Cảnh Thù đảo mắt một vòng tứ phía, vẫn không hiểu có chuyện gì xảy ra nên mở miệng hỏi: "Có chuyện gì à?"
"Đến giờ về nhà rồi."
Sau khi sắp xếp đồ đạc cho cô, sách và đồ ăn vặt đã đặt lại đúng chỗ, Kỉ Ngôn Thanh nắm tay Cảnh Thù bước ra ngoài.
"Vâng." Cảnh Thù đáp lời anh, lúc này trời đã bắt đầu tối, trong công ty cũng chẳng còn mấy người.
Về đến nhà, Cảnh Thù đổ người lên chiếc sofa mềm mại, nhìn về phía bóng người đang bận rộn trong bếp, tự nhiên cô cảm thấy mình thật giống một con kí sinh trùng.
Ban nãy cô cũng muốn nấu cơm cùng với Kỉ Ngôn Thanh nhưng anh kiên quyết đẩy cô ra ngoài, anh luôn luôn cố chấp với chuyện này.
Cảnh Thù ôm cánh cửa phòng bếp, nói nhỏ với Kỉ Ngôn Thanh: "Em thấy thế này không ổn, cảm thấy bản thân như sắp thành người bỏ đi ấy, chắc em phải đi kiếm việc đây."
"Không được." Còn chẳng cần nghĩ ngợi nhiều Kỉ Ngôn Thanh đã phản đối.
Cảnh Thù nhíu mày, kiếp trước với kiếp này anh đều phản đối như nhau.
Có điều kiếp trước sau khi bị phản đối, cô nghĩ anh coi cô như con chim hoàng yến để giam cầm trong lồng nên chẳng nói thêm gì nữa, từ đó mâu thuẫn giữa hai người ngày một lớn.
Nhưng lần này Cảnh Thù cảm thấy cô vẫn có thể đấu tranh thêm một chút nữa nên hỏi anh: "Sao lại không được, ngày nào em cũng ở nhà thấy vô dụng lắm."
Động tác của Kỉ Ngôn Thanh ngừng lại, anh quay đầu nhìn cô, nghiêm nghị đáp: "Bên ngoài nguy hiểm lắm, biết người biết mặt không biết lòng, em nghĩ với IQ của em có thể đấu lại người khác không?"
Cảnh Thù cắn răng, đừng tưởng cô không hiểu anh đang muốn nói gì, tốt xấu gì cô cũng tốt nghiệp với tấm bằng xuất sắc đấy nhé, không biết thì phải rèn luyện nhiều hơn thôi, ai mà biết được sẽ xảy ra chuyện gì chứ.
Đối mắt với anh một lúc, Cảnh Thù lại cười tươi nói: "Chẳng phải em còn có anh sao, chẳng lẽ anh lại để người khác bắt nạt em à?"
Kỉ Ngôn Thanh gật đầu: "Nếu mà em thích đi làm như thế thì mai đến công ty với anh."
Mặc kệ Cảnh Thù vẫn đang kinh ngạc tột độ, Kỉ Ngôn Thanh lại điềm tĩnh quay lại với công việc nấu nướng.
"Không phải chứ, em bảo em muốn đến công ty anh lúc nào?"
Kỉ Ngôn Thanh chậm rãi nói: "Làm việc ở Kỉ thị thì anh mới che chở cho em được, có vấn đề gì sao?"
Nghe thì có vẻ có lí nhưng lại cảm thấy có gì đó sai sai.
Cảnh Thù không nói gì, không nghĩ ra gì thì thôi kệ nó đi, nhưng nghĩ đến lần này Kỉ Ngôn Thanh đồng ý cho cô đi làm, trong lòng cô cũng thấy vui vui.
Mặc dù đến Kỉ thị làm việc nhưng nhớ tới gương mặt nghiêm túc khi làm việc của Kỉ Ngôn Thanh, có vẻ chuyện này cũng không đến mức không chấp nhận được.
Nghĩ tới đây, Cảnh Thù lập tức hỏi anh: "Nhưng mà nếu đến Kỉ thị làm việc thì em làm gì? Với cả anh không được nói ra quan hệ của bọn mình đâu."
"Anh đang thiếu một thư kí.
Còn về chuyện quan hệ.." Anh hơi chau mày: "Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, em không muốn ai biết thì nghĩa là còn định lén lút với ai nữa?"
Càng về sau, ngữ khí trong câu nói của anh càng nặng nề.
Cảnh giác được sự nguy hiểm trong giọng Kỉ Ngôn Thanh, Cảnh Thù vội vãn lắc đầu: "Tuyệt đối không có mà, anh tỏa sáng như trân châu ngay trước mắt thế này, người khác làm sao còn lọt nổi vào mắt em, có phải không? Mặc dù em không để bụng lắm chuyện nhân viên của anh biết mình là vợ chồng nhưng lúc đầu vẫn hơi không quen, cứ thấy kì kì thế nào ấy."
Kỉ Ngôn Thanh không đáp lời, cuối cùng Cảnh Thù phải chơi xấu, nói: "Em kệ đấy, tóm lại là không cho anh nói thì anh không được nói, nghe rõ chưa."
"Anh nghe em."
Ba tiếng "anh nghe em" vừa dứt, Cảnh Thù liền cảm nhận được sự chiều chuộng trong câu nói ấy.
Vỗ vỗ mặt mình, cô tự nhắc nhở bản thân có lẽ là do giọng anh hay thôi, đừng suốt ngày nghĩ mấy chuyện vớ vẩn này nữa.
Ngày thứ hai, sau khi ăn sáng xong, cô lái xe theo sau anh tới công ty.
Đây cũng là do cô xin xỏ rất lâu anh mới chịu đồng ý, kết quả còn bị Kỉ Ngôn Thanh khóa môi đến thần hồn điên đảo.
Đưa tay chạm lên môi, Cảnh Thù lại suy nghĩ miên man không biết trước đây Kỉ Ngôn Thanh đã từng yêu bao nhiêu người mà kĩ năng hôn của anh lại điêu luyện như vậy.
Lần thứ hai bước vào Kỉ thị, Cảnh Thù không né được Kỉ Ngôn Thanh nên đành đi thang máy riêng với anh.
Lúc đi qua quầy lễ tân, vô tình nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của chị lễ tân khiến Cảnh Thù ngại ngùng không thôi.
Cô đột nhiên nhớ ra hôm qua ngay trước quầy lễ tân này Kỉ Ngôn Thanh đã ôm cô sau đó kéo cô đi, bây giờ cô với anh lại người trước người sau bước vào công ty, lát nữa lại còn đi chung thang máy.
Cảnh Thù vỗ trán, cô có thể lường được trong đầu chị lễ tân đang tưởng tượng ra chuyện gì rồi.
Nhưng mặc kệ đi, dù sao hai người họ cũng không có quan hệ mờ ám gì, cứ mặc kệ người ngoài nghĩ vậy.
Theo Kỉ Ngôn Thanh lên tầng cao nhất, anh dẫn cô thẳng đến hướng phòng làm việc, dọc đường dường như không có ý định dừng lại, cuối cùng không nhịn được nói: "Em làm việc ở đâu đây?"
Kỉ Ngôn Thanh không lên tiếng mà chỉ đẩy cửa phòng làm việc ra.
"Kỉ.." Lời nói còn chưa kịp thoát khỏi miệng, văn phòng hôm qua vẫn còn đơn giản trống trải chỉ sau một đêm đã được trang trí thêm phần tinh tế, bắt mắt hiện lên trước mắt cô.
Quan trọng hơn cả là đối diện với bàn làm việc của Kỉ Ngôn Thanh là một bộ bàn ghế đầy đủ đồ dùng mới tinh.
Cô kinh ngạc nhìn Kỉ Ngôn Thanh.
"Thư kí Cảnh, không biết em có hài lòng với những thứ này không?" Kỉ Ngôn Thanh nhướn mày nhìn cô.
Cảnh Thù chỉ còn biết cười gượng, quan sát một lượt phòng làm việc của anh, cuối cùng đặt túi xách lên chiếc bàn mới.
Cô biết ngay anh sẽ không để cô làm việc dễ dàng như thế mà.
Kỉ Ngôn Thanh vẫn bình tĩnh bắt đầu công việc như thường ngày.
Chỉ khi Cảnh Thù ở trong tầm mắt của anh mới là an toàn nhất.
Vốn dĩ khi cô ở nhà anh cũng hơi khó xử, muốn để cô có sự tự do nhất định, nhưng nếu như đối phương đã tự nguyện yêu cầu thì anh xin phép không khách khí nữa...