt nhìn thấy nữ sinh họ Hồ đi theo giáo sư Doãn vào phòng nghỉ dành cho giáo viên, sau đó không được bao lâu liền chạy ra, tóc tai lộn xộn.
Đương nhiên, chi tiết cụ thể khác Dư Tô không cần thiết nói.
Chung Liêm ngẫm nghĩ, nói:
“Quản lý ký túc còn nói cho tôi, hung phạm là một nữ sinh khác ở cùng phòng với nữ sinh họ Vương, chẳng qua không phải nữ sinh họ Từ. Đó còn là một nữ sinh có bối cảnh gia đình tương đối lớn.
Nữ sinh kia họ Ngô, theo lời quản lý ký túc thì ngày trước khi nữ sinh họ Vương bị tra ra trúng độc, bà ta tận mắt nhìn thấy nữ sinh họ Ngô cầm theo một túi vải rất lớn ra ngoài. Bởi vì đi quá gấp, liền va vào một nữ sinh khác từ ngoài cổng vào, hai người đều té ngã, sau đó từ trong cái túi phình phình rớt ra một cái ly nhựa.
Ngày hôm sau, cảnh sát đến ký túc xá nữ điều tra, lại phát hiện tất cả đồ dùng đánh răng rửa mặt của nữ sinh họ Vương đều không thấy.
Nếu là người khác, từ trong túi rớt ra một cái ly nhựa có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng nữ sinh họ Ngô vừa lúc là bạn cùng phòng của nữ sinh họ Vương. Hơn nữa trùng hợp như vậy, việc này liền phát sinh trước khi chẩn đoán chính thức được công bố.
Nữ sinh họ Ngô rốt cuộc vì lý do gì hạ độc nữ sinh họ Vương, hiện tại không ai biết được. Trừ phi nữ sinh họ Ngô tự bước ra nói, nếu không chuyện này sẽ vĩnh viễn trở thành bí mật."
Dư Tô nghe xong, đưa ra nghi vấn:
“Lúc ấy quản lý ký túc đã thấy được, vì sao vẫn không nói?”
Chung Liêm bất đắc dĩ tặc lưỡi một cái:
“Bà ta nói lúc ấy nhìn thấy có sinh viên té ngã liền đi qua đỡ, còn giúp nhặt cái ly lên, sau đó vô tình hỏi thăm về nữ sinh họ Vương hiện tại sức khỏe thế nào rồi.
Bởi vì nữ sinh họ Vương cùng nữ sinh họ Từ đều tài nghệ xuất chúng, lại từng phát sinh rất nhiều lần mâu thuẫn, quản lý ký túc và chủ nhiệm khoa từng đi qua hòa giải, cho nên bà ta biết nữ sinh họ Ngô ở cùng phòng với nữ sinh họ Vương.
Nữ sinh họ Ngô phỏng chừng là nhớ tới lúc ấy quản lý ký túc đã chú ý tới cái ly, sợ bà ta nói ra ngoài. Người nhà họ Ngô sau đó đã tìm tới, vừa lúc trong nhà bà ta đang gặp khó khăn, không lo nổi cho con trai vào đại học.
Người nhà họ Ngô liền cho bà ta một số tiền không nhỏ, còn hứa hẹn bảo đảm con trai của bà ta có thể vào được Đại Học H. Vì con trai, bà ta vẫn luôn giữ kín như bưng. Nghe nói, sau lưng người nhà họ Ngô chính là cán bộ cấp quốc gia.”
Chung Liêm nói xong, thở dài:
“Tôi hoàn toàn nói thật. Nếu không phải thấy nhiệm vụ lần này manh mối quá lung tung hỗn loạn, tôi mới không nói cho cô.”
Dư Tô cười nói:
“Không phải tôi cũng đã nói phần của mình cho anh sao? Mọi người cùng chia sẻ manh mối, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, so với việc ở lại nơi này bị gϊếŧ dần dần vẫn tốt hơn nhiều.”
Chung Liêm "ừ" một tiếng:
“Tôi ước gì hôm nay liền có thể kết thúc. Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, chúng ta hẳn nên kêu những người khác tập hợp lại một lần nữa. Từng người nói ra manh mối mình tìm được.”
Dứt lời, hắn liền móc di động tính nhắn tin lên nhóm chat.
Đúng lúc này, di động của hai người đột nhiên cùng chấn động. Dư Tô vội vàng mở ra di động, liền nhìn thấy ở trong nhóm chat có tất cả người chơi, Ngô Băng phát một tin:
“Đã xảy ra chuyện, mọi người mau tới! Mã Duy Duy đã chết!”
○●○●
Dưới khu dạy học nơi giáo sư Doãn nhảy lầu tự sát, vốn dĩ vết máu cũ còn chưa cọ rửa sạch sẽ, lúc này lại có thêm một vũng máu mới.
Mã Duy Duy úp mặt, quỳ rạp trên nền đất, một lượng lớn máu tươi từ trên thân thể chảy ra, dọc theo độ cung, khuếch tán càng ngày càng rộng. Cái đầu của nàng như một quả dưa hấu bị đập nát. Óc văng rất xa, làm thỉnh thoảng liền vang lên tiếng thét chói tai của những người nghe ngóng được sự việc chạy đến đây xem, la lối rằng mình vừa dẫm phải thứ vừa đáng sợ vừa ghê tởm kia.
Di động của Mã Duy Duy cũng bị va đập đến nát nhừ, vỡ thành mảnh rơi ở các chỗ khác nhau, chịu số phận tương tự còn có giày thể thao nàng mang dưới chân.
Dư Tô bỗng nhớ tới một mê tín về tai nạn xe cộ. Nghe nói chỉ cần giày dưới chân người gặp tai nạn bị rớt ra, như vậy, người này hơn phân nửa liền khó sống.
Không biết cách nói này có áp dụng lên loại tai nạn khác hay không? Nhưng Mã Duy Duy bị rớt giày, thật là đã chết.
Ngắn ngủi ngày đã chết người, hơn nữa cách chết không hề sai biệt, tất cả đều là nhảy lầu! Trong đó Mã Duy Duy còn chết cùng một chỗ mà giáo sư Doãn chết, điểm này không thể không khiến những người khác suy nghĩ. Sinh viên vây xem so với ngày hôm qua thiếu rất nhiều. Mà những người còn lưu lại nơi này đều đang nhỏ giọng thảo luận về vụ chết người do nhảy lầu cùng những sự kiện liên quan khác.
Dư Tô nghe thấy có người nói, có thể là có sát nhân hàng loạt, phương pháp gϊếŧ người chính là ném nạn nhân từ trên lầu cao xuống, ngụy trang thành tự sát. Cũng có người không ngại lớn chuyện nói, đây rõ ràng là do ma quỷ làm.
Dư Tô đứng ở cạnh Phong Đình cùng Vương Đại Long, nhỏ giọng nói:
“Hai người thấy được không, trong vũng máu của Mã Duy Duy xuất hiện gợi ý mới. Quả nhiên là mỗi khi chết một người chơi, liền sẽ được đến một gợi ý giá trị.”