Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Căn cứ theo lời khai của Thẩm Lưu Phi, chẳng bao lâu sau đội trưởng Đào đã rút được đầu dây từ một đống bùi nhùi, bị quấy nhiễu tình dc khi đi làm chắc chắn là một hướng điều tra, ngoài ra vốn không có mấy công ty thiết kế làm chủ đề escape room ở thành phố Hán Hải, gần đây muốn mở rộng thì lại càng dễ thu hẹp. Không bao lâu sau, thông tin về người đàn ông khả nghi trong bức ảnh kia cũng lộ ra, người nọ tên Lý Duệ, quả thực là bạn trai Tùng Dĩnh.
Hồ sơ sạch sẽ, liếc qua là nắm rõ hết, không có vết nhơ hay tiền án như bọn họ dự đoán, trái lại còn rất nổi trội xuất sắc. Người này ba mươi ba tuổi, tốt nghiệp trường danh giá, là một trong những thanh niên khởi nghiệp xuất chúng, cũng là một tình nguyện viên ưu tú của thành phố, là một học sinh xuất sắc có xuất thân gia đình tốt, có thể tra được rất nhiều thông tin trên mạng. Hiện tại Lý Duệ đang điều hành một công ty thiết kế escape room tên là Quỳnh Lập, khá có tiếng trong ngành.
Đào Long Dược cảm thấy có một điểm rất khó hiểu trong hồ sơ của Lý Duệ, một người trẻ xuất sắc như thế này thì sao người cha Tùng Chí Minh của Tùng Dĩnh lại phản đối gay gắt chuyện kết hôn giữa con gái và anh ta như vậy?
Sau khi vụ án có đầu mối, đội trưởng Đào lập tức kéo Đinh Ly tới công ty mà Tùng Dĩnh từng làm việc hồi trước, nghĩ lại thì Tùng Dĩnh đã vội vã nghỉ việc, có lẽ là liên quan đến “quấy rối tình dc”.
Đinh Ly là một cô gái có tính cách dễ mến, lần trước đã từng trình thẻ cảnh sát nên chẳng bao lâu sau đã hỏi thăm được từ đồng nghiệp cũ của Tùng Dĩnh, ông chủ đứng đầu của công ty văn hóa này họ Ngưu, tên là Phi Phàm, ông chủ Ngưu là cá mập nói một không hai trong công ty nhưng lại là cá con trước mặt bà vợ Kim Thiến. Mấy cô bé ở công ty cũng sợ bà ta như sợ cọp, bảo rằng bà chủ Ngưu có tính tình hung dữ lại còn bị bệnh đa nghi, bình thường quản hết cái này tới cái nọ, thám thính thăm dò khắp nơi sợ có con nhỏ hồ ly tinh nào dụ dỗ cướp chồng mình.
Ban quản lý của công ty đều là đàn ông đã có vợ, chỉ có lãnh đạo phòng nhân sự và phòng thiết kế của Tùng Dĩnh là nữ. Sếp trước của Tùng Dĩnh tên là Lang Lệ, đã hơn ba mươi tuổi, là dạng người có khí chất, thoạt nhìn cũng dễ bắt chuyện. Đinh Ly đang hỏi thăm chị ta về chuyện “quấy rối tình dc” thì có một người phụ nữ phấn son lòe loẹt đi tới, hô lớn bằng chất giọng rất chói: “Làm gì đấy? Trả lương cho các người để ngồi nói chuyện phiếm à?”
Người phụ nữ này chính là Kim Thiến, tuổi xấp xỉ Lang Lệ, liếc qua thì thấy đường nét gương mặt cũng đẹp nhưng lại chẳng giấu được sự từng trải và dấu vết tuổi tác. Công ty bên cạnh đang đập đi xây lại nên thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng lắp đặt sửa chữa, rõ ràng Kim Thiến không muốn phối hợp cảnh sát điều tra, bỗng nhiên có lý do sinh sự nên chị ta bèn lớn tiếng với đội trưởng Đào: “Cảnh sát các người không quản lý chuyện gây phiền nhiễu tới nhân dân à, bên ngoài ầm ĩ như thế thì chúng tôi làm việc kiểu gì?!”
Sau đó chị ta xoay người đi mất.
Đinh Ly lặng lẽ nhìn chân của Kim Thiến rồi lắc đầu với Đào Long Dược, giám định dấu chân đã cho ra kết quả phân tích về kẻ tình nghi xuất hiện ở sau vườn nhà họ Tùng, người phụ nữ này hoàn toàn không phù hợp với kết quả kiểm tra dù là chiều cao, vóc người hay cỡ giày.
“Ngại quá, bà chủ nhà chúng tôi là vậy đấy.” Thấy bà chủ đi rồi, Lang Lệ lắc đầu áy náy với đội trưởng Đào và Đinh Ly, chị ta khẽ thở dài, “Tôi khá thân với Tiểu Tùng trước khi em ấy nghỉ việc, sau khi nghỉ thì ít liên lạc với nhau hơn nhưng có lần đã nghe em ấy nói một câu, không chỉ bị quấy rối mà hình như còn bị bà vợ nhà đó cho người theo dõi và đe dọa, cũng không biết là ai.”
“Nếu quần chúng nhân dân nào cũng phối hợp với cảnh sát như chị thì không lo không bắt được phần tử phạm tội.” Cùng là phụ nữ nhưng Kim Thiến cay nghiệt như quả ớt chỉ thiên, Lang Lệ lại ngọt thơm như dòng suối trong veo, Đinh Ly rất thích chị ta.
“Nếu cảnh sát nhân dân nào cũng xinh đẹp như em thì ai còn hơi đâu đi phạm tội nữa, chỉ lo nhìn em thôi.” Lần thứ hai gặp mặt, Lang Lệ có ấn tượng rất tốt với Đinh Ly, còn chủ động để lại wechat của mình, bày tỏ bằng lòng phối hợp cảnh sát điều tra. Chị ta tiếc nuối nói, “Tiểu Tùng là một cô gái xinh đẹp, ong bướm vây quanh nào có ít đâu, còn trẻ vậy đã ra đi rồi, thật sự đáng tiếc.”
Ra khỏi công ty cũ của Tùng Dĩnh, Đào Long Dược định tới công ty thiết kế escape room của Lý Duệ để điều tra tiếp, hắn chợt nhớ tới Tạ Lam Sơn đang bị ông già cấm cửa nên đã gọi một cuộc an ủi anh. Vẫn y như trước, bỏ qua khách sáo hàn huyên, nhấc máy một cái là nói móc châm chọc, càng thâm càng tốt.
“Trời sắp nóng tới nơi rồi, điều khiển giao thông dưới ánh nắng chói chang, cẩn thận cảnh sát giao thông biến thành ‘cảnh sát cháy khét’ nha, phải chống nắng cẩn thận đó.”
Cảnh sát giao thông 交警 [Jiāojǐng] có chữ 交 đồng âm với 焦 [Jiāo] nghĩa là cháy bỏng, cháy khét; than đá; nghĩa mở rộng là lo lắng, sốt ruột.
“Ông đây mãi trắng, phơi nắng cũng không đen.”
“Vậy thì tập cơ bắp tay trước nhiều vào, nếu ô tô lên cầu vượt mà hỏng thì cậu và lái xe phải đẩy cùng với nhau đó.”
“Còn không ăn nói tử tế là tôi cúp đấy.” Tạ Lam Sơn không thèm nhảm nhí với tên này, “Nếu rảnh đến thế thì lo mà phá án đi, pháp y Tô thục nữ yêu kiều như thế, đừng để thằng khác nhanh chân tới trước.”
“Đừng, đừng cúp.” Cuối cùng Đào Long Dược cũng hỏi anh, có muốn cùng đi điều tra Lý Duệ không.
“Dẹp.” Thẻ cảnh sát đã bị thu luôn rồi, giờ tùy tiện tới nhà thì khác gì xâm nhập gia cư bất hợp pháp, lúc này Tạ Lam Sơn vẫn biết điều, tỏ ý từ chối thẳng thừng qua điện thoại, anh bảo mình phải đi gặp bác sĩ tâm thần.
“Thật luôn, cuối cùng cũng chịu thua rồi à?”
“Người đời đều say mình ta tỉnh,” Tạ Lam Sơn đón xe buýt chạy tới bệnh viện phục hồi chức năng tâm thần, anh đáp đầy thờ ơ, “vậy thì say cùng mấy người cũng được.”
Thực ra cũng chẳng phải là chịu thua, thứ nhất là thẻ cảnh sát đã bị tịch thu rồi, nếu không cúi đầu thì khéo phải đi gác cổng thật, thứ hai là cũng vì bệnh mất ngủ và đau đầu của anh đã ngày càng trầm trọng, đặc biệt là dạo này, mỗi khi thấy nhiều máu là triệu chứng lại nặng hơn, thậm chí chỉ nhìn tấm thảm sợi nylon màu đỏ trên mặt sàn thôi mà anh cũng nhức đầu.
Anh là một cảnh sát hình sự, một cảnh sát hình sự thấy máu là ngất thì chẳng khác gì một đầu bếp không ăn mặn, nói ra chẳng phải thành trò cười cho người trong ngành hay sao.
Đào Long Dược nghe được tiếng quẹt thẻ “tít tít” của hành khách lên xe buýt: “Cậu không lái xe à?”
“Dạo này không muốn lái xe.” Tạ Lam Sơn kẹp điện thoại bên cổ, anh nhìn thấy một người phụ nữ có thai ôm bụng đi tới từ đám khách chen chúc, anh lập tức đứng dậy nhường chỗ cho cô không cần suy nghĩ.
Không ngờ cô gái mướt mải mồ hôi, bụng thì nhô cao này lại hoàn toàn không phải phụ nữ có thai, chỉ đơn giản là béo quá nên mới nhìn như đang “bầu”. Cô gái buông bàn tay vừa mới đặt trên bụng xuống, mặt đã đỏ bừng: “Tôi… tôi không có thai…”
Hành khách trên xe nheo mắt nhìn cô, ánh mắt sắc lẻm như dao, có kẻ còn coi thường nói thầm: Béo thế.
“Tôi nhường chỗ là vì em xinh đẹp.” Tạ Lam Sơn phản ứng rất nhanh, gần như không nghĩ ngợi gì đã giúp cô giải vây, anh nở một nụ cười khoe hàm răng trắng với cô gái ngoại hình bình thường này, nhìn cô bằng ánh mắt vừa tập trung, đa tình lại thành khẩn, anh khen ngợi chân thành, “Em rất xinh đẹp.”
Chưa bao giờ được khen ngợi một cách thật lòng, chưa kể người khen còn là một anh trai tuấn tú trẻ tuổi, vậy nên mặt cô lại càng đỏ tợn. Cô bình thản ngồi xuống trong ánh mắt của hành khách xung quanh, ưỡn ngực đầy kiêu ngạo.
Đào Long Dược ở đầu dây bên kia đã nghe thấy: “Đừng có ngả ngớn, đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đấy.”
“Thế thì nói tử tế đi.” Tạ Lam Sơn cười hiền hòa với cô gái mập mạp đang nhìn mình một cách si mê, anh nhắc nhở Đào Long Dược, “Còn người phụ nữ đốt phòng giám sát nữa.”
“Nhóm Đinh Ly đã đối chiếu dấu chân phụ nữ lưu lại ở hiện trường, Thẩm Lưu Phi nói Tùng Dĩnh đã kể cho anh ta việc mình bị quấy rối tình dc khi đi làm, vậy nên chúng ta có cớ để nghi ngờ kẻ đốt phòng giám sát và người để lại dấu chân ở sau vườn là một, có thể là vợ của lãnh đạo nam nào đó trong công ty.” Đào Long Dược nói, “Tùng Dĩnh cũng chỉ làm ở hai công ty, tìm kiếm theo hướng suy luận này thì chẳng khác nào mò kim đáy bể, hiện tại đã có mục tiêu rõ ràng nên tiết kiệm được rất nhiều thời gian và chi phí. Chỉ có điều tôi vẫn không hiểu được, tại sao hung thủ lại phải bắt chước bức tranh đó của Thẩm Lưu Phi?”
Tạ Lam Sơn nói: “Cậu hỏi là biết mà.”
Đào Long Dược vặc lại: “Hỏi ai? Thẩm Lưu Phi á?”
Tạ Lam Sơn vốn định bảo Đào Long Dược đi hỏi Lý Duệ kia, nhưng ngẫm lại thì có khi hỏi Thẩm Lưu Phi cũng được.
Đào Long Dược tưởng Tạ Lam Sơn vẫn còn nghi ngờ vị chuyên gia kia nên đành giải thích: “Hiềm nghi của Thẩm Lưu Phi đã được loại bỏ. Chúng tôi đã kiểm tra, đúng là anh ta đã xem hai bộ phim kinh dị trong rạp tối hôm đó, một suất lúc mười hai giờ và một suất lúc hai giờ, thời gian ra ngoài giữa chừng không quá năm phút, mà suất thứ hai còn xem cùng cậu đấy. Pháp y nói thời điểm Tùng Dĩnh tử vong rơi vào từ mười một rưỡi đến mười hai rưỡi, người hàng xóm xem được một hiệp Ngoại hạng Anh thì tận mắt nhìn thấy Tùng Dĩnh vẫn đang cãi nhau với bạn trai Lý Duệ vào mười một giờ bốn mươi lăm. Trong khi đi từ Cảnh Giang Hào Viên đến rạp phim gần nhà cậu sẽ mất bốn mươi lăm phút đi xe, vậy nên xét theo thời gian gây án thì anh ta không thể là hung thủ.”
Tạ Lam Sơn “Ừ” một tiếng, dường như đang chìm vào suy tư.
Đào Long Dược ngẫm nghĩ rồi lại bổ sung: “Nhưng mà… Họ Thẩm này cứ làm tôi thấy khó chịu làm sao ấy, không nói rõ được, tôi cảm thấy ánh mắt anh ta quá lạnh.”
Đúng là rất lạnh. Nhưng không phải dạng cố gắng tỏ ra lạnh như băng cách người ngàn dặm, thay vào đó là cảm giác xa cách toát ra từ tận trong tâm, thứ cảm giác ấy đã bị y dày công che giấu sau vẻ ngoài nổi bật và lối cư xử có giáo dục của mình.
Ngắm hoa trong sương, Tạ Lam Sơn nghĩ, hoa này có đẹp nữa thì suy cho cùng vẫn còn cách một lớp ngăn.
Tới trạm dừng, Tạ Lam Sơn cúp máy của Đào Long Dược rồi xuống xe.
Bệnh viện phục hồi chức năng tâm thần cách trạm nửa cây số, nhìn từ đây đã thấy một tòa nhà màu trắng toát ra vẻ thanh lịch.
Trước đó Tạ Lam Sơn đã gọi điện xác nhận với bệnh viện tâm thần, sau đó anh biết được từ lễ tân nhận điện thoại rằng bác sĩ tâm thần chịu trách nhiệm điều trị cho anh là phụ nữ. Anh dừng lại ở tiệm hoa gần cổng bệnh viện, định bụng sẽ mua một bó hoa.
Cô bé ở cửa hàng hoa hồ hởi chào đón Tạ Lam Sơn, tưởng anh tặng cho bạn gái nên mới khuyên anh chọn hoa hồng, cô bé nói có ai mà không thích hoa hồng chứ, người yêu tặng nhau hoa hồng lại càng chuẩn bài.
“Chưa chắc đâu.” Tạ Lam Sơn buột miệng, “Cũng có mấy tên quái gở không thích hoa hồng.”
“Bạn gái của anh không thích hoa hồng à?” Cô bé rất nhạy bén, lập tức lấy một bó hoa ly được thắt nơ xinh đẹp, “Vậy tặng hoa này đi, ai cũng thích mùi hoa ly mà.”
“Cũng không phải bạn gái,” Tạ Lam Sơn chợt nhớ đến Thẩm Lưu Phi, anh nghĩ một hồi nhưng cũng không tìm được từ phù hợp, “là một tên quái gở thôi.”
Tạ Lam Sơn trả tiền, khi cầm bó hoa ly ra khỏi cửa hàng, anh khẽ hít sâu một hơi củng cố tâm lý lần cuối, sau đó mới đi về phía bệnh viện phục hồi chức năng tâm thần.
Từ sáng Tạ Lam Sơn đã đoán chắc chắn bác sĩ tâm thần sẽ lảm nhảm gì đó về PTSD, rồi là ác mộng, mất ngủ, tính cách thay đổi rất nhiều. Người ngoài đều nói vậy, bản thân anh thì không cảm thấy thế, dù sao thì anh đã dính gần như đủ hết mấy triệu chứng thông thường của PTSD rồi.
Tuy thường xuyên đau đầu nhưng anh phủ nhận nguyên nhân do tổn thương tâm thần. Hồi cha chết mẹ phát điên mà anh còn chưa chịu tổn thương, đâu ra có chuyện yếu ớt như vậy, một tên Mục Côn đủ làm anh tổn thương hay sao? Vậy nên để tránh mất thời gian lằng nhằng với bác sĩ tâm thần về vấn đề này, Tạ Lam Sơn quyết định bung tỏa sức hấp dẫn đối với người khác phái của mình, cố gắng chém dao gỡ rối, có kết quả để lấp lim cho qua là được.
Tạ Lam Sơn cầm hoa dừng bước ở cửa văn phòng tư vấn tâm lý, anh giơ tay lên gõ cửa.
“Mời vào.” Một giọng nữ dễ nghe vang lên trong phòng.
Tạ Lam Sơn đẩy cửa vào, khoảnh khắc chạm vào ánh mắt của nữ bác sĩ tâm thần kia, anh bỗng giật mình.
Người kia cũng kinh ngạc, đủ loại cảm xúc lẫn lộn hiện ra trên khuôn mặt thanh tú, một lúc lâu sau mới bị thay thế bằng một nụ cười chuyên nghiệp.
Cô nói, A Lam, lâu rồi không gặp.