Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi rời khỏi cục thành phố Hán Hải, Thẩm Lưu Phi bước lên một chiếc Bentley màu đen.
Trên xe, Thẩm Lưu Phi hỏi Phó Vân Hiến tiện đường tới đón mình, nếu tôi là hung thủ thật thì sao.
Phó Vân Hiến ngậm điếu thuốc, hỏi lại một câu bâng quơ: “Có quan trọng không?” Ý rằng nếu có là hung thủ thật thì cũng có thể giúp y trắng án.
Thẩm Lưu Phi nở nụ cười, đánh giá rất cao năng lực chuyên môn của người kia: “Không quan trọng.”
Trời đã sắp tối, đang đúng giờ tan tầm nên xe cộ trên đường chật như nêm, đi được một lúc lại phải dừng một lúc, khói đen phả ra từ những cái ống xả khiến không khí càng thêm ngột ngạt.
Qua một ngã tư, Thẩm Lưu Phi chợt lên tiếng: “Luật sư Phó, có tiện chở tôi tới một nơi không?”
Phó Vân Hiến trầm ngâm, một lúc sau mới hỏi: “Cảnh Giang Hào Viên chỗ xảy ra án mạng chết cả nhà ấy à?”
Thẩm Lưu Phi gật đầu: “Đi xem chút.”
Phó Vân Hiến dặn lái xe: “Rẽ trái ở đoạn đường phía trước, tới Cảnh Giang Hào Viên.”
Phó Vân Hiến đã quen Thẩm Lưu Phi từ rất lâu, y thích người đẹp nhưng không thích đồng loại, vậy nên hai người vẫn luôn duy trì mối quan hệ quân tử kết giao, không xa không gần.
Mới đầu chỉ là trao đổi qua email và điện thoại. Thẩm Lưu Phi ngưỡng mộ danh tiếng mà tiếp cận, tự nguyện chi một khoản phí tư vấn kếch xù, nói là muốn nghe những chuyện thú vị của “luật sư tranh tụng án hình sự số ”, thực chất là muốn nghe chuyện giết người.
Trong mắt Phó Vân Hiến, một tên nhà giàu, ngoại hình anh tuấn, quần là áo lượt, học thức đủ đầy, vừa có sự tinh tế vừa có tế bào nghệ thuật, có thể nói là hoàn mỹ toàn diện, ấy thế nhưng người này không lo hưởng thụ chốn phồn hoa, oái oăm lại có hứng thú với cảm giác phạm tội, việc này vốn đã có vấn đề.
Chẳng bao lâu sau đã tới Cảnh Giang Hào Viên.
Khi Thẩm Lưu Phi xuống xe thì Phó Vân Hiến nói với y, trong lòng cậu có thứ gì, thứ đó sẽ tràn ra và bùng nổ, cậu không ngăn được nó, chẳng thà gỡ bỏ hết những kiềm chế của cậu, để mặc nó xả ra.
“Tôi biết rồi.” Thẩm Lưu Phi khách sáo gật đầu với Phó Vân Hiến, sau đó xoay người rời đi.
Trời đã đen kịt, chẳng biết Thẩm Lưu Phi sẽ đi bao lâu, lái xe hỏi Phó Vân Hiến có phải chờ đón thầy Thẩm không?
“Không chờ.” Vừa hút hết một điếu thuốc, Phó Vân Hiến lại châm điếu khác, y rít một hơi rồi nói, “Vợ còn đang chờ tôi về nấu cơm ở nhà kìa.”
Lúc này, đội trọng án vẫn đang tăng ca, chỉ có Tạ Lam Sơn được về nhà sớm, anh nằm trên sofa xem một bộ phim nói về nằm vùng truy quét tội phạm [email protected] túy.
Phim này được chiếu năm ngoái, vé bán đắt như tôm tươi, tổng doanh thu phòng vé lên tới một tỷ, nói là cải biên từ câu chuyện có thật, quay phim cũng rất chân thực.
Đồng nghiệp xung quanh Tạ Lam Sơn đều xem, ai cũng hưởng ứng nhiệt liệt, bọn họ gọi anh ra rạp xem lần nữa nhưng anh từ chối.
Giờ xem một mình rồi, quả nhiên không thể nhập vai được.
Nội gián trong phim bị tên trùm buôn thuốc phiện treo lên đánh, vết roi rải rác khắp cơ thể, hơi thở cũng rất mong manh, Tạ Lam Sơn ngồi xem chợt bật cười, cũng may là ít nhất bản thân anh chưa từng phải trải qua tra tấn thê thảm như vậy.
Khi vừa về đơn vị, cấp trên sắp xếp cho anh một buổi kiểm tra sức khỏe cực kỳ chi tiết, kết quả cũng làm mọi người yên tâm. Không hút [email protected] túy, không nhiễm bệnh, lăn lộn qua bão đạn mưa bom không biết bao nhiêu lần, ấy vậy mà trên người lại chẳng có nổi một vết sẹo. Ngay cả bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho Tạ Lam Sơn cũng cảm thấy ngạc nhiên, nói rằng chắc hẳn anh được số mệnh bao dung.
Tạ Lam Sơn không trả lời, vì anh không biết phải nói thế nào. Nếu cứ bắt anh phải giải thích chuyện này, anh sẽ nói thật ra là được Mục Côn bao dung.
Hồi đó anh theo Mục Côn đi Lào để giao dịch với một tên trùm [email protected] túy bên này, chuẩn bị đánh vào thị trường mới. Đi cùng có một tên béo nặng hơn trăm cân, có thể coi như một tên đầu sỏ, cơ thể đồ sộ như núi, cổ đeo xích vàng nặng trịch, vênh váo huênh hoang.
Dọc đường có đi qua một cái thôn nổi tiếng bị nhiễm HIV, một đống trẻ con còi cọc ốm yếu vây quanh xin ăn, tên béo bỗng mở lòng từ bi, lấy một đống kẹo màu sắc sặc sỡ định phát cho bọn trẻ.
Tạ Lam Sơn vặn ngược cổ tay gã, đanh giọng nói: “Chúng nó vẫn là trẻ con.”
Những viên kẹo đẹp đẽ này thực chất là thuốc phiện kiểu mới đã được ngụy trang.
“Không phải người Trung Quốc mà mày cũng chĩa mũi vào à?” Tên béo ỷ lợi thế thể trọng, nhất quyết né khỏi tay Tạ Lam Sơn, “Chưa kể phần lớn đã nhiễm bệnh rồi, chẳng sống được bao lâu nữa.”
Tạ Lam Sơn không chịu nhún nhường, vẫn giữ chặt cổ tay tên béo, gần như muốn vặn gãy khớp gã, anh lặp lại từng chữ một: “Chúng nó vẫn là trẻ con.”
“Rồi rồi rồi, Bồ Tát Tạ, mày nói thế nào thì là thế đó.” Tên béo người toàn mỡ là mỡ, lực tay thua xa Tạ Lam Sơn, thấy anh siết chặt hơn thì chấp nhận nhún nhường.
Bàn chuyện làm ăn xong, vừa về chỗ nghỉ thì tên béo đã gây sự với anh.
Gã béo kể lại chuyện xảy ra ở thôn bị HIV ngay trước mặt Mục Côn, ý đồ rõ ràng đang nghi ngờ thân phận của Tạ Lam Sơn.
Mục Côn nằm dựa vào sofa, vuốt v e con dao găm trong tay, gã không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt để tra hỏi Tạ Lam Sơn.
“Chúng ta còn phải ở đây mấy ngày nữa, chuyện lớn phải làm, không nhất thiết phải thu hút sự chú ý của người khác.” Tạ Lam Sơn giải thích không chút hoang mang.
“Có cái đéo, tao thấy mày không phải Bồ Tát mà chính là Mã gia, rốt cuộc mày là Bồ Tát hay Mã gia?” Mã gia là tiếng lóng dân buôn [email protected] túy dùng để gọi “cảnh sát truy quét tội phạm [email protected] túy”, tên béo tiến tới trước mặt Tạ Lam Sơn rồi cười hềnh hệch, “Không phải Mã gia thì thử chút đi, mày buôn lậu thuốc phiện nhưng lại chưa bao giờ dính vào thuốc phiện, nghe đéo thuyết phục tí nào.”
Thử một chút ý là thử thuốc phiện. Nếu đã làm nằm vùng trong tổ chức buôn [email protected] túy, Tạ Lam Sơn đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị người ta ép hít thuốc phiện, anh móc một gói “kẹo dẻo” trong túi quần ra rồi xé giấy gói, đang định tọng thứ thuốc phiện kiểu mới vào miệng thì lại bất ngờ bị người bảo ngừng.
“Từ từ đã.” Tên béo lại nảy ra ý mới, gã nở một nụ cười xấu xa trên khuôn mặt núc ních thịt rồi nói với Tạ Lam Sơn, “Đây là đồ cho bọn trẻ con ăn, chúng ta là người lớn, nếu đã muốn thử thì phải dùng hàng xịn chứ.”
Gã vừa nói xong thì tên tay sai của gã đã mang một gói bột phấn màu trắng tới, nói là hàng hiếm độ tinh khiết lên tới ,%, số đấy.
Tạ Lam Sơn ngồi xuống, ra vẻ đã cực kỳ lão luyện: “Cho ít giấy nào.”
Mục Côn bên cạnh vẫn im lặng nhìn anh.
Trải herin số cỡ chừng hạt đậu lên giấy bạc một cách quen tay, sau đó anh bật lửa rồi hơ dưới giấy bạc. Chẳng bao lâu sau khói trắng đã lượn lờ bốc lên, Tạ Lam Sơn cuốn một tép giấy chuẩn bị hít vào.
Xoẹt! Một con dao bay tới cắm ngay bên cạnh tờ giấy bạc, cắt ngang hành động của Tạ Lam Sơn.
Con dao găm trong tay được phi cực chuẩn, Mục Côn đứng dậy đi tới, nhưng không phải tiến về phía Tạ Lam Sơn mà là đứng trước mặt tên béo.
Gã nhặt một tấm gỗ không biết dùng để làm gì lên, sau đó kéo tên béo tới vả liên tiếp mười mấy phát vào mồm, khiến răng gã cũng rụng ra, máu tươi và nước bọt giàn giụa chảy xuống.
Ngay đến Tạ Lam Sơn cũng không chấp nhận nổi, anh khuyên Mục Côn: “Đừng đánh nữa.”
“Không sao đâu, nó rộng lượng lắm.” Tấm gỗ bị dùng lực đến độ gãy đôi, Mục Côn nhét luôn nửa còn lại vào miệng gã béo rồi cười hỏi gã, “Mày nói xem, mày có rộng lượng không?”
Tên béo nói không thành lời, chỉ có thể gật đầu.
Cuối cùng cũng hài lòng, Mục Côn ném tấm gỗ trong tay xuống rồi quay đầu chỉ vào số trên bàn, gã nói với Tạ Lam Sơn: “Đừng bao giờ đụng vào thứ này.”
Vì “lòng từ bi” của Tạ Lam Sơn bình đẳng với cả kẻ buôn [email protected] túy lẫn dân thường, gã bỗng thấy vui vẻ, khoác vai Tạ Lam Sơn rồi nói: “Xem ra em thật sự không phải Mã gia, em là Bồ Tát.”
Đuổi người ra ngoài, trong phòng chỉ còn hai bọn họ.
“Có thứ còn kích thích hơn thuốc phiện nhiều, em muốn thử một lần không?”
Khi nói câu này, Mục Côn đã kề sát vào anh, gần như áp đảo anh trên sofa, gã nắm lấy cằm anh rồi ngắm nhìn, ánh mắt nóng bỏng kinh người.
Nhưng Tạ Lam Sơn giả vờ nhìn không thấy nghe không hiểu.
“Chẳng có gì thú vị cả,” Mục Côn phẫn nộ buông Tạ Lam Sơn ra, gã tự rót một ly rượu cho mình, “Trên người em có khí chất anh hùng, đúng là rất giống cớm.”
“Tôi vốn là con trai của cảnh sát.” Tạ Lam Sơn hờ hững đáp.
“Vậy sao không làm cảnh sát?”
“Thì phạm tội.” Tạ Lam Sơn rất ít nói, lúc nào cũng là Mục Côn nói một đống, anh thì chỉ đáp lại bằng vài chữ giản lược.
“Từng ngồi tù, còn bị người ta nhấn đầu vào thùng nước tiểu?”
“Phải.” Tạ Lam Sơn không ngờ Mục Côn có thể điều tra tường tận chi tiết đến vậy.
“Con trai của cảnh sát dù không làm cảnh sát thì cũng đâu đến mức buôn thuốc phiện chứ.”
“Đều là kiếm cơm ăn, làm gì mà chẳng như nhau.”
Tạ Lam Sơn đã soạn sẵn lý do thoái thác. Cha anh là liệt sĩ, mẹ lại không được thu xếp ổn thỏa, trở thành một người điên ở trong bệnh viện tâm thần. Anh muốn kế nghiệp cha làm cảnh sát, ai ngờ phạm lỗi nên bị khai trừ, còn từng bị làm nhục và tra tấn trong tù, vậy nên lòng anh có oán hận, bước chệch đường ray cuộc đời đã trải sẵn, từ cảnh sát biến thành tội phạm. Chuyện này không có gì mới mẻ nhưng nghe vẫn khá đáng tin.
Tạ Lam Sơn cũng tham gia vào chiến dịch phục kích Mục Côn cuối cùng. Chỉ mình anh biết kế hoạch B của Mục Côn, biết hắn có một con đường chạy trốn trong trường hợp không còn cách nào khác.
“Thả tôi đi đi, nếu không em sẽ mãi mãi không biết cha mình chết như thế nào.” Mục Côn bị ép tới bên vách núi, trước có quân đuổi sau không còn đường lui, nhưng gã chẳng mảy may hoảng loạn, chỉ mỉm cười nói, “Tôi đã điều tra được ‘Môn Đồ’ là ai rồi, em không muốn biết ai là kẻ giết cha mình sao.”
Tạ Lam Sơn do dự, nhưng anh chỉ do dự ba giây, đồng đội bên cạnh anh đã bị một tên buôn [email protected] túy nấp ở chỗ cao bắn nổ đầu.
Anh vừa hối hận vừa khiếp sợ, chưa kịp phản ứng thì chấm đỏ từ súng bắn tỉa đã nhắm ngay trên trán anh.
“Chúng ta tốt như vậy… Chúng ta thậm chí còn có thể tốt hơn…” Đối mặt với Tạ Lam Sơn đã buông súng, tên trùm [email protected] túy lại tỏ ra cực kỳ tổn thương.
Đồng đội bên cạnh đều đã bỏ mình, Tạ Lam Sơn đáp lại gã một câu với vẻ mặt lạnh tanh: “Tôi là cảnh sát, còn anh là tội phạm.”
Máy bay trực thăng ầm ầm lại gần, Mục Côn tung người nhảy bắt lấy thang dây thả xuống từ máy bay. Vậy mà gã lại trở tay bắn một phát thủ tiêu tên buôn [email protected] túy bắn lén trên cao kia, sau đó gã nói với Tạ Lam Sơn, cố mà sống cho tốt, sống đến ngày tôi trở về tìm em.
Leo tới cửa khoang máy bay rồi, gã còn gửi một nụ hôn gió về phía anh.
Đúng lúc đó tiếp viện cũng đuổi tới, Tạ Lam Sơn không nói không rằng, dứt khoát vác khẩu bazooka lên, anh bắn một phát, trực tiếp làm nổ tung máy bay trực thăng đang chở Mục Côn chạy trốn.
Bazooka là một loại súng chống tăng không giật rất nổi tiếng được sử dụng từ Thế chiến .
Tiếng nổ rất lớn vang lên, xác chiếc trực thăng rơi xuống khu vực sông Mê Kông. Nhưng thi thể của Mục Côn vẫn mãi chưa được tìm thấy, cũng không biết là chết không toàn thây hay là đã tìm được cửa sống.
Hồi Tạ Lam Sơn mới quay về đội, có một lời đồn rằng anh đã thả Mục Côn. Nhưng chẳng bao lâu sau lời đồn này đã bị lãnh đạo trực tiếp của anh cương quyết dập tắt.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng xanh tỏa ra từ màn hình tivi, một khi bộ phim tối lại thì toàn thân anh cũng chìm trong bóng tối.
Anh nhớ lại câu nói hồi chiều của lão Đào, hẳn là tự cậu hiểu rõ tại sao lại phạt cậu.
Tạ Lam Sơn nghĩ, có lẽ hạt giống hoài nghi đã được chôn xuống từ hồi ấy rồi.
Cuối cùng bộ phim dài hai tiếng cũng kết thúc, kết cục cả nhà đều vui, người tốt nhận được ngợi khen, kẻ xấu bị thu lưới một mẻ, trắng đen rõ ràng, cực kỳ viên mãn.
So với những người không cầm được nước mắt vui mừng khi xem hết bộ phim này, Tạ Lam Sơn lại chết lặng đứng lên, anh lục ra tấm danh thiếp mà Đào Quân đưa cho mình trong ngăn kéo, sau đó cúi đầu nhìn thật lâu.
Bệnh viện phục hồi chức năng tâm thần, anh nghĩ, được rồi, đi thì đi.Hết chương .
Herin được chia thành năm hạng theo độ tinh khiết. Theo tiêu chuẩn phân loại [email protected] túy của Liên Hợp Quốc, herin số là morphine thô hoặc muối morphine với morphine hydrochloride chiếm % đến % tổng trọng lượng. Herin số được tạo ra bằng cách điều chế diacetylmorphine từ morphin hydroclorid và thêm một lượng lớn chất pha loãng, tổng hàm lượng của diacetylmorphine và monoacetylmorphine nói chung là % đến %. Herin số không được pha loãng sau phản ứng acetyl hóa morphin hydroclorid, mà được tinh chế, kết tủa và làm khô, sản phẩm cuối cùng là bột màu trắng, không mùi, trong suốt, rất mịn và thậm chí biến mất khi thoa lên da. Herin số có độ tinh khiết cao lên tới ,% được cho là đã xuất hiện trên thị trường chợ đen, nhắm đến những người dùng cao cấp, nhưng sự phân loại này thường không được công nhận.