Editor: HakuYen
Beta: Tân Sinh
Trải qua mấy ngày quan sát, An Nhàn phát hiện Bạch Hầu Chử ngoài phát triển trí lực, mà ngay cả trí nhớ và năng lực học tập cũng vượt bậc hơn người, hơn nữa tính cách trầm ổn, giỏi ẩn nhẫn, hoàn toàn không giống với những đứa bé cùng tuổi. Bởi vì nguyên nhân như thế, nên An Nhàn mới quyết định trước tiên đưa cậu bé về nhà, để cho cậu tự lựa chọn thời điểm và cách thức giải thích cho lão tiên sinh biết về tình huống của chính mình.
Việc cô phải làm bây giờ, là kiên nhẫn chờ đợi, chờ lão tiên sinh tiếp nhận con người mới của cháu trai.
Mặc kệ Bạch Hầu Chử có nguyện ý hay không, cuối cùng cậu vẫn bị ông nội đến đón trở về. Trước khi rời đi còn không quên mang theo bồn hoa bảo bối, đồng thời sử dụng ánh mắt nói với An Nhàn, một tháng sau cậu nhất định sẽ trở lại!
Căn nhà nhỏ khôi phục sự yên lặng dĩ vãng, sự tình của Bạch Hầu Chử làm An Nhàn nghĩ tới bọn nhỏ trong cô nhi viện, khoảng thời gian trước nghiên cứu thuốc trị liệu, rốt cuộc cũng có một ít đột phá.
Trong năm mươi đứa bé mắc bệnh tật, có một cô bé tên là "Mặc Lan", da toàn thân nổi đốm màu xanh, đây không phải là bệnh nan y, mà là bẩm sinh, chỉ có thể khống chế chứ không thể chữa trị tận gốc. Khi phát bệnh, làn da cả người sẽ xuất hiện lốm đốm màu xanh đen, ngứa ngáy khó chịu, thập phần khó coi, phải dùng thuốc đặc trị, mới có thể tạm thời biến mất. Chứng bệnh này mỗi tháng phát tác một lần, chi phí bỏ ra để mua thuốc điều trị lên đến ba vạn tệ, nếu uống thuốc liên tục nửa năm, những đốm màu xanh sẽ trở thành vết sẹo ăn sâu vào da không thể loại bỏ được.
Tuy rằng có mạnh thường quân trợ cấp, nhưng bệnh tình của Mặc Lan như vậy, khó tránh khỏi trở thành gánh nặng chi phí cho cô nhi viện.
An Nhàn đã làm không ít thí nghiệm, nhưng vẫn không thể nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc thanh trừ được loại đốm xanh trên da này, mà vẫn đảm bảo an toàn. Bởi vì chúng là một loại vi khuẩn mang đặc tính cộng sinh, cùng vật chủ kết hợp chặt chẽ, tựa như là hô hấp. Nếu trực tiếp loại bỏ nó, rất có thể sẽ tổn hại nghiêm trọng đến sức khỏe.
Vì thế An Nhàn tìm lối tắt, quyết định áp dụng biện pháp lấy độc trị độc, lấy vật khắc vật. Tiêm vào cơ thể Mặc Lan loại thuốc tạo ra ký sinh trùng, bình thường sẽ không gây hại gì, nhưng chỉ cần đốm xanh trên da bắt đầu sinh trưởng, nó sẽ có phản ứng, nhanh chóng cắn nuốt hết bọn vi khuẩn này, không cho chúng khuếch tán ra ngoài, đến khi nó lại lần nữa yên lặng.
Bởi vì đảm bảo an toàn tuyệt đối, An Nhàn không thể lập tức triển khai trị liệu với Mặc Lan, mà trước tiên đem ký sinh trùng đi cho chuyên gia tiến hành kiểm tra đo lường, bọn họ có được kỹ thuật sao chép vật thể tiên tiến toàn diện, như vậy hiệu quả của thuốc trị liệu được điều chế ra sẽ càng thêm chuẩn xác. Hơn nữa một khi thông qua kiểm tra đo lường, loại thuốc này sẽ được tiến hành xếp hạng cấp bậc chất lượng và chứng nhận độc quyền.
Đang lúc An Nhàn bận rộn nghiên cứu, thì Bạch Hầu Chử bị ông nội chuyển từ Thương Minh thị tới Thương Viêm thị, bởi vì mẹ của Bạch Hầu Chử và Bạch Hầu Cảnh đang trong giai đoạn kiện tụng ly hôn, thật sự không rảnh để quan tâm đến cậu bé, vì thế tạm thời đem Bạch Hầu Chử giao cho ông nội toàn quyền chăm sóc.
Bạch Hầu Cảnh không để ý việc ly hôn, nhưng anh ta muốn giành quyền nuôi dưỡng Bạch Hầu Chử, bởi vì trong di chúc của lão tiên sinh, phần lớn gia sản đều để lại cho Bạch Hầu Chử. Nếu có thể trở thành người giám hộ của cậu bé, liền tương đương với việc đạt được quyền sử dụng phần di sản này. Đối với Bạch Hầu Chử, anh ta cho rằng chỉ cần cho cậu ăn cơm no là đã tốt rồi. Bạch Hầu Cảnh tỏ vẻ vô cùng khinh thường việc vợ và cha anh ta quyết định cho Bạch Hầu Chử đi học. Để một tên ngốc đến trường, ngoài việc làm Bạch Hầu gia ở bên ngoài mất mặt ra, thì được cái gì, chỉ tổ lãng phí thời gian.
Trước kia Bạch Hầu Chử không hiểu, hiện giờ vừa nhìn lại hiểu ngay, trong lòng có chút khó chịu, nhưng phần lớn là lạnh nhạt. Trên đời này, ngoại trừ ông nội và mẹ, à.. còn có An Nhàn, những người khác đều không đáng để cậu lãng phí tính cảm.
Bạch Hầu Chử không có lập tức nói cho ông nội biết việc cậu hiện tại đã có biến hóa, vẫn giữ bộ dáng sinh hoạt như lúc trước.
Cậu đã hứa hẹn với An Nhàn, trong vòng một tháng sẽ hoàn thành chương trình học sơ trung. Trước kia tuy rằng ngu dại mông muội, nhưng chỉ cần đồ vật hay sự việc đã từng gặp qua, nghe qua, cậu đều có thể một lần là nhớ kĩ. Bây giờ lại tăng thêm phần lý giải, thông hiểu đạo lý.
Sách giáo khoa tiểu học cơ hồ chỉ cần quét mắt liếc qua một cái là có thể hiểu được tất cả. Kiến thức sơ trung tương đối chuyên nghiệp một chút, nhưng bất quá cũng chỉ dùng nhiều nhất là ba đến năm phút để ghi nhận.
Bạch Hầu Chử theo học ở khu trường học đặc thù, chuyên dành cho trẻ em thiểu năng trí tuệ. Nơi này tuy không có giáo viên được đào tạo kiến thức chuyên nghiệp, nhưng chỗ tốt là không phải chịu đựng ánh mắt khác thường của những đứa trẻ khác, dù sao mọi người đều là thiểu năng trí tuệ, chẳng lẽ còn có thể so sánh ai ngu xuẩn hơn ai sao.
Bạch Hầu Chử được xếp vào dạng thiểu năng ở mức trung bình, mỗi ngày đều già vờ ngốc ngốc nghếch nghếch, làm thiên tài diễn xuất, diễn vai pháo hôi, đã có thể đặt tới cảnh giới ảnh đế.
ngày sau, Bạch Hầu Chử đã hoàn thành mục tiêu của chính mình, mà việc kiện tụng của cha mẹ cậu cũng đi đến hồi kết thúc. Không ngoài dự đoán, nhờ sự giúp sức của Bạch Hầu lão tiên sinh, mẹ của Bạch Hầu Chử đã giành được thắng lợi cuối cùng.
Bạch Hầu Cảnh đi vào trang viên của lão tiên sinh, tức giận nói: "Cha, người thật là lão hồ đồ, tình nguyện tiện nghi cho người ngoài, cũng không muốn tin tưởng con trai của mình."
"Tin tưởng cậu?" Bạch Hầu lão tiên sinh cười lạnh, "Đôi mắt ta còn chưa có mờ, ai thật sự đối tốt với Tiểu Chử, ta đều rõ ràng."
"Đối với Tiểu Chử tốt thì có ích lợi gì?" Bạch Hầu Cảnh chỉ tay vào mẹ của Bạch Hầu Chử đang ngồi an tĩnh bên cạnh cậu, "Bộ dáng ngu xuẩn này của nó, về sau làm sao có thể thừa kế gia nghiệp? Còn không phải cho người phụ nữ này trắng trợn chiếm được chỗ tốt sao?"
Lão tiên sinh thở dài một hơi, không thể không thừa nhận chính mình dạy con thực thất bại. Thân là danh gia vọng tộc, đứa con này của ông chẳng những tư chất bình thường, nhân phẩm thấp kém, mà lòng tham còn không đáy, thật sự làm người ta thất vọng tột đỉnh.
"Tôi mặc kệ, tôi sẽ tiếp tục chống án, nhất định phải giành được quyền giám hộ con trai." Bạch Hầu Cảnh tiếp tục nói, "Dù sao tôi cũng còn trẻ, có rất nhiều thời gian, chỉ sợ người làm cha như ông, sớm muộn gì cũng.."
"Câm mồm!" mẹ của Bạch Hầu Chử nổi giận quát, "Anh là đang nói tiếng người sao?"
Lão tiên sinh bi thương cùng giận dữ đan xen nhìn Bạch Hầu Cảnh, che ngực lại, nghẹn một hơi không phun ra được. Quản gia vội vàng tiến lên, giúp ông thuận khí.
"Hừ, cha à, ông đừng tưởng giấu được tôi, vì cứu đại ca của nha đầu thúi kia, ông ngay cả mạng đều không cần. Vậy mà đối với con ruột của mình, ông lại có thể vô tình đến thế. Nếu không xử lý việc này công bằng, vậy đừng trách ta.. Ai da!"
Bạch Hầu Cảnh đột nhiên hô đau một tiếng, che lại cái trái vừa mới bị chén trà đập vào, quay đầu căm tức nhìn Bạch Hầu Chử: "Tiểu tử thúi, mày làm gì vậy hả!"
Trong phòng, tất cả mọi người đều kinh ngạc hướng Bạch Hầu Chử nhìn lại, thấy cậu bé ngồi ngay ngắn trên ghế, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, hoàn toàn không còn bộ dáng ngu dại.
"Nếu ông không phải cha của tôi." Ngữ khí của cậu lạnh băng, "Thứ vừa rồi tôi ném liền không phải chén trà, mà là dao nhỏ."
Bạch Hầu Cảnh sửng sốt, có chút hoài nghi lỗ tai chính mình, có phải hay không nghe lầm cái gì.
"Cha." Bạch Hầu Chử lại nói tiếp, "Đây là lần đầu tiên tôi gọi ông, và cũng sẽ là lần cuối cùng."
Bạch Hầu Cảnh hai mắt trợn lên, như là nhìn thấy sự tình không thể tưởng tượng.
Bạch Hầu Chử không để ý đến sự khiếp sợ của anh ta, từng câu từng chữ nói rõ ràng: "Ông không cần lãng phí thời gian chống án, căn cứ vào quy định quyền lợi giám hộ, con trẻ từ sáu tuổi trở lên, đã có quyền lựa chọn đi theo mẹ hoặc cha. Thẩm phán sẽ suy xét điều kiện kinh tế, dựa trên cơ sở hoàn cảnh sinh hoạt, nhưng vẫn tuyệt đối tôn trọng sự lựa chọn của người con. Hiện giờ, tòa án đã đem quyền nuôi dưỡng giao cho mẹ tôi, chỉ cần tôi không đồng ý, ông vĩnh viễn cũng đừng mong có khả năng giành lại được quyền giám hộ tôi."
Bạch Hầu Cảnh há hốc mồm, không thể tin được cậu bé mồm miệng lanh lợi trước mắt này, chính là đứa con trai thiểu năng trí tuệ trước kia của anh ta.
Bạch Hầu lão tiên sinh và mẹ của Bạch Hầu Chử vừa mừng lại vừa sợ, cả hai đều ngừng thở không dám phát ra tiếng, sợ rằng một màn trước mắt này chỉ là giấc mộng.
"Ông đi đi, về sau đừng đến quấy rầy ông nội nữa, nếu không tôi liền không khách khí. Kể từ nay, chuyện của ông nội, ông không cần phải bận tâm, tôi sẽ thay thế ông, hiếu thuận với người, phụng dưỡng người thật tốt." Bạch Hầu Chử đứng lên, đi đến bên người lão tiên sinh, cầm lấy tay ông, nghiêm túc nói: "Ông nội, thực xin lỗi." Vì cha cậu vô tình, đồng thời cũng vì chính cậu đã làm liên lụy ông.
Lão tiên sinh hai mắt nóng lên, gắt gao nắm lấy tay cậu, trong lúc nhất thời kích động đến không biết nên nói cái gì mới tốt.
Ông nội, thực xin lỗi. Năm chữ vô cùng đơn giản, thế nhưng lại làm ông có một loại xúc động muốn rơi lệ.
Tiếp theo, Bạch Hầu Chử lại nhìn về phía mẹ của mình: "Mẹ, cảm ơn người."
Cảm ơn người cho tới nay đều chưa từng có ý nghĩ vứt bỏ con, luôn cho con điều kiện sinh hoạt tốt nhất cùng với tình yêu thuần túy nhất.
Mẹ của Bạch Hầu Chử che miệng lại, nước mắt tràn mi.
Trong tất cả mọi người, chỉ có Bạch Hầu Cảnh sắc mặt xanh mét, chỉ vào Bạch Hầu Chử: "Mày, mày như thế nào sẽ.."
Bạch Hầu Chử xoay người hướng về phía anh ta, lưng thẳng tấp, nghiêm mặt nói: "Chính thức giới thiệu một chút, tôi tên Bạch Hầu Chử, năm nay bảy tuổi, tinh thần lực cấp bậc A, chỉ số thông minh , trước mắt đang đi học tại trường phúc lợi dành cho trẻ em bị thiểu năng trí tuệ ở Thương Viêm thị."
Tinh thần lực cùng trí lực là An Nhàn giúp cậu kiểm nghiệm, nghe nói còn có tiềm lực tấn chức.
Chỉ số thông minh , đi học ở trường phúc lợi dành cho trẻ em "Thiểu năng trí tuệ".. Những lời này nói ra tổng thể cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Biểu tình của mọi người đều quỷ dị, một bộ muốn cười lại không dám cười.
Bạch Hầu Chử tất nhiên không phải người thích khoe khoan, sở dĩ nói như vậy, một là vì muốn làm cho ông nội và mẹ tự hào, mặt khác lại vì muốn xem biểu tình khó coi của Bạch Hầu Cảnh.
Anh ta chẳng phải vẫn luôn xấu hổ việc con trai của mình là một đứa ngốc hay sao? Vì vậy cậu muốn nói cho anh ta biết, Bạch Hầu Chử không ngốc, cậu là một thiên tài, tương lai còn trở thành đại nhân vật khiến mọi người kính ngưỡng. Hôm nay cậu muốn cho người đàn ông này biết anh ta vừa đánh mất cái gì, hơn nữa vĩnh viễn cũng đừng mong lấy lại được.
Bạch Hầu Cảnh giống như gà trống bại trận, thất hồn lạc phách, bị lão tiên sinh không chút lưu tình đuổi ra khỏi trang viên.
Sau đó, ông mang Bạch Hầu Chử tới thư phòng, hai ông cháu đơn độc hàn huyên đến tận mấy tiếng đồng hồ.
Sáng sớm ngày hôm sau, lão tiên sinh dẫn Bạch Hầu Chử đến trước cổng nhà An Nhàn, kết quả lại đúng lúc chủ nhân đi vắng.
Lão tiên sinh cũng không nóng vội, cứ như vậy đứng ở sân trước chờ, Bạch Hầu Chử khuyên can thế nào cũng đều không nghe nên đành phải ở bên ông cùng nhau chờ.
Đến tận năm tiếng sau, khi mặt trời đã đứng bóng, An Nhàn rốt cuộc cũng khoan thai trở về.
Còn chưa đến gần, liền thấy lão tiên sinh nhìn cô thật sâu rồi cúi đầu chào.
An Nhàn vội vàng đi nhanh vài bước, đem ông nâng dậy.
"Từ hôm nay trở đi, cậu chính là đại ân nhân của Bạch Hầu gia, về sau cho dù có bất cứ yêu cầu gì, chỉ cần Bạch Hầu Đoan ta làm được, nhất định sẽ dốc hết sức lực."
Nói trắng ra việc cô tái sinh cho Bạch Hầu Chử, chẳng những cứu vớt sinh mệnh của lão tiên sinh, giúp ông có được động lực sống sót, mà cô còn cứu cả tương lai của Bạch Hầu gia.
An Nhàn thần sắc đạm nhiên, khóe miệng lộ ra ý cười nhạt. Cô không cần nhân tình của Bạch Hầu gia, chỉ cần mua mấy miếng đất của ông mà thôi.
Không lâu sau, khi Bạch Hầu Chử biết ra chân tướng, cả người đều không tốt: Chỉ số thông minh của ta cũng chỉ có giá trị bằng mấy miếng đất thôi sao? Có thể thêm vài điểm thành ý, bớt hư cấu đi được không vậy? Sao cô không nghĩ đến việc trước cứ lưu lại phần nhân tình này, về sau chờ ta lớn lên, ta còn có thể đưa cho cô vài tòa núi vàng núi bạc nữa cơ mà!