Chương
“Tới sơn trang Ba Thục trước!”
Bản thân Diệp Vĩnh Khang cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Cả suy luận của anh lẫn định vị của Lý Thanh Từ đều không thể là vấn đề.
Lời giải thích duy nhất là đêm qua kẻ sát nhân đã trốn trong sơn trang Ba Thục!
Để không đánh rắn động cỏ, đám người Đỗ Duy Minh, Diệp Vĩnh Khang đã không thông báo cho Hạ Huyền Trúc về vụ việc, thay vào đó, họ trực tiếp gọi cho bên nội bộ của sơn trang đển trích xuất camera, còn tiến hành điều tra mọi nhân viên có mặt ở nhà hàng tối qua.
Nhưng sau khi thẩm vấn tất cả, họ nhận thấy rằng không có ai giống với đặc điểm của một kẻ sát nhân.
Tình hình lại vào bế tắc.
“Chẳng nhẽ hung thủ không hề ẩn thân trong sơn trang Ba Thục sao?”
Tiêu Chấn cau mày nói: “Đội trưởng Lý, định vị của cô có chính xác không? Ngoài sơn trang Ba Thục ra còn chỗ nào nữa không?”
Lý Thanh Từ khẽ cau mày lắc đầu: “Không thể, định vị không sai, ngoại trừ sơn trang Ba Thục thì không có nơi nào khác để trốn”.
“Thật là kỳ quái, lẽ nào kẻ sát nhân này thực sự vô hình?”
Tiêu Chấn gãi đầu bối rối.
“Anh Diệp, anh nghĩ lại đi, có chắc tối hôm qua anh không gặp người nào khả nghi nào không?”
Đỗ Duy Minh vẫn chưa từ bỏ, hỏi.
Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, lấy ra một điếu thuốc hút vài hơi.
Chuyện này rất kỳ lạ, dù có suy luận theo hướng nào đi chăng nữa thì kẻ sát nhân sau khi gây án nhất định sẽ rút về sơn trang Ba Thục.
Nhưng không ai trong số những người đến sơn trang Ba Thục đêm qua đủ điều kiện.
Bậc thầy bắn tỉa, huấn luyện đặc biệt, ai sẽ đáp ứng đủ yêu cầu này đây?
Ngoài các nhân viên của công ty xây dựng Huyền Trúc và một số đối tác đêm qua ……..
Đệch!
Đột nhiên, sắc mặtDiệp Vĩnh Khang sa sầm lại!
Một hình bóng hiện ra trong tâm trí anh!
“Tránh sang một bên!”
Diệp Vĩnh Khang đẩy Tiêu Chấn ra, ba chân bốn cẳng vội vàng chạy lên lầu.
Mở cửa một phòng riêng sang trọng nhất sang ra, bởi vì chi phí ở đây rất cao, cho nên hôm nay phòng riêng này vẫn bị bỏ trống.
“Xin lỗi anh, anh có đặt chỗ trước không?”
Một người phục vụ vội vàng bước tới và lễ phép nói.
Diệp Vĩnh Khang chỉ vào cửa phòng riêng hỏi: “Gọi ngay bảo vệ hôm qua túc trực ở đây đến!”
Người phục vụ bị sốc và mỉm cười lịch sự: “Xin lỗi, thưa anh, nếu anh muốn dùng bữa…”
“Đệch, bảo cậu đi thì cậu cứ đi đi!”
Tiêu Chấn đột nhiên xông tới, từ trong tay lấy ra một tờ giấy chứng nhận lắc lắc, tức giận nói: “Còn lộn xộn nữa cẩn thận tôi phạt cậu tội cản trở người thi hành công vụ đó!”