Ta từ trước đến nay chưa bao giờ muốn rời xa chàng dù chỉ một chút. Thứ tình cảm ta dành cho chàng là thứ tình cảm đẹp đẽ nhất thế gian, trước đây khi ở thế giới hiện đại ta chưa từng yêu bất kì một ai bởi lẽ vì ta vốn không hiểu tình yêu là gì quan trọng hơn hết ta lại chẳng tìm được người ta mong muốn được ở bên cho tới khi ta xuyên không tới đây gặp chàng.
Ánh mắt đầu tiên thấy chàng là khi đó tim trong lồng ngực bất chợt đập mạnh từ lúc đó lúc nào trong ánh mắt ta cũng chỉ có một mình chàng, chàng rất lạnh lùng, chàng tàn nhẫn với ta chỉ bởi vì chàng muốn ta từ bỏ việc thích chàng. Chàng nói đời này kiếp này chàng không thể yêu bất kì một nữ nhân nào khác là lúc đó ta biết trái tim chàng đã khô kiệt, đóng băng trong mắt chàng chẳng còn có bất cứ thứ gì quan trọng nhất
Người chàng yêu nhất thế gian rời bỏ chàng vậy còn gì để khiến chàng phải bận tâm nữa?
Càng cạnh chàng mọi thứ xung quanh ta đều trở nên hạnh phúc, ta muốn ở cạnh chàng lúc nào cũng mong muốn được ở cạnh chàng không mong chàng đáp lại tình cảm đó chỉ mong chàng có thể chấp nhận việc ta ở cạnh chàng
Thiên Nhi rời bỏ chàng nhưng thế thì đã sao chàng vẫn còn ta, ta vẫn ở cạnh chàng
Từng ấy thời gian ta ở cạnh chàng, ta cứ tưởng trái tim chàng đã dành trọn cho ta nhưng khi Thiên Nhi nàng ấy quay trở lại mọi thứ bỗng nhiên trở về ngay từ lúc ta và chàng bắt đầu. Chàng bỏ mặc ta chạy đến cạnh nàng ấy ta rất đau khổ, ta rất tức giận
Nhưng ta có tư cách gì, ta có tư cách gì để ghen tị với nàng ấy
Chàng nói chàng yêu ta nhưng sâu thẳm trong lòng chàng vẫn còn có hình bóng của nàng ấy
Chàng nghi ngờ ta hại nàng ấy
Chàng tức giận, tàn nhẫn với ta cũng chỉ vì nàng ấy
Trái tim ta lạnh lẽo trở nên khô kiệt tất cả chỉ vì chàng, nỗi đau và tổn thương này không gì có thể bù đắp lại được
Chàng quỳ trước mặt ta cũng giống như ngày hôm đó ta đã quỳ trước mặt chàng van xin chàng, nói với chàng rằng ta không hại nàng ta, ánh mắt lạnh lẽo đầy oán hận của ta cũng giống như cách chàng nhìn ta khi đó
Hoàn toàn không chút dung tha, nhân lượng
Mọi thứ tình cảm của chàng ta đều không muốn nhận lấy nữa, tất cả đều do chàng gây ra chén nước chàng đã thẳng tay hất đổ thì sao có thể trở lại như lúc ban đầu được, không bao giờ trở lại được
Mạc Tử Ngôn ngồi lên lưng ngựa rời khỏi Hắc Thần Thành gương mặt hắn không chút cảm xúc, ánh mắt đóng băng lại nhìn hắn lúc này rất đáng sợ, kinh hãi ánh mắt đỏ ngầu một màu hắn lạnh lùng ra lệnh cho Âu Dương Thần
""Rút quân về Nguyên Quốc""
Ánh mắt Âu Dương Thần có chút lay động nhưng vẻ mặt hắn không mấy ngạc nhiên hắn biết bệ hạ đến đây không phải để người gây chiến với Bắc Thần Quốc chỉ có một hi vọng duy nhất là mong được gặp lại Nhược Hy nương nương nay người đã gặp lại nương nương vậy nên nhất định người sẽ giữ lời hứa của mình mà quay về Nguyên Quốc
Âu Dương Thần nhìn sang Diệp Tử, nàng ta có chút gì đó rất khác vẻ mặt tuyệt diễm bất giác lạnh như băng hắn liền nói
""Diệp Tử, mau quay về Nguyên Quốc""
Diệp Tử nắm chặt dây cương ngựa, nàng cắn chặt môi khóe mắt đỏ lừ chậm rãi nói
""Ngươi và bệ hạ quay về Nguyên Quốc trước, ta xong việc ở đây sẽ quay về Nguyên Quốc ngay""
""Ngươi định làm gì"" Hắn ngạc nhiên hỏi nữ nhân này rất khi thấy nàng ta như vậy nhưng một khi đã quyết định làm chuyện gì thì sẽ không dễ dàng bị khuất phục
Thật ra hắn đã chứng kiến từ đầu tới cuối việc Diệp Tử nổi giận mang đầy oán hận tới chỗ Cửu Châu và cung nữ của hoàng hậu ép họ phải khai ra toàn bộ mọi việc nữ nhân này chỉ cần người khác nhìn vào đều thấy nàng ta yếu đuối, muốn bảo vệ nàng ta nhưng lại không ngờ rằng bên trong nữ nhân ấy chứa một nội lực phi phàm chấn động thiên địa, khí chất bao quanh nàng ta vô cùng mạnh mẽ quả nhiên là một nữ nhân có thể nói rằng trăm năm khó gặp được một người giống vậy
Hắn tự hỏi có phải gặp được nàng ở kiếp này chính là thiên duyên trời định hay không?
""Không phải việc của ngươi, Âu Dương Thần quay về đi""
Mạc Tử Ngôn đã rời đi, Diệp Tử lập tức phi ngựa vào trong thành mặc cho có chuyện gì đang diễn ra phía sau nàng đều không quan tâm, nàng phải cho nương nương biết một chuyện quan trọng
Nương nương, người không thể rời bỏ bệ hạ như vậy
Mọi thứ oán hận của người đều không giống như những gì người nghĩ mọi chuyện có ra sao thần tin rằng nương nương vẫn còn yêu bệ hạ và bệ hạ cũng chưa từng rời bỏ người như người đã nghĩ
Diệp Tử đảo mắt nhìn một lượt xung quanh trong cung đều không thấy bóng dáng của Nhược Hy đột nhiên từ xa bóng dáng nàng đang bước vào một căn phòng lớn, Diệp Tử nhảy xuống lưng ngựa chạy vào bên trong trước khi cánh cửa đóng lại
""Nương nương, Nhược Hy nương nương"" Diệp Tử vội vàng chạy vào trong lớn giọng gọi Nhược Hy
Nhược Hy bất chợt quay đầu lại, ánh mắt nàng nhìn Diệp Tử đầy vẻ ngạc nhiên "" Diệp Tử""
Đôi mắt Nhược Hy đã ướt đẫm nước mắt, sắc mặt chẳng tốt hơn là bao Diệp Tử chạy tới chỗ Nhược Hy, nàng dừng lại ngước lên nhìn Nhược Hy
""Nương nương, xin người đừng hiểu nhầm bệ hạ tất cả mọi chuyện đều không phải giống như nương nương nghĩ""
Nhược Hy quay mặt đi, nàng thở dài một tiếng chậm rãi nói "" Diệp Tử ta không hiểu ngươi đang nói gì cả""
""Vừa nãy khi bệ hạ rời khỏi Hắc Thần Thành sắc mặt người không tốt, bộ dạng tiều tụy đến đáng sợ bệ hạ đã ra lệnh cho binh lính của Nguyên Quốc lập tức rút khỏi Bắc Thần Quốc thần không hiểu chuyện gì đã diễn ra giữa bệ hạ và nương nương nhưng thần không thể quay về Nguyên Quốc cũng chỉ vì thần muốn nương nương biết chuyện này"" Diệp Tử quỳ xuống cung kính nói
""Diệp Tử"" Nhược Hy quát lớn, nàng lúc này đang rất tức giận mọi chuyện về hắn nàng đều không muốn nghe nàng chỉ sợ nếu như nàng nghe xong sẽ không thể cầm lòng mà rơi lệ
""Mọi chuyện về Tử Ngôn ta đều không muốn nghe dù chỉ một chút giữa ta và bệ hạ đã kết thúc nếu ngươi đến đây là vì muốn bao biện cho bệ hạ thì ngươi nên quay về Nguyên Quốc đi""
""Nương nương thần biết người đang rất tức giận nhưng người phải nghe bệ hạ ngày hôm đó thật sự không đổ oan cho nương nương người đã ra lệnh cho binh lính nhốt người ở tại Ngự Linh Cung để tìm ra sự thật""
""Tìm ra sự thật sao? Thật nực cười hắn đến tin ta còn không nổi sao có thể tìm ra sự thật chứng minh sự trong sạch cho ta, ngươi không thấy sao Diệp Tử hắn ngày hôm đó đã đối xử tàn nhẫn hắn tức giận với ta hắn bị mọi thứ diễn ra trước mắt che mờ đi sự thật hắn không hề tin tưởng ta dù chỉ một chút""
""Lúc đó bệ hạ đã tức giận với người chỉ vì người nghĩ Thiên Nhi hoàng hậu đang mang long thai sau cú ngã đó thái y đã nói nương nương đã xảy thai trong lúc đó bệ hạ chỉ vì tiểu thái tử mới trở nên như vậy thật ra hoàng hậu nương nương không hề mang thai thưa nương nương""
Nhược Hy cười lạnh, vẻ mặt nàng không chút thay đổi
""Ngay từ đầu ta đã biết nàng ta không hề mang thai tất cả chỉ là bịa đặt cú ngã đó không hề mạnh không thể khiến nàng ta xảy thai được nhưng vậy thì đã sao điều đó chẳng thể nói lên được điều gì trong mắt Tử Ngôn nàng ta luôn thuần khiết trong sạch cũng là người mà Tử Ngôn yêu nhất thì sao có thể làm hại tới nàng ta""
""Nương nương ngay khi biết được sự thật bệ hạ đã đưa Thiên Nhi hoàng hậu tới đông cung thái tử nơi ngày trước bệ hạ và hoàng hậu đã từng gặp gỡ bệ hạ đã đập vỡ hai miếng ngọc bội quan trọng nhất với người và cả hoàng hậu Thiên Nhi""
""Ta không hiểu ý của ngươi"" Nhược Hy nhíu mày, hai tay bám chặt lấy y phục
""Miếng ngọc bội đó ngày trước bệ hạ đã trao cho hoàng hậu Thiên Nhi làm bảo vật ước định bệ hạ rất trân trọng nó cũng như là trân trọng hoàng hậu người luôn mang miếng ngọc bội đó bên người và hơn hết miếng ngọc bội đó rất quan trọng với bệ hạ vậy mà người đã đập vỡ nó trước mặt hoàng hậu trước nơi bệ hạ đã từng nói sẽ mãi mãi ở cạnh hoàng hậu, người có biết vì sao bệ hạ lại làm điều đó chứ""
Nhược Hy bị lời nói của Diệp Tử làm cho sững người, nàng cắn chặt môi khẽ lắc đầu, miếng ngọc bội mà Diệp Tử nói đến có phải là miếng ngọc bội trong y phục của hắn không? Ngày trước ở cạnh hắn, nàng luôn luôn nhìn thấy nó bất kể là khi nào cũng đều thấy hắn mang theo bên mình. Nhưng lại không hề biết bảo vật đó với hắn quan trọng tới vậy
""Bệ hạ ngày hôm đó đã kết thúc mối lương duyên giữa người và Thiên Nhi hoàng hậu thần đã chứng kiến mọi việc bệ hạ đập vỡ miếng ngọc bội đó còn nói với nương nương rằng người không thể ở cạnh nương nương được nữa, ngọc bội đã vỡ, trâm ngọc người trả lại nương nương lời hứa, mối lương duyên thề định đã chấm dứt kể từ ngày hôm đó""
""Nương nương bệ hạ làm vậy đều là vì nương nương chứ không ai khác""
Bệ hạ phá tan lời hứa đó tất đều là vì nương nương
Ngọc bội ước định quan trọng với bệ hạ người cũng xuống tay tàn nhẫn
Và quan trọng hơn hết chiếc ghế chủ nhân hậu cung cũng tước đi khỏi Thiên Nhi hoàng hậu
""Người đã rất tức giận, người đã từng hứa sẽ ở cạnh chăm sóc cho hoàng hậu Thiên Nhi một kiếp nhưng đến ngày hôm nay người không thể làm được nữa, nương nương phải bội niềm tin của bệ hạ, vu oan cho người để người rời khỏi cung trong sự bất mãn, sỉ nhục hơn""
""Nương nương việc mà khắp thiên hạ chưa từng tin nó sẽ có ngày xảy ra thì ngày hôm đó đã vì nương nương mà xảy ra đó là việc bệ hạ đã buông bỏ nữ nhân mà bệ hạ yêu nhất thế gian trước kia, Thiên Nhi hoàng hậu đã từng là cả sinh mạng của bệ hạ, là nữ nhân quan trọng hơn cả ngôi vị uy quyền ủa bệ hạ. Nương nương bệ hạ thực lòng rất yêu người ngay trong đêm bệ hạ đã cùng binh lính tới Bắc Thần Quốc chỉ vì nghe tin người đang ở trong tay Từ Hiên bệ hạ chuẩn bị sắc phong thành thiên hậu, thân thể suy kiệt bệ hạ đã rất mệt mỏi theo dự đoán của người nhất định sẽ tới vào lúc sáng và người đã gặp nương nương""
Nhược Hy ngã khuỵu xuống nền đất nước mắt vô thức chảy ta, nàng đưa tay ôm mặt gào lên không ngừng
Nàng không hiểu, nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra
Nàng không tin cả đời cũng không tin hắn dám làm việc đó ngay cả trong giấc mộng cũng chưa từng dám nghĩ tới
Hắn vì nàng mà làm những chuyện đó sao, tại sao lúc đó hắn không nói cho nàng biết tại sao hắn không nói rằng hắn đã vì nàng mà làm mọi việc như vậy
Hắn thực sự yêu nàng đến vậy, hắn đã vì nàng mà làm nhiều thứ đến vậy, còn nàng thì lại buộc tội cho hắn... Đúng rồi khi đó nàng không để hắn nói ra, từng chữ nàng nói ra với hắn là oán hận xen lẫn oán hận hoàn toàn không có cảm xúc nào khác cả
""Bệ hạ tới không phải vì để giao tranh với Bắc Thần Quốc tất cả chỉ là cái cớ để bệ hạ có thể gặp được nương nương""
""Nương nương thần xin người, người không thể làm vậy với bệ hạ được nếu không vì bệ hạ yêu nương nương không bận tâm đến người thì lúc này hoàng hậu Thiên Nhi đã trở lại vị trí ban đầu của nương nương rồi""
"" Bản tấu chương đã bị một tay bệ hạ phá nát, ngôi vị hoàng hậu cũng chẳng còn là của nương nương nữa""
Ta không thể hiểu nổi cảm xúc của chính ta bây giờ, tại sao lúc này ta lại ân hận đến vậy những lời nói ra với chàng đều là những lời cay độc, đau đớn
Ta nói ta không cần chàng cũng không cần thứ tình yêu đó của chàng chỉ vì lúc đó bản thân ngu ngốc nghĩ rằng trong lòng chàng vẫn còn có Thiên Nhi
Chàng nói chàng mong ta hạnh phúc còn chàng đang phải trải qua những gì ta lại không hề biết, ta lại còn hận chàng còn oán hận chàng
""Diệp Tử, ngươi lui đi bây giờ ta muốn được bình tâm lại ta không muốn nghe bất cứ chuyện gì nữa""
Diệp Tử im lặng một lúc sau đó liền đứng dậy cung kính hành lễ rồi quay người rời đi
Diệp Tử biết Từ Hiên đang ở đằng sau cánh cửa đó, hắn cũng đã nghe hết mọi chuyện khi nãy nàng bước ra ngoài nhẹ nhàng đi lướt qua Từ Hiên, lãnh đạm nói
""Bệ hạ, người nghe thấy rồi chứ rằng Tử Ngôn bệ hạ yêu người đó đến mức nào, tiểu nữ nghĩ đã tới lúc người nên để những gì vốn không thuộc về người trở về nơi ban đầu có như vậy thì người đó mới có thể hạnh phúc được, chẳng phải bệ hạ luôn muốn người đó được hạnh phúc hay sao""