Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)

chương 79

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tại ghế nghỉ chân ven đường, Dư Tô hơi cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dòng chữ in trên túi đóng gói bánh mì, trầm mặc suy nghĩ thật lâu.

Ngô Băng ngồi bên cạnh, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng, nhưng trước sau không hề thúc giục.

Sau một lát, Dư Tô ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Băng, hỏi:

“Cô muốn tôi phối hợp thế nào? Phối hợp làm cái gì?”

Ngô Băng cười, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một mạt đỏ ửng, như trút được gánh nặng mà thở ra một hơi, ôn nhu nói:

“Rất đơn giản, tôi muốn cô cùng tôi, vào ngày hôm nay gϊếŧ chết Chung Liêm.

Chỉ cần kẻ phản bội chết, kế tiếp, chúng ta chỉ yêu cầu ấn theo trình tự đã tính sẵn, hoàn thành mục tiêu của mỗi người, chờ nhiệm vụ kết thúc là được.”

Dư Tô nhấp môi, hơi cau mày, lộ ra biểu tình do dự.

Nàng nhớ tới đã từng đọc qua một câu: "Người bình thường ở thời điểm khó khăn, sẽ không xin sự giúp đỡ từ người nhỏ yếu hơn mình". Trước mắt, tuy rằng Ngô Băng không phải xin giúp đỡ, nhưng tình huống cũng thực tương tự.

Hơn nữa, dựa theo lời Ngô Băng nhận định, Phong Đình sẽ là một đồng đội tốt. Như vậy, vì sao Ngô Băng không tìm người càng mạnh hơn là Phong Đình làm chuyện này, mà lựa chọn một nữ tử như nàng?

Dư Tô nghiêng đầu nhìn Ngô Băng:

“Trước kia tôi có nghe qua một tổ chức mà phó hội trưởng là một nữ nhân mắc bệnh nan y, hẳn chính là cô?”

Ngô Băng cười gật đầu:

“Không sai, là tôi. Thì ra danh tiếng của chúng tôi đã lớn đến vậy sao? Chờ nhiệm vụ lần này chấm dứt, có lẽ cô cũng có thể suy xét một chút việc gia nhập vào tổ chức.”

Dư Tô chậm rãi gật đầu, biểu tình vốn hơi do dự liền trở nên kiên định, mở miệng nói:

“Nếu là đại nhân vật như cô ngỏ lời, tôi đương nhiên nguyện ý phối hợp, hoàn thành nhiệm vụ lần này. Nói đi, kế hoạch ra sao? Tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?”

Ngô Băng uống một ngụm sữa bò, dùng ngữ khí ôn nhu chậm rãi nói:

“Quản lý ký túc xá nữ đã chết, trước mắt trường học căn bản không nhàn rỗi lập tức an bài người khác đi qua nhận việc, cho nên hiện tại ra vào ký túc xá nữ cực kỳ dễ dàng. Căn phòng số không phải vẫn luôn không có ai đi vào sao?” Nàng nhìn chằm chằm Dư Tô, hai mắt thoáng lóe sáng:

“Nếu chúng ta lừa Chung Liêm tới đó gϊếŧ hắn, sẽ không có ai phát hiện.”

“Như vậy……” Dư Tô ngẫm nghĩ, gật đầu:

“Chỗ kia quả thật rất thích hợp để tàng thi. Nhưng chúng ta làm thế nào mới có thể lừa Chung Liêm đi vào? Còn nữa, tôi cảm thấy chuyện này hẳn nên gọi điện báo cho Ngụy Minh biết trước. Nếu không, trong lòng cứ không yên.”

Nàng nói dứt lời liền muốn móc ra di động. Ngô Băng lại đè lại tay nàng, nhẹ nhàng lắc đầu:

“Điền Tình, không thể cứ dựa vào đàn ông như vậy, nghe tôi nói đã...”

“Chung Liêm còn không biết tôi tính toán từ bỏ hắn. Cho nên chỉ cần là lời tôi nói, hắn liền hoàn toàn tin tưởng. Lát nữa tôi sẽ gọi điện cho hắn, nói hôm nay tôi dự định gϊếŧ cô trước, trợ giúp hắn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, kêu hắn lại đây hỗ trợ. Hắn nhất định sẽ tới.

Đến lúc đó, hắn sẽ cho rằng tôi cùng hắn là một phe, chỉ phòng bị mỗi mình cô. Chúng ta cùng nhau đánh úp, gϊếŧ hắn không phải là chuyện rất đơn giản sao?”

Dư Tô chần chờ: “Nhưng lỡ đâu……”

“Chẳng lẽ mỗi một lần làm nhiệm vụ cô đều phải dựa vào Ngụy soái ca sao?” Ngô Băng cắt lời Dư Tô:

“Nếu có một tràng nhiệm vụ, hai người cũng bị xếp ở hai bên đối lập. Nếu Ngụy Minh bởi vì giúp cô vượt qua nhiệm vụ mà chết ở trong đó. Cô không áy náy sao? Cô phải học cách tự trưởng thành, không phải dựa vào người khác, lúc này đây liền lấy hết can đảm, dựa vào chính bản thân mình thử xem?”

Dư Tô mím môi, làm ra vẻ rối rắm, khó xử hồi lâu, mới cắn răng một cái, gật đầu:

“Được, tôi tin cô. Chúng ta đi!”

Ngô Băng mỉm cười, cầm tay nàng, ôn nhu nói:

“Vậy mới đúng, chờ nhiệm vụ lần này kết thúc, tôi cho cô phương thức liên hệ. Sau khi ra ngoài biết đâu chúng ta có thể làm bạn tốt.”

Dư Tô "ừ" một tiếng, tay trái tùy ý để đối phương nắm, tay phải đem bánh mì cùng sữa bò còn chưa động qua đặt trên băng ghế, đứng dậy nói:

“Quyết định vậy đi, sớm chút làm xong cũng tốt.”

“Ok.” Ngô Băng buông xuống đồ ăn trong tay, vừa cùng Dư Tô đi về phía ký túc xá nữ vừa móc ra di động, đưa mắt ra hiệu với nàng.

Một lát sau, Ngô Băng nói trong điện thoại:

“Alô, anh hiện đang ở đâu? Sân vận động? Nhanh lại đây, phòng ký túc xá nữ , hôm nay chúng ta gϊếŧ Điền Tình trước, đẩy nhanh tiến độ nhiệm vụ.”

Dư Tô ở một bên yên lặng mà đi. Ngô Băng thực mau kết thúc cuộc gọi, quay đầu mỉm cười với nàng:

“Tôi nói không sai chứ? Hắn phi thường tín nhiệm tôi, căn bản sẽ không nghĩ đến việc tôi sẽ gϊếŧ hắn.”

Dư Tô làm ra vẻ khó hiểu hỏi:

“Nếu Chung Liêm chết, chờ nhiệm vụ chấm dứt, trở lại trong hiện thực, hắn còn có thể sống giờ. Cô không sợ hắn trả thù sao? Hơn nữa, tổ chức của cô hình như rất lớn, không sợ ảnh hưởng danh dự?”

“Danh dự?” Ngô Băng cười lắc đầu:

“Hắn có thể thế nào? Nói cho mọi người là tôi cố ý gϊếŧ hắn sao? Đến lúc đó tôi chỉ cần khóc lóc nói mình đã tận lực là được. Những người khác chỉ cảm thấy hắn là không cam lòng, mới hắt nước bẩn lên đầu tôi.”

“……”

Dư Tô nói: “Thật tốt.”

Đây là "con nít biết khóc mới có kẹo ăn" sao?

○●○○

Bên dưới tòa nhà ký túc xá nữ lúc này chỉ có thưa thớt vài nữ sinh qua lại. Thời điểm Dư Tô cùng Ngô Băng đi đến dưới lầu, một nữ sinh từ bên trong chạy ra, đầy mặt cao hứng mà vẫy tay với nam sinh chờ ở bên ngoài.

Đợi nam sinh kia bước lại gần, nữ sinh nói:

“Hiện những người khác trong phòng ký túc của em đều không ở, mau đi lên chơi!”

Hai người chạy chậm, vượt qua Dư Tô cùng Ngô Băng đằng trước, thuận lợi tiến vào ký túc xá.

Ngô Băng nhỏ giọng nói: “Thấy chưa? Hôm nay thật là thời cơ tốt không thể bỏ qua.”

Dư Tô gật đầu: “Chúng ta cũng nhanh đi thôi.”

Ngô Băng đi phía trước, duỗi tay đẩy ra cửa phòng . Trong phòng vẫn duy trì tình trạng như sau khi hai người rời khỏi hôm qua.

“Trước cứ ngồi đợi, Chung Liêm hẳn thực mau liền tới.” Ngô Băng đi đến một cái ghế, thổi thổi bụi bặm phía trên, lại dùng tay áo lau một chút, mới ngồi xuống.

Dư Tô nói: “Tôi vào buồng vệ sinh một chút, cảm giác có hơi……hồi hộp. Trước nay tôi chưa làm qua loại chuyện này, lỡ làm không được thì sao bây giờ?”

“Luôn phải có lần đầu tiên, có tôi ở đây, đừng sợ.” Ngô Băng cười nói. Âm điệu ôn nhu như dòng nước, nghe vào loáng thoáng có cảm giác trấn an nhân tâm.

Dư Tô "ừ" một tiếng, đi vào buồng vệ sinh.

Đóng cửa lại một khắc kia, vẻ tươi cười trên mặt nàng lập tức biến mất, vô biểu tình đem dao găm Kim Cập nhét vào bên hông, từ trong túi lấy ra di động. Màn hình di động đen nhánh được ấn sáng, biểu hiện ra giao diện cuộc gọi đang tiếp diễn.

Thời gian trò chuyện đã vượt qua phút.

Nàng không cắt đứt cuộc gọi, tắt màn hình di động, một lần nữa nhét trở về trong túi.

Đứng trong phòng vệ sinh một hồi lâu, Dư Tô mới nhấn cần gạt nước, dưới tiếng xả nước đẩy cửa ra ngoài.

Ngô Băng vẫn như cũ ngồi ở kia, nhìn thấy Dư Tô ra tới, quay đầu mỉm cười với nàng:

“Hắn hẳn là sắp tới rồi. Chúng ta đến cạnh cửa dựa tường đứng. Chờ hắn đẩy cửa tiến vào, chúng ta liền dựa vào cánh cửa ngăn trở tầm mắt, nhân cơ hội cùng nhau xông lên gϊếŧ chết hắn!” Vừa nói, Ngô Băng vừa lấy từ trong túi ra một con dao găm Thụy Sĩ màu đỏ thường dùng trong quân đội, quơ quơ trước mặt Dư Tô.

Dư Tô đại khái biết Ngô Băng muốn làm cái gì, gật đầu, trực tiếp làm theo.

Lúc này, từ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, dần dần tiếp cận.

Ngô Băng nhanh chóng hướng về phía Dư Tô bên này, trong miệng nhỏ giọng nói:

“Suỵt! Hẳn là hắn tới!”

Dư Tô xê dịch về phía giường, thừa dịp này duỗi tay trái ra sau thắt lưng, nắm chặt chuôi dao.

Tiếng bước chân ở cửa dừng lại. Tiếp theo, tay nắm cửa bị người lay động. Cửa phòng từ bên ngoài mở ra.

Cơ hồ cùng lúc, Ngô Băng đột nhiên xoay người, cầm dao găm nhắm về phía cổ Dư Tô đâm tới!

Dư Tô đã sớm cảnh giác, nhấc chân nhảy ra phía ngoài tránh thoát. Đùi phải hung hăng quét qua sau đầu gối của Ngô Băng!

Ngô Băng không dự đoán được Dư Tô sẽ phản ứng nhanh như vậy, bị Dư Tô trực tiếp đá trúng. Cẳng chân mềm nhũn, thân thể thiếu chút nữa không bảo trì nổi cân bằng.

Cùng lúc đó, từ cánh cửa bị đẩy ra, một người bước vào.

Ngô Băng kêu to: “Chậm như rùa! Còn không mau hỗ trợ! Cô ta có võ!”

“A? Muốn tôi hỗ trợ cái gì?”

Người đi vào chậm rãi hỏi một câu. Mà Ngô Băng vừa nghe đến thanh âm kia một khắc, sắc mặt đột nhiên biến đổi, vừa kinh ngạc vừa tức giận:

“Ngụy Minh? Sao lại là ngươi?!”

Dư Tô đã kéo ra khoảng cách với Ngô Băng, trong tay nắm dao găm, híp mắt cười:

“Tỷ muội, cho rằng tôi là đồ ngốc sao? Thật muốn biết Mã Duy Duy đã bị cô lừa gạt rồi gϊếŧ thế nào? Mã Duy Duy có phải cũng bị ngốc hay không?”

Sắc mặt Ngô Băng thay đổi vài lần, lớp vỏ ngụy trang nhu nhược lúc trước đã hoàn toàn biến mất, lạnh như băng nói:

“Được, là tôi xem thường cô. Tôi nhận. Bất quá, vì sao Ngụy Minh biết chúng ta ở chỗ này?”

Phong Đình lấy ra di động, cắt đứt cuộc gọi với Dư Tô.

Sớm tại thời điểm ở bên ngoài phòng hiệu trưởng, Chung Liêm đưa ra câu nói hôm nay không còn chuyện gì quan trọng, mọi người nên nhân cơ hội đi thả lỏng, Dư Tô đã cảm giác được có điểm không đúng.

Mặc kệ Chung Liêm hay Ngô Băng là kẻ phản bội. Điều bọn họ nên làm đều là tìm mọi cách hoàn thành nhiệm vụ của mình càng nhanh càng tốt, sao có thể kêu những người khác đi thả lỏng? Lý do duy nhất chính là muốn phân tán các người chơi, mới tiện cho bọn họ động thủ gϊếŧ người.

Mà trong người dư lại, chỉ có duy nhất Dư Tô là nữ, lập tức trở thành đối tượng dễ đối phó nhất —— Từ nữ giới tương đối mềm yếu bắt đầu xuống tay, đây cũng là nguyên nhân Mã Duy Duy bị gϊếŧ trước tiên.

Dư Tô nghĩ đến đây, liền thấy được Phong Đình ra hiệu một ánh mắt với nàng.

Thời điểm Phong Đình nói nếu không còn chuyện gì, hắn liền đến căn tin. Đồng thời, ánh mắt tựa như vô tình mà đảo qua Dư Tô. Dư Tô liền làm bộ muốn theo sau. Trong dự kiến, nàng bị Ngô Băng gọi lại.

Phong Đình chính là ở một khắc xoay người rời đi, gọi điện cho Dư Tô. Hiện tại, di động thông minh toàn dùng thao tác cảm ứng. Giao diện tiếp nhận/từ chối cuộc gọi thường là từ trung ương lướt sang hai bên trái/phải để lựa chọn, cho nên mặc dù không dùng mắt nhìn, muốn tiếp điện thoại vẫn phi thường dễ dàng. Thừa lúc Ngô Băng chọn bánh mì không để ý, Dư Tô đã nhấn tiếp nhận cuộc gọi.

Bởi vậy, khi Ngô Băng nói những lời đó, chắc cũng không ngờ tới, người nghe được không chỉ có một mình Dư Tô.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio