Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tin tức Vệ Nghị cùng Mã Duy Duy tử vong, là Phong Đình nhắn vào trong nhóm chat ngày hôm sau.
Không sai, năm người bọn họ đã tạo một nhóm chat ngoài đời thực. Lần này nhóm trưởng là Phong Đình, cuối cùng cũng có một cái tên nhóm đứng đắn -- chỉ một dấu chấm câu.
Hồng Hoa không tiến vào nhiệm vụ, nhưng đã nghe Vương Đại Long luyên thuyên từ lúc bắt đầu cho đến kết cục. Bởi vậy, sáng sớm ở trong nhóm liền có + tin nhắn.
Thời điểm Dư Tô thức dậy, nhìn thấy một đống tag. Nàng click vào, từ một chùm tin tức thấy được tin Vệ Nghị cùng Mã Duy Duy đã chết.
Không có Chung Liêm, cũng không có Ngô Băng.
Mà trên Weibo thực mau xuất hiện bản tin hình sự mới nhất, tuyên bố sau năm, vụ án nữ sinh đại học bị đầu độc nay đã thành công kết án.
Trong bài viết nói, có một người phụ nữ trung niên tự mình đến cục cảnh sát đầu thú.
Bà ta chính miệng thừa nhận năm đó là do mình bôi chất độc lên dụng cụ rửa mặt của bạn cùng phòng, sau đó lợi dụng thế lực trong nhà thoải mái tránh thoát pháp luật chế tài.
Tuy rằng cảnh sát không hỏi ra lý do vì sao bà ta đột nhiên chạy tới tự thú. Nhưng trong lời khai, bà ta nhắc tới rất nhiều nội tình mà đích xác chỉ có hung thủ mới biết được.
Sau khi vụ án được phá, phía truyền thông lập tức tìm tới cha mẹ của nữ sinh viên bị hại năm xưa.
Trong video phỏng vấn, nữ sinh viên như hoa như ngọc, tài mạo song toàn năm đó giờ đã trở thành một phụ nữ trung niên dáng người mập mạp, ngay sinh hoạt hàng ngày cũng không thể tự gánh vác. Cha mẹ bà ấy cũng trở thành một cặp vợ chồng già tóc hoa râm.
Bọn họ chảy nước mắt nói, tìm được hung thủ, bọn họ đương nhiên phi thường kích động. Nhưng hiện tại, chuyện bọn họ hy vọng nhất chính là -- có thể sống thật lâu thật lâu. Bởi vì chỉ có còn sống, bọn họ mới có thể lo cho đứa con gái đã bại liệt. Trừ bọn họ, không còn ai sẽ chăm sóc con gái cẩn thận tỉ mỉ như thế.
Nhìn ảnh chụp của người bị hại trước và sau khi nhiễm độc, cứ như hai người hoàn toàn khác, trong lòng Dư Tô dâng lên rất nhiều cảm xúc. Nếu năm đó không có sự kiện kia, bằng vào tài mạo của nữ sinh viên nọ, cuộc đời nhất định sẽ phi thường tốt đẹp.
●○●○
Trong nhóm chat, Phong Đình nhắn tin kêu mọi người tranh thủ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chuyển nhà.
Trước hết cần dọn chính là Vương Đại Long. Chỗ hắn cách căn hộ mới xa nhất. Phong Đình cùng Hồng Hoa đi qua hỗ trợ bê đồ. Bọn họ không liên hệ công ty vận chuyển mà tự lái xe lại đây.
Bạch Thiên chỉ nói với người nhà: "công ty" trợ cấp chỗ ăn ở, liền trực tiếp xách vali vào ở.
Dư Tô thu thập xong quần áo đồ dùng cần thiết, chờ phía Phong Đình cùng Hồng Hoa dọn xong đồ của Vương Đại Long, thuận đường chạy qua đón nàng.
Hồng Hoa cùng Phong Đình chỉ mang theo ít nhu yếu phẩm, dù sao hiện tại bọn họ đều không thiếu tiền.
Bởi vì lo lắng sẽ liên lụy đến Lâm Tiểu An hoàn toàn không biết gì, Dư Tô nói dối là muốn đi giải sầu, du lịch các nơi, tạm thời không thể cùng Lâm Tiểu An gặp mặt.
Tuy rằng nguyên nhân chuyển nhà chân chính có chút rút đầu cụp đuôi, nhưng dọn sang nhà mới luôn là một sự kiện khiến người ta vui vẻ. Đặc biệt là Vương Đại Long, vừa đến liền chạy nhanh đi giành căn phòng lớn nhất trên lầu hai, lôi kéo Bạch Thiên vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Đông nhìn Tây, chỉ kém không nhảy dựng lên kêu một chữ: "Sướng!"
Dư Tô vốn quen ở một mình, hiện tại cùng đại nam nhân ở chung có hơi không thích ứng, vô cùng hy vọng có thể mau chóng chiêu mộ một thành viên nữ lại đây.
Bất quá, ở vài ngày cũng dần quen.
Vương Đại Long chính là dân thất nghiệp lang thang, vung lên bàn tay mua mấy máy chơi game trở về. Trừ Phong Đình còn công tác, mỗi người một máy, nam nhân mỗi ngày kéo Dư Tô cùng nhau chơi game, biến Dư Tô từ một tiểu nữ tử sống sờ sờ thành tráng hán, không sai biệt lắm liền có thể cùng bọn họ xưng huynh gọi đệ.
Thứ làm Dư Tô cảm khái nhất chính là, Bạch Thiên ở trong nhiệm vụ có thể nói là biếи ŧɦái đại sát tứ phương, thế mà lại có tay nghề bếp núc cực kỳ tốt. Ngày thường, đồ ăn của bọn họ toàn giao cho hắn làm. Hồng Hoa cùng Vương Đại Long phụ trách đi siêu thị mua nguyên liệu.
Tóm lại, chỉ có Dư Tô nhàn nhã nhất. Không nghĩ tới, câu nói "được hưởng thụ đãi ngộ như công chúa độc nhất vô nhị" của Vương Đại Long để lừa nàng tiến vào tổ chức ngày đó cuối cùng cũng xem như đã thực hiện được.
Chơi bời hơn ngày, Dư Tô tiếp tục tới võ trường, luyện tập Taekwondo.
Mỗi ngày yên bình mà lại phong phú trôi qua, nháy mắt đã qua ngày, tới thời gian Bạch Thiên tiến vào nhiệm vụ.
Đây là nhiệm vụ thứ của hắn. Mặc dù Dư Tô cùng Vương Đại Long đều muốn cùng đi, nhưng cuối cùng, ai hắn cũng không mang, một mình đi vào.
Những người khác liền canh giữ trước mặt Bạch Thiên. Sau khi đếm ngược kết thúc, chỉ trong nháy mắt, thần sắc lúc nào cũng nhàn nhạt của Bạch Thiên bất chợt treo lên nụ cười.
"......"
Vương Đại Long lấy cùi chỏ đụng đụng Dư Tô, nhỏ giọng nói:
"Nhìn cậu ta như vậy, giống mới vừa gϊếŧ người xong không?"
Dư Tô gật đầu: "Không phải giống, mà là nhất định."
Bạch Thiên chỉ thất thần trong vài giây ngắn ngủi đã chuyển biến từ trong nhiệm vụ trở lại hiện thực, sau khi phục hồi tinh thần, liền nâng lên đôi tay sạch sẽ nhìn, có chút chưa đã thèm mà tặc lưỡi một tiếng.
"Eo ơi! Đáng sợ!" Vương Đại Long rụt cổ.
Dư Tô: "Tôi một chút cũng không muốn hỏi cậu ta ở trong nhiệm vụ làm cái gì."
Cuối cùng là Hồng Hoa đi hỏi. Bạch Thiên lời ít ý nhiều đáp:
"Lần này vận may thực tốt. Thân phận của tôi là vai ác, nhiệm vụ là gϊếŧ sạch bọn họ!"
Nói xong, hắn còn cười thành tiếng.
"......"
Vương Đại Long bắt lấy cánh tay Dư Tô:
"Má ơi, biếи ŧɦái!"
○●○○
Người tiếp theo vào nhiệm vụ là Hồng Hoa.
Lần trước hắn cùng Dư Tô làm nhiệm vụ ở cửa tiệm Tóc Đẹp chính là lần thứ của hắn. Sau khi ra tới, thời gian nghỉ ngơi là ngày, so với Dư Tô lúc ấy chỉ mới là tràng nhiệm vụ thứ có thêm ngày.
Hiện tại đến phiên hắn tiến vào tràng nhiệm vụ thứ . Thân là lão đại của cái tổ chức khiêm tốn này, Phong Đình cũng gánh vác trách nhiệm dẫn dắt thành viên thông qua nhiệm vụ, cho nên liền cùng Hồng Hoa tiến vào. Dư Tô cũng đi theo.
Nhiệm vụ của Hồng Hoa là ở một bệnh viện tâm thần bỏ hoang tồn tại ngày.
Trong ngày này, bọn họ đã trải qua các loại bị lệ quỷ truy đuổi, bị ác quỷ kinh hách.
Mà khiến người ta càng bước đi gian nan chính là, quỷ gϊếŧ người có hạn chế nhất định. Chúng cần khiến người chơi kích phát sự kiện nào đó mới có thể gϊếŧ chết người chơi.
Những sự kiện này đều bất đồng, có thể là một câu nói cấm kị, cũng có thể là động vào một đồ vật nào đó không thể động.
Tỷ như có một người chơi mới vừa tiến vào nhiệm vụ còn chưa rõ tình hình, đi vệ sinh bị quỷ dọa sợ, hại hắn dính nướƈ ŧıểυ lên quần, vì thế liền vào một gian phòng bệnh tìm quần dành cho bệnh nhân thay.
Vừa thay xong, cái quần trắng sọc lam kia đột nhiên co chặt, sau vài phút ngắn ngủi giống như một cái miệng thật lớn, cắn đứt toàn bộ nửa người dưới của hắn.
Ở thời điểm nửa người dưới đứt lìa, chỉ còn lại nửa đoạn thân trên, hắn còn không lập tức chết, lê người bò sát trên mặt đất một thời gian mới chết, để lại vết máu thật dài trên hành lang. Tiếng kêu cứu tuyệt vọng cùng đoạn ruột kéo dài kia làm Dư Tô nhìn mà thiếu chút nữa sinh ra ác mộng.
Lúc sau, mặc dù các người chơi đều rất cẩn thận, vẫn lục tục có người kích phát điều kiện tử vong.
Hơn nữa, bọn họ không thể tìm được địa điểm an toàn xong liền đợi ở nơi đó, chờ đến khi thời gian kết thúc. Bởi vì chỉ cần ở một chỗ nhiều nhất tiếng đồng hồ, xung quanh liền bắt đầu thay đổi, từ vách tường cùng trên trần nhà đều trào ra máu loãng.
Đây là một tràng nhiệm vụ phi thường máu me biếи ŧɦái. Ba người Dư Tô, Phong Đình cùng Hồng Hoa không dám đụng vào bất cứ thứ gì xung quanh, ngay cả nói cũng không dám nói, thật vất vả mới chịu đựng qua ngày, thuận lợi đi ra.
Sau khi nhiệm vụ kết thúc, Dư Tô cùng Hồng Hoa đều cảm giác mình sắp không xong, nằm mơ cũng mơ thấy bản thân đang ở trong một mảnh đỏ như máu chạy trốn. Mất mấy ngày nghỉ ngơi, bọn họ mới hồi phục lại một chút.
○●○○
Tiếp theo đi vào là Vương Đại Long. Bởi vì còn ám ảnh nhiệm vụ lần trước, lúc này Dư Tô không theo vào, Phong Đình cùng Hồng Hoa cũng không đi, nhưng Bạch Thiên lại theo cùng.
Sau khi Vương Đại Long cùng Bạch Thiên từ trong nhiệm vụ ra tới. Một cuộc điện thoại từ chốt bảo vệ chung cư gọi vào máy bàn.
Ngày thường mọi người đều dùng di động liên hệ nhau. Máy bàn tuyệt đối không có người gọi. Dọn đến nơi này đã hơn trăm ngày, đây là lần đầu tiên nghe nó vang lên.
Phong Đình không ở nhà. Bốn người bọn họ nhìn chằm chằm cái điện thoại vang không ngừng, trầm mặc trong chốc lát, mới ấn nút loa ngoài.
Vương Đại Long ho nhẹ, "A lô" một tiếng vào trong điện thoại.
Thanh âm của bác bảo vệ trung niên truyền đến:
"Xin chào, cho hỏi đây phải là nhà của Phong tiên sinh không? Ngoài cổng có một cô gái nói là bạn của cậu muốn tới thăm......Cô ấy họ Ngô. Cậu có nhận thức không? Muốn cho cô ấy vào không?"
Các người chơi liếc mắt nhìn nhau. Thần sắc đều có chút ngưng trọng.
Vương Đại Long không tiếng động làm ra một khẩu hình miệng với ba người:
"Làm sao bây giờ?"
Dư Tô ngẫm nghĩ, nói nhỏ với hắn:
"Nếu đã tới, liền khẳng định đã tra được chúng ta ở chỗ này, trốn không xong. Để cô ta ở dưới chờ, chúng ta xuống gặp."
Ban ngày ban mặt, người bên ngoài lại nhiều, Ngô Băng sẽ không dám ở nơi đông người làm chuyện gì trái pháp luật...đi?
Vương Đại Long gật đầu, nói vào trong điện thoại:
"Nhờ bác nói cô ấy ở ngoài chờ, tôi lập tức đi xuống."
Sau khi cúp điện thoại, lại gọi điện báo cho Phong Đình xong xuôi, bốn người mới cùng nhau xuống lầu.
Lúc đi, Vương Đại Long vỗ vỗ bả vai Bạch Thiên:
"Lát nữa lỡ thật sự đánh lên, mạng sống của chúng tôi liền giao cho cậu."
Bạch Thiên liếc hắn, nhàn nhạt đáp:
"Công dân gương mẫu, không đánh nhau."
Hồng Hoa nói: "Nghe bảo vệ nói, hình như chỉ có một mình cô ta tới. Không có gì phải sợ, cô ta cũng không thể ở trước mặt nhiều người như vậy một vs bốn."
Vương Đại Long là người đầu tiên bước ra ngoài cổng chính khu chung cư. Dư Tô đi đằng sau, liếc mắt một cái liền thấy được Ngô Băng đang đứng bên cạnh đài phun nước.
Cái App này cái gì cũng ok, chỉ là không thể ở trong nhiệm vụ thay đổi mặt mũi. Chỉ cần hạ quyết tâm muốn tìm được người nào đó, vẫn rất dễ tìm. Ở trong nhiệm vụ che dấu tên thật cùng thông tin cá nhân cũng chỉ có thể trì hoãn tốc độ bị tìm ra mà thôi.
Loại trì hoãn này, đối với người chơi chân chính bị hại chết ở trong nhiệm vụ có khả năng tương đối hữu dụng. Bởi vì dưới tình huống như vậy, đối phương chỉ có giờ tìm tới cửa báo thù, nếu tìm không thấy, liền không còn cơ hội.
Nhưng đối với những người chơi mạnh giống Ngô Băng, liền tính nhiệm vụ thất bại, ra tới xong vẫn như cũ có biện pháp sống sót, có rất nhiều thời gian để tìm người.
Lúc này, Ngô Băng mặc áo sơ mi, váy ngắn, khoác túi xách đeo chéo hình thỏ đáng yêu, khuôn mặt xinh đẹp hơi tái nhợt, ngoan ngoãn đứng bên cạnh đài phun nước, nhìn thấy nhóm người của Dư Tô xuất hiện còn lộ ra một nụ cười nhiệt tình sáng lạn.
Ai có thể nghĩ đến, một cô gái thoạt nhìn phúc hậu vô hại như thế, lại là phó hội trưởng của một tổ chức lớn?
Thể loại truyện này so với ngôn tình thường ít người đọc, nên chân thành cảm ơn các mỹ nhân đã quan tâm theo dõi tới tận đây! (^-^)/(^-^)/(^-^)/
Mị edit truyện một phần vì thích, một phần vì muốn giới thiệu những thể loại truyện khác nhau, nhất là các bộ cốt truyện lạ lạ, thú vị.
Nhiệm vụ tiếp theo: "Xóm tàn tật".
Nữ chính tự làm nhiệm vụ. Bản covert của phần này đọc hơi khó hiểu, vì có liên quan đến vòng lặp thời gian. Mị sẽ cố gắng edit cho mượt :))))