Chương
Người phục vụ nhìn vào giấy chứng nhận và vội vàng hét vài câu vào máy bộ đàm.
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên trong bộ vest chỉnh tề bước tới cùng với hai nhân viên bảo vệ.
“Xin chào, xin chào, tôi là quản lý ở đây. Tôi có thể hỏi có chuyện gì không, chúng tôi đây kinh doanh chính quy”.
Người quản lý cười nói.
Diệp Vĩnh Khang nhìn hai nhân viên bảo vệ bên cạnh nói: “Hai người hôm qua canh ở cửa phòng riêng này?”
Sau khi được sự đồng ý của quản lý, hai bảo vệ đáp: “Đúng thế”.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Hai người còn nhớ ngày hôm qua Wilson từ đây đi vào phòng tắm không?”
Một bên bảo vệ gật đầu: “Nhớ, lúc đó tôi đi cùng anh ta”.
Diệp Vĩnh Khang cau mày trầm ngâm một hồi, sau đó bước nhanh đi vào phòng tắm, nhìn chằm chằm vào cửa sổ bên cạnh nhìn một hồi, sau đó hỏi: “Cậu còn nhớ hắn từ lúc vào đến lúc đi ra mất bao lâu không?”
Bảo vệ suy nghĩ một hồi rồi vò đầu bứt tai: “Khá lâu đấy, khoảng chừng mười lăm phút…”
“Đệch, đúng là hắn rồi!”
Bảo vệ chưa kịp nói xong, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên chửi ầm lên, sau đó lấy điện thoại ra nhanh chóng gọi cho Quách Thụy Hoa: “Máy bay của đám Wilson cất cánh chưa!”
Sự việc tiến hành đến bước này, nếu Diệp Vĩnh Khang vẫn không nghĩ ra ai là hung thủ, vậy thì anh đừng có lăn lộn làm gì nữa.
Lúc đầu chỉ với ý nghĩ là muốn giúp Lý Thanh Từ, nhưng không ngờ rằng cuối cùng lại có một bất ngờ ngoài ý muốn, xoay tới xoay lui không ngờ lại ập lên đầu của Wilson.
Anh sớm đã nhìn ra thằng cha Wilson này đang nói dối, những động tác võ thuật trong phim điện ảnh của anh ta, từ rất nhiều chi tiết có thể thấy, rõ ràng là võ công được sử dụng để đánh giết trên chiến trường, làm gì có cái gọi là karate hay taekwondo gì chứ.
Hơn nữa tất cả mọi người trong sơn trang Ba Thục ngày hôm qua, người có thể hoàn thành chuỗi hành động này trong khoảng thời gian ngắn, ngoại trừ bản thân anh thì chỉ còn duy nhất mình Wilson thôi.
“Wilson?”
Đỗ Duy Minh thắc mắc: “Là ngôi sao điện ảnh nước ngoài đó sao? Là người đã tham gia buổi hòa nhạc ở Giang Bắc tối qua à?”
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Chính là thằng cha đó!”
Mọi người nhìn nhau, rõ ràng là không thể chấp nhận kết luận này, một siêu sao nổi tiếng thế giới làm sao có thể là hung thủ giết người được?
“Động cơ là gì?”
Đỗ Duy Minh nói: “Rất xin lỗi anh Diệp, không phải là chúng tôi không tin anh, mà là chúng tôi khi làm việc đều cần có chứng cứ, xin anh hiểu cho”.
Động cơ gây án?
Bốn từ này đã làm khó Diệp Vĩnh Khang rồi.
Mặc dù bây giờ tất cả mọi phán đoán đều đang chỉ vào Wilson, nhưng nói đến động cơ gây án, Diệp Vĩnh Khang không thể nào nghĩ ra được.
“Ông Quách, ông nghe rõ đây cho tôi, tôi không cần biết ông dùng cách gì, cố gắng giữ nhóm người Wilson lại cho tôi, không được phép để máy bay của họ cất cánh trước khi tôi báo tin cho ông… Thôi bỏ đi, ông không có năng lực ấy, trông chừng bọn họ cho kỹ là được rồi!”
Trước khi tìm ra sự thật, Diệp Vĩnh Khang không thể hành động hấp tấp, nhưng anh tuyệt đối không thể để máy bay của Wilson cất cánh được.