Bà bà chưởng quản nông trường, có thể coi là đại nhân vật tại địa phương này, quanh năm suốt tháng đều chỉ ở đây công tác sinh hoạt, không ai biết bà bà xuất hiện từ khi nào, có bao nhiêu bí ẩn.
Lúc trước tinh thần của Lionel bất ổn, thường xuyên tìm cách tự hại bản thân, Vương Tuấn Khải ngại phiền không muốn tự tay tham gia, lại chẳng thể trơ mắt nhìn đối phương tìm chết, liền ném cho bà bà. Hắn và bà bà quan hệ không sâu, nhưng từng có giao tình, bà bà cũng không ngại tiếp nhận một người làm vườn mới, bắt đầu sắp xếp cho Lionel ở lại đây.
Bà bà rất hiếu khách, chiêu đãi bọn họ nhiệt tình, có điều không biết là vì đâu, Vương Nguyên cứ cảm giác bà bà luôn nhìn mình bằng ánh mắt nghiền ngẫm tìm tòi.
Cậu dám khẳng định trước giờ chưa từng gặp qua bà bà.
Người phụ nữ bị thiếu niên phát hiện mình quan sát đối phương, cũng không chột dạ, còn mỉm cười ôn hòa: "Đây ắt hẳn là người mà Vương Tuấn Khải từng nhắc đến, nghe danh đã lâu, giờ mới được gặp mặt."
Vương Nguyên không thể làm gì hơn là lễ phép gật gật đầu, cậu lén lút để ý Vương Tuấn Khải, thấy hắn quen thuộc lấy đồ dùng trong nhà bà bà ra, thầm nghĩ hóa ra giao tình của hắn và bà bà cũng không cạn. Cậu mím môi gắp đồ ăn, lực chú ý lại dồn vào lỗ tai, nhất cử nhất động của Vương Tuấn Khải và bà bà đều thu vào đầu, vậy mà có chút buồn bực.
"Lần này mọi người đến đây chắc cũng là do chuyện cương thi xuất động." Bà bà giành trước quyền mở lời, xoay người nói với Lionel: "Lấy cho ta chiếc hộp trên tủ số hai, kệ thứ tư."
Lionel vội vã đem đồ xuống, đổ ra, bên trong hộp trống không chẳng có gì, vừa vặn để đủ một cái đầu lâu. Diệp Khải hơi chần chừ nhìn Vương Tuấn Khải, thấy hắn không tỏ phản ứng gì khác thường mới cẩn thận đưa hộp sọ gia truyền Đường gia cho bà bà.
Sau khi đầu lâu được hộp bảo vệ tỉ mỉ, đầu của Đường Nhiễm lập tức dừng đau. Y kinh ngạc nhìn vỏ ngoài cũ kỹ của chiếc hộp, hình như đã nhớ ra được thứ gì đó, dùng hết tốc lực bò lên nắp hộp, nghiêng đầu áp tai nghe ngóng.
Vương Tuấn Khải đột nhiên nói: "Tôi muốn quay về Hoan thôn một chuyến."
Bà bà sửng sốt, cũng chỉ có hắn mới làm cho bà bà sửng sốt, trở tay tính một quẻ: "Không được, sát ý quá nặng, trở về chắc chắn không tránh khỏi tai họa đổ máu. Trước ta từng khuyên cậu rồi không phải sao? Cậu không thuộc về nơi đó, hạn chế xuất hiện tại vùng đất ấy thì hơn."
"Vương gia loạn rồi."
"Nào có liên quan gì đến cậu? Cứ ổn định ở lại thành phố là được rồi." Bà bà nhíu mày, thấy thần sắc của Vương Tuấn Khải không chút dao động, ngược lại là không gấp: "Vương gia kiếp nạn là nghiệp chướng tích tụ, cậu một kẻ ngoại lai không thể giải trừ được, vận mệnh chính là thứ có thể thay đổi, nhưng ai cũng được tuyệt đối không phải là cậu."
Vương Tuấn Khải không thuộc về Vương gia, nhưng thân xác ngày hôm nay của hắn là của Vương gia tặng cho.
"Nếu như Vương gia biến mất khỏi Hoan thôn, tất cả mọi thứ sẽ bị nuốt chửng." Hắn đến đây chỉ để thông báo cho bà bà, tiện thể gom vài món đồ mình gửi trước kia, hoàn toàn không có ý xuôi theo: "Vương gia là cái bùa phong ấn mạnh nhất từ trước đến nay, phàm là vật cực ác sát hung đều bị cấm địa phía sau hoa viên áp chế, một khi Vương gia suy bại, kết giới cấm địa cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Tới lúc đó thiên ma vạn quỷ ồ ạt chạy ra, ai sẽ chịu trách nhiệm?"
"Vậy cũng không phải là cậu." Bà bà nói mấy câu, thâm ý nhìn giữa Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên: "Chú chưa được giải, tạp niệm vẫn còn, cậu trở về Hoan thôn chỉ gây thêm áp lực, mệnh của Vương gia chỉ có thể để người Vương gia cứu."
Đám người xung quanh cái hiểu cái không nghe đực đực cái cái, hoàn toàn mù mịt nhìn Vương Nguyên xem có ra được vầng hào quang trí tuệ nào không. Vương Nguyên bình tĩnh ngồi xem cuộc vui, vểnh tai nghe ngóng, thế mà nghe ra được chút huyền cơ.
Vương Tuấn Khải không phải là người Vương gia, nói chính xác hơn, hắn mượn xác tiểu bối Vương gia để đầu thai, mệnh hắn cùng mệnh Vương gia không buột vào nhau, hắn lại muốn đi Hoan thôn làm chuyện đại sự.
Xưa nay Vương Tuấn Khải lãnh đạm vô tình, không ưa quản chuyện thiên hạ. Tuy là không ít lần bị Vương gia hiểu lầm tai hại ảnh hưởng đến tiền đồ tương lai, lại chưa từng bỏ rơi vận mệnh gia tộc. Đây không phải là chuyện đạo đức lòng tốt hay là phục mệnh huyết thống, mà là bởi vì một cái ân tình chuyển thế, liền không thể nào trơ mắt ngồi nhìn.
Bà bà có lẽ cũng biết khuyên hắn vô dụng, phất tay: "Thôi thôi, người trẻ làm việc, ta ngồi nhìn là được."
Nói xong cũng không quan tâm mọi người ngơ ngác, đi vào phòng cầm ra một loạt vé tàu hỏa khứ hồi: "Đã mua xong rồi, vé năm người."
Vương Tuấn Khải: "..."
Hắn cho rằng bà bà lớn tuổi lẩm cẩm nên mua dư hai vé, dầu gì tính hắn, Vương Nguyên và cả Diệp Khai thì chỉ mới ba, lòi đâu ra hai người nữa?
Cho đến khi hắn đứng ở trạm chờ xe lửa đến, mới phát hiện hai vé kia quả thật không dư thừa.
Hạ Thường An dắt theo Tùy Ngọc bao lớn bao nhỏ đèo bồng đứng trong trạm xe lửa, vẻ mặt nhã nhặn ôn hòa hiện ra chút ý cười: "Đã lâu không gặp."
Vương Tuấn Khải: "..."
Hắn nhìn ba người sau lưng mình, lại nhìn hai kẻ không mời mà tới chạy đến trước mặt, cuối cùng vẫn là khuất phục ngồi xuống khoang tàu, trấn định ngời ngời: "Là bà bà bảo hai người đến?" Đến làm gì? Kéo bè thêm số đông tăng cường trận trượng?"
"Áp giải Tam thiếu gia về quê, sao có thể không hoành tráng được?" Hạ Thường An thấy chết không sờn tuyên bố. Gần đây y chơi đùa vài cái game đánh quái, cũng đọc vài quyển tiểu thuyết trên mạng, thầm nghĩ đây chính là quá trình gom đội hình đi đánh quái, không đến để phình to đội ngũ thì làm sao diệt boss được đây? Lộc cộc lộc cộc mang Tùy Ngọc chạy tới, kết quả người ta không hài lòng.
Vương Tuấn Khải thật sự không hài lòng, đám người này có cần phải bày ra vẻ mặt lính hậu phương ra chiến trường một đi không trở lại không? Hơn nữa hắn không chắc chắn trong lúc cấp bách, Hạ Thường An sẽ đứng về phía hắn giúp đỡ.
Hạ Thường An nghe lọt tâm sự của hắn, xoa tay hai cái bói toán, sau một lúc đăm chiêu lâu thật lâu mới buông tay xuống, vẻ mặt trầm trọng.
Vương Nguyên thấy cảnh này, trong lòng chùn xuống, nghiêm túc hỏi: "Thật sự có đại nạn khó giải sao?"
Hạ Thường An nhìn cậu, cảm giác nam sinh này khác rất lớn so với lúc trước, nghe cậu hỏi như vậy thì chỉ lắc đầu: "Tôi tính không ra."
Vương Nguyên hỏi: "Đoán không ra hay là do không thể đoán?"
"Có khác nhau sao?" Hạ Thường An suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Là đoán không ra thật, bởi vì vận mệnh của Vương Tuấn Khải đã bị thứ gì đó che khuất."
"Lúc trước không phải còn coi bói rất thuận miệng à?" Vương Tuấn Khải ngồi ở bên cạnh Vương Nguyên duỗi tay tóm lấy hành lí, moi đồ ăn ra, không cẩn thận đụng phải một vật cứng. Khi hắn rút tay ra, đầu ngón tay đã bị thủng một lỗ nhỏ, không ngừng chảy máu ra ngoài.
Vương Nguyên cầm băng cá nhân dán cho hắn xong, kiểm tra đồ trong hành lí: "Là chiếc hộp của bà bà đưa chúng ta, phía trên có một cái đinh."
Tay Vương Tuấn Khải móc vào đinh, đổ máu.
"Này chắc không phải là tai họa đổ máu bà bà nói chứ?" Vương Nguyên lẩm bẩm, nâng chiếc hộp ra. Máu của Vương Tuấn Khải không biết từ khi nào đã thấm vào vỏ hộp, bị sắc nâu sẫm che khuất hoàn toàn.
Hạ Thường An yên lặng nhìn động tác hỗ động của hai người, cúi đầu suy nghĩ. Trước kia y quả thật có từng đoán mệnh cho Vương Tuấn Khải, loại chuyện đoán mệnh này hết thảy đều là tùy duyên, có thể đoán ra hay không đều là do thiên tạo cho phép. Lần đó y ôm may mắn điều tra thân phận Vương Tuấn Khải thành công xong mới có thể chủ động tìm lên xe nhờ hắn giúp đỡ, lần này y vẫn làm theo phương pháp cũ bói xem xác suất thành bại là bao nhiêu, chẳng ngờ chỉ thấy một đám sương mù dày đặc bao quanh đường sinh mệnh của Vương Tuấn Khải, y muốn trườn tới mò mẫm cũng không được.
Tùy Ngọc sớm đã mệt mỏi nằm ngủ một bên giường, âm thanh chuyển động xình xịch của đường tàu không làm cho cậu ta thức nổi. Một đường tìm đến trạm xe lửa này, Tùy Ngọc đều ngủ say, cũng không biết là do kiệt sức quá độ hay là xảy ra vấn đề về hồn phách.
Một tháng trước, hồn phách Tùy Ngọc từng bị chấn động một hồi, tuy là sau đó sức khỏe không có gì đáng quan ngại, Hạ Thường An vẫn cảm thấy có chuyện không may xảy ra. Kết quả chuyện tốt y nói không linh, sự cố ngược lại toàn đúng. Một hồn một phách của Tùy Ngọc bị lôi kéo ra ngoài, suýt chút nữa bị ác quỷ bên đường bắt đi làm lương thực dự trữ.
Khi ấy Hạ Thường An đã lên chức tộc trưởng, suốt đêm tìm phương pháp trói buộc ba hồn bảy phách của Tùy Ngọc lại, phát hiện đây chỉ là kế sách tạm thời, không chữa được tận gốc.
Sau đó không lâu, một trưởng lão trong tộc đến tìm y, nói nếu muốn kết thúc tình trạng này, phải đến Hoan thôn.
Tất cả đầu mối chính đều nhằm vào Hoan thôn.
Vương Tuấn Khải không liên lạc được với Vương Tiêu Đồ, cũng không rõ tung tích người giấy của Vương Anh Kiệt, đủ để đoán được, một nhà anh trai hắn đang gặp rắc rối không nhỏ. Có thể khống chế người giấy của Vương Anh Kiệt, đồng thời ép thằng nhóc đó giả vờ đến tìm mình nhử mồi, đối phương năng lực không tồi, có khi còn là cao nhân ẩn thế, chờ thời cơ lộ mình trước rạng đông.
Bất kể là ai, Vương Tuấn Khải đều không thể để đối phương điều khiển Vương gia. Một khi Vương gia xảy ra chuyện gì, thế cân bằng mấy trăm năm nay sẽ bị phá vỡ, chưa nói đến chuyện các bè phái trai cò tranh nhau cấu xé giáp mặt, chỉ riêng việc thứ bên trong cấm địa bị thả ra cũng đủ làm cho thế gian này đảo lộn.
Trước kia Vương Tuấn Khải thật ra cũng không rõ thứ bên trong cấm địa là gì, cho đến khi tình phách của hắn dung hòa vào linh hồn, hắn phát hiện thứ kia có mối quan hệ sâu sắc với hắn.
Đây cũng là lý do hắn chọn trở về Hoan thôn.
Vương Tuấn Khải mải mê đắm chìm trong suy nghĩ, đến lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện Vương Nguyên cũng rơi vào trầm tư như hắn. Vương Nguyên thể chất đặc thù, vận mệnh cao quý, đáng lẽ ra phải có một cuộc sống suôn sẻ ấm êm chứ không phải là mất đi đôi mắt, đơn độc trưởng thành rồi vướng vào nhiều việc đi trái thế giới quan như vầy.
"Tôi có cảm giác nếu quay về Hoan thôn lần nữa, những vấn đề xoay quanh tôi sẽ có lời giải thích." Vương Nguyên cảm khái, đắp cái chăn nằm xuống.
Tàu hỏa đi qua một đường hầm dài, bên trong thế giới màu đen của cậu lại tối thêm một ít. Vương Nguyên nhắm mắt hít thở nhẹ nhàng, thầm nghĩ chuyện nên đến sẽ đến, những bất an lo sợ nhen nhóm trong lòng cậu có đôi khi rất ngoan ngoãn, có lúc lại như con thú hoang muốn trở về núi rừng không ngừng gào thét giãy dụa. Chỉ khi Vương Tuấn Khải lên tiếng gọi cậu cùng đi Hoan thôn, lòng cậu mới bình ổn lại.
Nhưng vào lúc này, nó nóng nảy hơn bao giờ hết.
Vương Nguyên cảm giác được tim mình đập thình thịch, mở mắt ra, cậu đã không còn cảm nhận được sự tồn tại của ai nữa.
Trong khoang tàu trống rỗng không người, chỉ có một mình cậu lẻ lỏi nằm đó. Vương Nguyên bật dậy như tên bắn, quay đầu ra bên ngoài cửa sổ, đoàn tàu vẫn đang chạy với tốc độ thần hành, cảnh vật mờ ảo bên ngoài lướt qua như phim tua nhanh. Ngoài đường ánh lên chút ánh sáng cam nhạt, hắt vào khung cửa kính mờ mờ, đánh sâu vào nội tâm bất an của cậu.
Vương Nguyên cảm giác được thứ gì đó đang tới gần, gần lắm rồi.
Cậu hất chăn bò ra khỏi giường, phát hiện hành khách trong những toa tàu khác cũng không còn, cả một con tàu lớn như vậy chỉ có mình cậu, mà thứ trong bóng tối kia chưa từng buông tha nhìn cậu một lần.
Vương Nguyên nhíu mày, không ngại cùng đối phương giương cung bạt kiếm. Thiên sư lực lượng trừ tà diệt quỷ cậu không có, lại không thiếu quý khí cùng công đức năng lượng vờn khắp người. Thứ kia có lẽ cũng e ngại mùi vị trên người cậu, không dám trắng trợn tiếp cận, nhưng nó biết Vương Nguyên sẽ không bình tĩnh lâu, bởi vì không có ai bảo vệ cậu.
Không có Vương Tuấn Khải.
Một khi miếng mồi ngon mất đi lớp gai độc bên ngoài, chính là bữa tiệc thịnh yến mặc người xâu xé. Có thể bữa tiệc này bây giờ còn khó đụng vào, nhưng nó có đủ kiên nhẫn chờ, chờ bữa tiệc tự nhảy vào miệng, ngậm một cái là tan, vị ngọt len lỏi vào chót lưỡi chân răng.
Vương Nguyên nghe thấy tiếng động trong khoang tàu bên cạnh, lập tức đi tới theo bản năng. Bên kia tối om không đèn, hắc ám như quái vật khổng lồ nuốt chửng mấy chiếc giường đôi, lại cố ý chừa ra một chút ánh sáng soi rọi chiếc hộp gỗ xỉn màu, máu tươi dinh dính chỉ chiếm một góc nhỏ, giờ phút này lại tanh nồng dị thường.
Hết Chương