Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)

chương 71

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù trong miệng nói “xứng đáng”, nhưng trên mặt quản lý ký túc có chút phức tạp, không có bất luận một biểu tình hả giận hoặc là sảng khoái nào. Dư Tô nhất thời không nhìn ra cảm xúc chân thật của bà ta, đang muốn nhìn kỹ lại, bà ta đã nở nụ cười:

“Aiz, dù sao cũng là mấy tin đồn lung ta lung tung, không biết câu nào thật, câu nào giả, nghe thôi chứ đừng để tâm.”

Dư Tô hỏi: “Dì biết nữ sinh viên kia là ai không?”

Quản lý ký túc lắc đầu:

“Sao mà biết? Chắc chỉ có bạn thân của nữ sinh kia mới rõ ràng. Bất quá, loại chuyện này đừng tùy tiện hỏi thăm. Nếu đem thân phận người ta hấp thụ ánh sáng, khẳng định lại bị mọi người chỉ trỏ sau lưng!”

Dư Tô nghĩ thầm, nàng cũng không muốn, nhưng không hỏi thăm, manh mối này chỉ có thể chặt đứt.

Dư Tô cùng quản lý ký túc lại hàn huyên trong chốc lát, trước sau không thể từ trong miệng đối phương hỏi ra chuyện của năm trước đây. Lúc đang định rời đi, di động của Dư Tô vang lên.

Nàng tưởng đồng đội gọi điện tới, móc di động ra liền thấy trên màn hình biểu hiện chữ "Mẹ".

Dư Tô hơi sửng sốt, tạm biệt quản lý ký túc, đi ra ngoài tiếp điện thoại.

Đầu bên kia, một thanh âm ôn hòa truyền tới:

“A lô, Tình Tình.”

Đây là tên của khối thân thể Dư Tô đang sắm vai, Điền Tình.

Thanh âm trong điện thoại ôn nhu hào phóng. Chỉ ngắn ngủi mấy chữ, Dư Tô đã có thể hình dung trong đầu hình tượng của một phụ nữ trí thức. Nàng khẽ hắng giọng, phi thường không quen mà kêu một tiếng:

“Mẹ.”

“Nghe đồng nghiệp nói trong trường học ngày nay liên tiếp có người nhảy lầu chết. Con có sao không?” Trong điện thoại, nữ nhân quan tâm nói:

“Nếu sợ cứ xin nghỉ về nhà.”

Qua vài câu, Dư Tô đã bắt được trọng điểm, nghi hoặc hỏi:

“Đồng nghiệp?”

“Ừ, sao vậy? Năm trước con cũng gặp qua rồi, chính là chú Lưu.”

“Hiện tại chú ấy đang phụ trách phỏng vấn khu vực trường học bên kia, tới mà không thấy con ở trường, liền gọi điện cho mẹ, nói sợ con bị dọa không dám đi học.”

Phỏng vấn? Phóng viên?

Dư Tô nhíu mày, trong đầu nháy mắt đem thân phận của mình cùng những báo chí cũ đó móc nối vào nhau.

“Tình Tình? Sao không nói lời nào? Có phải đang bận chuyện gì hay không?” Trong điện thoại, nữ nhân ôn hòa cười hỏi.

“Nếu bận, mẹ cúp máy trước.”

Dư Tô nhanh chóng nói:

“Không bận không bận!...Mẹ, chú Lưu phụ trách phỏng vấn chỗ khu vực trường học bao lâu rồi? Được năm chưa?”

Trong điện thoại trầm mặc một chút, tiếp theo truyền đến một trận cười khẽ:

“Có phải thật bị dọa choáng váng rồi không? Trước kia khu vực trường học bên con đều là mẹ phụ trách phỏng vấn. Hiện tại mẹ đang có em bé, công ty sợ thai phụ không đi xa được mới điều chú Lưu sang tiếp nhận. Tình Tình, sao ngay cả chuyện này cũng quên?”

Dư Tô sửng sốt, hỏi:

“Nói như vậy, đàn chị họ Vương bị đầu độc, cùng với đàn chị họ Từ nhảy lầu năm trước, đều do mẹ phụ trách phỏng vấn đưa tin sao?”

Lúc này, khoảng thời gian trầm mặc trong điện thoại kéo dài rất lâu. Ước chừng qua phút đồng hồ, Dư Tô thiếu chút nữa cho rằng bên kia đã cúp máy, mới nghe thấy trong di động truyền đến thanh âm:

“Sao tự nhiên hỏi cái này?”

Giọng nói của đối phương nghiêm túc không ít, rõ ràng có điểm không phù hợp.

Dư Tô trả lời: “Chỉ là ngày nay một giáo sư cùng một sinh viên lần lượt nhảy lầu, các bạn học liền bàn tán lại chuyện năm trước cũng có một đàn chị họ Từ nhảy lầu. Nên con có chút tò mò……”

“Như vậy sao?” Nữ nhân nói:

“Lúc đó đúng là mẹ phụ trách phỏng vấn. Còn nhớ khi đó có một vị giáo sư nói là toàn bộ trường học chỉ có người có thể tiếp xúc đến loại chất hóa học này. Mà một người trong số đó chính là nữ sinh họ Từ về sau nhảy lầu tự sát.”

Xem ra cách năm, người này vẫn nhớ rất rõ ràng.

Dư Tô nói: “Mẹ biết không? Vị giáo sư nhận phỏng vấn lúc ấy, chính là giáo sư Doãn nhảy lầu chết hôm qua.”

“A!” trong điện thoại truyền đến một tiếng hô kinh ngạc:

“Là ông ta sao, thật trùng hợp……”

Dư Tô ngẫm nghĩ, hỏi:

“Lúc ấy mẹ tiến hành phỏng vấn, cũng giống như những người khác cảm thấy hung thủ hại đàn chị họ Vương chính là đàn chị họ Từ sao?”

“Cái này……” Nữ nhân kéo dài giọng, tựa hồ đang tự hỏi, vài giây sau mới trả lời:

“Tuy rằng không có chứng cứ, nhưng lời của vị giáo sư kia kỳ thật đã đủ rồi. Hơn nữa, con hẳn là đã biết, nữ sinh họ Từ cùng nữ sinh họ Vương lúc ấy có mâu thuẫn rất lớn. Nữ sinh họ Từ vẫn luôn nhằm vào nữ sinh họ Vương. Chỉ cần là người quen biết hai người họ, đều sẽ cảm thấy hung thủ chính là nữ sinh họ Từ.”

Dư Tô lên tiếng truy vấn:

“Vậy lúc phỏng vấn, mẹ không thấy có chỗ nào kỳ quái sao? Lỡ như đàn chị họ Từ kỳ thật không phải hung thủ...”

“Tình Tình.” Nữ nhân cắt lời nàng:

“Người đã chết năm, hỏi nhiều vậy làm gì? Mẹ cảm thấy con hiện tại mới có chỗ kỳ quái, trước kia lá gan nhỏ xíu, nghe được hai chữ người chết đã sợ hãi, bây giờ trường học chết liên tiếp người, thế mà một chút cũng không sợ, còn truy vấn chuyện này?”

Dư Tô thầm nói không xong. Nàng lại không biết Điền Tình nguyên bản là cái dạng gì.

Nàng nhanh chóng nói:

“Ai da! Sắp đến giờ học rồi. Mẹ, con không nói nữa, cúp máy trước đây, bye bye.” Không đợi bên kia trả lời, Dư Tô lập tức cúp điện thoại.

Nhìn chằm chằm màn hình tối đen, Dư Tô thầm nghĩ, từ trong miệng mẹ của Điền Tình tựa hồ cũng không hỏi ra manh mối hữu dụng gì, nhưng…

Thân là phóng viên, bản thân người này không phải chính là một manh mối sao? Nếu không, sao lại trùng hợp như vậy, thân phận mà nàng sắm vai vừa lúc có một thân thích liên quan đến vụ án năm trước.

Dư Tô thu hồi ý nghĩ, lập tức mở di động nhắn tin vào trong nhóm chat cho ba người khác, sơ lược lại suy đoán của mình một lần.

Vương Đại Long nhắn một icon kinh ngạc: Tôi hỏi thăm mấy dì lao công trong trường. Tin tức mà họ biết cũng không hơn gì tin tức trên báo mà chúng ta tìm thấy, không có manh mối mới. Bất quá, có một dì lao công trong đó nói biết nữ sinh bị giáo sư Doãn quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ là ai.

Phong Đình cũng thực mau trả lời: Quản lý ký túc xá nam nói trước kia nam sinh mà Vệ Nghị sắm vai có quan hệ khá thân thiết với nữ sinh họ Từ.

Dư Tô: Vậy sao Vệ Nghị lại chết đầu tiên?

Phong Đình: Quản lý ký túc nói, năm trước đây sau khi sự việc đầu độc phát sinh, nam sinh mà Vệ Nghị sắm vai là người đi đầu nói nữ sinh họ Từ là hung thủ. Lúc ấy, ngọn nguồn khiến tin đồn về nữ sinh họ Từ phát tán trong trường học chính là hắn. Vốn dĩ hai người bọn họ có quan hệ khá tốt, không ngờ nam sinh này lại là người thứ nhất khép tội nữ sinh họ Từ, cho nên mọi chuyện nháo rất náo nhiệt.

Vương Đại Long: Cho nên, đây đúng là oan hồn trở về báo thù? Dựa theo cốt truyện này, nữ sinh họ Từ khẳng định là vô tội. Tuy rằng vẫn không có chứng cứ xác thực, nhưng nữ sinh này bị mọi người oan uổng, bị mỗi người xem là hung thủ, cuối cùng chịu không nổi, nhảy lầu chứng minh mình trong sạch là phi thường có khả năng. Hiện tại, nữ sinh này chính là trở về trả thù những người đã hại mình!

Ấn theo cách nói này, Vệ Nghị chết là bởi vì nam sinh mà hắn sắm vai đã từng hại nữ sinh nọ. Vậy còn chúng ta, còn những người chơi khác thì sao?

Phong Đình: Vừa nãy không phải Linh vật nhắn, mẹ của Điền Tình là phóng viên phụ trách phỏng vấn lúc ấy sao?

“……” Dư Tô dùng sức đánh một hàng chữ: Ngươi mới là linh vật!

Chính sự quan trọng, nàng xóa đi đámh lại: Cho nên, tình huống trước mắt cho thấy, mỗi người chơi hẳn là đều có liên quan tới nữ sinh nhảy lầu. Ba năm trước Điền Tình còn chưa lên đại học, cho nên hơn phân nửa là Điền Tình cùng chuyện này không có quan hệ trực tiếp, tuy nhiên trong nhà lại có mẹ làm phóng viên. Suy ra bên phía mọi người cũng nên có tình huống tương tự, còn không mau đi điều tra!

Lúc này, Bạch Thiên nhắn tin: Bảo vệ nói, tôi là con trai hiệu trưởng.

"..." Cái này quá lợi hại rồi!

Phong Đình cùng Vương Đại Long bắt đầu lục lọi trong di động, gọi điện cho "ba mẹ" mình, muốn hỏi ra một ít manh mối.

Dư Tô thu hồi di động, một lần nữa vòng trở về ký túc xá nữ, tính toán không bỏ cuộc, tiếp tục tìm đề tài tán gẫu với quản lý ký túc, lại thấy đối phương đang vui vẻ ra mặt mà nghe điện thoại.

Dư Tô đứng dựa tường ở ngoài cửa chờ, nghe thấy quản lý ký túc không ngừng cười, còn đối với đầu bên kia điện thoại thân thiết kêu "con trai", trạng thái cực kỳ phấn chấn.

Xem ra quan hệ của hai mẹ con phi thường tốt. Dư Tô đang suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười bên trong đột nhiên im bặt, ngay sau đó truyền đến một câu nghi vấn:

“Sao con cũng đột nhiên hỏi chuyện này?”

Vài giây sau, bà ta lại lên tiếng:

“Hôm nay có một nữ sinh tới chỗ mẹ hỏi thăm.”

Dư Tô biết đây là nói về mình, cũng đoán được đầu bên kia điện thoại vừa hỏi chuyện gì.

“Con trai à……Chuyện này con đừng hỏi nhiều. Đâu có quan hệ gì tới nhà chúng ta, hơn nữa, đã qua năm, còn có cái gì phải hỏi?”

Dư Tô thăm dò nhìn vào trong phòng, chỉ thấy lông mày quản lý ký túc sắp nhíu lại thành một đống, biểu tình nghiêm túc, tựa hồ có lý do gì khó nói.

Nếu ngay cả con trai của mình cũng không chịu nói, vậy nàng càng hỏi không ra. Dư Tô mím môi, lại nghe quản lý ký túc nói một câu:

“Aiz, hay con lại đây, chúng ta gặp mặt nói.”

Ngay sau đó, quản lý ký túc kinh ngạc “A” một tiếng, lộ ra biểu tình ngoài ý muốn. Bà ta ngơ ngác buông xuống cái di động kiểu cũ, giữa mày hiện lên vẻ vừa nghi hoặc vừa loáng thoáng lo lắng.

Tiếp theo, bà ta ngẩng đầu, thấy được Dư Tô bên ngoài, ngẫm nghĩ, đột nhiên hỏi:

“Trong lòng đám trẻ tuổi các ngươi rốt cuộc suy nghĩ thế nào?”

Dư Tô không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm đối phương, biểu hiện như "rất vui lòng lắng nghe". Quản lý ký túc quả nhiên nói tiếp:

“Con trai dì cái gì cũng tốt, chỉ là hơi để ý sĩ diện. Hiện tại nó đang học năm nhất trong trường này. Lẽ ra dì cùng nó ở gần như vậy, mỗi ngày đều có thể gặp nhau, nhưng nó luôn cảm thấy dì làm quản lý ký túc xá nữ rất mất mặt, trước nay không bao giờ chịu gặp dì lúc ở trong trường, cho dù vô tình đụng phải, cũng làm bộ không quen biết quay đầu đi……Nhưng vừa rồi, nó giống như bỗng thay đổi thành một người khác, thế mà lại đồng ý tới gặp dì?”

Dư Tô cười đáp:

“Vậy cho thấy con trai dì đã trưởng thành hiểu chuyện. Làm quản lý ký túc có gì mất mặt? Không ăn trộm ăn cướp gì ai, cậu ta vốn dĩ không nên ghét bỏ dì.”

Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng nàng lại có một loại ý niệm mãnh liệt —— con trai quản lý ký túc chỉ sợ cũng là một người chơi.

Là ai? Vương Đại Long, Phong Đình, hay Chung Liêm?

Vài phút sau, Dư Tô quả nhiên thấy một người chơi xuất hiện ở trước cổng ký túc xá nữ, Chung Liêm.

Lúc này quản lý ký túc đã sớm chờ ở ngoài, cho nên Chung Liêm không cần đi vào ký túc xá, nên không chú ý thấy Dư Tô đang đứng ở trong.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio