Có một khái niệm trong lĩnh vực máy tính được gọi là “thang độ xám”, theo như Baidu thì sẽ dùng màu đen làm cơ sở tham chiếu và các đối tượng sẽ được thể hiện bằng những sắc độ khác nhau của màu đen.
% là màu trắng, % là màu đen, thang độ xám trung bình của phần lớn vật thể trong tự nhiên là %, còn giờ khắc này, Tạ Lam Sơn biết mình đang tiệm cận vô cực tới mốc %.
Rời cục thành phố về nhà, anh lại khỏa thân nằm vào trong bồn tắm, nhìn chằm chằm trần nhà. Mèo là loài vật nhạy cảm, mấy đứa nhỏ cùng vây quanh anh kêu meo meo. Cô bé trong khu nhà chăm sóc đám này rất tốt, sau mấy ngày anh đi vắng mà trộm vía đứa nào cũng béo lên trông thấy.
Ánh mắt Tạ Lam Sơn trống rỗng, anh nhìn chăm chú đỉnh đầu không chớp mắt suốt một lúc lâu, bỗng nhiên bóng đèn trên cao bắt đầu nhấp nháy liên tục, trần nhà vốn sáng trưng bỗng biến thành một vũng trũng lầy lội, khiến cho cả phòng tắm chìm trong sắc thái huyền ảo. Tạ Lam Sơn thả mình vào trong nước để mặt mình hoàn toàn chìm xuống. Anh nín thở, cảm thấy ma quỷ trong bóng tối hiện lên, nó có khuôn mặt hung tợn và từ từ hướng về phía mình…
Anh không thể giãy giụa, không thể chống cự, chỉ trơ mắt nhìn nó đè lên người mình.
Vào thời điểm nguy kịch sắp tự làm bản thân chết ngạt, Tạ Lam Sơn bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Tìm được lối thoát hiểm, anh đứng dậy rời khỏi bồn tắm, tùy tiện quấn khăn tắm quanh [email protected] dưới rồi để mặc bản thân ướt đẫm đi ra phòng khách.
Tốt quá, quả nhiên là Thẩm Lưu Phi.
Dường như chỉ có hai người là lý do giúp anh còn lưu lại nhân gian chứ không rơi vào địa ngục, một người là cha anh, người còn lại là Thẩm Lưu Phi.
Y hỏi anh qua điện thoại: “Hôm nay tôi đã biết tin Lăng Vân mất tích ở Thái, em ổn không?”
Người này máu lạnh mặt liệt trời sinh, giọng nói cũng lạnh lùng trầm lắng, nhưng Tạ Lam Sơn vẫn nghe ra được đôi phần yêu thương trong đó, anh cười hưởng thụ.
“Vẫn ổn, giáo dục tư tưởng là chính thôi. Anh cũng biết công an trong nước lắm thủ tục nội bộ rườm rà, ngày nào cũng tìm em nói chuyện hỏi những câu lặp đi lặp lại, tai em đóng kén luôn rồi.” Tạ Lam Sơn không muốn y lo lắng cho mình, anh điều chỉnh lại tâm trạng hỗn độn rồi hỏi Thẩm Lưu Phi, “Bên anh tiến triển đến đâu rồi?”
“Tạm thời chưa có tiến triển gì.” Không thể làm rõ danh tính của trăm xác chết chỉ trong một thời gian ngắn, Thẩm Lưu Phi vẫn chưa phát hiện manh mối về mẹ của mình. Y ngẫm nghĩ rồi lại hỏi anh, “Em có thực sự ổn không?”
“Ổn thật mà. Em đang khỏa thân đây, anh tưởng tượng hình ảnh đó đi rồi chúng ta phone sx nhé?” Tạ Lam Sơn thuận miệng nhắc vậy nhưng thực ra anh đã rất mỏi mệt, chỉ là không muốn y cúp máy quá nhanh mà thôi.
“Giọng em nghe mệt mỏi lắm.” Thẩm Lưu Phi không nhận lời đề nghị của Tạ Lam Sơn, y chỉ bình tĩnh nói, “Tôi sẽ không cúp máy, tôi sẽ trông chừng em, em ngủ đi.”
Tạ Lam Sơn khẽ cười, anh bật chế độ hand-free rồi đặt điện thoại bên cạnh đầu gối.
Màn đêm vô cùng yên tĩnh, có thể nghe được tiếng Thẩm Lưu Phi nhẹ nhàng gõ phím và cả tiếng hít thở khẽ khàng ở đầu bên kia. Không cần nói chuyện với nhau nhưng cũng biết người này thật sự ở đó, vẫn luôn ở đó.
Trong trạng thái mệt mỏi cùng cực, cuối cùng Tạ Lam Sơn cũng thấy mình thoát ra khỏi bùn lầy, sương khói xung quanh đã không còn nữa. Anh nhắm mắt lại, mặc cho sau đầu chìm vào sợi bông mềm mại trắng tinh rồi an tâm đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau dậy sớm, Tạ Lam Sơn mặc cho gió sớm phả vào và ánh nắng ban mai chiếu xuống, anh không tới cục thành phố trình diện mà khởi hành đi gặp Đào Quân. Anh nghĩ bụng, ở đâu ra cái kiểu đã cách chức tạm thời còn bắt anh ngày ngày tới trình diện, muốn thì gửi lệnh triệu tập theo thủ tục đi, nếu không thì đừng có lãng phí thời gian mỗi ngày của ông đây.
Ngoài lý do này thì thực ra anh còn có dự cảm mơ hồ, thân phận bại lộ thì cũng không còn lại nhiều thời gian, có một số việc nếu không hỏi cho rõ ràng thì có lẽ sẽ không còn cơ hội hỏi nữa.
Tình cờ là sắp đến ngày giỗ của lão Tạ, vừa khéo có cái cớ đến nhà cũ của Đào Quân để thu dọn vài món đồ của cha mình. Sau khi kết hôn Đào Long Dược cũng đã có tổ ấm của riêng hắn, nhà cũ chỉ còn mình lão Đào ở, nơi này yên tĩnh thanh tịnh, vừa khéo tiện cho bọn họ nói chuyện.
Sức khỏe của Đào Quân sau khi mổ rất kém nên thường xuyên không có mặt ở cục. Đào Long Dược cân nhắc đến sức khỏe của ông già nhà mình nên không dám nói cho ông ta về ca phẫu thuật trí mạng kia của Tạ Lam Sơn. Vậy nên Đào Quân hoàn toàn không hay biết gì, thấy Tạ Lam Sơn còn vui tươi hớn hở, chỉ nghĩ rằng anh đã xử lý vụ việc ở Thái Lan một cách hấp tấp và mắc vài sai lầm nhỏ.
“Sao tự nhiên lại nhớ đến việc về lấy đồ của cha cậu?” Trên đỉnh đầu là bóng đèn lờ mờ, Đào Quân khom cái lưng già lục lọi đống hộp trên gác xép để tìm mấy món đồ của lão Tạ hồi còn ở chung với mình. Tất cả đều được niêm phong dán băng dính trong thùng, Đào Quân còn cố ý lấy dao gọt hoa quả để mở.
Thực ra những thứ bên trong chẳng phải đồ đạc quan trọng gì, những gì Tạ Lam Sơn nói hồi trước đều được trữ ở đây.
“Thì sắp đến ngày giỗ của ba tôi còn gì.” Tạ Lam Sơn thản nhiên nói, sau đó lại nhét điếu thuốc vào trong miệng và nhả ra làn khói mùi bạc hà.
“Hút thuốc thì cũng hút cho tử tế, đừng có ngậm như thằng lưu manh thế!” Đào Quân ngửi thấy mùi thuốc lá thì quay đầu lại nhìn anh, sau đó lập tức dạy bảo. Điều thú vị là bản thân đội trưởng già họ Đào này là một người thô kệch, cũng nuôi thằng con trai đội trưởng Tiểu Đào hết sức qua loa, nhưng ông ta lại rất nghiêm khắc với Tạ Lam Sơn, luôn hi vọng anh kế thừa phong độ của lão Tạ, không phải Trương Phi dữ dằn mà là một Công Cẩn duyên dáng, có thể diệt hàng vạn quân Tào trong khi cười nói, đánh bại tất cả những kẻ buôn bán ma t úy trên đời này.
Công Cẩn là tên tự của Chu Du, một danh tướng và khai quốc công thần của nước Đông Ngô thời Tam Quốc. Chu Du nổi tiếng với chiến thắng ở Xích Bích trước đại quân của Tào Tháo. Trận Xích Bích là trận chiến lớn bậc nhất thời đó, là một bước ngoặt quan trọng trong lịch sử giúp phân định cục diện Tam Quốc, nên tên tuổi của ông mãi đi vào lịch sử Trung Quốc.
Tạ Lam Sơn rất nghe lời, anh đặt điếu thuốc trong tay xuống gạt tàn rồi lại tiếp tục nhìn Đào Quân bằng ánh mắt phức tạp.
Con người vừa bị bệnh thì già đi trông thấy. Dưới ánh sáng đục ngầu, làn da cháy đen của Đào Quân trông giống như bị quay thêm lần nữa, mất hết sạch chút nước cuối cùng, trở nên khô kiệt và nhăn nhúm.
Vẻ già nua để lộ sự thê lương của người anh hùng tuổi xế chiều, trong khoảnh khắc ấy Tạ Lam Sơn chợt xót xa mà nghĩ, người đàn ông này đã già đến mức không thể trở lại nữa.
Bao năm qua Đào Quân đối xử với anh còn tốt hơn cả cha mình, không phải anh không biết.
Làn khói trắng lượn lờ cuộn lên, mỏng manh tựa như những kỷ niệm ngày xưa.
“À phải nhỉ, sắp đến ngày giỗ của lão Tạ rồi…” Đào Quân lấy hai bộ đồng phục cảnh sát kiểu cũ từ trong hộp ra, ông ta đỡ cái eo đau nhức của mình rồi tự thều thào, “Không ngờ thời gian trôi qua nhanh như thế, thoáng cái đã bao nhiêu năm…”
Đồng phục cảnh sát hồi ấy vẫn là đồ những năm , màu xanh ô-liu rất đơn giản, trên cổ tay áo có hai đường viền vàng, phối cùng huy hiệu và cúc áo cũng có màu vàng kim trông đầy sức sống. Tạ Lam Sơn có thể tưởng tượng được lão Tạ hồi còn trẻ mặc trên mình bộ đồ cảnh sát này trông oai hùng và đẹp trai đến thế nào, làm mấy chị gái cô em ở quê mê như điếu đổ cứ suốt ngày chạy qua nhờ vả ông, cha anh không từ chối bất cứ ai khiến mẹ anh tức đến mức bật khóc.
“Tôi đã gặp lại Mục Côn khi ở Thái,” Vài đoạn ký ức lại hiện lên trước mắt cứa vào lòng Tạ Lam Sơn làm anh nhói đau, để lộ ra sự tàn nhẫn nơi ấn đường, “gã đã đưa cho tôi một tờ giấy để tôi lần theo manh mối và tìm được Răng Vàng.”
Sắc mặt Đào Quân lập tức thay đổi, ông ta quay lại khiển trách anh: “Sao cậu vẫn còn nhập nhằng với Mục Côn thế?!”
Dùng ánh mắt của mình để kẹp chặt ánh mắt của ông già, Tạ Lam Sơn dừng lại mấy giây, sau đó đột nhiên mỉm cười.
“Vì hồi còn ở Hán Hải, Mục Côn đã nói với tôi gã điều tra ra được ai là ‘Môn Đồ’ rồi.” Tạ Lam Sơn để ý thấy Đào Quân biến sắc một cách không được tự nhiên khi nghe thấy hai chữ “Môn Đồ”, anh tiến lên một bước rồi lạnh lùng nói tiếp, “Gã nói kẻ này thuộc ‘tam giác lửa truy quét tội phạm ma t úy’ năm đó.”