Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hi!” Nhìn thấy bốn người ra tới, Ngô Băng híp mắt, nghiêng đầu cười chào hỏi.
Vương Đại Long hắng giọng, xụ mặt nói:
“Cô tới làm gì? Muốn báo thù?”
“Báo thù?” Ngô Băng cười khẽ, mở ra hai bàn tay:
“Như vầy giống như tới báo thù sao? Hôm nay tôi tới, chỉ là muốn cùng Phong cảnh sát gặp một mặt, tâm bình khí hòa nói chuyện.”
Hồng Hoa nói: “Thật không khéo, Phong cảnh sát không có nhà.”
“Không thành vấn đề, tôi cũng có thể nói chuyện với mọi người trước.” Ngô Băng cười khanh khách, cất bước đến gần người, quay đầu nhìn khắp một vòng:
“Nơi này không phải chỗ tốt để nói chuyện nha?”
Bạch Thiên nhíu mày:
“Đừng lằng nhằng, nói nhanh lên.”
Ngô Băng dẩu miệng, lộ ra biểu tình vô cùng đáng thương với Dư Tô:
“Bọn họ thật hung dữ! Dư tỷ tỷ, không sợ sao?”
“……”
Dư Tô: “Lại kêu một tiếng "tỷ tỷ", tôi càng có thể dữ hơn so với bọn họ.”
Ngô Băng cười thành tiếng, nhấp môi nói:
“Được rồi, không đùa nữa! Kỳ thật, tôi muốn mời mọi người gia nhập tổ chức. Chúng tôi đã phái người đến đây quan sát vài ngày, biết tất cả đều là đồng đội. Tuy nhiên, bao gồm Phong soái ca, tổng cộng chỉ có... thành viên?
Thành viên tổ chức chúng tôi trải rộng hơn phân nửa quốc gia. Nhân số đạt trên người, có trật tự, quy tắc, cấp bậc trên dưới rõ ràng. Đãi ngộ phi thường hậu hĩnh. Nếu mọi người đồng ý gia nhập……”
“Thật ngại quá, không có hứng thú.” Vương Đại Long cắt lời Ngô Băng:
“Nhiều người, nhiều chuyện. người chúng tôi vừa vặn gom đủ nhóm chơi game, hà tất gia nhập tổ chức khác?”
Ngô Băng nhún vai, làm như không nghe thấy Vương Đại Long nói, tiếp tục giới thiệu:
“Toàn bộ tổ chức phân thành cấp: S, A, B, C, D. Trong đó S là cấp cao nhất, D là cấp thấp nhất. Người chơi cấp cao có nghĩa vụ hỗ trợ người chơi cấp thấp vượt qua nhiệm vụ. Nhưng người chơi cấp thấp phải giao nộp đạo cụ được thưởng sau khi nhiệm vụ hoàn thành.
Cho nên, tổ chức chúng tôi còn sở hữu một số lượng lớn đạo cụ cực kỳ hữu dụng, đạt tới cấp B trở lên sẽ mở ra quyền hạn sử dụng. Nếu mọi người đồng ý gia nhập, tôi có thể trực tiếp phân cho mọi người đến cấp B. Còn Phong soái ca đã tồn tại qua tràng nhiệm vụ, hoàn toàn đủ điều kiện được phân đến cấp A, thậm chí năm sau liền có thể thăng đến cấp S. Đây là đãi ngộ phi thường tốt, hy vọng mọi người suy xét kỹ càng hẵn đưa ra đáp án.”
Vương Đại Long hừ lạnh:
“Người chơi cấp thấp chỉ sợ không ngừng bị yêu cầu giao nộp đạo cụ. Đến thời điểm tất yếu, ngay cả mạng sống cũng giao vào tay các người.”
Ngô Băng cười: “Đây không phải là một trong những ích lợi khi gia nhập sao? Không ai có thể đảm bảo mỗi tràng nhiệm vụ đều có thể sống sót, một khi thất bại là sẽ bỏ mạng. Mà gia nhập chúng tôi, vô luận nhiệm vụ của mọi người thất bại bao nhiêu lần, đều có thể sống sót, giống như……chơi game thực tế ảo, sau khi nhân vật chết vẫn có vô hạn cơ hội sống lại. Chẳng lẽ không tốt sao?”
“Còn chuyện gì khác không?” Hồng Hoa ngáp một cái:
“Tối hôm qua ngủ không ngon. Nếu không còn việc gì, tôi về ngủ trước.”
Bạch Thiên nói: “Đi thôi, tôi cũng muốn vào lại game, mua trang phục mới cho nhân vật.”
Vương Đại Long nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ nói với Ngô Băng:
“Cô thấy đó! Chúng tôi không cần loại cơ hội này. Xin về cho.”
Ngô Băng nhìn Dư Tô, hai mắt rưng rưng ngập nước, đáng thương chớp chớp:
“Dư muội muội, mau khuyên bọn họ một lời. Chuyện phát sinh trong nhiệm vụ trước đều là bất đắc dĩ. Ai bảo chúng ta ở hai phe đối lập? Đều đã qua rồi, đừng so đo nữa. Nhìn đi, lần này tôi chỉ một mình tới, thật sự thành tâm thành ý chiêu gọi mọi người.”
Dư Tô mỉm cười:
“Chỉ cần cô không mang thù vì nhiệm vụ lần trước là được. Còn về việc gia nhập tổ chức...vẫn là thôi đi!
Chúng tôi chỉ là một đám dân thất nghiệp lang thang, không thích nhất bị người khác quản thúc. Nếu nguyện ý, cô có thể để lại phương thức liên hệ, thỉnh thoảng mọi người cùng đi ăn một bữa. Nếu không muốn, tôi có thể giúp gọi taxi, tiễn cô lên xe, từ nay về sau giang hồ không gặp, thế nào?”
Ngô Băng phồng má, không tình nguyện rì rầm:
“Các người còn cầm của tôi một đạo cụ đâu……”
Dư Tô cảm thấy, nếu không có những chuyện trước đó, nhìn một nữ tử ngoan ngoãn mảnh mai như vậy làm nũng với mình, thật có chút chịu không nổi.
Vương Đại Long kéo Dư Tô ra đằng sau:
“Mới nãy không phải nói không so đo chuyện trong nhiệm vụ nữa sao?”
Ngô Băng cúi đầu, hai mắt liên tục chớp chớp nhìn hắn, bộ dáng ủy khuất đến sắp khóc.
“……” Vương Đại Long giống như cũng sắp chịu không nổi, thanh âm mềm xuống hai phần:
“Đạo cụ đã dùng hết rồi, không còn đâu, mau về đi.”
“Được rồi……” Ngô Băng mím môi, gục đầu xuống móc từ trong túi xách hình thỏ ra mấy tấm danh thiếp:
“Vậy mọi người cứ suy xét, nếu ok thì gọi cho tôi, được không?”
Nàng đưa mỗi người một tấm, cuối cùng nói:
“Nếu Phong soái ca không có nhà, tôi đây liền đi trước, lát nữa sẽ gọi điện nói chuyện sau. Nếu Phong soái ca đồng ý gia nhập, mọi người cũng vậy nha.”
Vừa đi, Ngô Băng vừa quay đầu vẫy tay tạm biệt với người, tươi cười đầy mặt, bộ dáng đáng yêu lại ôn nhu.
Bạch Thiên đã sớm xoay người trở về. Hồng Hoa chậc lưỡi: “Nếu không phải đã nghe kể về con người thật của Ngô Băng, tôi thực sự muốn theo đuổi cô ấy.”
“Hiện tại cũng có thể thử xem.” Vương Đại Long nói:
“...Cẩn thận không bị hố chết là được.”
○●○○
Buổi chiều, sau khi Phong Đình tan ca về nhà, liền gọi người vào phòng khách, nói về tổ chức Sinh Tồn.
Lúc Ngô Băng gọi điện cho hắn, liền trực tiếp mở miệng mời hắn gia nhập. Ở nhiệm vụ trước hắn sử dụng loại đạo cụ kia, Ngô Băng ra tới hiển nhiên biết hắn đã thông qua ít nhất lần nhiệm vụ, bởi vậy ngay cả hỏi cũng không hỏi nhiều một câu.
“Gia nhập tổ chức quy mô lớn, ưu - khuyết điểm chắc mọi người đều đã rõ ràng. Nếu có ai muốn đi, tôi sẽ không ngăn cản.” Phong Đình nói.
Bạch Thiên hai mắt vẫn dính vào màn hình máy chơi game, cau mày chờ hệ thống cửa hàng đổi điểm mua trang phục mới:
“Trong nhiệm vụ sống chết bằng bản lĩnh. Nếu chết, tính như xui xẻo.”
Vương Đại Long vỗ một cái vào vai hắn:
“Nói rất đúng! Hơn nữa, ai đảm bảo chúng ta chỉ hưởng thụ chỗ tốt mà không trả giá? Nếu chúng ta cũng giống như bọn họ, sau khi nhiệm vụ thất bại liền tùy tiện đoạt tài khoản của người chơi mới, sống trên mạng sống của người ta. Nói không chừng những đạo cụ chúng ta có được cũng từ cướp đoạt của những người bị hại kia. Loại tổ chức như vậy, hoàn toàn không thể tín nhiệm.”
Hồng Hoa gật đầu:
“Tuy rằng nghe ra thực hấp dẫn, nhưng phải có mạng để hưởng thụ. Hơn nữa, những người chơi cấp thấp chỉ sợ cũng không quá cam tâm tình nguyện đem đạo cụ giao nộp? Phỏng chừng là tổ chức kia trước đem người lừa tiến vào, sau mới nói cho bọn họ về yêu cầu giao nộp đạo cụ.”
Dư Tô nói: “Nếu là dạng này, vậy bọn họ chính là một tổ chức tuy rằng nhân số đông, nhưng kỳ thật cũng không đoàn kết, năm bè bảy mảng. Người chơi cấp cao hưởng thụ đạo cụ của người chơi cấp thấp, mà người chơi cấp thấp còn phải ở thời điểm tất yếu, trả giá bằng sinh mệnh cho người chơi cấp cao sống sót. Đổi là ai cũng không thể nguyện ý.”
Bạch Thiên bắt đầu thao tác trên màn hình, nhìn thấy trang phục bày bán giới hạn đã tiến vào kho đồ của mình, mới vừa lòng ngẩng đầu lên:
“Tóm lại, tôi không đi.”
“Tôi cũng không đi.” Hồng Hoa nói:
“Dù sao, đây là thế giới thực, là xã hội được quản chế bằng luật pháp. Chúng ta đều ở chung một nơi, bọn họ không dám tùy tiện làm gì chúng ta. Nhiệm vụ lại là phân phối ngẫu nhiên, xác suất gặp gỡ bọn họ không cao, không có gì phải lo lắng.”
Phong Đình "ừ" một tiếng:
“Nếu mọi người đều nhất trí, như vậy, chúng ta vẫn theo lệ cũ, dựa vào ánh mắt của mình, chỉ mời người thích hợp nhất gia nhập, không cần phóng khoáng nhận thành viên vô điều kiện.”
Vương Đại Long đứng dậy, tới tủ lạnh cầm mấy lon Coca lại đây. Dư Tô tiếp nhận, mở ra uống một ngụm, hỏi Phong Đình:
“Nhiệm vụ mấy ngày trước…sau khi anh ra tới một chữ cũng chưa đề cập, không xảy ra chuyện gì chứ?”
Phong Đình nhìn nàng một cái, lắc đầu:
“Không có chuyện gì, chờ mọi người trải qua thêm lượt nhiệm vụ nữa, liền kể cho mọi người.”
ngày sau khi nhiệm vụ của Dư Tô kết thúc, tới phiên Phong Đình tiến vào nhiệm vụ.
Nhiệm vụ của hắn cấp bậc quá cao, không ai có thể cùng hắn đi vào. Chờ sau khi ra tới, một chữ hắn cũng không đề cập qua.
Trong lòng mọi người rất rõ ràng, Phong Đình không nói là vì sợ sẽ tạo cho bọn họ áp lực tâm lý quá lớn. Bởi vì trong các nhiệm vụ sau, có thể gặp được độ khó trung bình thật sự không dễ, hơn phân nửa chỉ càng ngày càng khó.
○●○○
Sau lần Ngô Băng tới, tạm thời không phát sinh tình huống nào nữa. Dư Tô cùng Hồng Hoa vẫn như cũ hằng ngày đi luyện Taekwondo, chơi game,...mãi đến khi nhiệm vụ mới đến gần.
Nhiệm vụ lần này, Dư Tô chuẩn bị một mình đi vào.
Lần trước gặp gỡ Ngô Băng, làm nàng bức thiết cảm nhận được nguy hiểm khi đối mặt với người chơi cao cấp, cho nên không muốn người khác mạo hiểm vì mình nữa.
Tuy rằng trước đó Phong Đình nói, tổng cộng sẽ mang nàng qua lần nhiệm vụ, nhưng Dư Tô cảm thấy không tất yếu. Trước khi tràng nhiệm vụ thứ tới, nàng liền nói với Phong Đình, tất cả nhiệm vụ còn lại nàng đều tính toán tự mình đi làm.
Vương Đại Long khuyên can vài câu. Dư Tô hỏi ngược lại:
“Nhiệm vụ càng lúc càng cao, chẳng lẽ anh nguyện ý để lão đại nhà mình mạo hiểm theo anh đi vào sao?”
Hắn liền nói không ra lời.
Cuối cùng, Phong Đình không nói thêm câu gì. Chỉ là ngày trước khi Dư Tô tiến vào nhiệm vụ, hắn đưa tấm thẻ đạo cụ lấy từ Ngô Băng cho nàng:
“Tôi cảm thấy thứ này cũng không có gì hữu dụng, vốn định ném đi, lại cảm thấy tiếc, cho cô.”
“……” Dư Tô nhớ lần trước mình cũng nói với hắn như thế, bây giờ đều bị trả lại nguyên xi.
Nàng nhận lấy, nói:
“Nếu thật sự vô dụng, sau khi ra tới, tôi sẽ trả cho anh.”
Bao gồm đạo cụ này, Dư Tô đã có loại đạo cụ. Mặc dù như thế, Vương Đại Long, Bạch Thiên cùng Hồng Hoa vẫn đều đem đạo cụ của bọn họ đưa cho nàng.
Dư Tô không nhận. Nếu cầm loại đạo cụ còn thất bại, thì thật sự không có tư cách tiếp tục tồn tại, hà tất lãng phí đồ mà người khác dùng mệnh đổi lấy.
○●○○
Hôm nay là ngày Dư Tô tiến vào nhiệm vụ, tất cả mọi người đều ngồi trên sô pha phòng khách chờ đợi. Vương Đại Long không biết từ chùa miếu nào cầu về một lá bùa hộ mệnh, đeo vào cổ Dư Tô, vỗ đầu nàng, kêu nàng nhanh đi ra ngoài.
Vốn cũng không cảm thấy thế nào, bọn họ như vậy làm Dư Tô...tự dưng căng thẳng.
Thời gian từng chút một trôi qua, đồng hồ đếm ngược liền ở trong tâm trạng căng thẳng của Dư Tô đi đến giây cuối cùng.