Trở Về Một Ngày Trước Khi Bị Cô Lập

chương 36: kế hoạch

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Phương

Sau khi hoàn thành nghi thức cắt băng khánh thành, Vân Lục trở về văn phòng, cả công ty có tầng bao gồm cả căn hộ lớn bên cạnh, phía trước dùng để làm văn phòng, phía sau là khu sinh hoạt cùng khu huấn luyện.

Mẹ của Lý Viên hiện tại là giám đốc điều hành của công ty,Lý Viên tạm thời vẫn chưa có chức vị.

Nhưng cô ấy đang quản lý nhóm nhạc vì người này sắp xuất đạo.

Người mười sáu tuổi tên là Ngọc Tuyền.

Hai người mười tám tuổi gọi là Trình Cùng và Nông Nghiêm.

Người mười chín tuổi tên Canh Khởi.

Người lớn nhất gọi là Thành Ly.

Văn phòng của Vân Lục ngoại trừ đồ đạc thì cái gì cũng không có, cô đi giày cao gót cao quá nên chân hơi đau, vừa vào cửa liền chạy nhanh ngồi xuống.

Vừa rồi nhìn như hoàn hảo không có khuyết điểm nhưng thật ra cô vô cùng khẩn trương,đặc biệt là có đèn flash với fans vây quanh, cho nên cô vẫn còn chưa nhìn rõ người kia.

Kéo dài tới phút cuối cùng mới đi xuống cắt băng, chỉ là bởi vì rất hồi hộp.

Sống hai đời, việc đời vẫn còn chưa gặp qua nhiều, chỉ có thể ở đời này rèn luyện.

Điện thoại cô đặt trên bàn đang đổ chuông.

Là Vân Xương Lễ gọi, Vân Lục nghiêng đầu nhìn lướt qua.

Không nghe.

Vân Xương Lễ ngay sau đó đã nhắn WeChat : “Lục Nhi, con về nước sao? Về nước mà không cùng cha nói một tiếng, hiện tại con đang ở đâu?”

Trình Kiều cũng nhắn WeChat tới: “Vân Lục, mới vừa rồi ở TV nhìn đến một người rất giống con, là con sao? Con về nước sao lại không báo một tiếng nào?, cha con vẫn luôn lo lắng cho con đấy.”

Vân Lục vẫn chưa xem tin nhắn của ai. Bên kia, Lý Viên gọi điện thoại đến, nói đã đến giờ họp.

Xem ra dưới lầu đã phỏng vấn xong, Vân Lục nhắn lại: “Được.”

Sau đó, cô bước xuống ghế sopha đi lại giày cao gót vào.

Cô đi ra đến cửa, bên ngoài có không ít nhân viên đã vào làm được một thời gian.

Nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đại cổ đông, sôi nổi cùng Vân Lục chào hỏi, Vân Lục mỉm cười, hỏi : “Phòng họp ở đâu vậy ạ?”

Những nhân viên sững người một lúc, sau đó nở nụ cười.

Bà chủ thật là ngốc, một cô gái uốn tóc xoăn mặc áo lông dê chỉ cánh cửa có chữ phòng họp.

Vân Lục gật gật đầu, nói cảm ơn,bước tới.

Đẩy cửa ra nhìn đến mẹ Lý Viên, mẹ Lý Viên tên là Vương Lan Nghệ, nhìn thấy cô, hơi hơi mỉm cười, “Vân Lục, lại đây ngồi.”

Vân Lục ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống bên cạnh bà,Vương Lan Nghệ mặc đồ tiêu chuẩn, tóc ngắn, nhìn rất chuyên nghiệp.

Vân Lục cúi người, bắt tay với bà " Cảm ơn dì trong khoảng thời gian này đã giúp cháu.”

“Khách sáo cái gì, Lý Viên thích cái ngành này, bác cũng là tới đây để hỗ trợ nó, cháu là đại cổ đông nói ra thì bác phải cảm ơn cháu đã đầu tư cho Lý Viên” Vương Lan Nghệ cùng Vân Lục bắt tay.

Bà thấy Vân Lục tuổi còn trẻ mà đã có những suy nghĩ như vậy, tương lai của cô sẽ vô hạn.

Vậy nên bà đánh giá rất cao.

Xét về gia thế, nhà họ Lý mạnh hơn nhà họ Vân rất nhiều,tuy không thể nói là có thể chen vào vòng của các gia tộc lớn nhưng là có quan hệ so với Vân gia cao hơn rất nhiều.

Lý Viên không lúc nào là không nhắc đến Vân Lục còn có Vân Lục lấy ra một bản kế hoạch hoàn hảo.

Vương Lan Nghệ ít nhiều vẫn có chút do dự, cũng may Vân Lục làm việc thật sự không chê vào đâu được.

Ở trong cái vòng thế gia này, tiểu thư nhà giàu có thể làm nên sự nghiệp thật sự quá ít.

Bản thân Vương Lan Nghệ là một cái người cá biệt,cũng rất hy vọng con gái mình cũng giống bà, chứ không phải một tiểu thư bình thường.

Cho nên, bà càng nhìn Vân Lục càng cảm thấy rất vừa lòng, còn suy nghĩ xem có con trai của nhà nào bằng tuổi có thể giới thiệu cho Vân Lục.

Hai người nói chuyện chỉ có hai câu.

Cửa sau đẩy ra, Lý Viên đưa người kia tiến vào cùng với mấy nhân viên quản lý bọn họ nhìn thấy Vân Lục, sôi nổi nói nhỏ bà chủ cũng quá trẻ đi.

Lý Viên hướng Vân Lục làm mặt quỷ.

Vân Lục hơi hơi mỉm cười, ngồi thẳng thân mình, hội nghị do Vương Lan Nghệ chủ trì, chàng trai thẳng eo chỉ dám vội vàng mà liếc Vân Lục một cái.

Hội nghị lần này không phải để chào đón Vân Lục, mà là vì kế hoạch tương lai của người. Tiếp theo, muốn phát hành album, làm MV...

Ngoài ra,còn muốn tham gia Tinh Chi Tái, tổng cộng đội nam, muốn nổi bật phải show hết tài năng ra.

Các công ty giải trí cả nước vì cuộc thi này đi khắp nơi để tìm các chàng trai nổi bật gia nhập giới giải trí, bối cảnh ra đình như thế nào không cần biết, sinh ra như thế nào cũng không cần hỏi, chỉ có một yêu cầu duy nhất là lớn lên phải đẹp.

Chỉ cần nguyện ý tham gia một show lớn như thế luôn có cơ hội có thể Hot, hiện giờ cavs nghệ sĩ đều có thể tạo ra giá trị không thể đoán trước được.

Kế hoạch này.

Vân Lục lúc trước đã từng tham gia, cho nên rất quen thuộc.

Cuối cùng sau khi Vương Lan Nghệ nói xong, nhìn về phía Vân Lục, cười nói:" Cuối cùng, chủ tịch Vân ý kiến của cô là gì?”

Vân Lục: “.....”

Cô hơi hơi mỉm cười, cầm lấy máy tính bảng nhìn về phía người kia.

người kia nháy mắt liền đứng thẳng lên Vân Lục nhìn bọn họ thêm vài lần cảm thấy bộ dạng họ nhìn lén thật đáng yêu.

Đời trước chỉ được nhìn thấy họ trên TV, lúc ấy bọn họ thật sự quá loá mắt, cũng xa khỏi tầm với, họ giống như là những tay lão làng chứ không phải là những người trẻ tuổi.

Vậy nên, trên con đường của họ liên tiếp xuất hiện các trở ngại, các loại khó khăn cùng với việc bị bôi đen.

Không có cách nào giải quyết được.

Vân Lục nhìn qua máy tính bảng,điểm danh: “Nông Nghiêm, Trình Cùng các khóa học biểu diễn tăng từ tuần lần lên một tuần lần, có kịch bản thì không thể tiếp nhận ngay được, phải lựa chọn kỹ.”

Hai chàng trai sửng sốt, toàn bộ người trong phòng cũng thế.

Vân Lục không nhìn biểu cảm của bọn họ tiếp tục nói: “Ngọc Tuyền học thêm một khóa vũ đạo nữa tăng từ tiết lên tiết một tuần.”

“Thành Ly cũng như vậy, nhưng cậu còn phải sáng tác nhạc, thêm tiết là được rồi.”

“Canh Khởi khóa vũ đạo, học cách cư xử, khóa thanh nhạc đều phải thêm, mỗi khóa tăng tiết. Mỗi tuần phải đọc quyển sách. Sách, tôi sẽ nhờ Lý Viên đưa đến ký túc xá cho cậu, đọc xong phải viết lại cảm nghĩ khi đọc quyển sách đấy.”

Canh khởi không kìm được.

“Cái gì?”

Mà bốn người còn lại, bao gồm cả Thành Ly đều không đổi sắc mặt, tập trung cao độ,bọn họ đối với Vân Lục đều rất là cảm kích, ai biết được khi gặp được lại cho họ một cái uy thế lớn như vậy.

Vân Lục buông máy tính bảng, nhìn về phía bọn họ: “Có ý kiến gì sao?”

Mấy chàng trai đều cậu nhìn tôi,tôi nhìn cậu.

Nhìn Vân Lục cũng ít đi vẻ sùng bái, Cảnh Khởi ấn ấn đầu ngón tay trên bàn, nói: “Tôi có, mỗi khóa học của chúng tôi đã học nhiều lắm rồi, buổi tối luyện vũ đạo đến tận giờ, còn phải đảm bảo quá trình trao đổi chất của cơ thể mà trước giờ đã phải đi ngủ, chị lại đột nhiên thêm nhiều chương trình học như vậy.... Chúng tôi...chết tiệt, chúng tôi làm sao học kịp”

Có lẽ là phát hiện mình nói quá nhiều, cũng không kiềm chế được cảm xúc, mấy câu sau nói rất nhỏ.

Trong người, tính cách của Canh Khởi cùng Giang Úc có chỗ giống nhau, cũng chính vì nguyên nhân như vậy nên Vân Lục mới cho anh ta nhiều khóa học nhất, bởi vì tính tình quá mức kiêu ngạo.

Nên anh ta đắc tội quá nhiều người, sau khi bị phong sát còn bị người ta chém đứt tay.

Vân Lục mỉm cười lắng nghe, cũng không thể hiện ý kiến gì.

Mọi người ở đây cũng cảm thấy Vân Lục rất hà khắc, nhưng cô đã nói ra rồi cũng không có ai dám phản đối.

Vân Lục nhìn về phía Thành Ly.

Thành Ly dừng một chút, đột nhiên nói: “Tôi sẽ giám sát bọn họ.”

Vân Lục mỉm cười: “Cảm ơn.”

Bên tai Thành Ly đỏ lên, không nói chuyện.

Đè tay Canh Khởi lại không cho anh ta cử động, tầm mắt Vân Lục nhìn về phía những người khác, nói: “Có cái gì bất mãn các cậu cứ nói ra, tôi sẽ là chủ cho các cậu.”

Không có ai có ý kiến gì nữa.Vương Lan Nghệ tuyên bố kết thúc hội nghị, Vân Lục cầm máy tính bảng, trở lại trong văn phòng, Lý Viên xông đến chỉ vào cô nói: “Cậu thật ác độc, đối xử với các em trai của chúng ta tàn nhẫn như vậy.”

Vân Lục nhìn cô ấy một cái, dựa vào trên sô pha nói: “Tớ phải về nhà, chân đau quá.”

Lý Viên cúi đầu nhìn thấy, gót chân của Vân Lục có rất nhiều máu, giật mình nói “Tớ đưa cậu về.”

“Không cần đâu, tớ tự đón xe về là được, cậu vẫn còn đang rất bận.” Vân Lục biết Lý Viên muốn dẫn nhóm GY đi chụp ảnh tạp chí,không thời gian đưa cô về.

Cô đứng dậy, cầm lấy túi xách cùng điện thoại, lại lần nữa xỏ giày vào, đi xuống lầu.

Lý Viên cảm thấy rất đau lòng muốn đi theo, nhưng Vân Lục không chịu.

Cô từ cửa sau đi ra ngoài, gọi taxi, quay trở về ngôi nhà ở giữa trung tâm kia,mới ra đến thang máy, đã nhìn thấy Giang Úc mặc vest đứng ở bên cửa sổ hút thuốc, hắn nghiêng nhìn, đôi mắt không có cảm xúc gì.

Vân Lục ở một giây có chỗ túng quẫn.

Hắn giống như một con sói đang tùy cơ hành động.

Cô do dự, cẩn thận mà bước hai bước, kết quả, hắn trực tiếp chỉ vào nàng, kẹp điếu thuốc trên tay khác, điếu thuốc bốc khói nghi ngút ,hắn nghiến răng nghiến lợi: “Cậu lại đang bao dưỡng một đám tiểu bạch kiểm ! Mẹ nó, mở cả một công ty để bao dưỡng người khác!!”

Nói xong, hắn đi lên trước, ngón tay kẹp thuốc đè cô trên vách tường, trên cao nhìn xuống nói: “Cậu cảm thấy tớ không đẹp trai sao?”

Thiếu niên, không bây giờ đã là một người đàn ông, mũi cao thẳng,đôi mắt hẹp dài, mày kiếm ,mắt sáng,còn có khuôn mặt góc cạnh Vân Lục dừng một chút: “Cậu rất đẹp trai.”

“Nhưng tớ cũng không có đủ khả năng bao dưỡng cậu.”

Giang Úc: “.....”

Mẹ nó!

Hắn đen mặt.

Vân Lục nghiêng đầu, duỗi tay, lấy đi điếu thuốc lá đang kẹp trên tay hắn,hỏi: “Cậu có vào nhà không?”

Giang Úc không hé môi, nhìn cô lấy đi điếu thuốc, lại nhìn thấy vẻ mặt cẩn thận của cô.

Hắn híp híp mắt, lui về phía sau hai bước, Vân Lục khóe môi mỉm cười, ném tàn thuốc vào thùng rác, ấn khóa vân tay.

Vân Lục bước vào trước.

Giang Úc cởϊ áσ khoác, cầm ở trên tay, đi theo vào.

Đến lối vào, Vân Lục đem giày cao gót cởi ra, đi dép lê vào.

Giang Úc đột nhiên ngồi xổm xuống, cầm lấy chân cô: “Đừng nhúc nhích.”

Người Vân Lục khẽ run lên,tay nắm chặt tủ.

Giang Úc nhíu mày nhìn gót chân dính máu, chân cô trắng cho nên những cái vết màu đỏ kia rất chói mắt.

Tay mang đồng hồ của hắn nắm chặt chân nhỏ của cô, Vân Lục cúi đầu nhìn lướt qua, thấp giọng nói: “Tớ hôm nay đi giày cao gót mới nên mới bị như vậy.”

“Có đau hay không?” Giang Úc nâng chân cô lên hỏi.

Vân Lục tiếp tục cúi đầu nhìn, lắc đầu, “Vừa nãy còn đau, hiện tại.... Ai...”

Gót chân của cô nóng lên, Giang Úc dùng lưỡi liếm hết máu ở gót chân.

Mặt Vân Lục lập tức đỏ lên, giãy dụa đi dép lê chạy lò cò vào nhà.

Đầu ngón tay Giang Úc lau khóe môi, một cái chân còn đang khụy gối xuống, khóe môi nhịn cười mà nhìn cô bỏ chạy.

Vài giây sau, Vân Lục lại thăm dò, từ bên cạnh ló đầu ra, hỏi: “Cậu không dậy được à?”

Giang Úc cong môi, duỗi tay “Cậu kéo tớ.”

Vân Lục do dự duỗi tay,sau đó lại rụt trở về “Cậu từ từ mà quỳ đi.”

“Tư thế của cậu quỳ cũng rất đẹp trai.”

Áo sơmi trắng,quần tây màu đen,cổ áo sơmi hơi mở lộ ra xương quai xanh bên trong, chiếc quần ôm lấy lộ ra đôi chân dài rắn chắc.

Lại còn đang quỳ gối xuống rất dễ dàng làm người khác động tâm.

Giang Úc nhướng mày: “Thật sự đẹp sao?”

Vân Lục: “Đúng vậy.”

Giang Úc: “Vậy tớ tiếp tục quỳ.”

Vân Lục suy nghĩ một chút, nói: “Nhưng mà nếu cậu cứ quỳ như thế này thì mắt thẩm mĩ của tớ sẽ khác đấy.”

Giang Úc: “.....”

Mẹ nó!

Sao số của hắn lại khổ thế này, yêu phải một người con gái kỳ lạ!

Mẹ kiếp.

Hắn lập tức đứng dậy, nắm lấy áo khoác rồi sải bước vào nhà.

Nhà ở diện tích rất lớn, trang hoàng..... Hắn nhìn trái nhìn phải,giữa mày mang theo nhàn nhạt ghét bỏ.

Hắn nói: “Cái loại nhà ở đã trang trí rồi cậu vẫn mua ? Muốn mua cũng phải mua nhà mẫu.”

Vân Lục cảm thấy gót chân lại đau,không có tâm tư nghe hắn ghét bỏ, ngồi ở trên sô pha, tìm hộp thuốc.

Lý Viên lần trước tới đây trông nhà hộ cô đã mang theo một hộp thuốc, Giang Úc treo áo khoác lên đi đến, cướp lấy miếng dán trên tay Vân Lục.

Đầu tiên lấy tăm bông nhúng vào một ít thuốc đỏ nâng chân cô lên để ở trên đùi hắn, cúi người lau vết máu cho cô.

Vân Lục còn đang mặc váy, thấy thế vội vàng dùng tay đè làn vây lại, nhưng đây là váy đuôi cá nên một số phần vẫn rũ xuống.

Đôi chân dài trắng nõn cứ như vậy mà lộ ra,Giang Úc đang lau chùi bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn cái chân kia một cái sau đó hắn từ từ…..quét nhẹ lên trên.

Trong tầm mắt tất cả đều là đôi chân trắng như tuyết của Vân Lục.

Nhất là những chỗ bị làn váy màu đen che khuất,như ẩn như hiện.

Giang Úc cầm tăm bông tay hơi dùng sức, Vân Lục hít vào một hơi.

Tiếng hít của cô mềm nhẹ như con mèo.

Giang Úc nghiêng đầu “Câm miệng.”

Vân Lục đột nhiên im lặng, còn dùng tay che miệng lại.

Một đôi mắt vô tội mà nhìn hắn.

Giang Úc híp mắt, đưa tay lau gót chân sau.

Cái quỷ gì mà câu dẫn cô, Vân Lục còn câu dẫn hắn đến thần hồn điên đảo, phi.

Cư dân mạng chả có ai nói thật cả.

Không có một cái đáng tin cậy.

Quay về sẽ đem những người kia xóa đi.

Sau khi lau xong vết máu, lại dán băng urgo vào.

Giang Úc cất hộp thuốc đi, xoay người ngồi xuống sô pha.

Vân Lục vẫn còn đang che miệng, buông chân xuống, tay còn lại đang sờ sờ làn váy.

Đột nhiên, trước mặt tối sầm, tay cô bị kéo ra, Giang Úc nhướng mày: “Bỏ tay ra đi.”

Chàng trai dùng lực mà ấn cô xuống ghế sopha.

Trên người hắn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, mặt hắn cách mình gần như vậy, Vân Lục cảm giác không thở nổi.

Giây tiếp theo, hắn nghiêng đầu, lấp kín môi cô.

Ngón tay nắm chặt lấy bàn tay cô

Có hơi đau.

Vân Lục đầu tựa vào ghế sopha, nhắm mắt lại, muốn đem đầu lưỡi của hắn đẩy ra.

Đáng tiếc.

Không đẩy ra được.

Một lúc sau, Vân Lục cụp mắt xuống, trán hắn chống lên cái trán của cô, hai người đều thở gấp.

Bàn tay hắn nâng cằm cô lên, muốn nói cái gì đó.

Điện thoại của Vân Lục đổ chuông.

Giang Úc nghiêng đầu,liếc nhìn điện thoại.

Màn hình hiển thị “Vân Xương Lễ.”

Hắn buông cái tay đang cầm tay Vân Lục ra đem điện thoại nhét vào tay cô.

Vân Lục cầm lấy, vừa thấy là ai gọi liền không muốn nhấc máy, ấn nút màu đỏ xong ném ở một bên.

Giang Úc ngồi ở bên cạnh, cầm lấy điện thoại đang xem cái đó.

Vân Lục nghiêng đầu nhìn hắn, gương mặt đỏ lên, cô đứng lên, nói: “Sao cậu về sớm thế?”

Một bên hỏi một bên cầm lấy giẻ lau lau TV.

Giang Úc nhìn cô đột nhiên làm vệ sinh, có chút không hiểu nổi nhưng không nghĩ nhiều, nhàn nhạt mà trả lời: “Một tuần trước tớ đã về nước rồi.”

“Sao lại không nghe điện thoại?” mắt hắn nhìn điện thoại nãy giờ vẫn liên tục đổ chuông.

Vân Lục tiếp tục lau TV, nói: “Không muốn.”

“Ồ?” Giang Úc hoàn hồn, tiếp tục xem điện thoại, đột nhiên nhận được một cái email, chân hắn khoanh lại, dựa vào sopha, xem từng chữ một.

Nhìn thấy Vân Lục vẫn còn đang lau TV, nói: “Đừng lau nữa, đổi bộ quần áo khác đi rồi chúng ta đi ăn cơm.”

Có bảo mẫu làm theo giờ thường xuyên dọn dẹp nên đồ đạc ở trong nhà cũng rất sạch sẽ.

Vân Lục lau mãi mà TV vẫn không có chút bụi nào chỉ có làm TV nóng lên, nghe thấy Giang Úc nói, quay đầu lại liếc hắn một cái, “Ăn chỗ nào?”

"Cậu muốn ăn cái gì?” Giang Úc vẫn luôn chuyên chú mà nhìn điện thoại, sườn mặt lạnh lẽo.

Giọng nói không có dịu dàng như vừa nãy có chút lạnh lùng.

Vân Lục rất ít khi thấy hắn như vậy ,theo bản năng nói: “ Ăn cái gì cũng được.”

“Được, vậy tớ đặt nhà hàng”

Nói xong, Giang Úc thoát giao diện ra, nhờ người đặt nhà hàng.

Vân Lục đặt giẻ lau xuống, đi rửa tay, sau đó đi thay quần áo.

Cô ngồi ở mép giường, có chút thẫn thờ,sau đó lại gửi một cái WeChat cho Giang Úc: " Cậu vẫn còn đang theo đuổi tớ.”

Đay là lời nhắc nhở,hắn đừng có quên.

Bên ngoài.

Giang Úc đang hút thuốc, nhìn thấy tin nhắn, sửng sốt.

Sau đó, ngón tay gõ lên giao diện: “Đã biết, tiểu bạch thỏ, thiếu cậu hai nụ hôn, chờ tớ theo đuổi được sẽ trả lại”

Sau suy nghĩ một chút, lại nhắn thêm một câu: “Có một cái hôn là cậu chủ động, vậy nên khi tớ theo đuổi được cậu phải trả lại tớ đấy.”

Vân Lục: “Tớ cảm thấy không quá thích hợp?”

Giang Úc: “Vậy sao? Không có, cậu tính toán không tốt lắm nên phải nghe lời tớ, ngoan.”

Vân Lục: “.....”

Ở trong phòng Vân Lục ném điện thoại xuống, đứng lên, vậy mà muốn cưới cô! Phi.

Cô mở tủ quần áo ra, chọn một cái váy màu đen với lại một cái áo khoác cùng màu,sửa sang lại một chút rồi đi ra ngoài.

Giang Úc ngồi ở trên sô pha một bên xem điện thoại một bên hút thuốc, quay đầu nhìn Vân Lục.

Đôi mắt hơi sáng lên, dụi điếu thuốc đi, đứng lên, cầm lên áo khoác,muốn dắt tay cô ra ngoài.

Vân Lục né tránh, “Cậu vẫn còn đang theo đuổi tớ.”

Lại nhắc nhở.

Giang Úc a một tiếng, “Đúng vậy, tớ đang theo đuổi cậu, vậy cậu phải dắt tay tớ.”

Cánh tay hắn hạ xuống, Vân Lục nhìn cánh tay kia rồi đưa tay vào dắt đi.

Giang Úc rũ mắt xuống, nhìn cánh tay mảnh khảnh của cô, xoa xoa khóe môi cười xấu xa,cùng nhau đi ra ngoài.

Xuống đến lầu một, vẫn là chiếc xe màu đen đấy.

Giang Úc đưa Vân Lục vào ghế lái phụ, cong người thắt dây an toàn cho cô, rồi mới đi về ghế lái.

Giang Úc vứt áo khoác vào trong ngực Vân Lục, chỉ mặc mỗi sơmi màu đen, khởi động xe.

Lái xe đến nhà hàng đã đặt trước.

Xe thể thao tốc độ không nhanh, Vân Lục kiểm tra lại WeChat của mình, Lý Viên gửi cho cô hai tin nhắn.

Lý Viên: "Tớ vừa mới ở dưới lầu, nhìn thấy cha cậu cùng với Trình Tiêu, bọn họ tới tìm cậu sao?"

Lý Viên:" Gọi điện thoại cho cậu cậu cũng không nhận, tớ lo lắng lắm"

Vân Lục: "Đi rồi sao?"

Lý Viên: Mới vừa đi, cậu đi đâu vậy? Tớ cũng vừa tới nhà cậu, không thấy ai."

Nhà Vân Lục có ghi nhớ dấu vân tay của Lý Viên, trong lúc cô ở nước ngoài có thể nhờ cô ấy tới trông nhà.

Vân Lục nhìn Giang Úc đang chuyên tâm lái xe, trả lời: “Đi ăn cơm.”

Ai biết được, Lý Viên lại gửi voice đến, Vân Lục click mở, âm thanh ở trong đó rất lớn, giọng nói của Lý Viên cũng rất lớn: “Cậu đi đâu ăn cơm? Gửi định vị cho tớ đi, sáu người chúng tớ còn chưa có ăn cơm đâu!”

Vân Lục dừng một chút, nghĩ lại.

Bên cạnh đột nhiên có một bàn tay duỗi ra cướp lấy di động của cô, Giang Úc khàn giọng, chống cằm lạnh lẽo nói : " Cậu cùng tớ đi ăn cơm! Đừng có mang theo cô ấy!”

Nói xong, đút điện thoại của Vân Lục vào túi quần.

Cảnh cáo liếc Vân Lục một cái.

Vân Lục chớp mắt, “Tớ cũng không muốn cùng bọn họ ăn cơm.”

Giang Úc cười lạnh một tiếng: “Cậu đang bao dưỡng bọn họ, một hai bữa cơm cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền.”

Vân Lục: “Cậu ghen à?”

Giang Úc: “Không có.”

Kiên quyết không ghen.

Vừa rồi làm ra động tác kia chỉ là hành động vô thức không phải chủ ý của hắn.

Vân Lục gật đầu.

Cô cũng không biết ghen có mùi vị gì.

Xe đến nhà hàng, nơi này có tính riêng tư rất cao, chỗ nào cũng có bình phong.

Vừa xuống xe, Giang Úc cong cánh tay lại, Vân Lục nhìn vẫn là nắm lấy,cánh tay hắn chắc khỏe làm cho trong lòng của cô cũng yên tâm phần nào.

Dùng máy tính bảng đặt món ăn xong,điện thoại của Giang Úc đổ chuông.

Hắn cầm lấy điện thoại, tựa lưng vào ghế ngồi nghe, đầu ngón tay cầm lấy cổ áo, lông mày nhíu lại đang nói gì đó với đối phương.

Vân Lục suy nghĩ một chút, đứng lên, chỉ vào nhà vệ sinh, Giang Úc ngước mắt, gật gật đầu, khóe môi cong lên.

Vân Lục nhấp môi, cúi đầu đứng dậy, đi về hướng kia.

Hành lang nhà vệ sinh trải đầy đá cẩm thạch sẫm màu, cô lau lau tay đang chuẩn bị đi ra đã thấy Trình Kiều ở trên bậc thang đi xuống hướng này.

Lúc này, một người đàn ông gọi bà ta lại, Vân Lục theo bản năng mà giấu thân mình đi.

Thấy được gương mặt của người đàn ông kia, là một khuôn mặt trẻ trung, lãng tử.

Hắn ta dựa vào tường, cười nói cái gì đó.

Vẻ mặt Trình Kiều trở nên mất tự nhiên trong một giây,nhưng rất nhanh, bà ta đã điều chỉnh lại ,mỉm cười, người đàn ông kia cảm thấy không thú vị, cúi đầu nói câu gì đấy muốn Trình Kiều hoảng sợ.

Trình Kiều hơi hơi mỉm cười nói: "Quyến Đông, cháu thật hài hước, hôm nay dì chit tới xử lý chút việc thôi ,Tiêu Tiêu mới vừa cùng Xương Lễ ra ngoài rồi.”

“Chồng bà?” người kia cười một cái, ý vị thâm trường.

Ánh mắt nhẹ nhàng mà nhìn dâng người bà ta, Trình Kiều vẫn cứ mỉm cười, duy trì bộ dáng của quý phu nhân.

“Dì đi đi.” Người đàn ông lui về phía sau hai bước, nhường lối.

Trình Kiều gật đầu, hướng toilet đi tới, Vân Lục đột nhiên đi ra.

Đột nhiên không kịp phòng bị hai người đụng phải nhau, Vân Lục mỉm cười: “Dì Kiều đã lâu không gặp.”

Trình Kiều hoảng sợ, nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp của Vân Lục sửng sốt vài giây, trong mắt hiện lên mấy phần kinh ngạc,nhưng mau chóng đã ổn định lại.

Bà ta đánh đòn phủ đầu.

“Vân Lục, con như thế nào ở chỗ này? Cha con vẫn còn đang đi tìm con đấy, về nước cũng không nói tiếng nào.”

Vân Lục nhìn gương mặt diễm lệ của bà ta,ôm ngực, nói:" dì Kiều, người đàn ông lúc nãy là ai vậy?”

Trình Kiều trấn định cười, “Ai? Con vẫn chưa biết à? Người vừa nãy là bạn trai của chị con, Khâu gia Khâu Quyến Đông.”

Vân Lục nhíu mày.

Khâu gia.

Khâu Quyến Đông?

Bạn trai của Trình Tiêu? Không phải người khác?

Cô bình tĩnh, mỉm cười, “Phải không, không quen, dì Kiều sao trên trán bà lại có mồ hôi”

“Hả? Vậy sao? Chắc là nóng quá thôi.” Trình Kiều lập tức duỗi tay lau cái trán, nhưng lại chẳng thấy cái gì, liền biết bị Vân Lục lừa.

Đáng chết, Vân Lục càng ngày càng tâm cơ.

Bà ta buông tay, cố nén xúc động muốn mắng chửi, nói: “Mau gọi điện thoại lại cho cha con đi, Xương Lễ rất lo lắng cho con đấy đừng có ở bên ngoài một mình,cẩn thận bị người khác lừa đi mất đấy...”

“Ai cơ?” Một tiếng nói lạnh lẽo từ phía sau truyền đến.

Trình Kiều đang đắc ý rằng nơi này không có ai, tính toán hạ nhục Vân Lục một chút, tự dưng lại có tiếng nói phát ra làm bà ta nghẹn lại, Trình Kiều quay đầu lại.

Thấy Giang Úc ở trên bậc thang, dáng người cao lớn mang theo khí tức áp bức người.

Hắn đi đến bên người Trình Kiều đôi mắt lạnh lùng mà nhìn bà ta.

Sau đó, nắm lấy tay Vân Lục, đưa cô trở về đi, đi ngang qua Trình Kiều, Giang Úc cười lạnh một tiếng: “Bà mới phải là người chú ý, loại kỹ nữ giống như bà mới bị đàn ông chà đạp.”

Tác giả có lời muốn nói: Đến chậm, internet hảo kém, vẫn luôn xoay vòng vòng. Đêm nay còn có, chờ oa!

Tớ thích đọc cmt lắm nên mọi người cmt nhiệt tình vào nhé Tớ hóng drama mà mọi người vote nhiệt tình quá làm tớ phải siêng lên :v cảm ơn mọi người nhé

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio