Trước kia, Trưởng Công chúa cho Chân Diệu cảm giác cao quý trong trẻo lạnh lùng, mà bây giờ, đuôi mày khóe mắt đều không gạt đi được vẻ mệt mỏi.
Bà chờ Chân Diệu ngồi xuống, mới nói: “Trong nhà rất bận rộn? Hai ca nhi đều tốt chứ? Lão phu nhân gần đây như thế nào rồi?”
Đều là vài chuyện phiếm, nhưng thốt ra từ miệng Trưởng Công chúa lại khiến Chân Diệu cảm thấy là lạ.
Có lẽ đã lâu không ăn ngon miệng, nên chưa nói được một lát, Trưởng Công chúa đã có phần không có tinh thần rồi. Chân Diệu thấy thế cáo lui đi ra ngoài.
“Mấy ngày nay mẫu thân đều như vậy, ta rất lo.” Huyện chủ Trọng Hỷ nhẹ nhàng nói.
Chân Diệu bèn hỏi khẩu vị thường ngày của Trưởng Công chúa.
“Mẫu thân thích ăn thanh đạm một chút, không thích ăn thịt lắm. À, mẫu thân cũng thích ăn ngọt hơn một chút.”
Chân Diệu theo Huyện chủ Trọng Hỷ đến phòng bếp.
Phòng bếp phủ Trưởng Công chúa còn lớn hơn một chút so với phòng bếp phủ Quốc Công, khiến Chân Diệu kinh ngạc chính là lại có mấy quả dứa.
Huyện chủ Trọng Hỷ giải thích: “Mẫu thân thích ăn dứa, chuyển từ biên giới phía nam về, hôm qua cắt đưa sang nhưng chỉ nếm vài miếng.”
Chân Diệu đã có chủ ý: “Vậy làm một phần cơm dứa thử xem.”
Nàng khoét hết dứa ra, cắt thịt dứa thành hạt lựu trộn cùng nho khô, cẩu kỷ các thứ, quấy đều với cơm hấp chín đã xới tơi, cho vào trong quả dứa rỗng, sau đó đặt vào nồi hấp.
Lấy ra quả dứa bên ngoài vẫn nguyên vẹn từ trong nồi hấp, trong mắt Huyện chủ Trọng Hỷ xẹt qua vẻ mới lạ: “Còn rất thú vị.” Lại tự mang theo cơm quả dứa, cùng Chân Diệu đưa đến cho Trưởng Công chúa.
Trưởng Công chúa vừa tỉnh ngủ, nhàn nhạt cười nói: “Sao không chơi cùng Giai Minh một chút mà đến đây rồi?”
“Mẫu thân, Giai Minh làm cơm dứa, mang đến cho ngài nếm thử.” Huyện chủ Trọng Hỷ chỉ mang tất đi đến cạnh Trưởng Công chúa, nửa quỳ xuống, lấy cơm quả dứa trong hộp ra.
Trong mắt Trưởng Công chúa hiện lên vẻ hứng thú nhàn nhạt, nhận lấy thìa ăn một ngụm, sau đó ánh mắt sáng lên, khen: “Rất đặc biệt.”
Bà ăn mấy muỗng mới để xuống, mặc dù còn thừa hơn phân nửa, nhưng Huyện chủ Trọng Hỷ đã rất thoải mái.
Chờ lúc từ chỗ Trưởng Công chúa đi về, liền nói tạ ơn: “Giai Minh, lần này nhờ có ngươi đấy. Đây là lần mẫu thân ăn nhiều nhất mấy ngày gần đây.”
Chân Diệu nghĩ thầm, nhìn Trưởng Công chúa Chiêu Vân như vậy, không hề giống bệnh kén ăn, ngược lại dường như vì có tâm sự mới ăn không nổi. Có điều không cần nàng mở miệng nói điều này.
“Ta về lại viết vài công thức, đưa tới giao cho phòng bếp làm. Chỉ là không chắc Trưởng Công chúa nhất định sẽ thích. Ta về phủ trước đây.”
Huyện chủ Trọng Hỷ ngẩn ra: “Không bằng ở lại đây mấy hôm với ta đi.”
Chân Diệu cười nói: “Ta cũng muốn vậy, đáng tiếc bây giờ có con rồi, một ngày không về bọn trẻ sẽ náo loạn.”
Lúc này Huyện chủ Trọng Hỷ mới nhớ tới, ngượng ngùng cười cười, đang muốn tiễn Chân Diệu ra ngoài thì bị nàng ngăn lại: “Ngươi vẫn nên ở cùng Trưởng Công chúa nhiều hơn đi, không cần tiễn ta.”
“Gần đây tinh thần mẫu thân không tốt, nên ngủ rồi. Ta vẫn nên tiễn ngươi ra ngoài thôi.”
Lúc hai người đi nhanh đến cửa thùy hoa, đối diện gặp phải một ma ma mặc cung trang.
Huyện chủ Trọng Hỷ chào hỏi: “Sao ma ma lại đích thân tới đây?”
Ma ma kia cười nói: “Thái Hậu gọi Trưởng Công chúa tiến cung trò chuyện.” Sau đó nhìn Chân Diệu một cái, thu nụ cười, chỉ hơi hơi gật đầu.
Đợi bà đi xa, Chân Diệu nói: “Đó là Thẩm ma ma bên cạnh Thái Hậu sao?”
Huyện chủ Trọng Hỷ gật đầu: “Đúng vậy, gần đây Thái Hậu thường phái người tới truyền mẫu thân tiến cung, có điều thân thể mẫu thân không tốt nên vẫn không đi, không ngờ hôm nay Thẩm ma ma tự mình đến.”
Thẩm ma ma này tên Phức Hương, là lão ma ma tâm phúc theo chân Thái Hậu mấy chục năm, ngày thường ngay cả Triệu Hoàng hậu gặp đều phải cho vài phần thể diện.
Chân Diệu không nghĩ sâu, chỉ than thở một câu rằng thâm cung tịch mịch, mẹ con tình thâm, rồi trở về phủ Quốc Công.
Trở về Thanh Phong Đường, Chân Diệu dỗ dành hai ca nhi chơi trong chốc lát, sau đó trở vào phòng trong, vắt hết óc viết mấy công thức có thể sẽ hợp khẩu vị Trưởng Công chúa, rồi gọi người đưa đến phủ Trưởng Công chúa.
Không ngờ khi đưa tin trở về, mới biết bên kia xảy ra chuyện.
Trưởng Công chúa không tiến cung cùng Thẩm ma ma, vị Thẩm ma ma kia trên đường hồi cung đã bị người khác cướp đi rồi!
Dưới chân thiên tử mà thân tín của Thái Hậu lại dưới ban ngày ban mặt bị cướp đi, còn là khi mới vừa rời phủ Trưởng Công chúa không lâu, đây quả thực là chuyện kỳ lạ hiếm có trăm năm khó gặp. Thái Hậu giận dữ, chạy đến chỗ con trai khóc lớn một trận, suýt chút đã khiến Chiêu Phong Đế vốn chỉ còn lại nửa cái mạng đi dạo xuống địa phủ sớm, rồi mới coi như thôi.
Chiêu Phong Đế hữu khí vô lực phân phó xuống, mà trong lòng không ngừng bồn chồn, thầm nghĩ mẹ ruột ông cũng đừng nảy sinh tình cảm gì không thể nói với lão ma ma kia, bằng không thì mặt rộng của hắn phải mất hết thôi. Có điều mẹ ruột ít khi khóc thảm thiết như vậy, nên vẫn tìm người về trước rồi nói sau.
“La khanh, trẫm sẽ giao chuyện này cho ngươi, ngươi nhất định phải sớm tìm Thẩm ma ma kia về.”
La Thiên Trình đứng thẳng người, nghiêm nghị nói: “Hoàng thượng yên tâm, vi thần chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực.”
Cẩm Lân Vệ vì Đỗ Ngạn Sinh tham dự chuyện mưu nghịch, vốn đã thanh lý một nhóm lớn, số còn lại hiện tại đều là thân tín tâm phúc của La Thiên Trình, vì không đủ nhân thủ, nên nguyên một đám mệt mỏi như cẩu. Hiện giờ lại tăng thêm một nhiệm vụ gian khổ hạng nhất, phải tìm lão ma ma kia về.
Còn tìm không được à? Thái Hậu đã nói, không tìm được lão ma ma kia về, bà cũng không muốn sống nữa!
“Được rồi, đừng có ủ rũ, chờ tìm được người về, ta sẽ xin công cho các ngươi.”
Lúc này tinh thần đám thuộc hạ mới tỉnh táo, ngựa không ngừng vó đi ra ngoài tìm người.
Đám người đi một lúc rồi, lúc này La Thiên Trình mới không nhanh không chậm đi đến một chỗ, xoay người vào mật thất, khẽ mỉm cười nói với người bị cột vào cột giường: “Thế nào? Thẩm ma ma đã nghĩ xong muốn nói gì với ta chưa?”
Hắn tự tay lấy miếng vải nhét trong miệng Thẩm ma ma ra, khuôn mặt già nua của Thẩm ma ma vàng như nến, nhổ một cái: “La Thế tử, lá gan ngươi không khỏi quá lớn rồi đấy. Không sợ Thái Hậu biết được sao?”
La Thiên Trình dè dặt cười nói: “Thái Hậu vẫn chờ ta tìm ma ma trở về đấy. Nếu ta sợ thì cũng đã không mời ma ma đến đây rồi.”
Thẩm ma ma hừ lạnh một tiếng.
La Thiên Trình không nhanh không chậm hỏi: “Thẩm ma ma, cái chết của phụ thân ta, còn có mẹ ta, có liên quan gì đến Thái Hậu?”
Sắc mặt Thẩm ma ma dần dần trở nên tái nhợt, quay mặt đi nói: “La thế tử nói đùa, lão nô không biết ngươi đang nói gì cả.”
“Ma ma biết chứ.” La Thiên Trình nhàn nhạt cười nói.
Hắn vốn có diện mạo đẹp, giờ phút này lại cười ôn nhu, có thể khiến thiếu nữ nhìn một cái đã xấu hổ đỏ mặt. Nhưng ánh vào mắt Thẩm ma ma, bà chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Bà biết, chỉ sợ lúc này bà không về được rồi.
Thẩm ma ma không nói lời nào, La Thiên Trình cũng không gấp gáp.
Phụ thân người bịt mặt kia từng là thân binh của Tổ phụ, vì thọt chân nên trở thành người hầu trong phủ Quốc Công, còn con trai thì theo phụ thân hắn lên chiến trường, sau khi phụ thân chết, kẻ đó cũng trở về phủ Quốc Công. Không bao lâu sau khi hại chết mẫu thân thì vết thương cũ tái phát mà chết, lúc ấy không khiến bất luận kẻ nào chú ý. Phụ thân kẻ đó thì còn sống, hiện tại đang dưỡng lão tại một chỗ trong thôn trang.
Những ngày gần đây La Thiên Trình tìm hiểu nguồn gốc, không ngờ lại mò đến được chỗ Thái Hậu.