''Nhược Hy, hôm nay ta tới Bắc Thần Quốc không phải để giết hắn cũng không phải là để Bắc Thần Quốc rơi vào hỗn cảnh diệt vong mà ta tới chính là để gặp nàng''
Hắn đến chỉ vì hắn nghe tin nàng sắp trở thành hoàng hậu của một nam nhân khác, hắn đến chỉ vì hắn không muốn buông tay nàng ra, hắn đến là bởi hắn muốn nói xin lỗi nàng, hắn muốn nàng tha thứ cho những việc hắn đã gây ra cho nàng, hắn đến cũng chỉ vì nhi tử trong bụng hắn sắp trở thành nhi tử của nam nhân sắp thành thân với nàng.
Với công lực đáng sợ của hắn chỉ cần hắn muốn trong chớp mắt mọi thứ ở Bắc Thần Quốc sẽ diệt vong và điều quan trọng nhất Từ Hiên cũng sẽ chết nhưng hắn lại không tay tay. Mọi thứ hắn làm là vì ai? Chẳng lẽ nàng không hiểu thế gian này thứ hắn khinh ghét và oán hận nhất chính là sự phản bội niềm tin của hắn Từ Hiên đã năm lần bảy lượt phản bội hắn thế nhưng hắn cũng không ra tay, Từ Hiên thách thức hắn không phải hắn tức giận vì chuyện đó mà hắn tức giận chỉ vì Từ Hiên nói hắn sẽ không để nàng rời đi.
Nhược Hy cười lạnh, chế giễu hắn '' Đến gặp ta? Đừng làm ta buông cười, Mạc Tử Ngôn đêm hôm đó mọi chuyện giữa ta và chàng đã kết thúc, một lời cũng chẳng còn nữa''
Đến gặp nàng, thật nực cười mọi chuyện đêm hôm đó nhát kiếm nàng dành cho hắn cũng đã kết thúc mọi chuyện giữa hắn và nàng, nàng cứ tưởng hắn nhất định sẽ tin nàng hắn nhất định sẽ tìm ra sự thật rằng nàng không sai, nàng không bao giờ làm chuyện đáng khinh đó nhưng hắn nghi oan cho nàng một mực tin tưởng Thiên Nhi đến giây phút cuối cùng hắn vẫn nói
Nàng làm như vậy thì có ích gì, chuyện này có khiến bản thân nàng chứng minh được nàng trong sạch không
Thật ra hắn chưa bao giờ tin tưởng nàng, hắn chỉ tin vào những gì mắt hắn thấy nếu như đã không khiến hắn tin tưởng nàng thì nàng ở lại nơi đó còn có ích gì, sẽ chỉ khiến hắn thêm oán hận nàng ngày ngày nhìn nàng bằng một ánh mắt khinh bỉ, lạnh lẽo
Nàng không minh oan cho bản thân, cũng chẳng muốn khiến hắn nhất định phải tin tưởng nàng tự hỏi nếu nàng minh oan thì liệu hắn có tin nàng, hắn có tin rằng những điều Thiên Nhi làm là sai sự thật trong khi hắn rất yêu nàng ta, hắn nguyện dùng một đời để che chở cho nàng ta chỉ cần nàng ta nói một câu hắn cũng không suy nghĩ mà thực hiện ngay. Sự thật đảo lộn, trăm miệng cũng chẳng thể cãi được nên nàng quyết định tìm sự giải thoát cho bản thân và đứa trẻ trong bụng nàng
''Nhược Hy, nếu như nàng không muốn Bắc Thần Quốc diệt vong thì đừng thách thức sự kiên nhẫn của ta''
Hắn lạnh giọng nói, ánh mắt nhìn nàng đầy đau thương hiện lên hắn cắn chặt môi kìm nén sự tức giận, bi phẫn trong lòng, hắn biết mọi chuyện nhất định sẽ như thế này
Nàng nhất định sẽ không muốn gặp hắn, nàng oán hận hắn đến mức đôi mắt nàng đã đóng băng chữ chữ nói ra đều tựa hàn băng chỉ vì nàng căm phẫn, oán hận hắn. Hắn không biết liệu hắn có thể đưa nàng quay về Nguyên Quốc hay không nhưng việc cuối cùng hắn có thể làm chính là giải thoát cho nàng, xin lỗi nàng cho dù hắn đã từng nghi oan nàng không tin tưởng nàng. Nàng nhất định phải biết nàng vẫn là nữ nhân mà hắn yêu nhất thế gian này mặc cho nàng có hận hắn tới đâu, có không cam lòng tới đâu thì từ tận đáy lòng hắn vẫn muốn nàng được hạnh phúc muốn bảo vệ nàng tới tận cùng thế gian
''Chàng đang đe dọa ta sao''
''Nhược Hy'' Hắn gằn giọng quát lớn, đôi mắt đã đỏ thẫm một màu
Nàng kinh hãi nhìn hắn nàng chưa từng thấy hắn tức giận như vậy, nàng không nên thách thức một ngươi như hắn nếu như hắn thật sự điên lên thì nhất định Bắc Thần Quốc sẽ lâm luy
Giọng hắn trầm xuống, lòng hắn quặn thắt đến nghẹt thở từng chữ nói ra thật đau đớn, thật bi thương
''Ta xin nàng, chỉ một lần thôi sau khi nói xong ta sẽ rời đi... ta sẽ không làm tổn thương bất kì một ai''
Hắn vừa dứt lời, nước mắt nàng như sắp chảy ra tại sao tim nàng lại đau như vậy rõ ràng nàng không muốn gặp hắn rõ ràng nàng không muốn nhìn thấy hắn, vậy mà tại sao khi nghe hắn nói như vậy lòng nàng bất chợt có một cơn chấn động lớn, toàn thân đau đớn nàng cúi mặt xuống cười lạnh
''Được, nhớ kĩ lời hứa của chàng không làm tổn thương tới Bắc Thần Quốc, xong việc hai chúng ta không ai còn nợ ai nữa'' Nàng phi ngựa vào trong Hắc Thần Thành
Âu Dương Thần lo lắng cho Mạc Tử Ngôn, hắn nhíu mày lại tâm can bất giác cảm nhận được sẽ có chuyện không hay, liền nói
''Bệ hạ, người không nên theo hoàng phi nương nương vào trong thành nhất định Từ Hiên bệ hạ có sắp đặt mưu kế bên trong thần sợ bệ hạ sẽ gặp nguy hiểm''
''Nàng nhất định sẽ không làm vậy với ta, nếu như có chết thì chết dưới tay nàng ta cũng chấp nhận'' Hắn cười khổ ra lệnh cho vạn quân binh lùi lại đằng sau một mình hắn phi ngựa vào trong thành
Nếu như nàng muốn ta chết, thì được chết dưới tay nàng sẽ chẳng sao cả
Ta đã không còn gì nữa rồi
Nàng và hắn dừng lại ở một nơi phía sau Hắc Thần Thành rất rộng lớn, nơi đây vô cùng yên ắng không một tiếng động có thể nghe rõ được tiếng gió phương bắc thổi lướt qua, nàng đứng tại đó nhưng quay lưng lại với hắn nàng không muốn thấy hắn chỉ sợ khi đối diện với hắn nàng sẽ không kìm được mà một lần nữa rơi lệ trước mặt hắn
''Muốn gặp ta là vì chuyện gì?''
Hắn chưa kịp trả lời, nàng lạnh lùng chặn miệng hắn '' Chàng nên nhớ những gì lúc nãy chàng nói''
''Thật sự xin lỗi vì đã nghi oan cho nàng, mọi việc đã được sáng tỏ Thiên Nhi nàng ấy không hề mang thai, nàng ấy đã đẩy mình xuống Thiên Môn vu oan cho nàng''
Nhược Hy ngước mặt lên cười, cười lớn nước mắt gần như sắp chảy ra '' Sớm muộn mọi chuyện cũng sẽ sáng tỏ ngày hôm đó ta đã quỳ trước mặt chàng ta đã nói ta không làm xin chàng hãy tin ta nhưng đáp lại ta chính là ánh mắt lạnh lẽo đến tàn nhẫn của chàng hôm nay chàng tới đây xin lỗi ta thì có ích gì Mạc Tử Ngôn''
Nhược Hy quay người lại hét lớn, đôi mắt nàng đã đỏ thẫm nàng cắn chặt môi tới mức bật máu
''Ta không cần lời xin lỗi của chàng, cũng không muốn thấy chàng chẳng phải chàng đã chọn Thiên Nhi rồi sao, chàng đã có nàng ấy ở cạnh rồi sao vậy còn đến đây tìm ta làm gì chàng thương hại ta sao''
Hắn không trả lời nàng tuyệt vọng nhìn nàng, hắn đã sai thì có tư cách gì để nói với nàng, nàng hận hắn nhiều đến vậy hắn chính là để cho nàng chút giận, để cho nàng mắng chửi đến mức nàng không thể nói được nữa khi đó hắn sẽ nói
'' Chàng đối với Thiên Nhi chính là một người dịu dàng nhất thiên hạ còn đối với ta và chúng sinh thì lại là kẻ vô tình nhất thế gian, từng ấy thời gian ta với chàng ở cạnh nhau cũng chẳng thể bằng lúc nàng ấy quay trở về, chàng lập tức bỏ mặc ta chạy tới bên nàng ấy mặc cho cả hai chúng ta đều đau khổ như nhau nhưng chàng chỉ thấu hiểu duy nhất nỗi đau của nàng ấy còn ta thì không''
''Ta đã cố gắng từng ấy năm mà không thể hiểu nổi chàng và ta cũng không muốn hiểu nữa ta không cần chàng cũng chẳng cần thứ tình yêu ấy của chàng nữa, tình cảm là thứ không thể phân chia chàng yêu Thiên Nhi sâu đậm đến vậy ta chấp nhận để chàng ở cạnh nàng ấy mà rời đi bởi vì ta hiểu thế gian này người chàng cần duy nhất chỉ có nàng ấy''
Nàng có hận hắn tới đâu, có căm ghét hắn tới đâu mặc cho hắn có làm tổn thương nàng, có tàn nhẫn với nàng, có lạnh lùng với nàng thì hắn vẫn là người nàng yêu nhất thiên hạ điều đó không thể thay đổi.
Hắn cười nhạt một tiếng, hai tay đưa ra đằng sau tình yêu hắn dành cho nàng không đơn giản đến vậy hắn vì tình yêu dành cho nàng mà đã từng đau đớn đã từng lo sợ đã từng hạnh phúc, rất muốn bảo vệ nàng. Hắn hiểu thứ tình yêu nàng dành cho hắn chính là thứ tình yêu đẹp nhất thế gian không gì có thể sánh được nhưng đến cuối cùng hắn vẫn phải tàn nhẫn với nàng, ép nàng tới đường cùng
Vậy mà chính nàng lại là người thoát khỏi cái tình yêu đó trước còn hắn mãi mãi chìm đắm trong tình yêu hư ảo đó, làm cách nào cũng không thoát ra được
''Ngay cả khi tình cảm của ta hướng về nàng, nàng cũng không muốn đón nhận nữa''
''Đúng, ta đã không còn muốn đón nhận nữa cả chàng và cả thứ gọi là tình yêu của chàng'' Nhược Hy thở mạnh, chắc nịch một lời đôi mắt tuyệt diễm mở to ra
''Nhược Hy, nàng yêu Từ Hiên phải không, từ lâu nàng đã yêu hắn đúng không''
Thân thể nàng run rẩy lên nàng cố gắng ngăn không cho nước mắt chảy xuống, nàng gật đầu, giọng nói lạnh tựa hàn băng
''Đúng vậy, người ta yêu chính là Từ Hiên''
Cho dù có vạn tiễn xuyên tim cũng chẳng thế đau đớn bằng câu trả lời của nàng, hắn vô thức lùi lại cả người như sắp ngã xuống, hắn ngửa mặt lên trời cười như điên hắn không thể tin hay đúng hơn là hắn không dám tin vào sự thật. Thì ra lâu nay hắn đã cản trở tình yêu của hai người họ vậy mà hắn lại vọng tưởng rằng người nàng yêu là hắn, hai mắt hắn đỏ thẫm, nhuốm đầy nước mắt
Nàng rất tàn nhẫn, nàng rất tàn nhẫn
Hắn đã không biết điều đó, hắn đã không biết
Mọi tình cảm, lo lắng của hắn đối với nàng đều là dư thừa không chút quan trọng
Nàng bình yên ở cạnh Từ Hiên vậy mà hắn lại lo lắng không đâu, nàng vẫn rất hạnh phúc không có hắn nàng nhất định sẽ hạnh phúc
Hắn quỳ xuống trước mặt nàng, tuyệt vọng nhìn lên nàng mọi chuyện với hắn đã kết thúc rồi
''Nàng nhất định phải hạnh phúc, nàng nhất định phải sống tốt mọi chuyện đã qua đi tựa như một giấc mộng ngàn năm ta mong nàng sẽ quên đi tất cả, quên đi ta một kẻ không xứng đáng, quên đi một kẻ đã khiến nàng đau khổ, ta sẽ buông bỏ ta sẽ không xuất hiện trước mặt nàng nữa mọi sự oán hận xin nàng hãy xóa đi, nàng hận ta sẽ chỉ khiến nàng đau khổ''
Nàng lúc này không thể hiểu nổi bản thân đang nghĩ gì, nàng chôn chân lại không thể nói một lời, cổ họng cứng ngắc như có thứ gì đang chặn lại
Hắn đứng dậy, xoay người lại với nàng trời bắt đầu đổ mưa lớn, trên nền trời xám xịt sét bất chợt đánh ngang qua ''Nhi tử trong bụng nàng nàng hãy chăm sóc tốt cho nó, hãy để nó sinh ra cùng với nàng và Từ Hiên, ta giao vị trí này cho hắn bởi vì ta không thể ở cạnh nàng nữa rồi''
''Nhược Hy, vạn kiếp ta mong nàng luôn được hạnh phúc từ nay về sau ta và nàng không ai còn nợ ai ta sẽ không làm hại tới những người quan trọng với nàng, tấu uy hoàng sẽ được chuyển tới Bắc Thần Quốc đến lúc đó sẽ không ai có thể trách nàng được nữa''
''Nhược Hy, vĩnh biệt nếu có kiếp sau ta vẫn mong.. được gặp lại nàng dù chỉ một lần... vĩnh biệt''
Từng giọt nước mắt tuôn rơi, mưa nhiều đến đâu cũng không thể bằng nước mắt của hắn đang rơi xuống vì nàng, nước mưa lạnh tới buốt da thịt, nỗi đau dày vò hắn khiến hắn suýt ngất đi.
Hắn đã buông tay rồi... hắn chấp nhận buông bỏ nàng... đến cuối cùng vẫn chẳng thể nói một lời với nàng
Nhược Hy, ta yêu nàng một lòng rất yêu nàng
Mạc Tử Ngôn, ta muốn ở cạnh chàng, ta muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy chàng
Mạc Tử Ngôn, kiếp này kết duyên cùng chàng không mong kiếp sau gặp lại chỉ mong kiếp này có thể bình bình an an ở cạnh chàng là được rồi
Tử Ngôn...
Tử Ngôn....
Nhược Hy, vĩnh biệt
Trong tuần này tôi sẽ hoàn thành chính văn, mọi chuyện vẫn còn tiếp diễn hay đã dừng lại giữa Nhược Hy và Tử Ngôn thì mong các bạn theo dõi tiếp nhé!