Mộng Dao nằm ở trên sô pha xem TV suốt một buổi trưa, bất tri bất giác trời đã tối rồi, bụng cô suốt một ngày luôn trống rỗng, bắt đầu phản đối kêu lên lộc cộc.
Cô vơ lấy chiếc cặp bị cô ném sang một bên, tìm kiếm hộp cơm.
Mộng Dao cả người đều sững lại khi nhìn thấy một thứ.
Vì sao, lại đem chuyện này quên đi, tại sao lại quên......
Trong cặp cô, có một đồ vật không phải của cô đang nằm rất lặng lẽ.
Những kí ức khó chịu trong quá khứ đang ập đến như thủy triều, gần như nuốt chửng lấy cô.
Tầm mắt mơ hồ, một giọt nước mắt, hai giọt nước mắt, theo gương mặt, chảy xuống.
Trên thế giới này, không có gì đau đớn hơn việc bị oan, nếu chính mình làm sai thì nhận trừng phạt là chuyện rất đúng, nhưng bị mang lên không phải tội danh của mình rồi còn phải nhận sự khinh thường từ mọi người, tựa như người câm ăn hoàng liên khổ, phải nói như thế nào?
Cầm con búp bê Tây Dương vừa xinh xắn vừa tinh tế, Mộng Dao ngăn không được nước mắt rơi xuống.
Năm đó trong lớp Trương Tĩnh Tĩnh mang con búp bê này tới, khoe với bọn họ, cô ấy nói đây là do ba cô ấy mang từ nước ngoài về cho cô ấy, cô quả thực có chút ghen tỵ, nữ sinh nào mà không thích búp bê chứ, nói chi là một con búp bê đẹp thế kia, nhưng mà cô chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ ăn trộm.
Sau khi tan học cô đi nhà vệ sinh, khi trở về, ánh mắt của mọi người, xưa nay chưa từng có, tất cả đều tập trung trên người cô, như một con dao.
Cô không rõ đã xảy ra chuyện gì, đồ đạc trong cặp cô toàn bộ đều nằm trên mặt đất, Trương Tĩnh Tĩnh cầm con búp bê trong tay, hung hăng trừng cô.
Họ nói rằng con búp bê được tìm thấy trong cặp cô, cho nên chính là do cô trộm, cô nói cô không có trộm, nhưng không một ai tin cô.
Nghĩ lại vào tình huống đó, nếu là cô, ở trong cặp người khác tìm thấy đồ vật của mình, cũng nhất định sẽ cho rằng người đó là trộm.
Nhưng rốt cuộc là ai muốn hãm hại cô, cô vẫn luôn không biết, cũng không có manh mối.
Hóa ra....
"Ngô Nghệ Hinh." Cô nhẹ đọc ba chữ này.
Cô suy nghĩ vì cái gì bữa trưa hôm nay cô ta lại khác thường như thế, tại sao cô ta lại không cho cô đi về nhà.
Chỉ hy vọng nó khác với những gì mà cô nghĩ, làm ơn không phải là cô ta, hãy cho cô giữ lại một tia hoài niệm về cô ta.
Cô nên làm gì với con búp bê này, chỉ cần cô đem nó vứt đi, thiêu hủy, làm nó biến mất ở trên thế giới này, như vậy dù có thế nào đi nữa, ai cũng sẽ không oan uổng được cô.
Ngay giờ phút này cô cảm thấy rất may mắn bởi vì Lục Tiểu Xuyên mà cô có thể về nhà, nếu không ở lại thêm vài tiếng nữa sự kiện này sẽ một lần nữa diễn ra.
Nếu như nhiều hơn thích gọi là yêu, vậy thì nhiều hơn yêu một chút gọi là gì?" "Nhiều hơn yêu ư? Với anh thì, đó chính là em!"
Lục Tiểu Xuyên, làm sao bây giờ, cô giống như là thích anh.
Chỉ cần nghĩ đến anh, mặt cô liền nóng, chỉ cần nghĩ đến anh, trong đầu đều là hình bóng anh.
Làm sao bây giờ a, làm sao bây giờ, Mộng Dao ngã trên sô pha, bỏ qua chuyện không vui, cô nằm ở trên sô pha lung tung vùng vẫy, trút bỏ sự bất mãn với chính bản thân cô.
"Trương Mộng Dao mày nhớ kỹ, mày phải nhớ kỹ, mày không thể trở thành người thứ ba phá hoại tình yêu của người khác." Mộng Dao ngồi dậy, kiên định nói.
Ngày mai đến trường học cô nhất định phải đánh chết Lục Tiểu Xuyên.
Buổi sáng hôm sau, Mộng Dao dậy từ rất sớm, đến trường rồi liền đứng ở cửa mà không đi vào, đôi mắt không ngừng nhìn xung quanh, sợ bỏ sót cái gì.
Đứng tầm mười phút, Mộng Dao rốt cuộc cũng gặp được người mà cô muốn gặp.
"Trương Tĩnh Tĩnh." Sợ cô ấy nghe không được, Mộng Dao kêu rất lớn.
"Hả?"
Trương Tĩnh Tĩnh chỉ chỉ chính mình, nghi hoặc nhìn cô.
Mộng Dao một bên đi tới chỗ cô ấy, một bên móc con búp bê trong cặp ra, cô đưa búp bê vào tay cô ấy: "Ngày hôm qua tớ nhặt được trên sàn nhà vệ sinh, vốn dĩ là muốn đem nó trả lại cho cậu, nhưng ngày hôm qua tớ thấy khó chịu trong người, nên đã quên, mang nó về nhà."
"Thì ra là ở chỗ cậu." Trương Tĩnh Tĩnh vui vẻ nhận lấy con búp bê, ngay sau đó có chút khó hiểu hỏi: "Sao cậu lại biết đây là búp bê của tớ."
Không xong, tại sao cô lại quên vậy chứ, lúc này Trương Tĩnh Tĩnh còn không có mang búp bê ra cho bọn họ xem, cô làm sao lại biết búp bê là của cô ấy.
Trời ạ, việc vu oan hãm hại cô tại sao lại xảy ra trước tiên, quả nhiên một lần nữa quay trở lại, tất cả mọi thứ đều thay đổi.
"Đúng rồi." Trương Tĩnh Tĩnh đột nhiên nhớ tới cái gì đó: "Chắc cậu nhìn thấy tên của tớ ở mặt sau con búp bê đúng không?"
"Hả? À Ừ."
Thật là hù chết cô.
"Cảm ơn cậu, Trương Mộng Dao." Trương Tĩnh Tĩnh cười với cô.
"Không có gì." Mộng Dao xua xua tay.
"Nhưng con búp bê của tớ tại sao lại bị ném vào nhà vệ sinh?"
"Tớ cũng không biết."
"Nếu để tớ biết người đó là ai, người đó nhất định phải chết." Trương Tĩnh Tĩnh nghiến răng nghiến lợi nói.
Chỉ mong là có thể bắt được, cô cũng muốn biết rốt cuộc là ai đã làm điều này với cô.
Đi đến cửa lớp, thấy Vương Tử Hàm cùng mấy nữ sinh dựa vào cửa sổ hành lang nói chuyện phiếm, Mộng Dao thấy cô ta cười vui vẻ như vậy liền cảm thấy bực bội.
Cô ta lần trước tìm người đánh cô, cô đã quên tìm cô ta tính sổ.
Mộng Dao đi qua, không khách khí hô một tiếng: "Này."
"Làm gì." Vương Tử Hàm cảnh giác nhìn cô.
"Tôi có chuyện muốn giải quyết với cô, cô đi lại đây." Mộng Dao trước khi quay đi liền nhìn cô ta một cách đe dọa, Vương Tử Hàm nghĩ đến lần trước bị cô dùng dao kề vào cổ mình, liền rùng mình, ngoan ngoãn đi theo cô.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.)
Mang cô ta đến một góc cầu thang trống trải, Mộng Dao nói thẳng: "Cô muốn gì?"
"Tôi muốn gì? Tôi thấy là cô muốn cái gì đúng hơn."
"Có phải cô cảm thấy khó chịu vì chuyện lần trước cho nên đã tìm người tới tìm tôi đúng không? Tôi nói cho cô biết, tôi bây giờ rất tốt, cho nên nếu tôi có xảy ra chuyện gì, thì cô sẽ không thoát được, tôi sẽ khiến cho cô phải trả gấp bội." Mộng Dao tiến lên hai bước, nhìn chằm chằm vào cô ta.
Cô cũng không nghĩ sẽ buông lời tàn nhẫn với một đứa trẻ, nhưng nếu không nói vậy, thì mọi chuyện sẽ không bao giờ kết thúc.
Cũng may là cô có xem nhiều phim về cảnh sát hình sự, cho nên cô có thể đóng giả làm cảnh sát lúc tra hỏi kẻ tình nghi.
"Cô đang nói cái gì vậy, cái gì mà tìm người hỗ trợ." Vương Tử Hàm bị ánh mắt của Mộng Dao làm cho sợ tới mức phải lui về phía sau mấy bước. Cô ta cảm thấy Trương Mộng Dao giống như bị thứ gì đó bám vào trên người, bằng không một người sao có thể thay đổi nhiều đến vậy.
"Cô đừng vội phủ nhận, tôi biết hết, trừ bỏ cô ra thì căn bản......"
"Không phải cô ta." Lục Tiểu Xuyên không biết từ nơi nào chui ra, anh liếc Vương Tử Hàm một cái, ý bảo cô ta nhanh cút đi.
Vừa thấy là Lục Tiểu Xuyên, Vương Tử Hàm liền phóng đi với tốc độ m.
"Cậu làm gì đấy, tôi còn chưa hỏi cô ta xong đâu."
"Tôi nói không phải cô ta, chỉ bằng cô ta không thể sai sử được Vương Hạo Nhiên, cô ta cũng chỉ hù dọa được mấy nữ sinh hiền lành yếu ớt. Ngày thường cô ta hay nói chuyện phiếm với đám nữ sinh, cô không thấy rõ cô ta là dạng người gì sao. Lúc trước bị cô dùng dao đe dọa đã sợ tới mức này, thể hiện rõ là một người không có tiền đồ."
"Cậu nói cái gì? Sao cậu biết chuyện xảy ra trong con hẻm nhỏ giữa tôi và cô ta."
"Nói thừa, tôi tất nhiên là nhìn thấy....."
Nói đến một nửa đột nhiên im lặng, trong nháy mắt không khí trở nên ngượng ngùng, như thể không khí đang ngừng chuyển động vậy.
Hắn tại sao lại nói ra rồi, ngày đó hắn cũng không biết có chỗ nào không đúng, sợ cô xảy ra chuyện nên luôn đi theo cô, hiện tại ngẫm lại, đó là bởi vì quan tâm, mà quan tâm, chính là thích.
Làm sao bây giờ, không dám nhìn cô, lỡ cô hiểu lầm hắn đi xem nào nhiệt thì phải làm sao bây giờ, vốn dĩ cô đã không có hảo cảm với hắn.
"Lục Tiểu Xuyên."
Cô kêu hắn làm gì, là muốn bắt đầu mắng hắn sao, mặc kệ, chết thì chết đi.
Lục Tiểu Xuyên mang theo dáng vẻ dũng cảm sắp đi ra chiến trường nhìn vào ánh mắt của Trương Mộng Dao.
Tại sao cô lại nhìn hắn với ánh mắt đầy phức tạp?
"Lục Tiểu Xuyên, cậu nói cậu thích tôi, có phải là thật không?"
"Tất nhiên là thật."
"Vậy cậu vẫn nên không thích tôi, tôi không thích cậu."
Lời nói dứt khoát rơi vào lỗ tai anh, tim anh liền lạnh, cảm giác toàn thân đều rét run, cô lướt qua bờ vai của anh, bỏ anh mà đi.
Này ngắn ngủi vài giây, khiến anh thấy đau lòng chưa từng thấy.
Anh bị cự tuyệt rồi có phải không?