Mới ngày đầu tiên đi học Tinh Tinh đã được mời phụ huynh.
Phó Hành đang ở công ty vội vàng chạy đến, tây trang trên người cũng không kịp thay, đầu tóc hơi rối.
Vừa đến cửa văn phòng của trường học, anh đã bị tiếng khóc non nớt bên trong làm cho đau lòng.
"Chú, chú ơi...!Tinh Tinh bị đánh, đau quá."
Tinh Tinh ngẩng đầu nhìn Phó Hành, tay thì túm lấy ống quần anh lay lay, vừa cáo trạng với anh vừa oan ức khóc to.
Chỉ có điều khuôn mặt nhỏ hoàn hoàn khô ráo, không có một giọt nước mắt nào, là minh chứng điển hình cho câu: sét đánh mà không có mưa.
Cô giáo đứng sau lưng Tinh Tinh cảm thấy hơi lúng túng.
Cô ấy không ngờ bạn nhỏ Tinh Tinh ngoan ngoãn đáng yêu sẽ chơi chiêu kẻ ác cáo trạng trước, lại còn đánh cậu bạn nhỏ kia rất thảm hại...
"Oa a a a...!Mẹ ơi, Hàm Hàm bị đánh, đau quá đau quá, mẹ..."
Một tiếng khóc khác bất ngờ vang lên khiến cô giáo bàng hoàng.
Cô ấy cứng ngắc quay đầu lại thì thấy bạn nhỏ đánh nhau thứ hai - Hàm Hàm đang ôm lấy mẹ mình mà khóc lớn, vừa khóc vừa cáo trạng.
Ngay cả nội dung cáo trạng cũng giống hệt Tinh Tinh, là kiểu hiện học hiện mại điển hình.
Hiện học hiện mại - 现学现卖: những thứ mình học được thì sẽ dùng được.
Chỉ khác là Hàm Hàm cảm thấy mình vô cùng oan ức.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nước mặt như hạt đậu vàng rơi xuống tạo cho người ta cảm giác chân thành tha thiết hơn rất nhiều so với Tinh Tinh đang giả vờ khóc.
"Bọn mày nói bậy, là bọn mày đẩy em tao ngã trước!"
Thấy anh em mình sắp bị người khác nói xấu, một bé trai lập tức đứng dậy, tức giận chỉ vào bọn Tinh Tinh quát lớn.
Bên cạnh cậu là hai cậu nhóc nhỏ tuổi hơn, cả người và mặt đều có vết thương.
Nhất là cậu bé đang nói chuyện, trên khuôn mặt hơi đen của cậu in rõ ba vết móng tay hình lưỡi liềm, vừa nhìn đã biết là bị cào.
"Oa hu hu..."
Chúng mày khóc được thì bọn tao cũng khóc.
Sau khi thấy anh trai ra hiệu thì hai cậu nhóc nhỏ tuổi hơn lập tức mở miệng khóc.
Đúng lúc này phụ huynh của mấy đứa nhỏ chạy đến, vừa vào đến cửa đã thấy mấy thằng con nhà mình đang thi nhau gào khóc, đứa này còn khóc to hơn đứa kia.
Bọn họ lập tức bị tiếng khóc làm cho đau đầu.
"Mẹ đếm đến ba, mấy đứa lập tức nín ngay cho mẹ, một...!Hai..."
Chưa đếm đến ba, không chỉ ba cậu bé trai kia mà ngay cả Tinh Tinh và Hàm Hàm đều ngậm miệng, sợ hãi nhìn dì xinh đẹp mà hung dữ vừa đến.
"Vợ...!Em đừng dọa bọn nhỏ."
Đứng sau lưng dì xinh đẹp là một người đàn ông khí chất tao nhã đeo một cái kính gọng vàng trông rất nhã nhặn, làm cho người ta có cảm giác người này là một phần tử tri thức chuyên nghiên cứu khoa học.
"Bố mẹ."
Ba đứa bé trai đáng thương nhìn về phía bố mẹ mình, không chú ý đến Tinh Tinh đứng bên cạnh cũng đang nhìn chằm chằm vào bố mẹ bọn chúng.
Đúng là rất giống.
Phó Hành khẽ nhíu mày, tổ hợp hai vợ chồng nhà này thật sự rất giống bố mẹ Tinh Tinh khi còn trẻ.
Mẹ mạnh mẽ xinh đẹp, bố nhu nhược lịch lãm.
Rõ ràng bọn họ có vẻ ngoài khác nhau, nhưng lại trùng hợp đến bất ngờ, đều là kiểu vợ chồng làm người ta cảm thấy không phù hợp nhất.
Chỉ là bố mẹ Cố sẽ không bao giờ chạy đến nhà trẻ vì chuyện riêng như con cái gây chuyện.
"Xảy ra chuyện gì, mấy đứa nói thật cho mẹ."
Cằm nhọn xinh đẹp hơi hất lên, mẹ mấy bé trai khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng quét một lượt qua gương mặt bọn trẻ.
Tất nhiên là chỉ tâm trung để ý đến mấy đứa con nhà mình.
"Con...!Bọn con bị đánh, mẹ ơi con đau quá, hu hu hu..."
Còn chưa cáo trạng xong ngược lại cậu bé lớn nhất trong số đó đã tủi thân bật khóc.
Cậu nhóc rất tủi thân, những vết thương trên người và mặt cậu đều rất đau đã thế lại còn không có ai an ủi cậu.
Cô giáo đứng xem: "..."
Mấy đứa nhóc này hình như đã chuẩn bị rất kĩ để cáo trạng với phụ huynh thì phải?
Mặc dù nội dung cáo trạng của mấy đứa bé trai không có gì mới nhưng những vết thương trên người chúng là thật.
Mẹ mấy đứa bé trai hơi nhíu mày, quay đầu lại nhìn Tinh Tinh và Hàm Hàm.
Bầu không khí rơi vào căng thẳng, lúc mọi người đều nghĩ cô ấy sẽ nổi giận lôi đình thì cô ấy lại bất ngờ đánh liên tiếp ba cái vào mông ba đứa nhỏ, vẻ mặt ghét bỏ.
"Ba đứa con trai các con còn không đánh lại hai cô gái nhỏ nhà người ta mà dám có mặt mũi khóc nhè?"
Sau một hồi im lặng, tiếng khóc càng lớn hơn.
Ngay cả cô giáo cũng thấy sốc, vội vàng lại ngăn cản phụ huynh.
"Thôi, mẹ Trần Hạo, bọn nhỏ không hiểu chuyện thì dạy dỗ lại là được, đừng...!Đừng đánh bọn nhỏ."
"Vợ, bình tĩnh nói chuyện đừng động tay động chân."
Bố Trần cũng thuyết phục vợ mình.
Bên kia đang lớn tiếng ầm ĩ, bên Tinh Tinh lại có vẻ yên tĩnh hơn.
Cô bé được Phó Hành bế, đôi tay nhỏ thành thạo ôm lấy cổ anh, quay đầu nhìn chằm chằm về phía bố mẹ Trần.
"Không giống nhau."
Phó Hành nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Tinh Tinh.
Anh biết Tinh Tinh đang nói về cái gì.
Mặc dù vợ chồng Trần gia có phần giống với bố mẹ Tinh Tinh, nhưng xét cho cùng bọn họ cũng có những điểm khác nhau không thể nhầm làm một.
Rõ ràng bố mẹ Trần xứng đáng với hai chữ bố mẹ hơn là bố mẹ Cố.
Sau khi đánh con xong, mẹ Trần cũng có thể bình tĩnh nghe cô giáo giải thích hết mọi chuyện đã xảy ra, bao gồm cả lý do vì sao con mình bị đánh.
"Vào giờ ra chơi Hàm Hàm không cẩn thận va phải Trần Thư làm cậu bé ngã xuống đất.
Trần Khải nhìn thấy thì tưởng Hàm Hàm bắt nạt em trai mình nên xông lên đẩy Hàm Hàm một cái.
Thấy Hàm Hàm khóc thì Tinh Tinh đứng bên cạnh liền xông vào đánh Trần Khải.
Trần Hạo đi ngang qua nhìn thấy vậy rồi mấy đứa nhỏ lao vào đánh nhau."
Cô giáo bất đắc dĩ giải thích, không ngờ ngay ngày khai giảng đã phải mời phụ huynh vì bọn nhỏ đánh nhau.
Trên thực tế, tên cầm đầu của trận đánh nhau này là Tinh Tinh.
Hàm Hàm và Trần Thư giống như gà mờ đánh nhau, có thể bỏ qua.
Còn Trần Khải và Trần Hạo ỷ mình lớn hơn Tinh Tinh hai tuổi, sức lực sẽ mạnh hơn.
Đáng tiếc là cả hai ông lớn này đều không đánh lại Cố Tinh Tinh đang nổi giận.
Kết quả này rất mất mặt, chẳng trách mẹ Trần muốn đánh người.
Đánh không lại thì bỏ đi, thế mà còn dám tố cáo, không thấy mất mặt hả?
"Rất xin lỗi mọi người, chuyện ầm ĩ đến mức này đều là lỗi của Hàm Hàm nhà tôi."
Mẹ Hàm Hàm nghe từ đầu đến cuối và biết kẻ gây rối này là con gái nhà mình liền vội vàng nói xin lỗi những phụ huynh khác.
"Là Tinh Tinh đánh bạn học.
Xin lỗi, tôi sẽ bồi thường tiền thuốc men của mấy đứa nhỏ."
Tinh Tinh vì bảo vệ bạn học nên mới đánh nhau.
Phó Hành không thể làm cô bé mất mặt ngay trước mọi người, nếu không sẽ tổn thương lòng tự trọng của đứa nhỏ này.
Nhưng chuyện cô bé đánh nhau là thật, cho nên phải nói lời xin lỗi.
"Đâu có đâu có, là do mấy thằng nhóc nhà tôi không hiểu chuyện."
Mấy vị phụ huynh nói xin lỗi với nhau cuối cùng cũng giải quyết chuyện này một cách lịch sự.
Vở kịch đánh nhau của mấy đứa trẻ này kết thúc tại đây.
Có điều sau khi dẫn con về nhà, phụ huynh bí mật giáo dục con cái như thế nào thì còn tùy vào mỗi gia đình.
Hôm nay Phó Hành có một bữa tiệc rất quan trọng cần phải tham gia nên đã đi chiếc Lincoln.
Lúc này ở trong xe, Tinh Tinh được đặt ngồi ở phía đầu xe còn Phó Hành thì ngồi ở phía cuối xe cách cô bé rất xa.
Giữa hai người có một khoảng cách lớn không ai làm phiền đến ai.
Không, chỉ có Phó Hành đơn phương làm lơ Tinh Tinh mà thôi.
Tinh Tinh ngồi ở phía trước, dưới mông như bị kim châm, đứng ngồi không yên.
Bé cúi đầu nhìn mũi giày của mình, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn lén Phó Hành một cái, nhìn một chút rồi cúi đầu, rồi lại ngẩng lên nhìn một chút.
Phó Hành vẫn không để ý tới cô bé, thậm chí còn nhắm mắt lại như thể không muốn nhìn thấy bé.
Tủi thân mếu máo, Tinh Tinh cựa quậy tự mình chui qua khe hở của dây an toàn rồi tụt xuống sàn xe, lảo đảo đi đến trước mặt Phó Hành, cẩn thận giơ tay chạm vào đầu gối anh.
"Chú ơi..."
"..." Phó Hành phớt lờ Tinh Tinh nhưng một tay lại để trên vai bé để phòng khi bé ngã.
"Chú..."
Giọng sữa nghẹn ngào.
"Tinh Tinh...!Tinh Tinh sai rồi...!Chú đừng làm lơ con..."
Cô bé khóc thật nước mắt lưng tròng trông rất đáng thương.
"Bé con sai ở đâu?"
Cuối cùng vẫn mềm lòng, Phó Hành thở dài, mở mắt ra, nghiêm giọng hỏi Tinh Tinh.
||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
"Không nên đánh nhau." Tinh Tinh chột dạ cúi đầu.
Xem ra cô bé cũng biết mình đánh người là sai.
"Chỉ có vậy?" Phó Hành buộc mình phải cứng rắn, tiếp tục hỏi.
"Không...!Không được giả vờ khóc lừa gạt người khác, còn...!Còn cáo trạng nữa." Lần này Tinh Tinh cúi thấp đầu đến không thể thấp hơn.
Bé không dám khóc vì đứa bé hư không có tư cách khóc.
Đầu nhỏ được một bàn tay dịu dàng xoa nhẹ, Tinh Tinh hít hít mũi cố nén nước mắt.
"Cáo trạng không có gì sai cả.
Tinh Tinh bị oan ức thì phải nói với người lớn.
Dù là chú hay những người khác cũng sẽ giúp bé con lấy lại công bằng.
Tinh Tinh có lòng muốn bảo vệ bạn học cũng không sai, bé con làm rất đúng.
Nhưng Tinh Tinh đánh nhau với bạn học là không đúng, cũng không được giả vờ khóc để kể tội với người lớn."
Phó Hành dạy Tinh Tinh từng chút một.
Khi phát hiện ra những sai lầm của trẻ thì phải nghĩ cách giúp bọn chúng sửa sai, nếu không càng lớn sẽ càng khó bảo.
Việc xảy ra hôm nay chỉ là một chuyện nhỏ nhưng qua đây có thể giúp Tinh Tinh nhận ra việc nào nên làm việc nào không nên làm.
Là một người trưởng thành Phó Hành có trách nhiệm phân tích đúng sai về hành vi hôm nay của Tinh Tinh và giúp bé sửa sai.
Chỉ có như vậy sau này Tinh Tinh mới không mắc lại sai lầm này nữa.
"Nhưng...!Nhưng Hàm Hàm bị đẩy ngã, bạn ấy còn khóc nữa."
Tinh Tinh sốt ruột giải thích.
Phó Hành cũng không vội, từ từ vuốt lưng giúp cô bé xoa dịu cảm xúc.
"Chú biết bé con rất lo lắng khi Hàm Hàm bị đẩy ngã, cũng rất muốn bảo vệ bạn.
Nhưng nếu lúc đó bé con an ủi Hàm Hàm trước để cô bé thôi khóc, hoặc là giải thích rõ ràng cho Trần Khải biết Hàm Hàm không cố ý làm Trần Thư ngã và bảo cậu nhóc xin lỗi...!Chỉ cần Tinh Tinh không ra tay đánh trước thì mọi chuyện sẽ không như bây giờ."
"Tinh Tinh sai rồi, sau...!Sau này Tinh Tinh sẽ không bao giờ đánh nhau nữa."
Lần này Tinh Tinh thật lòng nhận lỗi, chứ không phải làm để Phó Hành hết giận như vừa nãy nữa.
"Nhận ra lỗi sai của mình và sửa chữa mới là một đứa bé ngoan."
Vui vẻ ôm lấy Tinh Tinh để bé ngồi trên đùi mình, Phó Hành lấy một típ thuốc nhỏ từ hộp thuốc bên cạnh và bảo Tinh Tinh duỗi tay ra.
"Không cần đâu chú."
Tinh Tinh giấu tay ra sau nhưng lại bị Phó Hành túm lấy.
Anh vén tay áo lên thì thấy vết bầm tím lớn trên cánh tay trắng trẻo mềm mại.
Đây là do Trần Hạo đánh.
Trận chiến một chọi hai sao Tinh Tinh có thể không bị thương được.
Ánh mắt trầm xuống, Phó Hành vừa cẩn thận bôi thuốc cho Tinh Tinh vừa lạnh lùng nói: "Những lời chú vừa nói bé con cứ coi như chú đang thả rắm đi.
Sau này có gặp lại ba thằng nhóc kia thì cứ đánh cho chúng nó một trận, có việc gì chú chịu trách nhiệm."
Tinh Tinh: "..."
Bây giờ đầu bạn nhỏ có rất nhiều dấu chấm hỏi.
Sao người lớn lại hay thay đổi như thế?.