La Thiên Trình bị thông tin này nện đến quá ư chóng mặt, rất lâu sau mới gượng gạo nói: “Lúc này không còn sớm, chúng ta đi làm lễ thôi.”
Trước kia Ôn thị tự vẫn, Chân Diệu để tang ba năm báo hiếu, tới lúc gả tới đây đã tuổi rồi, làm gì có cái vấn đề khó xử kia chớ.
Đây cũng là vì sao La Thiên Trình nhiều lần chú ý đến bánh bap hấp của Chân Diệu nhỏ đến đáng thương, thật sự là mỗi lần nhìn thấy, đều để lại cho hắn ta như gặp phải người khác.
Hết lần này tới lần khác, vừa trẻ trung lại có cơ thể cũng trẻ trung nữa , lại làm cho hắn nhiều thêm vài phần cảm giác, chẳng hạn như lúc đang thân mật thì Chân Diệu lại có hành vi nôn ói, cái đó vượt quá lòng tự tôn của hắn, hắn chỉ sợ trong thời gian ngắn sẽ không thấy mặt nàng nữa, chứ làm sao giống như buổi sáng này bị tức giận như vậy.
La Thiên Trình cười thầm, dắt theo Chân Diệu đi ra ngoài.
“Tổ phụ và tổ mẫu ở tại Di An dường, tổ mẫu ngày thường không quản việc gì, nàng không cần quá căng thẳng, chỉ cần như ngày thường là được.”
“Đa tạ, ta hiểu rồi.” Chân Diệu có chút ngạc nhiên khi được La Thiên Trình nhắc nhở, trong lòng thêm vài phần cảm kích, nụ cười ngọt ngào hơn.
Nàng thật sự không có gì căng thẳng cả, Lão phu nhân Trấn Quốc Công rất lợi hại thì cũng không ác hơn vị trước mặt này.
Ít nhất nàng còn chưa nghe nói qua chuyện lão thái thái này bóp chết cháu dâu đâu.
Hiện tại có thể cùng chung sống hòa bình với La Thiên Trình, trong lòng Chân Diệu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Lão phu nhân Trấn Quốc Công là trưởng bối, hai bên căn bản là không có xung đột lợi ích gì, nhiều lắm là không chào đón nàng, dùng vài câu nặng nề trách móc nàng.
Đối với da dày thịt béo của Chân Diệu mà nói, hoàn toàn không coi vào đâu, nàng thật sự không nhạy cảm lắm, từ lúc mới tới đã bị nước miếng của kinh thành huân quý này làm cho chết đuối rồi.
Đi qua hành lang hòn non bộ, thoang thoảng mùi thơm, thấy được các nha hoàn đều cung kính hành lễ, khóe mắt liếc qua lặng lẽ dò xét vị phu nhân Thế tử mới này.
Đợi Chân Diệu đi qua, mấy tiểu nha hoàn liền tranh luận.
“Này, thấy không, phu nhân Thế tử thật là xinh đẹp, còn đẹp hơn Đại cô nương.”
“Nhanh nói nhỏ một chút, chuyện của chủ tử mà ngươi dám tranh luận sao, không sợ gây tai hoạ sao?” Một nha hoàn lớn tuổi hơn vỗ tiểu nha hoàn kia một cái.
Tiểu nha hoàn thè lưỡi, không dám nói lung tung nữa.
Một tiểu nha hoàn khác nói: “Các ngươi thấy cái áo của phu nhân Thế tử chưa, cái kia hình như là vải ‘Lũng Yên Hà’ đây này.”
“Ngươi cũng biết điều này sao?”
“Các ngươi đã quên là năm trước Thủy nhi ở phòng may vá không cẩn thận đã bán một miếng vải tơ tằm, sự việc bị bại lộ đó ư? Nhị phu nhân hiền hậu như thế mà còn nổi giận nữa àh, cũng là bởi vì đó là loại vải ‘Lũng Yên Hà’ ah.” Tiểu nha hoàn giải thích.
“Đúng, ta nhớ ra rồi, có chuyện như vậy sao? Kỳ lạ thật, không phải nói người nhà phủ Kiến An Bá chỉ là tầm thường ấy ư, nghe nói phụ thân của phu nhân thế tử chỉ là dân thường thôi, nhưng phu nhân thế tử ăn mặc thế này thật không tầm thường ah.”
Có một nha hoàn hì hì cười rộ lên: “Nhưng đây là lần thứ hai Phu nhân thế tử vào cửa này làm lễ dâng trà nè, có thể không có mang ra? Sao phủ Kiến An Bá có thể so bì được với phủ Quốc Công của chúng ta chứ.”
Nói đến đây, mấy nha hoàn đều thở dài.
Thế tử gia muốn gia thế có gia thế, muốn tướng mạo có tướng mạo. Lấy cô nương của phủ Kiến An Bá này thật sự là uất ức mà.
Nhưng bọn họ lại rất hiếu kì phu nhân Thế tử là người như thế nào.
Cũng may hôm nay thấy rồi, dung mạo của phu nhân Thế tử quả thực là số một số hai đấy.
Sự thừa nhận này cũng làm cho tâm tư không an phận của mấy nha hoàn bớt đi nhiều.
La Thiên Trình dẫn Chân Diệu tiến vào cửa Di An Đường, trong phòng khách đã có rất nhiều người.
Thấy hai người bước vào, trong phòng trở nên yên tĩnh.
Lão phu nhân Trấn Quốc Công liếc nhanh mắt tới chỗ họ.
Nhưng buổi sáng hôm nay, bà không nhận được chiếc khăn chứng minh trinh tiết của tân nương, liên tục nói thầm trong lòng đây này.
Muốn biết lúc trước Chân Diệu xếp đặt để La Thiên Trình rơi xuống nước, người ngoài không dám khẳng định, trong lòng của lão phu nhân lại tựa như gương sáng, một mực lo lắng đức hạnh của vị Chân Tứ cô nương này?
Bước vào cửa của phủ Quốc Công, gia thế thấp cũng không quan trọng. Nhưng phẩm hạnh không đoan chính thì đó mới là mầm tai hoạ.
Thấy mặt cháu trai cũng không có gì là lạ cả, khóe miệng còn chứa đựng nụ cười, Lão phu nhân hơi chút thả lòng xuống một chút, dùng ánh mắt để dò xét Chân Diệu.
La Thiên Trình lặng lẽ chạm Chân Diệu một cái.
Chân Diệu chỉnh đốn trang phục hành lễ: “Cháu dâu xin bái kiến tổ phụ, tổ mẫu, bái kiến các vị thúc thúc thẩm thẩm (chú thím).”
“Đứng lên đi.” Trên mặt Lão phu nhân nở nụ cười, ngược lại giọng nói thì không cao cũng không thấp.
Nha hoàn bưng một cái khay trà hình tròn tới.
Chân Diệu tiếp nhận một ly, sớm quỳ gối trên nệm để chuẩn bị cho tốt, cầm ly trà giơ cao hơn đầu, dõng dạc nói: “Tổ phụ mời uống trà.”
Lão Trấn Quốc Công ngồi ở trên ghế bành, giống như đứa trẻ ngồi khó có thể ngồi yên được. Cơ thể không ngừng xê dịch, thấy Chân Diệu nói với ông ta, hiếu kỳ nháy mắt mấy cái, sau đó đưa tay nhận lấy ly trà nhưng vẫn một mực dò xét.
Lão phu nhân nhẹ giọng nhắc nhở: “Quốc Công gia, đây là cháu dâu của người, muốn uống một ngụm trà, quên rồi sao? Chẳng phải trước kia ta đã dạy ông rồi sao?”
Chân Diệu cúi đầu quỳ gối, khóe mắt liếc qua lặng lẽ nhìn lão Trấn Quốc Công.
Trong lòng có chút than thở.
Đây là Thường Thắng đại tướng quân trong truyền thuyết sao, vậy mà lại biến thành thế này.
Lão Trấn Quốc Công hình như đã hiểu rõ, cầm hồng bao mà Lão phu nhân sớm đã chuẩn bị cho ông đưa về phía nàng nói: “Cho cháu.”
Chân Diệu đưa hai tay nhận lấy, trong miệng thầm cảm ơn, lại không có động thái gì.
Vị tổ phụ này trà còn chưa uống, nhưng không tính là qua được.
Lão Trấn Quốc công vẫn còn nhớ rõ lời của Lão phu nhân, mặc dù trình tự sai rồi nhưng vẫn còn nhớ rõ uống một ngụm trà.
Chỉ là trà vừa vào miệng thì lập tức phun ra.
Chân Diệu quỳ gối trước mặt lão Trấn Quốc Công, đúng lúc hớp trà này phun tới vạt áo trước của nàng.
Vạt áo trước lập tức ướt một mảnh, nước trà chảy đầy xuống đất.
Sự cố đầy bất ngờ này làm cho bầu không khí trong phòng nhất thời ngưng lại, thời khắc này tĩnh lặng đến mức một cây kim rơi cũng nghe tiếng.
Trong mắt Điền thị ẩn giấu một nụ cười châm biếm, giễu cợt.
Nhưng trà kia là do bà ta đã sai người thêm một chút gia vị khác vào, Lão quốc công là kẻ ngu dốt, hương vị không ngon sẽ không chịu đựng như người bình thường, tuyệt đối sẽ lập tức nhổ ra.
Chỉ cần ông ta nhổ như thế, bất luận cố tình hay vô tình, đối với vị cháu dâu này mà nói, đều là chuyện nực cười.
Về phần lão quốc công đúng lúc nhổ trúng vào người cháu dâu này, nhưng đó chỉ có niềm vui ngoài ý muốn thôi.
Chân Diệu sửng sốt, chỉ là ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của lão Quốc Công, ngược lại có chút không đành lòng.
Ông ngoại của nàng đã từng là người rất xuất chúng, đáng tiếc lớn tuổi rồi nên ông mắc chứng Alzheimer , tâm trí trở nên giống như đứa trẻ, vẻ mặt lúc mắc lỗi cũng giống y như vậy.
Chân Diệu rất hiểu được tâm lý kiểu lão ngoan đồng này, lập tức nở nụ cười thuần khiết, ngẩng đầu nói: “Tổ phụ, có phải là nước trà khó uống đúng không ạ?”
Lão quốc công gật đầu mạnh: “Đắng!”
Chân Diệu lộ vẻ hiểu rõ sự tình , cười mỉm nói: “Cháu dâu cũng không uống được loại trà đắng này. Cháu biết làm một loại trà chua chua ngọt ngọt, để cháu về làm cho tổ phụ uống.”
” Trà ngọt? Được, được, ta thích uống ngọt đấy.” Lão Quốc Công mặt mày hớn hở lên.
Sau đó liếc nhìn Chân Diệu, giựt miếng ngọc bội đeo ở bên hông xuống nói: “Cháu làm trà ngọt cho ta, cái này cho cháu đấy.”
Hành động này làm cho cả phòng sững sờ.
Ngọc bội này của lão Quốc Công là vật gia truyền đấy, ý nghĩa không phải tầm thường, hôm nay đưa cho Chân Diệu, dĩ nhiên là củng cố rất nhiều cho đại phòng.
Mà ngay cả La Thiên Trình cũng cảm thấy kinh ngạc, liếc nhìn ngọc bội kia không rời.
Đời trước Chân tứ thấy lão Quốc Công mặc dù không đến mức lộ ra vẻ mặt gì là ghét bỏ ông, nhưng trong mắt người thường thì không biết người si ngốc sẽ làm ra chuyện gì ngoài dự đoán không nữa, để không gây ra phiền toái nàng cách xa nhất có thể.
Chân Tứ ngoại trừ lần dâng trà lần đó, sau này hầu như không có tới gần lão Quốc Công, đến lúc hắn rời khỏi phủ Quốc Công thì vẫn còn ở trên người lão Quốc Công đây.
Hôm nay Chân tứ mới tới, chuyện đã thay đổi rồi. Đây có phải là dấu hiệu tốt hay không?
Nghĩ như vậy, ánh mắt của La Thiên Trình nhìn về phía Chân Diệu êm dịu đi vài phần.
Điền thị nhìn thấy dáng vẻ của Chân Diệu cười mỉm mà âm thầm cắn răng, thầm nghĩ quỷ nha đầu này trái lại còn biết dỗ người, hôm nay tình hình này là muốn làm cho nàng ta xấu mặt, không ngờ con nhóc này lật lại được, còn khiến lão Quốc Công truyền ngọc bội gia truyền cho nó nữa chứ!
Nhớ đến cái ngày bêu xấu ở phủ Kiến An Bá, lại càng đau lòng.
Sắc mặt Nhị lão gia khẽ biến đổi.
Tính chất của ngọc bội này không tính là tốt, nhưng ông ta nhớ rõ tổ phụ luôn luôn đeo nó. Về sau ốm nặng thì mới đưa cho phụ thân.
Ông ta suy nghĩ, ngọc bội này có phải là tác dụng gì không, là đại diện cho vị trí đích tôn trưởng hay chăng?
Hôm nay phụ thân hồ đồ rồi, mẫu thân cũng chưa từng nhắc tới, nhưng nhìn cách mà tổ phụ đưa miếng ngọc cho phụ thân tiện tay đưa cho cháu dâu, ngược lại càng làm cho người ta cảm thấy bực bội.
La Nhị lão gia vốn mưu đồ vị trí Quốc công, danh bất chính ngôn bất thuật đấy, thấy tình cảnh này lại càng không vui, trong lòng ngầm bực bội cho rằng đây là điềm báo không tốt, sau đó dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Chân Diệu.
Chân Diệu quỳ gối trước mặt lão Quốc Công. Vốn đang ngồi dưới tay Nhị lão gia thì nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của La Nhị lão gia.
Dùng khóe mắt liếc qua ngắm vị Nhị lão gia kia, thầm nghĩ hình như vị Nhị thúc này không chào đón nàng ở đây vậy.
Ồ, chẳng phải nói là La Nhị lão gia đối đãi với La Thế tử như con ruột ấy ư, yêu ai yêu cả đường đi, nhìn thấy mình coi như là xem kỹ, cũng không nên dùng ánh mắt lạnh giống như dao găm kia chứ.
Lại liếc mắt nhìn, ngược lại phát hiện La Nhị lão gia sớm đã thay đổi thành mặt mũi hiền lành, giống như vừa rồi chỉ là do nàng hoa mắt.
Nếu nói La Nhị lão gia luôn luôn có ánh nhìn lạnh lùng , Chân Diệu có lẽ còn cảm thấy người này trời sinh đã như vậy, nhưng ông ta trước sau tương phản to lớn như thế, Chân Diệu thoáng cái để bụng rồi.
Vốn dĩ khi lão Quốc Công đưa ngọc bội tới, nàng vẫn còn do dự có nên chối từ hay không, dù sao hồng bao đã nhận rồi, thấy tình thế như vậy, nàng vui vẻ nhận lấy, cười tủm tỉm nói: “Tạ tổ phụ đã ban thưởng.”
Người không chào đón nàng không vui, còn nàng đây thì lại rất vui àh.
Lão phu nhân không biết suy nghĩ của thứ tử và trưởng tôn, càng không biết lòng dạ của Chân Diệu, thấy lão Quốc Công vui vẻ, cũng vui vẻ trở lại.
Phu thê bọn họ tuổi trẻ đằm thắm , lão Quốc Công trước kia ra trận giết địch, do nguyên nhân nào đó bà còn tới giúp đỡ, cái tư thế oai hùng hiên ngang kia luôn luôn khắc sâu trong lòng bà, chốc lát cũng chưa bao giờ quên.
Hôm nay lão Quốc Công biến thành cái dáng vẻ này, Lão phu nhân cũng không hề ghét bỏ gì, càng hận không thể để tất cả mọi người ngưỡng mộ và kính trọng lão Quốc Công như trước mới được.
Nhưng người thích xu nịnh, có bao nhiêu người có thể làm được đâu, hơn nữa trở ngại thân phận của lão Quốc Công không có biểu lộ ra mà thôi.
Ngược lại là không có nghĩ đến cháu dâu khiến bà lo lắng này lại bị lão Quốc Công phun nước trà vào người như vậy, thảm hại như vậy mà không có một chút biểu lộ sắc mặt ghét bỏ, còn mở miệng hóa giải được một phen khó xử ấy.
Bất luận đứa trẻ này thật sự lương thiện hay thông minh dị thường, đều khiến bà có cách nhìn khác rồi.
Vì vậy đợi lúc Chân Diệu dâng trà cho lão phu nhân, pão phu nhân vốn dĩ đã chuẩn bị quà nhưng không có lấy ra, ngược lại còn tháo một chiếc vòng ngọc phỉ thúy đeo trên cổ tay ra trực tiếp đeo vào tay nàng.
Chân Diệu vui vẻ nhận lấy, sau đó đi dâng trà cho vợ chồng Nhị lão gia.