Edit: Hằng Nguyễn
Beta: Sakura
La Nhị lão gia cũng có chuẩn bị hồng bao, Chân Diệu không khách sáo nhận lấy, sau đó có chút không xác định liếc nhìn Điền thị một cái.
Ách, ngồi kế La Nhị lão gia, không sai là Nhị phu nhân.
“Nhị thẩm, mời uống trà.” Chân Diệu nhìn thật kĩ Điền thị, sợ lần sau trên đường gặp phải lại không nhận ra.
Điền thị bị ánh mắt chân thành tha thiết của Chân Diệu làm thoáng lung lay trong chốc lát, ngẩn người mới nhận lấy trà nhấp một ngụm, sau đó đem lễ gặp mặt tới.
Điền thị đối với La ThiênTrình trước giờ luôn cho thấy là người mẹ hiền hậu, đối với con dâu thì đương nhiên quà gặp mặt không thể mỏng rồi.
Chân Diệu nhìn thấy chiếc trâm cài tóc bằng ngọc ngậm trân châu rất tinh xảo, nàng cảm thấy vị Nhị thẩm này là người không tầm thường, nàng lập tức lại liếc nhìn qua, để tránh về sau phải hổ thẹn vì nhận lầm người.
Điền thị bị nhìn trộm, trong lòng nảy sinh mối ngờ vực.
Chẳng lẽ chính mình để lộ ra chỗ nào sơ hở, đã bị nha đầu này nhìn ra chăng?
Không thể ah, đây mới là lần thứ hai nha đầu này nhìn thấy bà mà.
Không để ý tới tâm trạng thấp thỏm không yên của Điền thị, Chân Diệu lại đi về hướng La Tam lão gia.
La Tam lão gia cũng chỉ chừng ba mươi tuổi, đầu đội khăn vấn, người mặc áo dài thêu vân trúc, lộ ra vẻ nho nhã phong lưu.
Thấy Chân Diệu tới liền để lộ ra nụ cười thản nhiên, cầm quà gặp mặt đưa tới, sau đó đột nhiên mở miệng nói: “Cháu dâu, lần sau ta vẽ cháu nhé được không?”
Chân Diệu trợn tròn mắt.
Cái này thật không phải là muốn đùa giỡn nàng đấy chứ ? Đúng lúc kính trà nữa chứ?
Lão phu nhân mặt tối sầm, muốn cầm chiếc nệm trong tay mà ném vào mặt đứa con thứ ba này.
Tiểu tử này, lại hồ đồ rồi.
Từ nhỏ nó đã không thích đọc bát cổ, không thích luyện võ, chỉ yêu cầm kỳ thư họa mà thôi, càng lớn càng si mê, có đôi khi vì họa tảng đá mà có thể ngốc nghếch ở trên núi một tháng.
Gần đây lại say mê họa cái gì mà mỹ nhân đồ, đã chạy thiên nam hải bắc một năm rồi, có một hồi nghe nói là bị một cô gái hiểu lầm thành dê xồm, đánh đến nỗi ngay cả người làm mẹ như bà cũng không nhận ra được.
Rõ ràng là người đã tuổi rồi mà vẫn để cho bà hết sức khổ tâm.
Bây giờ lại bắt đầu đầu óc thất thường, thật là khiến cho người khác phát điên, rốt cục bà đã gây nên tội ác gì thế không biết!
“Lão Tam. Con còn nói năng hồ đồ rồi, cũng đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài nữa.”
Tam lão gia hiển nhiên rất sợ điểm này, không quên liếc nhìn Chân Diệu một cái, ủ rũ ngồi ở đó không nói lời nào.
Tam phu nhân trái lại là người dịu dàng hào phóng. Không biết là thói quen hay như thế nào, không hề bị ảnh hưởng, cười mỉm đưa quà gặp mặt cho Chân Diệu.
Tứ phu nhân mặc bộ xiêm y u tối, nhìn xem còn già hơn Tam phu nhân, thần sắc lạnh tanh, đứng bên cạnh đấy là một đứa bé chừng bốn, năm tuổi.
Thấy Chân Diệu dâng trà cũng không có nhiều lời, trầm mặc đưa quà tặng tới.
Kế tiếp tựu là làm lễ gặp mặt với những người ngang bằng vai vế với nàng.
La Thiên Trình là cháu đích tôn, những thiếu niên thiếu nữ đứng trong phòng này đều là đệ đệ, muội muội, Chân Diệu vội tới tặng quà lần lượt từng người một.
Chân Diệu đã sớm chuẩn bị tốt cho những quà tặng gặp mặt này rồi.
Điền thị sinh ra Nhị công tử và Tam công tử là một cặp anh em sinh đôi, năm nay vừa mười sáu tuổi. Chân Diệu tặng họ hai khối nghiên mực.
Đại cô nương-nhị phòng và Nhị cô nương-tam phòng, một người mười ba tuổi, một người mười hai tuổi, Chân Diệu tặng cho hai vị cô nương này hầu bao do chính tay nàng thêu, bên trong lấy trâm hoa cài tóc, không đắt tiền lắm, phù hợp cho tiểu cô nương cài.
Còn mấy người nhỏ hơn thì mỗi người một cái hầu bao (túi) nhỏ, bên trong có chứa một con cáo nhỏ bằng vàng.
Tứ phu nhân sinh ra bé trai xếp hạng thứ sáu, từ nhỏ đã mất cha, bị ảnh hưởng từ mẹ nên cũng trầm mặc ít nói, cậu bé nhìn chằm chằm vào quà tặng là hầu bao mà Chân Diệu tặng hơn nửa ngày mà không có động đến.
Lục lang tuổi còn nhỏ. Tính tình lại lầm lì, trước mặt nhiều người như vậy, lão phu nhân sợ mở miệng trách mắng sẽ làm cho đứa trẻ này sợ hãi nên không lên tiếng.
Lão phu nhân không nói gì thì đương nhiên những người khác cũng không nhiều lời làm gì.
Còn Tứ phu nhân nhíu lông mày: “Lục lang, mau cầm lấy, cảm ơn Đại tẩu đi.”
Lục lang chẳng qua chỉ là đứa trẻ bốn tuổi, lại cau mày tựa như người lớn, lắc đầu liên tục nói: “Con không cần, hầu bao là đồ chơi của con gái.”
Lời này vừa nói ra tức thì sắc mặt của năm người nhận hầu bao kia đều trông rất khó coi. Lục đệ bĩu môi chạy tới, nhét hầu bao vào tay Chân Diệu trả lại cho nàng, nói : “Đệ không cần những thứ đồ chơi của nữ nhi!”
Điền thị nhìn thấy vậy, thầm vui mừng.
Ngũ lang suy cho cùng là con của bà, nên cũng biết trả giận cho bà.
Tam phòng sinh ra Tứ lang lớn tuổi hơn chút ít, tuy mặt hơi đỏ nhưng cầm hầu bao lại không có hành động gì.
Chân Diệu thái dương gân xanh nhảy lên, đứa bé kia quả nhiên là khó chơi nhất rồi, huống chi là hai đứa.
Nhưng nghĩ đến tình cảnh của Lục lang, nàng lại cảm thấy đứa trẻ này thật đáng thương.
Từ nhỏ đã không có phụ thân, lại sống trong nhung lụa nên cũng có tiếc nuối.
Vừa nghĩ như thế, nàng đã mềm lòng rồi, ngồi xổm xuống nhìn Lục lang nói: “Lục lang, Đại tẩu tặng cho đệ không phải hầu bao, là trong hầu bao có đặt một con cáo nhỏ, đệ mở ra nhìn xem ah.”
Lục lang bán tín bán nghi mở hầu bao ra, quả nhiên bên trong hầu bao có một con cáo nhỏ.
Con cáo nhỏ đang híp mắt ngủ say, nó lại có màu vàng óng, đứa trẻ nhỏ nào nhìn thấy đều không thể không thích được, Lục lang lập tức liền lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Ngũ lang thấy thế vội mở hầu bao của mình ra, đổ ra một con cáo nhỏ giống như vậy, nhưng con cáo nhỏ này lại chân sau đứng lên, bộ dạng thở dài.
Ngũ lang liền chạy đến chỗ Tứ lang, nói: “Tứ ca, của huynh đâu, mau mở ra nhìn xem.”
Bọn họ vào dịp năm mới cũng được nhận những món đồ chơi bằng vàng, nhưng phần lớn là con lợn vàng, đậu phộng, các loại phật thủ, cho nên đã sớm không lấy gì làm lạ, nhưng con cáo nhỏ này thì đây là lần đầu tiên trông thấy.
“YAA.A.A.., con cáo của Tứ ca cũng không giống.” Ngũ đệ lại chạy đến chỗ Tam lang nhìn xem.
Chân Diệu hé miệng cười thầm.
Phủ Trấn Quốc Công giàu có hơn phủ Kiến An Bá rất nhiều, những đám cậu ấm cô chiêu này đương nhiên cũng chẳng thiếu thứ gì, nàng thật ra chỉ khéo một chút mà thôi.
“Đại tẩu, tẩu còn kiểu con cáo như thế nào nữa?” Ngũ đệ chạy đến bên cạnh Chân Diệu.
“Loại cáo vàng này thì tẩu không có …, nhưng Đại tẩu còn có thể dùng bột mỳ nhào thành con cáo nhỏ này, về sau cho các đệ cầm chơi.”
“Tốt, tốt, Đại tẩu, tẩu thật tốt.” Ngũ lang vỗ tay cười.
Lục lang mặc dù còn đang xị mặt nhưng vẫn cất con cáo nhỏ vào.
Chỉ có Tam cô nương vì Chân Diệu không có phối hợp với chuyện hạ kiệu trở về cho nên bị Nhị phu nhân giáo huấn một trận, lúc này còn nhớ hận là Chân Diệu làm cô bị mất mặt.
Nàng chỉ là thứ nữ, tuổi lại nhỏ, ngược lại không có người chú ý.
Điền thị nhìn xem đám con trai vây quanh Chân Diệu , trong lòng thầm tức giận, mà lại không thể biểu hiện ra bên ngoài được, đến mức ngực đau nhói.
Chân Diệu trấn an mấy tiểu tử kia xong rồi, thở phào nhẹ nhõm.
Cửa ải dâng trà này cuối cùng đã qua rồi.
Trên nàng không có mẹ chồng, về sau không cần lo lắng, có thể sống thỏa thích ở trong Thanh Phong đường, chỉ cần thỉnh an Lão Phu nhân là được.
Lần đầu, Chân Diệu cảm thấy cuộc sống ở phủ Quốc Công không hỏng bét như nàng nghĩ.
Ách, có lẽ là bởi vì thái độ của La Thiên Trình đối với nàng tốt hơn dự đoán?
Chân Diệu nghĩ ngợi một lát, cảm thấy mình về sau phải chẳng phải muốn đối xử tốt với hắn ta một chút ư.
Mỗi người hỗ trợ lẫn nhau. Chính mình không trả giá cái gì, lại sao có thể yêu cầu người khác đối tốt với ngươi đây.
Chuyện một lòng một dạ làm vợ chồng không thành, làm bạn hình như cũng không tệ?
Chân Diệu có tính nói là làm liền, trở về Thanh Phong đường sẽ mang ngọc bội mà lão Quốc Công thưởng ra. Khoa tay múa chân vài cái, quyết định lấy một cái túi lưới đem ngọc bội buộc lại, sau đó đưa cho La Thiên Trình.
Dù sao cũng là tổ phụ cho đấy, cháu dâu như nàng cũng không thể mỗi ngày đeo ngọc bội trên người được.
Trong đầu vừa nghĩ gọi A Loan lấy sợi tơ thì La Thiên Trình trở về rồi.
“Thế tử, mời ngồi.” Chân Diệu dương mặt cười cười, sau đó chuyển ra một vị trí.
La Thiên Trình hoài nghi liếc nhìn Chân Diệu.
Thái độ hoan nghênh như vậy, tựa hồ không đúng.
“Làm túi lưới à? Trong nhà có phòng may vá, muốn cái gì để cho bọn họ đi làm là được rồi.”
Chân Diệu mắt không ngước lên, nhìn xem dần dần thành hình một cánh hoa nói: “Cái này tự mình làm mới hài lòng.”
Nói xong ngừng tay. Ngước mắt nhìn La Thiên Trình nói: “Mẹ ta nói, sau khi thành hôn, áo trong và vớ giày của chàng, ta phải biết làm, bằng không thì người khác biết sẽ chê cười ta.”
La Thiên Trình nhất thời thích ứng không kịp, ngây người một hồi lâu mới nói: “Không có ai dám chê cười nàng đâu, yên tâm.”
Cảm giác có chút hài lòng là chuyện gì xảy ra chứ?
Chân Diệu nhíu lông mày. Kinh ngạc liếc xem La Thiên Trình: “Chẳng lẽ thành thân rồi, mà còn muốn bọn nha hoàn may vá cho sao?”
Nói đến đây mặt biến sắc: “Hay chàng muốn bọn nha hoàn của ta làm?”
La Thiên Trình có cảm giác như bật máu trong lồng ngực ra.
Cái ánh mắt ngươi thật là hèn hạ, háo sắc, ngươi muốn chiếm bọn nha hoàn của ta, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra à?
Chân Diệu lộ ra “Bị ta vạch trần rồi, sắc mặt thẹn quá hoá giận đi à nha” , cúi thấp đầu lại bắt đầu làm túi lưới.
La Thiên Trình hít sâu một hơi. Âm thầm thuyết phục chính mình ngàn vạn lần đừng xúc động, nếu thành thân ngày thứ hai, đã đánh tân nương tử rồi, đợi lại mặt thật sự là không thể nào nói nổi.
Thế nhưng mà, muốn đánh người phải làm sao!
La Thiên Trình đứng lên.
“Thế tử?” Chân Diệu lại càng hoảng sợ.
“Ta——” La Thiên Trình đang muốn nói ra là muốn đi luyện tập tay chân một tý thì một bà quản gia tiến đến xin chỉ thị.
“Thế tử, Đại nãi nãi, mấy vị thông phòng muốn vào bái kiến, người xem có cho họ vào không?”
Chân Diệu khó hiểu nhìn về phía La Thiên Trình.
La Thiên Trình lại ngồi xuống, thản nhiên nói: “Cho bọn họ vào đi.”
Bà quản gia lĩnh mệnh đi ra ngoài, không bao lâu bốn cô gái trẻ tuổi nối đuôi nhau mà vào. Đứng thành một hàng dịu dàng thi lễ: “Nô tỳ bái kiến Thế tử, bái kiến Đại nãi nãi.”
Con mắt Chân Diệu sáng ngời.
Đều là mỹ nhân ah, hoàn mập yến gầy, xem ra ở phủ Quốc Công tiêu chuẩn về nha hoàn rất cao, bốn cô gái này so với A Loan mặc dù còn hơi kém, lại không kém Bách Linh.
La Thiên Trình vốn có chút lúng túng,nhưngthấy được vẻ mặt hưng phấn của Chân Diệu, trong lòng ngược lại có vài phần khó chịu, mở miệng nói: “Bốn người này lúc trước trong phòng hầu hạ ta, về sau làm cái gì, nàng sắp xếp đi nha.”
Nha đầu thông phòng không phải thê thiếp, như thường lệ vẫn phải làm việc.
Chân Diệu vừa mới bắt đầu không có kịp phản ứng, phát hiện bốn người nha hoàn kia ánh mắt như nước trong veo nhìn La Thiên Trình,ánh mắt kia như keo như sơn, mới bừng tỉnh đại ngộ.
Ta tháo, đây không phải là đám thông phòng này tới đây hay sao!
Bốn người, có thể gom góp thành một bàn chơi mạt chược rồi.
Để cho nàng sắp xếp?
Là sắp đặt người thị tẩm mỗi ngày sao?
Mặc dù Chân Diệu nhất thời không thích ứng được với chuyện thê thiếp này, cuộc sống gia đình thật là nhiều màu nhiều sắc , cũng hiểu được sớm muộn là vợ chồng phải sinh con đẻ cái, hơn nữa hắn ta là con trai trưởng thì càng cần thiết, nhưng nàng không thể sinh.
Nghĩ thông suốt điểm ấy, liền tiến tới đứng tại bên trái một người thông phòng hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Nô tỳ tên là Viễn Sơn.” Nha hoàn Viễn Sơn này có cặp lông mày rất đẹp, dáng người mềm mại, là mỹ nhân tựa như liễu đung đưa trước gió.
“Ách, tên rất hay, người cũng đẹp. Đúng rồi, chu kì kinh nguyệt của ngươi là ngày nào?” Chân Diệu dùng câu “Ngươi hôm nay ăn chưa?” câu hỏi loại này tùy ý ngữ khí.
“Ách?” Viễn Sơn sửng sốt, đỏ mặt khó xử nhìn về phía La Thiên Trình.
La Thiên Trình càng khó xử.
Vì sao nàng ta nghĩ như vậy?
Rốt cuộc là hắn đã nói sai cái gì, hay là đối phương đã hiểu lầm cái gì?
Ách, hoặc là hắn đã hiểu lầm cái gì?