Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)

chương 78

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Dì quản lý ký túc sao lại tới khu dạy học bên kia nhảy lầu?”

“Các cậu nhìn thấy bức ảnh này chưa? Có một tờ giấy nghe nói là rớt ra từ trên người dì ấy, trên đó viết "Gϊếŧ người thì đền mạng", phía dưới còn có một chữ "Từ"!”

“Thấy rồi, trên diễn đàn đăng đầy đủ. Có người nói là đàn chị họ Từ nhảy lầu tự tử năm trước biến thành oan hồn trở về báo thù!”

“Báo thù cái gì? Rõ ràng là chị ta hại đàn chị họ Vương, làm người ta biến thành dáng vẻ hiện tại, hại tương lai cả đời của người ta, còn về báo thù?”

“A? Sao lại thế này? Các bài đăng chính thức đều bị xóa hết rồi?”

“Sợ sự tình nháo lớn, ảnh hưởng thanh danh của trường học chứ gì.”

Trong ký túc xá, ba nữ sinh ngươi một lời ta một ngữ mà nói chuyện. Dư Tô bỗng nhiên nghe thấy một người trong đó nói:

“Đứa bạn của mình nhắn. Người nhà của Mã Duy Duy chết ngày hôm qua đến trường học, hình như là từ thành phố khác chạy tới!”

Dư Tô liền nghiêng người ngồi dậy. Nhìn thấy nàng rời giường, ba người kia tức khắc đều không phát ra thanh âm. Cùng lúc đó, Dư Tô liền cảm giác được tầm mắt bất thiện phía đối diện.

Dư Tô liếc nhìn một cái, bỗng nhiên nhớ tới quan hệ giữa Từ Oánh cùng Vương Manh.

Quan hệ mâu thuẫn giữa bạn cùng phòng ở trong trường đại học thật sự quá thường gặp. Rất nhiều người đều là như vậy, chỉ cần nhìn đối phương khó chịu, liền liên hợp với các bạn cùng phòng khác cô lập đối phương.

Nàng xuống giường, mới vừa tính toán đi đánh răng rửa mặt, liền nhận được một cuộc điện thoại.

Người gọi điện là Phong Đình:

“Tôi nhớ ra, ở một lần nhiệm vụ trước có nghe người chơi khác nói về một Tổ Chức tên Sinh Tồn. Phó hội trưởng của tổ chức này là một nữ nhân mắc bệnh nan y, dựa vào các lần làm nhiệm vụ, dùng điểm thuộc tính đổi chỉ số khỏe mạnh mới chậm rãi khôi phục. Thủ đoạn của người này thập phần tàn nhẫn, kinh nghiệm cá nhân cực cao, hơn nữa thường xuyên dẫn thành viên khác đi làm nhiệm vụ, cho nên kinh nghiệm hoạt động nhóm cũng rất phong phú. Tôi hiện tại hoài nghi, Ngô Băng chính là người này.”

Mí mắt phải của Dư Tô đột nhiên nhảy lên một cái.

Hắn lại nói: “Hiện tại tôi, Vương Đại Long cùng Bạch Thiên đều đang ở chỗ quản lý ký túc tự sát, không thấy có xuất hiện gợi ý. Xem ra đích xác chỉ có người chơi chết mới có.”

Đây là trong dự kiến, Dư Tô không cảm thấy thất vọng. Nếu ngay cả NPC chết cũng cho gợi ý, nhiệm vụ này liền quá đơn giản, căn bản không bao lâu là có thể kết thúc. Mà độ khó của kẻ phản bội sẽ tăng lên đến nông nỗi cơ hồ không có khả năng hoàn thành.

Dư Tô hỏi: “Người nhà của Mã Duy Duy tới trường. Mọi người biết chưa?”

“Hiện tại nghe nói mới biết, chúng tôi sẽ đi trước xem, mau tới.”

Dư Tô cúp điện thoại, thu thập gọn gàng liền vội vã ra ngoài, lúc đi đến cổng ký túc xá nữ, vừa vặn gặp Ngô Băng cũng mới xuống lầu.

Đối phương hơi mỉm cười, nhu nhược nói:

“Trùng hợp thật, cùng đi thôi.”

Dư Tô nhớ tới chuyện Phong Đình vừa nói, cảm thấy vị này thoạt nhìn bệnh sắp ngất, đột nhiên liền trở nên một chút cũng không nhu nhược. Cho dù thanh âm của nàng lại mềm nhẹ, nghe vẫn giống như ẩn giấu mũi dao.

○●○○●

Thời điểm Dư Tô cùng Ngô Băng đuổi tới, bên ngoài văn phòng hiệu trưởng đã loạn thành một đống, có mười mấy học sinh vây xem xung quanh. Ba người Phong Đình, Vương Đại Long, Bạch Thiên đứng ngoài đám người. Dư Tô vừa đến liền thấy được bọn họ.

Vương Đại Long vẫy tay với nàng, sau đó chạy tới, nhỏ giọng nói:

“Nháo lớn rồi. Mẹ, bà nội, còn có em trai của Mã Duy Duy đều kéo tới. Mẹ Mã Duy Duy không thể tiếp thu cách giải thích con gái mình nhảy lầu tự sát, cho rằng có người hại chết con mình, hiện tại la lối khóc lóc muốn hiệu trưởng cho bọn họ câu trả lời chính đáng.”

Dư Tô nói: “Lúc ấy sau khi Mã Duy Duy chết, mọi người không phải đi xem qua sao? Trên cửa sổ có dấu móng tay của Mã Duy Duy, đích xác có thể nhìn ra Mã Duy Duy không phải tự sát?”

Vương Đại Long nhìn thoáng qua đám người bên kia:

“Dù sao tình huống hiện tại chính là trường học cùng cảnh sát đều nhất trí nhận định là tự sát. Cái này không quan trọng, quan trọng chính là vừa rồi mẹ của Mã Duy Duy đột nhiên thốt ra một câu.”

“Bà ta nói: Đừng tưởng là lão Mã nhà chúng tôi bị điều đi thành phố khác là các người có thể tùy tiện khi dễ nhà chúng tôi như vậy! Năm đó lão Mã làm cảnh sát ở khu này, các người không thiếu cầu hắn làm việc. Nếu các người không cho chúng tôi câu trả lời chính đáng, thì sự tình ba năm trước đây…

Nói tới đây, hiệu trưởng liền đánh gãy lời nói của bà ta.”

Ngô Băng lập tức hỏi: “Như vậy mục tiêu có quan hệ với thân phận của Mã Duy Duy chính là người cha làm trong cục cảnh sát? Nhưng hiện tại cha Mã Duy Duy bị điều đi rồi, không ở thành phố này nữa.”

Vương Đại Long nhún vai: “Mục tiêu bên phía Mã Duy Duy hẳn chính là người cha làm cảnh sát. Kỳ thật chỉ là một vụ án đầu độc nhỏ, nếu cảnh sát ngay cả cái này cũng tra không ra, vậy thật quá vô dụng. Tôi không tin cảnh sát lúc ấy hoàn toàn không tìm được chứng cứ. Tỷ như những người vốn dĩ có thể đứng ra làm chứng đột nhiên có được một số tiền lớn phi nghĩa gì đó, chẳng lẽ cảnh sát tra không tới?”

Lúc này, đám quần chúng vây quanh ở ngoài văn phòng hóng chuyện đều bị hiệu trưởng đuổi đi, Phong Đình cùng Chung Liêm cũng không ngoại lệ, chỉ có Bạch Thiên được đãi ngộ đặc thù. Hắn không chỉ không bị đuổi, còn đi theo hiệu trưởng vào văn phòng.

Hơn mười phút sau, Bạch Thiên dẫn đầu ra tới, nói với mọi người:

“Cha của Mã Duy Duy buổi chiều sẽ chạy tới. Bọn họ muốn ở thành phố này mấy ngày chờ câu trả lời.”

Vương Đại Long: “Vậy vừa lúc, đến lúc đó chúng ta chỉ cần lừa vị cảnh sát kia, nói chúng ta biết Mã Duy Duy chết như thế nào, hẹn hắn tìm một chỗ nói chuyện, nhất định có thể thành công!”

Chung Liêm nhìn thoáng qua Ngô Băng, mở miệng nói:

“Như vậy, chúng ta cũng không có manh mối gì cần tìm nữa. Mục tiêu hôm nay là giáo sư Ngụy. Mọi người cứ thả lỏng, chờ đến buổi chiều tập hợp là được.”

Ngô Băng cười gật đầu: “Ok, rốt cuộc có thể an tâm cảm thụ hơi thở thanh xuân trường học rồi. Từ sau khi tôi bệnh đã nghỉ học, ngay cả đại học cũng chưa học xong.” Dứt lời, nàng nhìn Phong Đình:

“Ngụy ca ca lúc còn ở trường học hẳn là loại nam sinh thường xuyên chơi bóng rổ đi?”

Nhìn thấy ba chữ “Ngụy ca ca” từ hình chụp màn hình tin nhắn còn chưa có cảm giác đánh vào mãnh liệt như vậy. Lúc này, Vương Đại Long trực tiếp hít ngược một hơi khí lạnh, “Aiz” một tiếng, vuốt cánh tay nói:

“Tự dưng có hơi lạnh buốt.”

Phong Đình không trả lời Ngô Băng, ánh mắt xẹt qua Dư Tô, trầm giọng nói:

“Nếu không có gì quan trọng, tôi tới căn tin trước.”

Dư Tô vốn dĩ cũng muốn đi. Còn chưa kịp mở miệng, Ngô Băng liền vòng lấy cánh tay nàng, cười tủm tỉm nói:

“Điền Tình, chúng ta cùng đi mua bánh mì với sữa bò đi? Tôi không muốn ăn bánh bao căn tin nữa.”

Dư Tô suy nghĩ hai giây, gật đầu đồng ý.

Nàng không biết Ngô Băng vì cớ gì kêu nàng đi cùng, nhưng khẳng định không phải thật sự muốn đi mua bánh mì, xác suất rất lớn là coi nàng như mục tiêu cần xử lý hôm nay.

Như vậy cũng tốt, mạnh bạo xé rách da mặt đi.

Dư Tô cùng Ngô Băng đi tới cửa hàng tiện lợi bên ngoài trường, bị lôi kéo đến trước quầy bánh mì, Ngô Băng còn rất nhiệt tình chọn lựa, không ngừng hỏi nàng từng ăn qua loại nào rồi, cảm thấy cái nào ăn ngon nhất. Nhìn thoáng qua thật đúng là một đôi bạn tốt.

Ngô Băng đưa một bịch bánh mì cho Dư Tô, chớp mắt nói:

“Đi, chúng ta tìm một chỗ tâm sự.”

“Tâm sự cái gì?” Dư Tô cảm thấy. Ngô Băng là muốn tìm địa phương gϊếŧ mình mới đúng.

“Về Chung Liêm nha.” Ngô Băng nhấp miệng cười:

“Tuy rằng mọi người đều nhìn ra tôi cùng hắn là đồng đội. Nhưng kỳ thật, hắn sống hay chết, tôi cũng không quá để ý.”

Dư Tô hơi kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới Ngô Băng sẽ nói như vậy.

Ngô Băng cắn một miếng bánh mì, nhai kỹ nuốt chậm, xong lại nhìn Dư Tô nói:

“Trong số người chơi có một kẻ phản bội, các người hẳn là đều đoán được?”

Dư Tô càng kinh ngạc, loại chuyện này, nói trực tiếp như vậy cũng được sao?

Ngô Băng cười hai tiếng:

“Không phải tôi, là Chung Liêm.”

Dư Tô giật giật khóe miệng:

“Sao lại...?”

...Đột nhiên trực tiếp như vậy, là muốn thế nào?

“Có phải cảm thấy tôi đột nhiên thẳng thắn thành khẩn khai báo rất kỳ quái, nghĩ tôi đang chơi chiêu gì hay không? Kỳ thật không có gì kỳ quái cả.” Ngô Băng nói:

“Rất đơn giản, ngay từ đầu tôi là tới giúp Chung Liêm vượt qua nhiệm vụ. Trong tay tôi hiện đang nắm giữ đạo cụ miễn tử —— Đây là hắn trả công cho tôi. Bên cạnh đó còn có một đạo cụ không tồi khác. Yêu cầu là tôi hoặc thành viên khác trong tổ chức phải dẫn hắn vượt qua lần nhiệm vụ. Cho nên, mặc dù tôi cùng hắn có thân phận đối kháng lẫn nhau, tôi cũng chỉ cần bảo đảm hắn thắng là được. Mà tính như nhiệm vụ của tôi thất bại, tôi vẫn sẽ không chết, chỉ tiếc là đã dùng hết một đạo cụ.” Ngô Băng lật lên lòng bàn tay, phía trên xuất hiện một tấm thẻ màu đen, nháy mắt lại biến mất.

Nàng lại ăn một miếng bánh mì, uống hai ngụm sữa bò, nói tiếp:

“Thời điểm nhiệm vụ này vừa bắt đầu, mục đích của tôi đương nhiên là bảo đảm Chung Liêm thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, cho nên tôi vẫn luôn giúp hắn.

Mã Duy Duy cũng là tôi gϊếŧ để hấp dẫn lực chú ý của các người. Tôi đã nhắc nhở hắn, người chơi bình thường nên chiếu theo trình tự bình thường mà đi. Cho nên hắn không chỉ thuật lại cho các người nguyên vẹn lời quản lý ký túc xá nữ nói với hắn, còn nguyện ý là người đầu tiên lừa mục tiêu đi qua. Hai chuyện này làm các người cơ hồ đều hoài nghi tôi, nới lỏng cảnh giác với hắn.

Hơn nữa, hiềm nghi của tôi cũng không giống kẻ phản bội, mà càng giống một người chơi vì mau chóng hoàn thành nhiệm vụ không từ thủ đoạn đi thu hoạch chỉ dẫn. Cho nên mặc dù các người có hoài nghi, lại vẫn nghĩ, khả năng tất cả các người chơi trong nhiệm vụ đều nằm ở cùng một trận doanh.

Vốn dĩ tiếp tục như vậy, tôi còn nắm chắc sẽ hoàn thành công việc yêu cầu, không ngờ Ngụy soái ca cư nhiên lại nghĩ bản thân Bút Tiên có vấn đề —— Dưới tình huống đó, người bình thường sẽ không nghĩ đến phương diện này đâu.

Không sai, người khống chế cây bút kỳ thật là tôi, không phải Bút Tiên. Nhưng tối hôm qua, tên ngu xuẩn Chung Liêm bị Ngụy soái ca đột nhiên hỏi làm chột dạ, hoàn toàn bại lộ việc có kẻ phản bội, làm cho khó khăn của tôi bên này gia tăng không ít.”

Ngô Băng thở ra một hơi, cười nói:

“Ngẫm lại, một bên là người chơi chất lượng tốt Ngụy soái ca, một bên là tên ngu xuẩn Chung Liêm. Đổi lại là cô, sẽ chọn ai?

Tối hôm qua tôi đã nhắn tin mời Ngụy soái ca gia nhập tổ chức. Hắn hẳn cũng nói cho cô. Tính toán của tôi kỳ thật chỉ như vậy, từ bỏ kẻ vô dụng Chung Liêm, được đến thành viên chất lượng tốt hơn.

Tuy hiện tại Ngụy soái ca còn đang suy xét, nhưng cho dù cuối cùng hắn không đồng ý, ít nhất về sau hai bên vẫn có thể giúp đỡ lẫn nhau. So với Chung Liêm, trừ bỏ cho tôi hai đạo cụ, hoàn toàn không dùng được. Mà tôi hiện tại nói cho cô những chuyện này, là bởi vì tôi muốn nhờ cô phối hợp làm một chuyện...”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio