Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)

chương 99

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“A……” Vương Đại Long ngẩn ngơ:

“Sẽ không……”

Phong Đình nhíu mày, nặng nề hỏi:

“Sao lại như vậy? Ai làm? Lập tức cho tôi biết đặc điểm của người kia. Chúng ta vẫn còn giờ đồng hồ!”

Hồng Hoa gãi đầu, sắc mặt thập phần khó coi.

Bạch Thiên không nói chuyện, yên lặng từ trên bàn trà cầm một cây kẹo que, lột ra, đưa cho Dư Tô.

Dư Tô tiếp nhận liếm một miếng, rốt cuộc nhịn không được bật cười:

“Bị lừa rồi! Là thành công!”

người đồng thời sửng sốt. Tiếp theo, Phong Đình giơ tay vỗ vào đầu nàng:

“Linh vật lớn gan?”

Bạch Thiên giựt cây kẹo trong tay Dư Tô, ném vào thùng rác.

Dư Tô: “……”

Chỉ đùa một chút, cần quá đáng vậy không?

Hồng Hoa cười ha ha, sau đó nghiêm túc hỏi:

“Tới, kể xem lần này nhiệm vụ như thế nào?”

Dư Tô dựa vào sô pha, đỡ trán nói:

“Hiện tại chưa có tâm tình, tối nay đi.”

Trận nhiệm vụ này quả thực khiến nàng muốn banh óc, thật vất vả ra tới, phải nghỉ ngơi cái đã.

Vương Đại Long không hỏi tiếp. Phong Đình cúi đầu bấm di động, một lúc lâu sau ngẩng đầu nói:

“Đã đặt một bàn lẩu, giữa trưa đi ăn.”

Vương Đại Long: “Chậc! Sao lúc tôi đi ra không có đãi ngộ như vậy?”

○●○○●

Giữa trưa, trên bàn ăn, Dư Tô chậm rãi thuật lại tất cả mọi chuyện mình trải qua. Nghe xong, Vương Đại Long miệng nhét đầy thịt bò hướng về phía Dư Tô ôm quyền:

"Bái phục, vòng tới vòng lui như vậy mà cô cũng có thể làm rõ! Từ hôm nay trở đi, Dư Tô chính là đại ca của tôi! Đúng rồi, cô đem "thi thể" của mình giấu chỗ nào? Sao bọn họ đến cuối cùng vẫn chưa tìm được?”

Dư Tô nhìn thoáng qua các loại thịt trong chén của hắn, cười tủm tỉm đáp:

“Hố phân, dưới xác Lý Nhị.”

Vương Đại Long: “……”

Thịt bò trong miệng hình như hơi biến vị.

Đây có thể xem là BUG duy nhất trong ảo cảnh. Bởi vì đám giám sát có khi là Lý Nhị - Lưu Ngũ, có khi là nhóm Mã Tứ. Nhưng kỳ thật, các người chơi vẫn luôn ở đêm đầu tiên, ban ngày chưa bao giờ tới.

Để tạo cảm giác chân thật, không thể không luân phiên đổi giám sát trực đêm. Cho nên, giám sát xuất hiện vào buổi tối đều là giả. Trong thực cảnh, vẫn luôn là Lý Nhị - Lưu Ngũ.

Thời điểm nam què chân làm "quỷ" đã lợi dụng ảo cảnh gϊếŧ chết Lý Nhị. Dư Tô không rõ ràng quá trình cụ thể, sau khi tiếp nhận quy tắc của "quỷ", chỉ biết hắn giấu xác Lý Nhị dưới hố phân để tránh các người chơi hoài nghi khi trở lại thực cảnh.

Vì thế, nàng hạ quyết tâm đem chính "thi thể" của mình giấu ở dưới xác Lý Nhị —— Dù sao, cỗ thi thể kia không thật sự là nàng.

Tại ảo cảnh thứ nhất, nàng thiết lập cho Trương Tam đi nhà xí. Hắn dường như không có việc gì đi ra, làm người khác theo bản năng sinh ra ấn tượng rằng trong nhà xí không có vấn đề.

Lúc sau, Trương Tam giả gϊếŧ chết nam què chân giả, đẩy xuống hố phân. Tuy nhiên, thi thể "nam què chân" không rõ bộ dạng nổi trên mặt nước thải, chính là Lý Nhị. Đến “ngày tiếp theo”, từ lúc Vinh Huy tỉnh lại trong phòng một khắc, hắn đã tiến vào tầng ảo cảnh thứ hai.

Đây là tầng ảo cảnh chỉ vì hắn mà chế tạo, bên trong Trương Tam là giả, Lý Vân cũng là giả.

Nàng thiết lập cho Lý Vân giả đưa ra suy đoán cuối cùng nhiệm vụ chỉ cho người sống, lại mượn miệng Trương Tam mở rộng thêm mâu thuẫn giữa các người chơi.

Khi Lý Vân giả tiến vào phòng Lưu Ngũ đã giấu đi con dao, sau đó dùng nó để công kích Vinh Huy, khiến Vinh Huy càng thêm kiên định với ý tưởng “phải gϊếŧ chết người chơi, trở thành người sống sót cuối cùng”.

Ở thời điểm Vinh Huy thiếu chút nữa đánh trúng Lý Vân giả. Ảo cảnh vòng trở lại tầng thứ nhất.

Đó là một "ban ngày" tiếp theo, lúc này, Lý Vân là thật. Cho nên những gì Lý Vân có thể nhớ rõ cũng chỉ có tầng ảo cảnh đầu tiên. Đối với Lý Vân mà nói, sau khi nhìn thấy thi thể nam què chân liền choáng váng, lại mở mắt ra chính là hiện tại.

Lý Vân không nói dối. Nhưng khi đó Vinh Huy vừa mới cùng “Lý Vân” đánh nhau một trận, đương nhiên không có tâm tình nghe bất kỳ lời nói nào của Lý Vân.

Đến tối, ngay thời điểm Vinh Huy đứng dậy nói muốn đi nhà xí, Dư Tô mới hoàn toàn giải trừ ảo cảnh.

Liên tiếp "mấy đêm”, các người chơi từng người một tử vong, mà những người còn sống lại không tìm được một manh mối gì. Vinh Huy tuyệt đối đã đánh mất ý chí đi tìm manh mối.

Hắn làm ra hành động khóa cửa, nhất định đã lên kế hoạch từ trước.

Bởi vì hắn biết, bản thân mình không phải "quỷ". Dư Tô hay Lý Vân rốt cuộc có là "quỷ" hay không đều không quan trọng, dù sao chắc chắn là một trong hai. Hắn khóa cửa, làm "quỷ" không thể không động thủ với người còn lại trong phòng. Bản thân thì tới phòng bếp tàng trữ vũ khí, giành thế chủ động cho "ngày mai".

Phong Đình nhận xét: “Độ khó này đã vượt qua độ khó bình thường của cấp . Cô nói nam què chân ở thời điểm vừa tiến vào nhiệm vụ bày tỏ hắn mới vượt qua lần nhiệm vụ, chỉ sợ là nói dối.”

“Tôi cũng phỏng đoán như vậy.” Vương Đại Long vuốt trán:

“Tràng nhiệm vụ này vòng tới vòng lui. Nếu không nghe tới quy tắc, chỉ sợ tôi hoàn toàn hồ đồ. Mới nhiệm vụ thứ đã gặp phải độ khó này, đại ca thật đúng là thiên địa sủng nhi……”

Dư Tô trừng hắn một cái:

“Đừng gọi tôi là đại ca!”

Vương Đại Long: “Ok, đại ca!”

Dư Tô một đũa đoạt lấy miếng khoai tây hắn vừa chuẩn bị kẹp lên:

“Được thôi! Đi, lấy đồ uống tới cho đại ca!”

Hồng Hoa "khụ" một tiếng:

“Bất quá, Lý Vân không phải nói muốn tìm cô báo thù sao?”

Động tác gắp đồ ăn của Dư Tô khựng lại một chút, gật đầu:

“Đúng vậy, hết cách rồi, cũng không thể bởi vì câu nói kia liền yếu thế.”

“Không vấn đề gì.” Phong Đình cúi đầu, ánh mắt nhìn nồi lẩu đang sôi ùng ục, trầm giọng nói:

“Trong hiện thực muốn ra tay với một người không dễ dàng. Ăn xong, mọi người đi cửa hàng di động, mua thêm một cái điện thoại.”

Bạch Thiên đem lát thịt bọc gạo kê cay nhét vào trong miệng, phồng quai hàm, mơ hồ không rõ nói:

“Mua dao phòng thân.”

“Trước cửa nhà cũng nên lắp camera theo dõi.” Hồng Hoa bổ sung.

Vương Đại Long: “Vậy...gần đây đừng tới võ trường?”

Dư Tô gật đầu, thầm nghĩ trong lòng, giá như quy mô tổ chức có thể lớn hơn một chút, liền không cần sợ Đông sợ Tây.

Tính như năng lực mỗi thành viên đều rất mạnh, nhưng rốt cuộc vẫn thiếu nhân số, nếu đắc tội tổ chức lớn, chỉ có thể phòng nhiều hơn công.

Cơm nước xong xuôi, bọn họ liền tới một cửa hàng di động. Mỗi người mua một cái điện thoại mới, chỉ lưu số của những người trong tổ chức, cài đặt quay số nhanh.

Vũ khí phòng thân cùng camera theo dõi nội trong nửa ngày cũng đều chuẩn bị tốt. Xong việc, Dư Tô mới xem xét phần thưởng sau nhiệm vụ của mình.

Mở APP, nàng nhìn thấy đến tận bưu kiện mới, nhịn không được kinh ngạc một trận.

Điểm thuộc tính tựa hồ mỗi lần đều cố định là . Dư Tô phân ra điểm cho thính lực, điểm cho thị lực, điểm cho khứu giác.

Bưu kiện thứ hai là một khoản tiền thưởng nhiều đến mức làm nàng thiếu chút nữa muốn rớt cằm.

Tổng số dư trong tài khoản ngân hàng hiện tại đã lớn đến kinh người, mà Dư Tô vẫn chưa cho bất luận ai trong nhà biết mình có nhiều tiền như vậy.

Gần đây, ngẫu nhiên Dư Tô sẽ gửi về nhà một ít tiền, nhưng không dám một lần gửi quá nhiều —— Có lần bởi vì trực tiếp gửi vạn NDT trở về, mẹ nàng liền gọi điện hỏi nàng rốt cuộc đang làm cái gì, tuyệt đối đừng lầm đường lạc lối gì đó, luyên thuyên một hồi lâu.

Dư Tô lấy ra tiền thưởng, lập tức thu được tin nhắn ngân hàng báo tiền đã chuyển vào tài khoản. Nàng nhìn chuỗi số thật dài kia, thầm nghĩ, phải ghi di chúc để lại tài sản cho người nhà mới được, lỡ như xui xẻo ở trong nhiệm vụ thất bại tử vong.

Bưu kiện thứ ba, là đạo cụ.

【Chúc mừng người chơi thành công hoàn thành tràng nhiệm vụ thứ , khen thưởng đạo cụ】

Click mở, đạo cụ liền xuất hiện trước mắt Dư Tô.

"【Gậy ma thuật ảo thuật gia】

Chức năng: Sau khi sử dụng, đạt được năng lực biến hóa thần kỳ của ảo thuật gia, bao gồm và không giới hạn trong phạm vi: thay đổi tướng mạo, biến thành vật thể hoặc chuyển đổi cảnh tượng.

Số lần sử dụng: "

Đạo cụ còn có thêm một lựa chọn. Người chơi có thể chọn giữ lại hình thể đạo cụ, hoặc trực tiếp dung nhập đạo cụ vào cơ thể.

Nếu chọn cái trước, không hề nghi ngờ, ở thời điểm mang đạo cụ tiến vào có khả năng bị người khác chú ý, tệ hơn là bị cướp đoạt, thậm chí giống như cái đồng hồ ở lần trước, biến mất theo cánh tay trái của nàng.

Nhưng nó vẫn có một chỗ lợi là, khi người chơi chưa dùng tới đạo cụ, có thể đưa nó cho người khác. Nếu dung nhập vào cơ thể, tất nhiên chỉ có thể cho chính mình sử dụng.

Dư Tô lựa chọn giữ lại hình thể đạo cụ.

Giống như khi nàng tiến vào nhiệm vụ thứ sáu, Phong Đình, Vương Đại Long Bạch Thiên cùng Hồng Hoa, tất cả đều lấy đạo cụ của bọn họ ra cho nàng.

Nói là tổ chức, kỳ thật người càng như một gia đình nhỏ chiếu cố lẫn nhau. Nếu đạo cụ có thể lưu trữ, đương nhiên muốn lưu trữ, chờ đến lúc những người khác tiến vào nhiệm vụ nàng liền đưa cho bọn họ.

Dư Tô đặt gậy ma thuật lên bàn, click mở bưu kiện thứ tư. Đọc nội dung bưu kiện, nàng hơi sửng sốt —— Ngoài dự đoán, lại là đạo cụ!

【Người chơi ở tràng nhiệm vụ thứ sáu biểu hiện tốt đẹp, khen thưởng Đạo cụ miễn tử】

Bốn chữ “Đạo cụ miễn tử” làm trong lòng Dư Tô lập tức không kìm được mà kích động.

Rốt cuộc, nàng có đạo cụ miễn tử!

Đạo cụ này bề ngoài nhìn giống như một lá bùa, trên bề mặt là văn tự thâm ảo phức tạp. Dư Tô xem không hiểu, ở thời điểm lấy ra đạo cụ, tự động thu được miêu tả:

"[Đạo cụ miễn tử]

Khi người chơi thất bại, trở lại trong hiện thực, có thể tự lựa chọn muốn tiêu hao đạo cụ để khấu trừ trừng phạt tử vong hay không. Ngoài ra, có thể tặng đạo cụ này cho người khác.

Số lần sử dụng: "

Dư Tô nghĩ thầm, loại đồ này nhất định phải giữ kỹ. Trừ người mà mình phi thường tín nhiệm, tuyệt đối không thể lộ ra một phân một hào cho ai khác biết.

Nếu không…tuyệt đối sẽ bị cướp đoạt.

Còn dư lại bưu kiện, sau khi Dư Tô liên tiếp nhận được đạo cụ, lòng tràn đầy chờ mong mở ra bưu kiện cuối cùng.

Trong bưu kiện không phải đạo cụ, nhưng vẫn làm Dư Tô cảm thấy khiếp sợ ——

【Thông báo nâng cấp APP Trò Chơi Tử Vong

APP đã tự động nâng cấp lên phiên bản mới nhất. Bắt đầu từ hôm nay, người chơi ở trong diễn đàn của APP chia sẻ kinh nghiệm, cung cấp manh mối nhiệm vụ, đều sẽ đạt được một số lượng mảnh nhỏ đạo cụ nhất định. Thu thập đủ các mảnh nhỏ cùng loại có thể ghép thành đạo cụ hoàn chỉnh. Các người chơi cũng có thể tự do giao dịch mảnh nhỏ đạo cụ.】

Xem xong cái này, Dư Tô không chỉ không nhân dịp xuất hiện phương thức thu thập đạo cụ mới mà vui vẻ, ngược lại trong lòng càng trầm xuống.

Các người chơi tự do giao dịch mảnh nhỏ đạo cụ, tức là cũng có thể cướp đoạt! Đây rõ ràng lại nhiều ra quy tắc có thể kích thích xung đột giữa các người chơi.

Người chơi độc lai độc vãng rất dễ bị người chơi khác có dự mưu cướp đoạt. Mà trong tổ chức, người chơi cấp thấp gia nhập cũng có khả năng bị cấp cao hơn bóc lột……

Dư Tô click mở giao diện diễn đàn, ở khu chat thấy được mấy bình luận mới.

Trong đó có người chơi báo mình vừa đăng một bài viết chia sẻ kinh nghiệm lên, đạt được mảnh nhỏ, mà để ghép thành đạo cụ kia, tổng cộng yêu cầu mảnh cùng loại.

Mà bình luận khác là một người chơi tuyên bố: “Thu mua mảnh nhỏ đạo cụ giá cao, giao dịch dài hạn”.

Dư Tô click mở khu new feed, nhìn thấy số lượng bài đăng mới so với trước kia tăng hơn rất nhiều.

Nàng hơi nhíu mày, đóng APP, nhanh chóng đi báo cho những người khác chuyện này.

Thời điểm không có nhiệm vụ, bọn họ không quá nguyện ý click mở APP theo dõi tin tức trên diễn đàn. Thời điểm nâng cấp APP cũng mới hôm nay. Cho nên đến khi Dư Tô nói ra, người còn lại mới biết được.

Vương Đại Long ngay tại chỗ đăng một bài viết chia sẻ, kể về tình huống ở lần nhiệm vụ đầu tiên của hắn, sau khi đăng tin, thực mau liền nhận mảnh nhỏ khen thưởng.

Xem ra, số lượng mảnh nhỏ đạt được của mỗi bài viết không giống nhau. Mà để ghép hoàn chỉnh đạo cụ của mảnh nhỏ hắn lấy được cần đến mảnh. Tính như mỗi chia sẻ được mảnh, cũng cần đăng mười mấy bài.

Mười mấy bài viết chia sẻ kinh nghiệm, trước không nói có nhiều kinh nghiệm để đăng như vậy hay không, chỉ xét ở số lượng nội dung để lộ ra, đã thực dễ bại lộ bản thân!

Tóm lại, chức năng nâng cấp này căn bản không phải thứ gì tốt.

Thoạt nhìn như chỉ cần động động ngón tay đánh chữ liền đạt được ích lợi. Kỳ thật ích lợi thì xa cuối chân trời, có có mạng hưởng thụ hay không mới là vấn đề.

Cuối cùng, người không quan tâm chuyện này nữa. Người khác thích đăng thế nào thì đăng, dù sao bọn họ không đụng vào.

○●○●●

Buổi tối, Dư Tô mơ thấy toàn bộ quá trình nhiệm vụ, bắt đầu từ Ngô Nhĩ làm quỷ đến khi nàng hoàn thành nhiệm vụ. Hết thảy như một thước phim được chiếu lại.

Nếu người chơi khác cũng mơ giống nàng, như vậy, mặc dù ở trong nhiệm vụ bọn họ không rõ sao lại thế, ra tới ít nhất cũng không chết một cách không minh bạch.

Ngày hôm sau, rộ tin một ổ nuôi ăn xin kiếm tiền trong lúc đang đánh tàn phế một đứa bé vừa bắt cóc được, liền bị cảnh sát bao vây, bắt giữ toàn bộ ngay tại trận.

○●○○●

Ở ngày thứ tính từ sau khi Dư Tô hoàn thành nhiệm vụ, nàng cùng người khác đang ở phòng khách chơi game, chuông điện thoại bàn đột nhiên vang lên.

Tay ấn bàn phím của tất cả cơ hồ đồng thời dừng lại, cùng nhìn về phía máy điện thoại bàn từ sau vụ Ngô Băng liền không reo qua lần nào kia.

Tiếng chuông vẫn như cũ dai dẳng, phảng phất như nếu không ai chịu tiếp, nó liền vĩnh viễn không dừng lại.

Dưới tầm nhìn chăm chú của mọi người, Phong Đình buông máy, đi tới ấn xuống nút loa ngoài.

Giọng nói của bảo vệ từ trong điện thoại truyền tới:

“Xin chào, là nhà của Phong tiên sinh đúng không? Có một vị khách họ Dương tới thăm, nói muốn tìm Vương Đại Long tiên sinh.”

Dư Tô quay đầu nhìn về phía Vương Đại Long. Hắn hơi sửng sốt, kéo ống tay áo Bạch Thiên nói:

“Nhiệm vụ lần trước cậu và tôi cùng tiến vào có một người họ Dương, là nữ, nhớ không?”

Bạch Thiên hồi ức lại, gật đầu.

Vương Đại Long nhỏ giọng nói:

“Lúc ấy cô nàng này biểu hiện không tệ. Tôi còn định mời gia nhập tổ chức, chẳng qua vẫn không có cơ hội đơn độc nói chuyện, hiện tại sao mà……”

“Ra ngoài nhìn xem.” Phong Đình nói, quay sang trả lời điện thoại:

“Làm phiền bác kêu người ở bên ngoài chờ một chút.”

người cùng nhau đi ra. Dư Tô vốn tưởng sẽ nhìn thấy một cô gái đứng ngoài cổng chờ, không ngờ lại nhìn đến một chiếc xe thể thao hoành tráng ngừng ở ven đường, vừa nhìn liền biết giá cao đến hù chết người.

Cho đến khi bọn họ đi đến đài phun nước ngoài cổng, cửa xe mới mở ra. Một nữ tử trẻ tuổi đeo kính râm che nửa khuôn mặt từ trong xe ra tới, hướng về phía bọn họ vẫy tay.

Son môi của nàng màu sắc phi thường diễm lệ, trên người mặc váy liền áo thoạt nhìn như hàng thiết kế riêng, xinh đẹp hào phóng, cao sang phú quý.

Tuy rằng hiện tại Dư Tô cũng là phú bà, nhưng chênh lệch giữa nhà giàu mới nổi cùng đại tiểu thư từ nhỏ sống trong nhung lụa vẫn rất rõ ràng. Tỷ như, nhìn đối phương nhất cử nhất động đều cực kỳ ưu nhã, Dư Tô liền cảm thấy mình quê gần chết.

Hồng Hoa nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi Vương Đại Long:

“Đây là cô nàng biểu hiện không tệ mà anh nói?”

Vương Đại Long híp mắt nhìn nửa ngày, không xác định đáp:

“Chắc...vậy.”

“Gì mà chắc vậy?” Hồng Hoa trừng hắn:

“Cùng nhau làm nhiệm vụ mà cũng nhận không ra?”

Vương Đại Long vẻ mặt vô tội:

“Cô nàng trong nhiệm vụ cột tóc đuôi ngựa, một thân đồ thể thao, không trang điểm. Còn cô nàng hiện tại…đeo kính râm che mất nửa khuôn mặt, anh kêu tôi như thế nào nhận ra!”

Bạch Thiên nói:

“Chính là cô nàng đó, cổ rất nhỏ.”

“……”

Dư Tô không nhịn được hỏi hắn:

“Có phải từng nghĩ muốn gϊếŧ người ta hay không?”

Vương Đại Long nhìn chằm chằm nữ tử đang tiến lại gần đối diện, nhanh chóng nói:

“Lần trước chúng ta là đồng đội, hắn cũng chỉ dám nghĩ. Cô nàng đã tới, chúng ta nên hỏi gì bây giờ?”

Nữ tử mang giày cao gót cực cao, lại đi đường vừa nhanh vừa ổn, mỗi một bước như siêu mẫu trình diễn trên sàn catwalk.

Nàng thực mau lại đây, môi đỏ giương lên, lộ ra hàm răng trắng tinh, sau đó duỗi tay tháo xuống kính râm, nhìn Vương Đại Long cười nói:

“Tìm được người thật không dễ dàng.”

Nàng lấy xuống kính râm, Vương Đại Long cuối cùng xác định đúng người, mới hỏi:

“Sao cô tìm được chúng tôi?”

Nữ tử cười híp mắt, trả lời:

“Tiền có thể sai ma sử quỷ. Hơn nữa papa của tôi rất lợi hại, xin giúp đỡ một chút liền tìm được. Không nói nhiều nữa, tôi tên Dương Mông, sở dĩ tới đây, là muốn gia nhập tổ chức các người.”

“Làm sao cô biết người họ có tổ chức?” Phong Đình bắt được trọng điểm.

Dương Mông nhún vai:

“Trong nhiệm vụ đã nhìn ra, người họ vẫn luôn cùng nhau hành động. Bất quá, tôi chỉ là suy đoán, sau đó kêu papa hỗ trợ điều tra mới xác định là có tổ chức. A…tuy rằng tổ chức có hơi nhỏ.”

Phong Đình xoay người, nhìn về phía Vương Đại Long cùng Bạch Thiên.

Hắn, Dư Tô cùng Hồng Hoa đều không quen biết Dương Mông, chỉ có Vương Đại Long và Bạch Thiên từng tiếp xúc với nàng. Có đồng ý cho đối phương gia nhập hay không, phải xem người họ quyết định.

Vương Đại Long suy nghĩ một chút, nhìn qua Bạch Thiên:

“Ý cậu thế nào?”

Bạch Thiên liếc Dương Mông một cái, lắc đầu.

Dương Mông nhướng mày:

“Uy! Bạch Thiên tiểu ca, tôi tốn nhiều thời gian dài như vậy tìm người. Thật vất vả tìm được, còn không chê tổ chức ít người, tiểu ca còn không nhận tôi?”

Bạch Thiên không đáp, ánh mắt cùng Phong Đình nhìn nhau một cái.

Phong Đình mỉm cười, nói với Dương Mông:

“Như vậy đi, chúng tôi về thương lượng, trong vòng ngày sẽ cho cô hồi đáp.”

“Ok.” Dương Mông sảng khoái gật đầu, từ trong túi xách lấy ra mấy tấm danh thiếp, cười nói:

“Tôi đây liền trở về chờ tin tốt. Nếu mọi người yêu cầu khảo nghiệm hoặc có vấn đề gì muốn hỏi, có thể gọi điện cho tôi.”

Nàng nói dứt lời, cười với Vương Đại Long một cái, chớp chớp đôi mắt, mới xoay người rời khỏi.

Hồng Hoa hoảng sợ:

“Đây không phải là vì anh mà tới đi?”

Vương Đại Long nâng cằm:

“Thế nào, chẳng lẽ bổn soái ca liền chút mị lực này cũng không có sao?”

“……” Hồng Hoa nói:

“Chậc, thật đúng là tin? Đi thôi, về trước rồi nói.”

Phong Đình lấy ra di động, vừa bước đi vừa chụp lại danh thiếp của Dương Mông, tiếp theo ném toàn bộ danh thiếp vào thùng rác.

Cẩn thận không có hại, mặc dù là mấy tấm danh thiếp thoạt nhìn vô cùng phổ thông, cũng không thể thả lỏng cảnh giác.

Về đến nhà, Bạch Thiên mới mở miệng:

“Nên điều tra.”

Phong Đình gật đầu:

“Nếu tin tức Dương Mông để lộ hôm nay là thật, ngày đã đủ để tra ra chi tiết.”

Nếu tra không ra, khả năng duy nhất chính là Dương Mông nói dối.

Vương Đại Long nói:

“Nhiệm vụ lần trước tuy rằng Dương Mông biểu hiện khá tốt. Bất quá lúc ấy Dương Mông không hề cố gắng tìm cơ hội tiếp cận tôi cùng Bạch Thiên. Nếu Dương Mông thực sự có ý này, lúc ấy vì sao không hỏi?”

Hồng Hoa: “Dù sao trước tra xem, nếu không có vấn đề, có thêm thành viên gia nhập cũng khá tốt. Nhân số của chúng ta thật sự quá ít.”

Phong Đình nhìn về phía Dư Tô:

“Cô cảm thấy thế nào?”

Dư Tô nói: “Liền làm vậy đi, tốt nhất không có vấn đề, dù sao tổ chức chúng ta đúng là phát triển quá chậm.”

○●○●○

Sau ngày, Phong Đình đã tra được thân thế của Dương Mông. Thông tin cùng lời nói của nàng không sai biệt lắm. Chỉ nhiều thêm một điểm —— Dương Mông đã có tổ chức, hơn nữa, vừa đúng là tổ chức Sinh Tồn của Ngô Băng.

Thông tin này là Phong Đình lấy được từ tổ chức Hồ Vi.

Bên phía Hồ Vi tuy rằng hay làm xằng làm bậy, nhưng dù lần trước Phong Đình hố bọn họ một phen, cũng không thấy bọn họ tới gây sự.

Sau khi biết Phong Đình đang điều tra Dương Mông, Hồ Vi gọi cho hắn một cuộc điện thoại, nói Dương Mông cùng tổ chức Sinh Tồn có quan hệ.

Về nguyên nhân gì muốn báo tin cho Phong Đình, Hồ Vi nói là vì tổ chức bọn họ cùng Ngô Băng bên kia có thâm thù.

Đấu đá giữa tổ chức lớn, tiểu đoàn thể như đám Dư Tô quản không được, cũng không nghĩ quản, chỉ cảm tạ Hồ Vi đã cung cấp thông tin.

Hồ Vi có đưa ra lời mời, muốn

người gia nhập bọn họ, nhưng không ai đáp ứng. Hắn thật ra khá sảng khoái, chỉ nói về sau nếu nghĩ thông suốt có thể liên hệ bất kỳ lúc nào, thật sự không được, cũng có thể hợp tác.

Thoạt nhìn, Hồ Vi bên này quả thực so với tổ chức Ngô Băng đỡ hơn chút.

○●○○●

Sau ước định ngày, Vương Đại Long gọi điện cho Dương Mông, tỏ vẻ:

“Chúng tôi đã suy xét kỹ, có thể cho cô gia nhập. Nhưng trước đó, cô phải vượt qua lần khảo nghiệm. Tiếp theo tới Bạch Thiên làm nhiệm vụ, cô cùng cậu ấy tiến vào. Chỉ cần thành công, cô chính là thành viên mới của chúng tôi, thế nào?”

Đối với Bạch Thiên hoàn toàn ngây thơ không biết gì, Dương Mông đáp ứng cực kỳ sảng khoái.

○●○●●

Ngay sau đó, đến thời gian Phong Đình làm nhiệm vụ.

Đây đã là nhiệm vụ thứ của hắn. Trước khi hắn tiến vào, bao gồm Dư Tô, tất cả đều đem đạo cụ của mình đặt trước mặt hắn.

Phong Đình cái gì cũng không lấy, chỉ mang theo vài món đạo cụ của mình, tiến vào nhiệm vụ.

Dư Tô cũng không quá lo lắng, bởi vì nàng biết trong tay Phong Đình có tấm đạo cụ miễn tử.

Lúc này đây, Phong Đình từ nhiệm vụ ra tới. Thần sắc có vẻ phi thường nhẹ nhàng, phảng phất như chỉ đi du lịch một chuyến.

Vương Đại Long thấy hắn đi ra, liền hỏi:

“Thế nào?”

Phong Đình đáp:

“Ván này rất đơn giản.”

“May mắn như vậy?” Dư Tô có hơi không tin. Bất quá ngẫm lại, người ta còn có thể ở trong nhiệm vụ bậc cao gặp được người chơi mới như nàng…cũng có khả năng thật là may mắn.

“Ngẫu nhiên sẽ có nhiệm vụ đơn giản xuất hiện.” Phong Đình nói:

“Tràng nhiệm vụ thứ của tôi độ khó không cao. Tràng thứ cũng vậy. Cộng với lần này, tổng cộng lần.”

Tràng thứ chính là tràng hắn gặp gỡ Dư Tô.

Dư Tô mắt sáng rực lên:

“Nhiệm vụ tiếp theo của tôi chính là tràng thứ , có khi nào cũng rất đơn giản hay không?”

Nếu khó giống lần trước, nàng cảm giác đầu mình sẽ sớm bị trọc.

Vương Đại Long nói: “Lần trước tôi hoàn thành tràng thứ , vẫn rất khó. Hẳn là xác xuất ngẫu nhiên.”

Phong Đình nói: “Chờ người họ hoàn thành sẽ biết.”

Bạch Thiên cùng Hồng Hoa, đều sắp đến tràng thứ .

Sau Phong Đình, liền đến phiên Bạch Thiên làm nhiệm vụ, tiếp theo là Hồng Hoa.

Bởi vì lần này Bạch Thiên sẽ mang Dương Mông cùng nhau tiến vào. Nếu lại mời thêm một người chơi cá biệt khác, chỉ sợ sẽ khiến đối phương hoài nghi, cho nên chỉ có Bạch Thiên một mình đi. (Sợ thím kia nhìn ra mình bị gài :v)

Hắn nhập ID của Dương Mông, đếm ngược kết thúc, dưới ánh nhìn chăm chú của người tiến vào nhiệm vụ thứ .

Không biết trong nhiệm vụ tiêu hao bao nhiêu ngày, cũng không biết quá trình đã trải qua bao nhiêu nguy hiểm, ở hiện thực, Dư Tô chỉ chớp mắt vài cái, liền nhìn thấy Bạch Thiên động đậy.

Nàng lập tức hỏi: “Thế nào?”

Bạch Thiên gật đầu, biểu tình bình tĩnh, chỉ có đáy mắt lộ ra một chút vui vẻ:

“Thành công.”

Một phút đồng hồ sau, di động Phong Đình vang lên. Hắn ấn loa ngoài. Những người khác đều nghe thấy Dương Mông rít gào ở đầu bên kia, các loại từ , tất cả đều là mắng Bạch Thiên.

Bạch Thiên cầm di động, vô tội nói:

“Đâu phải tôi gϊếŧ cô.”

Dương Mông chửi ầm lên:

“Mẹ nó , còn không bằng tự tay gϊếŧ tôi cho rồi! , biết bị quỷ sống sờ sờ xé toạt cánh tay, bắp chân là tư vị gì không?!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio