"Trên bàn em có tài liệu đấy, ngày đầu tiên đi làm thì cứ nắm bắt được tình hình cơ bản của công ty là được rồi." Kỉ Ngôn Thanh thấy Cảnh Thù có vẻ chán chường, anh điềm đạm mở lời.
"Vâng." Cảnh Thù đáp lời anh, đưa tay mở tập tài liệu ra.
Nhìn hàng dài số liệu trong tài liệu cô thấy đầu óc quay cuồng chóng mặt.
Là một sinh viên chính quy trường nghệ thuật, nay nhìn cả đống số liệu quay mòng mòng trước mặt, Cảnh Thù cảm tưởng bản thân sắp trở thành đồng loại của những con số này mất.
Cô lén lén đưa mắt về phía Kỉ Ngôn Thanh đang cúi đầu xử lí công việc, trong lòng thầm giơ ngón tay cái thán phục anh.
Bỗng Kỉ Ngôn Thanh đột ngột ngẩng đầu, Cảnh Thù vội nhanh chóng cầm tập tài liệu che kín mặt.
Nhìn thấy cô như vậy, một nụ cười nhẹ sượt qua nơi khóe môi anh.
"Cộc cộc cộc."
Tiếng gõ cửa vang lên, Lam Lẫm Duệ đứng bên ngoài nói vọng vào: "Giám đốc, còn phút nữa đến giờ họp rồi ạ."
"Ừ." Kỉ Ngôn Thanh đứng dậy chuẩn bị rời đi, lúc đi tới cửa anh không quên quay đầu lại nói với Cảnh Thù lúc này vẫn đang vùi đầu vào sấp tài liệu: "Trong tủ có đồ ăn vặt, trên giá cũng có thêm mấy cuốn sách mới, em muốn uống gì thì cứ nói một tiếng với người bên ngoài nhé."
Cảnh Thù không nói gì mà càng cúi đầu thấp hơn, mãi đến khi tiếng đóng cửa vang lên cô mới dám ngẩng đầu.
Thở dài một hơi, nhớ lại mấy lời Kỉ Ngôn Thanh vừa nói, mặt Cảnh Thù hơi ửng hồng.
Có lẽ chỉ có cô đi làm mới nhàn nhã thế này, lại còn cứ nói với người bên ngoài một tiếng, cô nào dám làm như thế.
Nghĩ đến đây, theo bản năng Cảnh Thù mở ngăn kéo ra, bên trong được xếp đầy đồ ăn vặt và sữa.
"Cộp", Cảnh Thù quyết định đóng ngăn kéo lại, sau đó tiếp tục nghiêm túc nghiên cứu tài liệu.
Nói đến đây làm việc thì phải làm việc tử tế, cô còn lâu mới bị đống đồ ăn này mua chuộc nhé.
Một buổi sáng yên tĩnh trôi qua, đến trưa Kỉ Ngôn Thanh dẫn Cảnh Thù xuống dưới dùng bữa.
Hai người vừa bước ra khỏi thang máy, các nhân viên đều đơ như phỗng, ai nấy cũng tròn xoe mắt nhìn cảnh Kỉ Ngôn Thanh đang nắm tay Cảnh Thù.
Ngay lập tức Cảnh Thù bắt đầu nhận thức được sự tình nên cố giằng tay ra, kết quả chẳng có tác dụng gì, cô chỉ đành lặng lẽ nhìn Kỉ Ngôn Thanh lúc này biểu cảm vẫn hết sức bình tĩnh.
Rõ ràng hôm qua đã nói rõ là giấu chuyện hai người kết hôn, anh còn đồng ý rồi mà đến hôm nay lại quên sạch như thế ư.
Nhìn theo bóng lưng của Kỉ Ngôn Thanh và Cảnh Thù, toàn bộ người trong công ty đều thất kinh, đều bắt đầu đồn đoán xem cô gái đi cùng Kỉ Ngôn Thanh rốt cuộc có quan hệ thế nào với anh.
Sau khi món sườn bò được đưa lên, Cảnh Thù quan sát Kỉ Ngôn Thanh đang cắt đồ ăn giúp mình, những lời ban nãy cô muốn nói bây giờ không sao mở lời nổi.
Thôi kệ đi dù sao tính cách anh ấy cũng ương ngạnh, cứ để tùy ý anh ấy vậy.
Nhấm nháp từng miếng thịt, Cảnh Thù cảm thấy bầu không khí giữa hai người họ ngày càng tốt đẹp hơn, nếu đổi lại ở kiếp trước, muốn cô ăn một bữa cơm thoải mái vui vẻ với anh, cô chắc chắn sẽ từ chối.
Trong trường hợp không thể từ chối thì cô cũng sẽ giữ bản mặt lạnh nhạt suốt bữa ăn, ăn xong sẽ bỏ đi ngay.
"Giám đốc Kỉ, anh cũng đến đây dùng bữa à.
Vừa nãy đứng từ xa trông qua tôi còn tưởng mình nhìn nhầm cơ, không ngờ lại là giám đốc Kỉ thật." Cảnh Thù còn đang miên man suy nghĩ thì một giọng nói ấm áp êm tai vang lên.
Cô ngẩng đầu, trông thấy một cô gái kiều diễm mặc vest trắng đang đi về phía bọn họ.
Kỉ Ngôn Thanh chỉ liếc mắt qua một cái, sau đó lại tiếp tục cúi đầu gắp thức ăn cho Cảnh Thù.
Cảnh Thù thấy thái độ anh như vậy, cộng thêm việc không quen biết cô gái đó nên cũng tiếp tục bữa ăn của mình.
Mặc dù cô không quen cô gái đó nhưng vẫn còn chút ấn tượng về cô ấy từ kiếp trước.
Đó là Lâm Vịnh Tuyết – con gái duy nhất của tập đoàn Lâm thị, sau này cô ấy không hề kém cạnh bất kì người đàn ông nào, đã một tay đưa vị thế Lâm thị lên một tầm cao mới.
Đương nhiên ấn tượng của Cảnh Thù với người này cũng chỉ vỏn vẹn thế này thôi, dù sao thì kiếp trước Kỉ Ngôn Thanh cũng trông coi cô rất nghiêm khắc, đặc biệt sau khi cô có ý định bỏ trốn thì anh gần như không cho cô tiếp xúc với ai.
Lúc ấy cô đã thực sự đã ước mong bên cạnh Kỉ Ngôn Thanh xuất hiện một người phụ nữ nào đó để khiến anh phân tâm, có như vậy cô mới có thể sống nhẹ nhõm một chút.
Vậy mà suốt năm tròn trĩnh bên cạnh anh không có ai ngoài cô.
Cô còn tận mắt nhìn thấy anh từ chối lời tỏ tình của người con gái khác, rõ ràng cô gái đó vô cùng yêu kiều quyến rũ, kết quả bị anh từ chối đến mức phải khóc rồi chạy đi, sự tàn nhẫn của anh thực sự khiến người khác phẫn nộ.
"Cô gái này là ai đây?" Lúc này Lâm Vịnh Tuyết cũng chú ý tới Cảnh Thù, cô ấy ngạc nhiên hỏi.
Kỉ Ngôn Thanh ngẩng mặt, vô cảm đáp: "Cô Lâm, cô có việc gì à?"
Lâm Vịnh Tuyết lắc đầu nói: "Định qua chào hỏi giám đốc Kỉ thôi, giờ trông thấy cô gái xinh đẹp bên cạnh anh dường như bị sắc đẹp của cô ấy đánh gục rồi nên muốn làm quen một chút."
"Chào em gái xinh đẹp, chị là Lâm Vịnh Tuyết, chị có thể có vinh hạnh được biết tên em không?"
"Chào chị, em là Cảnh Thù." Cảnh Thù lau tay, đứng dậy chuẩn bị bắt tay Lâm Vịnh Tuyết.
Bỗng một cảm giác quen thuộc truyền tới tay cô, cô cúi đầu, chỉ thấy Kỉ Ngôn Thanh đang nắm chặt tay cô với gương mặt vô cảm hết sức.
Cảnh Thù hoàn toàn cạn lời, muốn rút tay ra cũng không rút được, cô chỉ đành bất lực cười với Lâm Vịnh Tuyết, trên mặt lộ vẻ áy náy.
"Không sao, chị đã biết tên em rồi, nếu như giám đốc Kỉ đã không muốn cho chị làm quen với em thì chị cũng không tiện làm khó em rồi." Lâm Vịnh Tuyết buông tay, nhìn về phía Kỉ Ngôn Thanh: "Vậy tôi không làm phiền hai người dùng bữa nữa, hi vọng buổi chiều hai bên sẽ hợp tác vui vẻ."
Cô ấy nói xong thì cười với họ rồi quay người bước đi.
Cảnh Thù nhìn theo bóng lưng Lâm Vịnh Tuyết, không ngừng cảm thán: "Quả nhiên, không hổ là một nữ cường."
"Au.." Đột nhiên trán cô bị cốc nhẹ một cái, Cảnh Thù quay đầu chất vấn Kỉ Ngôn Thanh: "Sao anh lại đánh em?"
"Anh đang nhắc nhở em đấy Kỉ phu nhân, người em nên nhìn là anh mới đúng." Kỉ Ngôn Thanh chậm rãi đáp..