Editor: DiiHy
------------------oo----------------
"Váy đẹp quá!"
Tinh Tinh được dẫn vào một cửa hàng thời trang trẻ em cao cấp, hai mắt sáng long lanh nhìn những chiếc váy công chúa xinh đẹp ở đây.
"Chọn cho con bé một bộ đồ phù hợp để tham gia tiệc tối."
Thời gian không còn nhiều mà bây giờ đưa Tinh Tinh về nhà cũng không có ai trông.
Phó Hành lại không yên tâm giao cho bảo mẫu nên anh phải dẫn theo bé tham dự bữa tiệc tối nay.
"Vâng.
Bạn nhỏ dễ thương có thể đi với cô một chút không?"
Nhân viên cửa hàng ăn gật đầu mỉm cười chuyên nghiệp, sau đó ngồi xổm xuống đưa tay về phía Tinh Tinh nhẹ nhàng dỗ dành.
Tinh Tinh nhìn sang Phó Hành thấy anh vẫn đứng yên một chỗ, không có ý định bỏ rơi bé ở đây thì mới yên tâm nắm lấy tay cô nhân viên của hàng
Tinh Tinh được dẫn cào phòng thay đồ ở bên trong.
Nhân viên của cửa hàng này đều được huấn luyện rất chuyên nghiệp, nhanh chóng dựa vào đặc điểm hình dáng của Tinh Tinh để phối cho bé một chiếc váy công chúa màu trắng xinh đẹp.
Tinh Tinh xinh xắn dễ thương lại có làn da trắng nõn nên mặc cái gì lên cũng thấy đẹp.
Mà Tinh Tinh lại được nuôi dạy rất tốt nên váy công chúa màu trắng ưu nhã đúng lúc có thể làm nổi bật khí chất tao nhã thanh lịch.
Chiếc váy búp bê không eo cũng giúp che đi thân hình hơi mập mạp của Tinh Tinh.
Trông bé bây giờ rất giống một thiên sứ thuần khiết đáng yêu.
Nếu lúc mới bước vào Tinh Tinh chỉ được xem như một tiểu khả ái thì bây giờ bé đã hóa thân thành một cô gái nhỏ xinh xắn khiến cho ai nhìn thấy cũng muốn bắt cóc đem về nhà nuôi.
Quá xinh đẹp, quá đáng yêu.
Phó Hành suýt không kiềm chế được giơ tay bóp cái má nhỏ phúng phính trắng non.
May là anh vẫn còn lý trí nếu không lại sơ ý làm Tinh Tinh khóc thì cũng mệt hơi để dỗ.
"Của hàng chúng tôi có cả mỹ phẩm dành cho trẻ em, anh có muốn trang điểm cho bé luôn không?" Cô nhân viên khéo léo giới thiệu thêm sản phẩm của của hàng nhà mình.
"Không cần." Phí Hành từ chối.
Tinh Tinh mặc như vầy là đẹp rồi, không cần thiết phải vẽ rắn thêm chân.
Vẽ rắn thêm chân: có hàm ý phê phán những việc làm thừa thãi vô ích, không thực tế, chỉ gây thêm rắc rối mà thôi.
"Vâng." Không lộ ra vẻ thất vọng, nhân viên nữ vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp.
Chiếc váy hôm nay cô ấy bán có giá hơn một nghìn nhân dân tệ, không bán được mỹ phẩm cũng không có gì phải thất vọng.
Nhìn đồng hồ, Phó Hành dắt tay Tinh Tinh đi đến quầy thanh toán hóa đơn.
Trở lại trong xe, Tinh Tinh nhận ra chú lái xe không có ở đây, bé tò mò định hỏi thì đã đã thấy chú lái xe cầm một túi quà được gói rất đẹp đi lại đây.
"Chủ tịch." Lái xe cung kính đưa túi quà cho Phó Hành.
"Vất vả cho cậu rồi."
Phó Hành nhận lấy túi quà, trực tiếp lấy cái hộp bên trong ra.
Trong hộp là một chiếc kẹp tóc vương niệm khảm kim cương tinh xảo.
"Ngồi gần lại đây." Anh vẫy tay về phía Tinh Tinh, bé lập tức nghiêng cả người sang.
"Cái này là quà cho Tinh Tinh ạ?" Đã sớm đoán đây là quà của mình nhưng bây giờ Tinh Tinh vẫn rất vui.
"Ừ." Phó Hành bảo Tinh Tinh cúi đầu xuống, tay thì cầm chiếc kẹp đeo lên cho bé.
Lúc thay quần áo cô nhân viên đã tiện tay đổi lại kiểu tóc cho Tinh Tinh.
Tóc trên đỉnh đầu được tạo thành một nụ hoa rất đẹp, bây giờ chỉ cần cài kẹp tóc lên là được.
Cảm thấy trên đầu hơi nặng, Tinh Tinh ngẩng đầu nhìn vào chiếc gương đằng trước, bé thấy hình ảnh xinh đẹp của mình trong gương.
"Hì hì..."
Hai tay ôm má nhìn vào gương cười ngây ngô, Tinh Tinh cũng không quên cảm ơn người tặng quà.
"Cảm ơn chú, Tinh Tinh thích lắm."
Còn nhanh nhẹn ngẩng đầu thơm trộm một cái vào mặt Phó Hành.
Lần này Tinh Tinh cười rất vui vẻ, giống hệt con mèo trộm được cá.
"Tiểu quỷ nghịch ngợm."
Phó Hành cưng chiều chọc một cái vào trán Tinh Tinh, bé cũng rất phối hợp ngả người về phía sau, rồi lại cong người lên nắm lấy tay anh để ngồi dậy, nhưng lập tức lại bị đẩy ngã.
Trò chơi nhỏ lặp đi lặp lại một cách đơn giản mà ngây thơ nhưng hai người không ai phát hiện ra điều này, vẫn vui vẻ chơi với nhau.
Khi đến địa điểm tổ chức tiệc Phó Hành mới thu lại nụ cười, giúp Tinh Tinh chỉnh lại đầu tóc và váy.
Sau khi xác nhận không còn chỗ nào không phù hợp nữa mới ôm Tinh Tinh xuống xe trước hàng trăm cái nhìn của mọi người.
"Chủ tịch Phó, ngài đến rồi, mau mau vào đây mọi người đều đang đợi ngài."
Một người đàn ông trung niên bụng phệ đang đứng đón khách ở cửa, khi thấy Phó Hành lập tức mỉm cười rất nhiệt tình vội vàng đi đến tiếp đón.
Thấy trên tay anh còn đang ôm một đứa bé, người đàn ông trung niên hơi sửng sốt, sau đó lập tức cười nói: "Đây là con gái của chủ tịch Phó sao? Cô bé rất xinh đẹp."
Ông ta nghe đồn Phó Hành chỉ có hai đứa con trai nhưng đều đã lớn rồi, bây giờ lại thêm một bé gái, e rằng thân phận hơi khó nói.
Đương nhiên là ông ta không dám biểu hiện rõ loại suy nghĩ này lên mặt, nhưng Phó Hành đã nghe ra ý vị trong lời nói của người này.
"Đây là em họ của vợ tôi." Anh thản nhiên giải thích.
Xung quanh có không ít người đang dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh bên này.
Sau khi nghe Phó Hành nói thì có một số người không nén nổi tò mò mà liếc sang nhìn Tinh Tinh.
Thấy khuôn mặt bé đúng là rất giống với vợ Phó Hành thì hầu hết mọi người đều xua tan đi suy nghĩ đố kị trong lòng.
"Hóa ra là thiên kim Cố gia, hân hạnh được gặp."
Biết mình đã hiểu lầm, người đàn ông trung niên cười ngại ngùng muốn bắt tay với Tinh Tinh nhưng lại bị bé hoảng sợ né tránh, cả cơ thể nhỏ bé trốn vào ngực Phó Hành để mọi người không nhìn thấy.
"Xin lỗi, đứa bé sợ người lạ."
Phó Hành che Tinh Tinh lại, sau khi đứng nói chuyện với người đàn ông trung niên hai câu thì đã bị những người khác qua bắt chuyện.
Dù cho đang nói chuyện với ai, toàn bộ quá trình anh đều nắm chặt tay Tinh Tinh không cho bé rời khỏi mình nửa bước.
Loại tiệc rượu kiểu này nói dễ nghe thì là nơi xã giao của xã hội thượng lưu, nói khó nghe thì ở đây ngư long hỗn tạp loại người gì cũng có.
Ở nơi này mà để cho một đứa bé ba tuổi chạy nhảy lung tung cũng không phải là sự lựa chọn sáng suốt.
Ngư long hỗn tạp: nơi người tốt người xấu lẫn lộn.
Nhận thấy Tinh Tinh đang kéo vạt áo mình, Phó Hành lịch sự gật đầu với người đối diện sau đó dắt Tinh Tinh đi vào một góc hỏi: "Sao vậy? Thấy chán à?"
Tinh Tinh lắc đầu rồi đưa tay xoa đụng nhỏ: "Tinh Tinh đói."
Bây giờ cũng hơn tám giờ tối rồi mà Tinh Tinh vẫn chưa được ăn cơm nên cảm thấy hơi xót bụng, bụng nhỏ liên tục đánh trống kháng nghị.
"Xin lỗi, chú quên mất bé con chưa ăn cơm."
Phó Hành sờ bụng Tinh Tinh, bụng nhỏ đã xẹp lép.
Không biết nhóc con ham ăn này đã nhịn từ lúc nào mà mãi đến giờ mới nói với anh.
Trong bữa tiệc tất nhiên là có đồ ăn nhưng hầu hết mấy thứ này bây giờ đã nguội hoặc chúng vốn là đồ ăn nguội, không thích hợp cho trẻ nhỏ ăn.
Phó Hành nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng chỉ có thể lấy cho Tinh Tinh hai miếng bánh ngọt và một ly nước trái cây không lạnh để lót bụng.
"Tinh Tinh ăn cái này trước cho đỡ đói, lát nữa về nhà chú làm đồ ăn ngon cho bé con được không?"
"Dạ." Tinh Tinh vội vàng cầm lấy bánh ngọt trong tay Phó Hành.
Bảo bảo rất đói, bây giờ cho cái gì bảo bảo cũng ăn được hết!
Đằng sau tấm rèm của sảnh tiệc là một ban công lộ thiên rất rộng với những bộ bàn ghế tròn theo kiểu châu Âu.
Đây là nơi dành cho những vị khách muốn tìm một chỗ yên tĩnh để nghỉ hoặc người nào đói thì qua đây ăn.
Ăn ở trong kia vừa không lịch sự vừa dễ bị người khác chê cười.
Phó Hành và Tinh Tinh chọn một chiếc bàn trống trong góc gần chiếc rèm, nếu không để ý kỹ sẽ không phát hiện ra có người đang ngồi đây.
Tinh Tinh mở to miệng cắn mạnh vào miếng bánh ngọt đầu tiên thì bị mắc nghẹn, đúng lúc Phó Hành đưa ly nước trái cây lại, Tinh Tinh lập tức đỡ lấy bàn tay to đang cầm ly nước, ngậm ống hút uống một hơi dài.
Cổ họng nhỏ khó khăn nuốt xuống, Phó Hành nhìn mà sợ Tinh Tinh sẽ sơ ý làm mình bị nghẹn chết.
Anh vừa nghĩ xong thì nhóc con kia đã bị sặc, ho khan dữ dội.
Phó Hành bị dọa sợ vội vàng vỗ lưng cho Tinh Tinh.
"Từ từ thôi, không ai giành ăn với bé con đâu."
"Khụ khụ...!Tinh Tinh khụ khụ khụ...!Tinh Tinh đói mà."
Mặc dù ho đến khó chịu, đợi một lúc sau Tinh Tinh lại ngậm ống hút tiếp tục uống nước trái cây.
Có điều lần này bé chỉ uống từng ngụm nhỏ không dám uống nhanh như trước.
Ban công nhất thời yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nuốt thức ăn nhỏ xíu và tiếng loài côn trùng không biết tên nào đó đang kêu.
Không gian tĩnh mịch luôn dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Bạch tiểu thư, không biết cô gọi tôi ra đây để làm gì? Nếu như không có chuyện gì thì tôi phải quay lại làm việc."
Một giọng nữ hơi quen nhẹ nhàng vàng lên đã thu hút sự chú ý của Tinh Tinh.
Bé dựng thẳng lỗ tay, ngẩng đầu nhìn lén.
Có hai bóng người mảnh mai thấp thoáng bên kia tấm rèm, chiều cai của hai người không chênh lệch nhiều lắm, thậm chí còn hơi giống nhau.
"Cô là Ngư Du." Một giọng nữ khác vang lên vừa dịu dàng vừa uyển chuyển hàm xúc nhưng không hiểu sao giọng điệu lại cao cao tại thượng: "Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn nhìn cô một chút."
"Vậy cô nhìn đủ chưa?" Ngư Du cảm thấy khó hiểu nhìn người phụ nữ trước mặt, "Không có việc gì thì tôi đi đây."
Cô ấy quay người muốn đi lại bị một câu của Bạch Tư Nhã làm cho đứng im tại chỗ: "Người phụ nữ mà Ti Cẩn luôn yêu là tôi, cô có biết không?"
Lưng cứng ngắc, Ngư Du không tự chủ nắm chặt lòng bàn tay.
Trước kia cô đã từng hiểu lầm Ti Cẩn, lần này cô phải tuyệt đối tin tưởng anh.
Có chuyện gì thì lúc về cô sẽ tự hỏi anh, không cần thiết ở đây nghe một người phụ nữ nói bậy bạ.
Hít một hơi thật sâu, Ngư Du đứng thẳng sống lưng tiếp tục đi về phía trước.
Không ngờ Bạch Tư Nhã lại bất ngờ xông đến kéo lấy cổ tay cô rồi hét lớn.
"Ngư tiểu thư cô làm gì vậy, a a a--!"
Ngư Du trơ mắt nhìn Bạch Tư Nhã ngã khỏi ban công ngay trước mắt mình.
Cô ta ngã vào bể bơi dưới tầng, bọt nước bắn tung tóe.
Tấm rèm sau lưng bỗng nhiên bị kéo ra, khách khứa nghe thấy tiếng động chạy đến đây đều nhìn thấy cảnh Ngư Du đẩy Bạch Tư Nhã ngã khỏi ban công.
Có mấy vị khách hoảng sợ la hét, cũng có mất người vội vàng lao xuống dưới cứu người.
Đúng lúc này Phó Ti Cẩn chen khỏi đám đông chạy đến.
"Ti Cẩn..."
Ngư Du vẫn chưa hoàn hồn vì chuyện vừa rồi, tay chân cô lạnh buốt vẻ mặt hoảng loạn nhìn về phía Phó Ti Cẩn, yếu ớt bất lực giải thích: "Cô...!Cô ấy tự mình ngã."
Ngư Du không ngờ Bạch Tư Nhã vì hạm hại cô mà có thể làm ra loại chuyện tổn thương bản thân mình.
Nhưng phải thừa nhận rằng, một đòn này của cô ta rất hiệu quả.
"Em vào trong trước đi."
Phó Ti Cẩn trầm mặt đi đến cạnh ban công, cúi đầu nhìn Bạch Tư Nhã ở dưới đã được nhân viên công tác cứu lên, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ.
"Anh..." Vốn dĩ cô muốn hỏi Phó Ti Cẩn có tin cô hay không, nhưng xem ra bây giờ có hỏi cũng chẳng có ích gì thì phải?
Sắc mặt Ngư Du trắng bệch cười nhạt một tiếng, xoay người rời đi: "Được, em vào trong chờ anh."
Cũng chờ các người xét xử.
---------------Hết Chương ------------
//.