Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một giây này, không khí phảng phất như đọng lại.
Cùng với câu hỏi của Phong Đình, một chút rung động rất nhỏ từ đầu ngón tay truyền đến kia, tất cả mọi người đều tinh tường cảm giác được.
Nếu thật sự có người đang thao tác cây bút, sau khi mỗi người đều hỏi xong, tâm tình người kia nhất định sẽ thả lỏng rất nhiều. Lúc này, Phong Đình đột nhiên xuất mã bất ngờ tung ra một vấn đề như vậy, đối phương khó tránh khỏi xuất hiện dao động, lộ ra sơ hở. Mà nguyên nhân khiến bọn họ khẳng định có vấn đề chính là, cây bút chậm hai ba giây mới bắt đầu vẽ vòng tròn trên chữ “Đúng”.
Chỉ hai ba giây vậy là đủ.
Tầm mắt Dư Tô nhìn chằm chằm Ngô Băng. Vương Đại Long thì nhìn chằm chằm Chung Liêm. Từ trên mặt hai người bọn họ không nhìn ra vẻ chột dạ.
Không nhìn được rốt cuộc là ai, nhưng nhất định có. Mà hai người bọn họ là tổ đội cùng tiến vào.
Trước mắt, hai người này có vẻ không xuất hiện tình huống nội chiến. Hoặc là kẻ phản bội cũng không nói thân phận thật cho đồng đội của mình biết. Hoặc là bọn họ đã đạt thành nhất trí.
Nếu lập trường người kia cùng nhóm Dư Tô giống nhau, người kia đã sớm chủ động nói ra, làm kẻ phản bội bại lộ.
Tóm lại, tình huống hiện tại thực sáng tỏ. Các người chơi ngắn ngủi trầm mặc vài giây.
Ngô Băng nhẹ nhàng mở miệng:
“Vấn đề này rất kỳ quái, hỏi thế nào cũng không thể cho ra kết quả mong muốn? Có hỏi cũng như không. Còn ai muốn hỏi vấn đề khác không?” Thần sắc của nàng không có gì khác biệt với bình thường, thoạt nhìn vừa vô tội vừa nhu nhược.
“Nếu không ai hỏi nữa, chúng ta nhanh kết thúc trò chơi thôi.” Ngô Băng lại nói một câu.
Những người khác, bao gồm Chung Liêm đều không nói chuyện. Trong tiếng đọc chú tiễn đi Bút Tiên của một mình Ngô Băng, lần chơi hôm nay kết thúc.
Đến lúc này, Dư Tô mới quay đầu nhìn quản lý ký túc bị trói bên cạnh. Bà ta đã bị dọa hôn mê, cái đầu vô lực gục xuống, trên mặt đất phía dưới xuất hiện một ít vết nước.
Chung Liêm nói: "Cởi trói, sau đó để bà ấy lại nơi này đi. Chúng ta về nghỉ ngơi, sáng mai liền biết kết quả.”
Vương Đại Long đi qua cởi bỏ dây thừng cho quản lý ký túc. Dư Tô ngẫm nghĩ, lấy bút viết chữ trên giấy: "Gϊếŧ người thì đền mạng", sau đó nhét tờ giấy vào trong túi quần của quản lý ký túc. Làm xong cái này, nàng nhìn về phía Ngô Băng:
“Có tờ giấy này, ngày mai lại gọi điện thoại về, cậu cả của Ngô Băng hẳn là sẽ đồng ý tới trường học.”
Ngô Băng cười, gật đầu nói:
“Chắc là có thể, cô thật thông minh!”
Các người chơi lục tục quay về ký túc xá. Lúc này đây, Dư Tô trở lại phòng, bên trong không hề giống như tối hôm qua không một bóng người.
Nàng đi tới cửa, liền thấy bên trong có ánh sáng, nhẹ nhàng mở cửa tiến vào, liền phát hiện là ánh đèn bàn trên cái bàn bên tay trái gần ban công.
Một nữ sinh nửa dựa vào gối đầu, cầm di động, ngón tay không ngừng nhích tới nhích lui, tựa hồ đang chơi game. Dư Tô nhờ vào thị lực tốt của mình, nhìn thấy trên hai cái giường khác cũng có người nằm, bất quá đều đã ngủ, chỉ có đầu lộ ra bên ngoài chăn.
Nàng tay chân nhẹ nhàng đi về phía buồng vệ sinh. Lúc ngang qua giường nữ sinh còn thức kia, đối phương liếc nàng một cái, dùng ngữ khí từ trên cao nhìn xuống kêu một tiếng:
“Đứng lại.”
Bước chân Dư Tô khựng lại, ngẩng đầu nhìn nữ sinh nọ.
Nữ sinh buông xuống di động, từ trên giường ngồi dậy, cúi đầu nhìn Dư Tô, trên mặt lộ ra một nụ cười quái dị, có trào phúng, còn có vui sướng:
“Tiểu công chúa, tối hôm qua một mình ở trong phòng cảm giác thế nào? Chưa bị hù chết sao?”
Dư Tô nhớ tới trong điện thoại nữ phóng viên nói qua, lá gan của Điền Tình rất nhỏ. Đại khái chính là vì chuyện này, làm nữ sinh không quá thích Điền Tình?
Dư Tô cũng lười so đo, dù sao nàng không phải Điền Tình, "ừ" một tiếng, liền đi vào trong buồng vệ sinh.
Bên ngoài có hai người đang ngủ, Dư Tô không dám đổ nước tắm rửa, chỉ đơn giản lau người một chút liền ra tới. Nữ sinh kia còn đang chơi game. Lúc Dư Tô đi qua, nữ sinh không chút nào che dấu phát ra một tiếng hừ lạnh.
Giường ngủ của Dư Tô vừa lúc sát với nữ sinh này. Chờ nàng bò đến trên giường, nữ sinh nâng mí mắt từ xa quét mắt nhìn nàng một cái, châm chọc:
“Ngày thường làm ra bộ dáng nhìn thấy cái gì cũng sợ, thông đồng một đống nam nhân. Kết quả một mình ngủ trong phòng lại không bị hù chết?”
“……” Bộ không có chuyện gì khác để làm sao? Lo chơi game của mình đi được không?
Dư Tô cảm thấy có chút ấu trĩ, cãi cũng lười cãi.
Đối phương vẫn như cũ nhỏ giọng trào phúng. Dư Tô nằm trên giường, móc di động ra, liền thấy trong nhóm chat kín có vài tin nhắn chưa đọc.
Bạch Thiên: Dư Tô, ngày mai cho mượn dao găm.
Vương Đại Long: Cậu muốn làm gì?
Bạch Thiên: Gϊếŧ kẻ phản bội, kết thúc trò chơi.
Vương Đại Long: Cậu biết kẻ phản bội là ai?
Bạch Thiên: Bọn họ là một đội, cả hai đều gϊếŧ không phải càng tốt?
Vương Đại Long: Đại ca, bình tĩnh. Nhiệm vụ lần này chủ yếu là dẫn người đến cho Từ Oánh báo thù. Chúng ta còn không biết có phải chỉ cần những người chơi còn sống mang một mục tiêu đi qua liền tính hoàn thành nhiệm vụ hay không? Lỡ không phải, bây giờ gϊếŧ bọn họ, những mục tiêu bên phía bọn họ liền không có biện pháp lừa tới, mất nhiều hơn được.
Phong Đình:【Hình ảnh】【Hình ảnh】【Hình ảnh】
Bạch Thiên, Vương Đại Long: ???!!!
Dư Tô click mở những hình ảnh đó, tiếp theo cả đầu óc đều xuất hiện dấu chấm hỏi —— Đây là cái quỷ gì?
Những hình ảnh này là hình chụp màn hình tin nhắn trò chuyện riêng, xem từ góc nhìn của Phong Đình trở xuống, bên kia là Ngô Băng.
Ngô Băng: Ngụy ca ca, ngủ rồi sao? Có chút chuyện quan trọng muốn nói.
Phong Đình: ?
Ngô Băng: Không quấy rầy anh cùng bạn gái nói chuyện phiếm chứ?
Phong Đình: Bạn gái?
Ngô Băng: A! Hôm nay Điền Tình nói cho tôi, hai người đang quen nhau, chẳng lẽ không phải?
“……” Dư Tô nhìn đến chỗ này, trong lòng thật muốn tru lên.
Phong Đình: Có chuyện gì sao?
Ngô Băng: Kỳ thật, tôi muốn mời anh gia nhập tổ chức.
Phong Đình không trả lời tiếp, đem lịch sử trò chuyện phát tới trong nhóm chat.
Vương Đại Long: Đại ca, mau trả lời!
Bạch Thiên: Hai người khi nào ở bên nhau?
Dư Tô: Tôi chưa từng nói như vậy! Ngô Băng toàn nói bừa!
Phong Đình: Đã từng đính hôn, nên không tính là bạn gái. Vị hôn thê?
Vương Đại Long: Có thể nói chuyện đứng đắn không?!
Dư Tô: Ngô Băng rốt cuộc muốn làm gì?
Xem ý tứ này của Ngô Băng, giống như muốn thể hiện kẻ phản bội không phải mình? Chẳng lẽ là cố ý? Một người đang ở trong nhiệm vụ đối kháng với người chơi khác còn có tâm tình tuyển thành viên cho tổ chức sao? Cho nên, hiện tại Ngô Băng là muốn dựa vào việc tiếp nhận thành viên, khiến những người khác cảm thấy bọn họ là cùng phe?
Phong Đình yên lặng trong chốc lát. Vài phút sau, hắn phát tới hình chụp tin nhắn mới.
Ngô Băng: Tổ chức của tôi rất quy mô, có không ít tiền bối kinh nghiệm phong phú. Nếu anh gia nhập, có thể được đến lợi ích cực lớn.
Phong Đình trả lời: Có thể tồn tại đi ra ngoài sau nhiệm vụ này hẵn nói.
Ngô Băng: Cũng đúng, vậy không làm phiền anh nữa, ngày mai nếu suy nghĩ kỹ rồi, nhớ báo tôi một tiếng. Ngụy ca ca, ngủ ngon!
Vương Đại Long: Chậc! Ngụy ca ca~ Sao cô ta không tới tìm tôi?
Bạch Thiên: Tại anh khó coi.
Vương Đại Long: Cậu dễ nhìn vậy cô ta tìm cậu sao?
Bạch Thiên:【Hình ảnh】
“……” Thật đúng là tìm.
Mở đầu giống như với Phong Đình, chẳng qua từ "Ngụy ca ca" đổi thành "tiểu ca ca". Tin nhắn là một phút trước, hẳn là sau khi chấm dứt trò chuyện với Phong Đình mới tới Bạch Thiên, có thể là sợ lỡ không cẩn thận nhắn nhầm. Bất quá, lần này cuộc đối thoại không đề cập đến Dư Tô.
Bạch Thiên không trả lời. Một lát sau, Vương Đại Long cũng thu được tin nhắn tương tự. Hắn cùng Ngô Băng nói linh tinh thật lâu. Người ta kêu hắn "đại ca ca". Hắn kêu người ta "tiểu muội muội". Thật muốn biết bên kia màn hình Ngô Băng rốt cuộc đang có biểu tình gì.
Chờ bọn họ tán gẫu xong, Dư Tô liền chuẩn bị tinh thần nhận tin nhắn riêng, nhưng mười phút trôi qua, không có động tĩnh.
Vương Đại Long: Ha ha, xem ra cô là người khó coi nhất.
Dư Tô không còn lời gì để nói.
Nàng buông di động, thầm nghĩ trong lòng, hành động này của Ngô Băng rốt cuộc có ý gì?
Ngô Băng hẳn không thể tưởng tượng được, tận bốn người bên này đều là đồng đội, vừa rồi cũng chỉ dùng Dư Tô thăm dò Phong Đình, đối với Bạch Thiên cùng Vương Đại Long đều không có bước này. Ngô Băng đột nhiên nhắn tin riêng cho ba người để mời gọi, thật là muốn lấy cớ nhận thành viên để thủ tín sao?
Di động chấn động một cái, là Phong Đình nhắn tin: Tình huống hiện tại phi thường có lợi cho chúng ta, dù cả hai bọn họ đều là kẻ phản bội đi nữa. vs , bọn họ đánh không lại chúng ta. Chỉ cần chúng ta ở cùng nhau đừng tách ra là được.
Vương Đại Long: Tôi còn có một nghi vấn. Nếu như hôm nay tôi mang đến nữ nghiên cứu sinh kia, để Từ Oánh thành công báo thù, vậy trong lần chơi đêm mai, nếu không ai mang đến mục tiêu, tôi còn tính là một trong những người có nguy cơ bị Bút Tiên lựa chọn không?
Vấn đề này, những người khác cũng hoàn toàn không biết.
Trước mắt, vấn đề làm bọn họ băn khoăn có hai chuyện. Tuy nhiên, nghi vấn của Vương Đại Long vẫn chưa cần tính tới. Trọng yếu vẫn là việc trước đó Bạch Thiên cùng Vương Đại Long đàm luận —— Nếu trực tiếp gϊếŧ cả Ngô Băng lẫn Chung Liêm, nhiệm vụ này sẽ biến thành thế nào?
Nếu từng người chơi còn tồn tại mang đến một mục tiêu liền có thể. Như vậy cho dù gϊếŧ Ngô Băng cùng Chung Liêm, nhiệm vụ cũng có thể thuận lợi hoàn thành. Nhưng nếu trừ bỏ kẻ phản bội, mỗi người chơi tiến vào nhiệm vụ đều phải mang đến một mục tiêu, kể cả những người chơi đã chết, liền phiền toái. Đặc biệt, trừ bỏ Vệ Nghị còn có Mã Duy Duy vẫn chưa rõ thân phận, càng đừng nói tìm được mục tiêu mà Mã Duy Duy cần mang tới là ai.
Cho nên, Bạch Thiên đưa ra kiến nghị trực tiếp gϊếŧ chết Ngô Băng cùng Chung Liêm là tạm thời không thể thực hiện.
Phong Đình nhắn: Ít nhất manh mối trong di thư không có vấn đề, cho nên tối nay sẽ không có người chơi nào tử vong, ngày mai lại tiếp tục tìm manh mối, đều ngủ đi.
Di thư là Dư Tô cùng Ngô Băng cùng nhau tìm, trên đó còn có vết nước mắt đã tích giữ thật lâu. Ngoài ra, căn phòng kia khắp nơi đều là bụi. Nếu trước tiên có người gian lận, nhất định sẽ lưu lại dấu vết khó có thể lấp liếm, cho nên di thư nhất định là thật. Như vậy, điều kiện hoàn thành nhiệm vụ mà di thư cung cấp cũng không có vấn đề.
Đêm nay trong trò chơi Bút Tiên, các người chơi đích xác không có ai nhìn thấy vong hồn của Từ Oánh. Ngược lại là quản lý ký túc bị dọa đến hôn mê bất tỉnh.
Như vậy, tối nay quản lý ký túc sẽ chết, cũng thật có thể miễn cho các người chơi một lần sinh tử.
Bởi vì biết điều này, cho nên đêm nay Dư Tô ngủ phi thường an ổn, sáng sớm hôm sau tỉnh lại, là bị tiếng động của ba người trong ký túc xá đánh thức.
Từng người bọn họ ngồi ở trên giường của mình nghị luận chuyện gì đó. Dư Tô nghe được vài câu mới biết, là tin tức quản lý ký túc xá nữ nhảy lầu tử vong, hiện đã lan truyền khắp diễn đàn trường.