"Lục Tiểu Xuyên anh có phải uống lộn thuốc không?" Mộng Dao hung hăng trừng mắt anh, anh đây là muốn cô trở thành kẻ thứ ba sao, không biết xấu hổ như vậy, không đúng, anh sẽ không có khả năng thích cô, nhất định là anh lại chỉnh cô.
"Tôi không có uống lộn thuốc." Anh trừng to mắt, vẻ mặt vô tội.
"Nếu như anh còn dám nói mấy lời này với tôi, tôi cũng mặc kệ là có ở trong giờ thể dục cũng sẽ rời đi."
Trời ạ, anh vừa mới nói câu kia, muốn cô làm bạn gái anh, trong lớp khẳng định có người nghe được, làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Xấu hổ chết mất.
"Này, cô sợ có quan hệ với tôi như vậy?" Lục Tiểu Xuyên hết sức khó chịu, dáng vẻ của cô chính là sợ người khác nghe được lời anh nói, anh tốt xấu gì cũng là một soái ca, trước mặt mọi người thổ lộ với cô, cô lại ghét bỏ cái gì.
"Anh câm miệng cho tôi." Mộng Dao nhắm mắt lại dùng sức rống to: "Câm miệng!"
Lập tức, ánh mắt mọi người tụ tập vào cô.
"Thầy ơi." Mộng Dao không kiên nhẫn nhấc tay hô to, dù sao cũng đã như vậy, dứt khoát bất chấp tất cả: "Em cảm thấy không thoải mái, muốn xin nghỉ về nhà."
Giáo viên thể dục nghĩ đến chủ nhiệm lớp cô có nói với mình, Trương Mộng Dao ngày hôm qua đã té xỉu, cho nên cũng không hỏi vì cái gì, trực tiếp kêu Mộng Dao trở về nghỉ ngơi.
Trước khi đi, Mộng Dao cho Lục Tiểu Xuyên một cái liếc mắt xem thường, trong lòng mắng anh vô số lần ngu ngốc.
Nổi giận đùng đùng chạy về khu dạy học, vốn dĩ Mộng Dao là lười đến lấy cặp sách về nhà, nhưng ngày hôm qua bị té xỉu giáo viên đã gọi điện cho ba mẹ cô, mẹ cô còn tưởng rằng gần đây quan tâm cô không đủ, áy náy một hồi lâu. Buổi sáng hôm nay còn chuẩn bị cho cô bữa sáng dinh dưỡng, cô để ở cặp sách, nếu không ăn bây giờ thì ngày mai sẽ bị hư, rất lãng phí.
Đều do Lục Tiểu Xuyên, nếu không phải anh phát bệnh thần kinh, cô cũng sẽ không xin phép giáo viên cho đi về nhà, ở nhà một mình cũng có vui đâu.
Nhưng mà, chính là......
Trong nháy mắt khi cô vừa mới nghe được anh nói muốn cô làm bạn gái anh, cô thật sự đã cảm thấy vui sướng.
Trời ạ, anh điên cô cũng không thể học theo anh điên, Trương Mộng Dao, bình tĩnh, bình tĩnh, phải thật bình tĩnh.
Mất hồn mất vía đeo cặp sách trên vai, Mộng Dao uể oải ỉu xìu đi đến cửa lớp, vừa muốn vươn tay đẩy cửa ra, cửa đã bị phía bên trong kéo ra.
"Dao Dao."
Ngô Nghệ Hinh? Tại sao cô ta lại ở trong này, còn gọi mình là Dao Dao, cô ta không phải sẽ cùng cô giằng co quyết liệt sao.
Hơn nữa biểu tình của cô ta bây giờ là sao đây, giống như vừa ăn shit vậy, vội vàng nhổ ra.
"Dao Dao, cậu làm sao vậy?" Ngô Nghệ Hinh vỗ vỗ bả vai cô: "Cậu suy nghĩ cái gì thế?"
"Không có gì."
"Cậu còn tức giận à?" Ngô Nghệ Hinh cẩn thận nhìn cô: "Mình lần trước, chính là, ai nha." Cô ta bối rối gãi đầu.
"Dù sao cái gì?" Cô ta muốn nói cái gì thế. Nếu như không có gì để nói, thì có thể không cần chặn đường mình không? Còn nữa cô ta ở trước mặt cô bày ra vẻ mặt đơn thuần này làm gì, cô rất rõ ràng Ngô Nghệ Hinh là người như thế nào, bề ngoài nhìn qua thì giống như tiểu bạch thỏ, kỳ thật, chính là một con sói, một con sói mắt trắng.
Trước kia cô đối xử với cô ta tốt như vậy, vậy mà cô ta lại đối xử với cô ra sao, thật là nghĩ lại liền muốn đập cho cô ta một trận cho hả giận.
Từ khi cô trở lại còn chưa có nhìn thấy bộ dáng chanh chua của cô ta, cô ta tính toán khi nào lộ ra bản tính đó đây.
"Thực xin lỗi nhé, Mộng Dao, lần trước là mình hiểu lầm cậu, cậu biết mình không phải cố ý làm vậy." Ngô Nghệ Hinh làm ra dáng vẻ tiểu thiên sứ mang thiện ý, cô ta cười hì hì nói: "Hôm nay cậu có đi về nhà hay không, bầu trời lúc tối về đặc biệt đẹp, chúng ta tan học cùng đi xem nha."
"Diễn, diễn tiếp đi, tôi xem cậu có thể diễn tới khi nào." Cô thật sự không còn kiên nhẫn nhìn cô ta diễn nữa rồi, hôm nay tâm tình đã kém đến mức tận cùng, thật không nghĩ lại phải ứng phó với cô ta.
"Mình diễn cái gì?" Ngô Nghệ Hinh tươi cười ngừng ở khóe miệng, bày ra biểu tình xấu hổ: "Cậu làm sao vậy, Mộng Dao?"
"Tôi làm sao cơ, tôi chỉ muốn hỏi cậu một chút xem cậu làm sao vậy?" Mộng Dao không khách khí giơ ngón tay lên chỉ vào vị trí trái tim cô ta.
"Tên cậu là Ngô Nghệ Hinh, đúng không, cậu có Hinh() sao? Cái từ Hinh này dùng ở trên người cậu sao khiến tôi cảm thấy ghê tởm thế. Tôi vẫn nên hỏi, cậu có tâm không? Có trái tim không, bằng không vì sao cậu lại sống thành như vậy."
() Hinh trong tiếng trung có nghĩa là tiếng tốt lưu truyền hậu thế. Một từ có ý chỉ tốt đẹp.
"Cậu đang nói cái gì thế Dao Dao, cậu có phải lại phát sốt rồi hay không? Sốt đến mơ hồ." Ngô Nghệ Hinh dơ tay muốn sờ cái trán của Mộng Dao, bị Mộng Dao trực tiếp hất ra.
"Đừng làm bộ quan tâm tôi, suy nghĩ của cậu, tôi đều biết, cậu chính là nghĩ xem có thể khiến Trương Mộng Dao tôi trở thành tùy tùng của cậu, tôi lại rất nghe lời, lại dễ bị khi dễ, cho nên không cần chạy đi đâu khác để tìm một con chó trung thành như vậy, đúng không?" Cô ta khi đó từng nói như vậy với cô, cô vì cái gì lại nhớ rõ ràng như thế.
Khi đó nghe được, cảm thấy thật bị thương, mà hiện tại từ chính miệng mình nói ra, lại không có bất luận cảm giác gì.
Thời gian, quả nhiên có thể làm nỗi đau con người phai nhạt rất nhiều.
Tỷ như, đã từng cảm thấy, trân quý nhất một đoạn tình bạn.
Tình bạn kia lại trở thành trò cười.
"Cậu, tại sao cậu lại......"
"Sao tôi lại biết đúng không?" Xem ra cô ta không hề nghi ngờ gì, Mộng Dao như gỡ xuống gánh nặng: "Cậu chán ghét tôi đều viết hết ở trên mặt, không cần miếng cưỡng chấp nhận, Ngô Nghệ Hinh cậu hãy nghe cho kỹ. Tôi sẽ không giống như trước kia, luôn nghe lời của cậu, cho nên, không cần uổng phí công phu, duy trì vẻ mặt thân thiện. Cậu cứ coi tôi như không tồn tại đi, vậy thì sẽ tốt cho hai bên."
Nói cho hết lời, Mộng Dao không khách khí đẩy cô ta ra, khí thế dâng trào đi ra ngoài.
"Trương Mộng Dao cậu đứng lại đó cho tôi." Người đằng sau tức muốn hộc máu kêu.
Mộng Dao không có để ý đến cô ta, cô biết cô ta sẽ không đuổi theo.
Bởi vì, đứng phía trước cô, là Lục Tiểu Xuyên.
"Cậu đủ chưa?" Mộng Dao bước đi đến trước mặt anh, đạp vào chân anh một cái: "Cậu muốn thế nào, rốt cuộc muốn thế nào?"
"Tôi nói rất rõ ràng." Không để ý tới một đạp kia, Lục Tiểu Xuyên liếc đôi mắt nhìn ngoài cửa sổ, giọng nói mang theo ý tứ bá đạo.
"Trương Mộng Dao, tôi nói cho cậu biết, tôi không phải người có ý đồ bẩn thỉu, tôi phát hiện tôi thích cậu, cho nên, mặc kệ cậu nghĩ như thế nào, cuối cùng kết quả chỉ có một, đó chính là, cậu sẽ trở thành bạn gái của tôi."
Anh giống như đang thưởng thức phong cảnh mỹ lệ ở ngoài cửa sổ, căn bản không nhìn cô, rồi lại đứng ở đây nói chuyện với cô, từ trên mặt anh có thể nhìn thấy biểu cảm thong dong, thản nhiên mỉm cười, là rất đẹp không sai.
Nhưng mà, đừng quên anh chính là một tên bại hoại.
"Cậu câm miệng cho tôi."
"Nghe không rõ sao, hiện tại cậu có thể về nhà cẩn thận suy xét một phen, xem muốn hay không muốn." Lục Tiểu Xuyên như là không cảm ứng được tâm tình cô đang không tốt, nhếch miệng cười, quay đầu nhanh chóng ở trên mặt cô hôn một cái, dường như là có âm mưu từ sớm.
Nhìn cô còn chưa có phản ứng lại, anh đã nhanh chóng bỏ đi.
Lục Tiểu Xuyên chạy xuống cầu thang, hoàn toàn không có chú ý dưới chân, một cái lảo đảo, thiếu chút nữa đã té ngã.
Anh vội lấy tay đỡ tay vịn cầu thang, rồi giống như tiểu hài tử đứng ngây ngô cười.