Edit: Tuyết Y
Beta: Sakura
“Ma ma vẫn không muốn nói?”
Thẩm ma ma hừ lạnh một tiếng: “Thế tử to gan lớn mật, vẫn nên nghĩ lại xem sau này bàn giao thế nào với Thái Hậu đi.”
La Thiên Trình cười ha hả: “Ma ma thật thích nói đùa! Ta mời ma ma đến, sao Thái Hậu biết được chứ? Chẳng lẽ ta sẽ nói cho bà ta biết ư?”
Hắn lộ ra một loại ánh mắt “Chẳng lẽ ta ngốc”, khiến Thẩm ma ma tức chết đi được, cắn răng nói: “La thế tử hết hy vọng đi, ta không có gì muốn nói cả, muốn chém muốn giết muốn róc thịt gì cũng được, cứ tự nhiên!”
La Thiên Trình bước qua lại vài bước thong thả, không nhanh không chậm nói: “Thẩm ma ma là người Đại An Bắc Hà, vừa mười lăm tuổi đã tiến cung, mặc dù phụ thân ngài đã mất, nhưng mẫu thân lại trường thọ, không lâu trước mới qua đại thọ tám mươi, tình hình lúc ấy con cháu cả sảnh đường, được người trong thôn say sưa nói hồi lâu.”
Thẩm ma ma đột nhiên biến sắc: “La Thế tử, ý ngươi là gì?”
La Thiên Trình tùy ý ngồi xuống, cười nói: “Ta có ý gì, vậy chủ yếu còn phải xem ma ma có ý gì rồi.”
“Ngươi dám!”
La Thiên Trình gật đầu: “Ma ma nói không sai, ta đúng là dám. Lệ Vương tạo phản, Thái tử bức vua thoái vị, hôm nay lại đến phiên An Quận Vương mưu nghịch, còn có tiền phế Thái tử thỉnh thoảng cũng phải tìm chút cảm giác tồn tại. Ma ma vừa mất tích, ha ha, chịu tiếng xấu thay người khác quá nhiều, nhất thời ta còn hơi do dự đây này.”
Hắn nói xong, nhìn Thẩm ma ma một cái: “Ta biết, địa vị hiện tại của ma ma, ngoại trừ không phải chủ tử, thì tôn vinh nên có đều đã từng hưởng thụ, nói không chừng vì quá nhiều bí mật, nên chẳng muốn sống nữa. Nhưng không biết mấy chục người trong nhà ngài, có phải cũng nghĩ vậy hay không đây.”
Lúc này Thẩm ma ma mới sợ hãi thực sự.
Quả thật, bà theo Thái Hậu vài chục năm, mưa gió nào chưa trải qua, chuyện đáng ghê tởm nào chưa thấy, thậm chí tham dự vào. Đến tuổi này, đúng là không có gì phải sợ, nhưng người nhà của bà làm sao bây giờ?
Nhà bà vốn là gia đình nông dân điển hình, sống bằng nghề làm ruộng cho địa chủ ở thôn xóm, năm đó hạn hán, trong nhà thật sự khó khăn mới bán bà vào trong cung. Sau này bà nở này mở mặt rồi, đã từng chiếu cố trong nhà, trong nhà dần có khởi sắc, hiện tại đã thành một hộ có cuộc sống tốt nhất trong thôn rồi.
Trước đó không lâu, được Thái Hậu ân điển, bà mới trở về nhà ăn mừng đại thọ tám mươi của mẫu thân, còn ôm cháu trai vừa sinh không lâu.
Thẩm ma ma nâng mắt, nhìn chằm chằm nam tử cười lên đặc biệt tuấn mỹ kia.
La Thiên Trình khẽ cười nói: “Lại nói, đời này ma ma khá xuất sắc, có thể cùng một chủ tử xuất thân nữ quan nho nhỏ leo lên vị trí Thái Hậu, cũng coi như truyền kỳ rồi, lại thật sự muốn ôm lấy cả bụng bí mật nhắm mắt, không nói cho vãn bối hiếu kỳ ta đây nghe một chút?”
Thái Hậu từng là nữ quan bên cạnh một vị tần phi, ngẫu nhiên lọt vào mắt Tiên Đế, hành động một lần đã có long chủng. Mặc dù không được sủng bao nhiêu, nhưng bù lại có khả năng sinh, từng bước một bò lên vị trí bây giờ, không biết đã khiến bao nhiêu nữ tử hậu cung xé nát khăn.
Trong lòng Thẩm ma ma buông lỏng.
Bà không sợ chết, nhưng bà còn có người nhà, chỉ có thể thỏa hiệp.
“Để ta suy nghĩ một chút đi.” Cả người Thẩm ma ma đều mất tinh thần, hữu khí vô lực mà nói.
“Ah.” La Thiên Trình bắt chéo mà ngồi, cười híp mắt nói, “Vậy ma ma suy nghĩ thật kỹ đi.”
Mắt Thẩm ma ma đều trừng lớn.
Đây là ý gì, hắn ở đây chờ? Chẳng lẽ không phải nên cho bà thời gian ba ngày để cân nhắc sao?
La Thiên Trình cười đến ôn văn nhĩ nhã, thầm nghĩ, hắn sẽ cho người ta thời gian mấy ngày cân nhắc sao? Bao nhiêu chuyện ngoài ý muốn, đều xảy ra vào thời điểm người ta cho rằng không sơ hở tý nào, mà ma ma này lớn tuổi thế rồi, ngộ nhỡ đột nhiên đột tử thì sao? Hắn tìm ai nói lý đây?
Vả lại, hắn còn phải nhanh về thăm vợ con hắn đấy! Đã một khoảng thời gian dài không yên ổn ở cạnh bọn họ rồi.
Thẩm ma ma hiểu ý La Thiên Trình, thở dài một tiếng: “Được rồi, ta nói. Nhưng mà xin La thế tử sau này đừng làm khó người nhà của ta.”
“Ma ma là người thông minh, tuy có thể diện như vậy, nhưng đến nay người nhà vẫn sống cuộc sống tiểu phú tức an, ai lại cố ý đi khó xử đâu?”
Thẩm ma ma nhận mệnh, rủ rỉ kể lại chuyện cũ vốn muốn ôm vào quan tài.
Thái Hậu xuất thân thấp hèn, lại trở thành nữ nhân của tiên đế như vậy, bị nhóm thần phi khác xem thường nhất, mà ngay cả tiên đế cũng nhàn nhạt với Thái Hậu.
Nhưng mà không ngăn được tài sinh con của bà, ngắn ngủi hơn mười năm đã sinh bảy tám đứa con, nuôi được chỉ có ba người Chiêu Phong Đế.
Mười mấy năm rèn luyện, mấy đứa con lặng lẽ chết trong cung đấu quỷ quyệt hung ác, có thể tưởng tượng trái tim Thái Hậu trở nên cứng rắn bao nhiêu.
Bà muốn con mình xuất đầu, mà không phải chết trong tay sủng phi mà bà không thể trêu vào.
Muốn xuất đầu, Thái tử dĩ nhiên cản đường con trai bà.
La Thiên Trình khiếp sợ gần như nói không ra lời: “Ngươi nói, Thái Hậu liên thủ với Chân Thái Phi, chụp tội danh phi lễ thứ mẫu lên người tiền phế Thái tử?”
Thẩm ma ma nhìn bộ dáng khiếp sợ của La Thiên Trình, thì cười có chút thống khoái, bà đã tìm được niềm vui thú ác ý khi kể lại chuyện cũ.
Nhìn đi, Thế tử Trấn Quốc Công thủ đoạn thông thiên thì sao? Đã biết nhà mẹ đẻ vợ hắn cũng là một vũng nước đục?
Thẩm ma ma có loại cảm giác rất thích thú đánh vào mặt La Thiên Trình, không đợi hắn thúc giục, lại bắt đầu kể tiếp: “Chân Thái Phi có đại thù với tiền phế Thái tử đấy. Tóm lại, tiền phế Thái tử có ô danh như vậy, Tiên Đế lại không tha thứ cho hắn, lúc này mới có tranh đấu gay gắt của mấy vị hoàng tử kéo dài mấy năm sau.”
La Thiên Trình há hốc mồm: “Vậy Thái Phi ——”
Thẩm ma ma hiểu ý của hắn, cười nói: “Nữ nhân như Thái Phi, có người nam nhân nào thật sự nỡ để nàng chết chứ. Tiên Đế là Đế Vương, nhưng vẫn là nam nhân.”
Nguyên nhân cũng chính là vì Tiên Đế đặt Chân Thái Phi ở đáy lòng, nên mới tức giận với tiền phế Thái tử có lòng bất chính như vậy. Có thể nói, là người hợp tác thích hợp nhất Thái Hậu tìm được.
Thẩm ma ma nghĩ, đó có lẽ là số phận của Thái Hậu rồi, ai bảo tiền phế Thái tử vừa lúc đắc tội Chân Thái Phi chứ.
“Về sau ư, lại có một cơ hội, Trưởng Công chúa Chiêu Vân muốn đi hòa thân.”
Tim La Thiên Trình nảy lên một cái, lạnh giọng hỏi: “Cơ hội?”
Phụ thân của hắn, chính là bắt đầu từ lúc Trưởng Công chúa hòa thân bị liên quan vào những chuyện kia.
Thẩm ma ma nhẹ nhàng cười một tiếng: “Cũng không phải là cơ hội, nếu Trưởng Công chúa Chiêu Vân không giết phu rồi trốn về Đại Chu, thì đâu ra chuyện Nguyệt Di làm loạn, không có chuyện Nguyệt Di làm loạn, Hoàng Thượng làm thế nào danh chính ngôn thuận lãnh binh xuất chinh, từ đó bộc lộ tài năng đây?”
Hoàng tử nắm giữ quân quyền, vậy đương nhiên không thể so sánh nổi.
“Hoàng thượng...... Hắn biết?” La Thiên Trình cảm thấy trong lồng ngực có ngọn lửa phừng phực sôi trào, thiêu đốt hắn khó chịu.
Thẩm ma ma rất muốn gật đầu, nhưng hứng thú kể chuyện của bà đang cao, vẫn thực sự nói: “Không, Hoàng thượng không hiểu được, mà ngay cả Trưởng Công chúa Chiêu Vân, cũng không biết ý định thực sự của Thái Hậu.”
Thấy La Thiên Trình lộ vẻ mặt khó hiểu, Thẩm ma ma mỉm cười nói: “La Thế tử, ngươi phải biết rằng, một mẫu thân, có ảnh hưởng rất lớn đến con cái, đôi khi bà ấy không cần nói rõ cho con cái vì sao phải làm vậy, chỉ cần thời điểm thích hợp lộ ra vài lời, đương nhiên con cái sẽ làm theo ý bà ấy. ”