Khoảng cách giữa Vương Nguyên và chiếc hộp kia chỉ có một thước hơn, cậu lại chậm chạp không tiến lên. Mùi máu tươi khuếch tán nồng đậm trong không khí, như chen chúc trong từng kẽ hở để bao vây cậu. Rõ ràng trong khoang tàu không hề có ai ngoài cậu, Vương Nguyên lại cảm thấy hàng chục đôi mắt đang nhìn chằm chằm cậu, chúng nó chẳng hề e ngại bất kỳ điều gì, mang theo hứng thú và thèm khát từ từ siết chặt vòng tròn.
Chiếc hộp bỗng nhiên động đậy.
Cạch cạch.
Như là cái đầu lâu bên trong không ngừng đụng vào tứ phía, phát ra tiếng va chạm giòn tan răng rắc.
Cạch cạch cạch.
Máu tươi vốn chỉ có một góc nhỏ, đột nhiên loang ra như mực tàu vào nước, tựa lớp sơn mới toanh nuốt lấy chiếc hộp, phủ lên vẻ ngoài của nó một loại khí tức tử vong rùng rợn. Vương Nguyên nhịn không được lùi về sau, sống lưng lạnh ngắt va phải cánh cửa, cậu mới phát hiện diện tích của khoang tàu này dường như đã thu hẹp đáng kể.
Nó đang thu nhỏ lại, nó ép cậu phá vỡ khoảng cách an toàn giữa cậu và chiếc hộp, hay nói cách khác, nó muốn cậu đụng vào chiếc hộp kia.
Vương Nguyên không phải là chưa từng cầm qua hộp, nhưng khi đó nó chưa bị máu của Vương Tuấn Khải dính vào. Rốt cuộc là ai đã sắp đặt trò này để vây bắt cậu?
Nghĩ đến Vương Tuấn Khải không chút đề phòng đồng ý hành vi của bà bà, Vương Nguyên không tự chủ nhíu mày, lẽ nào bà bà chính là người cố ý khiến Vương Tuấn Khải đổ máu, sau đó mượn thời cơ đem cậu kéo vào vùng không gian này?
Cạch cạch cạch cạch!
Vật bên trong va chạm dữ dội, rất có xu hướng không đập vỡ hộp chui ra không bỏ cuộc. Vương Nguyên không muốn đụng nó, nó liền chấn động kịch liệt, theo từng đợt âm thanh khô khốc dồn dập, không gian xung quanh cũng bắt đầu vặn vẹo, không khí như cháy lên sự nóng nảy sốt ruột.
Bộp một tiếng, hộp rơi xuống đất, đầu lâu bên trong lăn ra ngoài, vừa lúc đối diện với Vương Nguyên.
Cùng lúc đó, toàn bộ cửa sổ khoang tàu hỏa phát ra tiếng cào cấu ken két, Vương Nguyên không phát hiện ra thứ gì quanh đây, lại có thể tưởng tượng được vô số bàn tay đang cố gỡ tấm kính ra mà chui vào. Trên nóc tàu, dưới sàn tàu, đâu đâu cũng ẩn giấu những thứ vô hình tồn tại, tạo ra tiếng ồn tần suất cao, làm cho người ta đinh tai nhức óc dần dần mất kiên nhẫn.
Người khác mất kiên nhẫn là nóng giận gào thét, Vương Nguyên mất kiên nhẫn chính là sét đánh xuống đầu.
Ầm ầm ầm ba tiếng lớn, tia chớp bổ dọc xuống khoang tàu lửa, không hề tổn hại đến vật chất, lại đánh bật được đám tà vật đói khát mất trí. Chúng nó không tiếng động lặng lẽ tiêu tán, số còn lại bắt đầu kiêng dè Vương Nguyên, không như cũ xông lên mà chỉ im lặng quan sát.
Vương Nguyên không giống trước kia – chúng nó thổn thức. Sau ngàn năm vật đổi sao dời, thịnh yến này cũng không dễ xơi như trong tưởng tượng.
"Không phải nói đời này cậu ta bị mù sao? Chuẩn xác đánh chết kẻ địch như vậy, mù chỗ nào?"
Ở một nơi hoang vu hẻo lánh, trong sơn động lập lòe ánh lửa, mấy người trẻ tuổi đứng quây quần vào nhau cùng nhìn vào tấm kính trước mặt, cảnh tượng trong đó chính là hình ảnh Vương Nguyên một mình bị nhốt trong không gian kín, tự thân vận động đập chết không ít tà vật.
Phía sau bọn họ dựng một con người giấy nhỏ bằng nửa bàn tay, bị trói cùng với một thiếu niên đang gục đầu bất tỉnh. Một trong số đám người kia thật sự ngứa mắt thằng oắt lắm chuyện này, trở tay cho thiếu niên một cái tát long trời lở đất.
Bên má trái người giấy nhiều thêm một dấu đỏ, có lẽ là do quá đau, thiếu niên bị tát tỉnh, đầu óc quay cuồng thở không ra hơi. Cậu ta bị khổn tiên tác trói, chẳng thể vận dụng linh lực, còn bị đánh bầm dập không ít, hoàn toàn không có chút sức lực gì.
"Chỉ bây nhiêu đó không khống chế được cậu ta là phải. Cần phải triệu hồi huyết thụ yêu trở lại." Một người rút dao ra, dự định sẽ cứa tay mình hiến tế cho huyết đằng.
"Cậu phát điên cái gì vậy?! Cậu thừa biết huyết thụ yêu là thứ gì mà, một khi đã triệu hồi thì rất khó để đuổi đi! Hơn nữa thảm kịch của nhà chúng ta một tháng trước cậu không nhớ sao? Còn không phải là vì huyết thụ yêu?!" Đồng bạn trừng mắt tức giận, đá rơi lưỡi dao: "Chúng ta không cần vì diệt trừ đối phương mà bỏ ra nhiều cái giá như vậy!"
"Huyết thụ yêu đó vô tội!" Người nọ tức giận, đẩy đồng bạn ra: "Cô thì biết cái gì! Huyết thụ yêu đó chưa từng gϊếŧ người, chưa từng vấy máu, thậm chí còn chưa từng hại chết một sinh linh nào, Vương gia diệt tộc hoàn toàn là do Vương Nguyên!"
"Các người điên rồi, Vương Nguyên có năng lực gì hủy diệt gia tộc?! Cậu ấy chỉ mới đến đây có một lần, làm sao hãm hại được Vương gia?!" Thiếu niên bị trói ngẩng đầu căng cổ quát, mặc kệ bản thân đang nằm trong tay người ta. Quả nhiên ngay lập tức bị ăn tát lần nữa, lúc này cậu ta đã đau đến trước mắt tối sầm, nôn ra máu tươi.
"Đừng đánh người nữa, Vương Anh Kiệt tốt xấu cũng là người Vương gia...!"
"Cậu ta là người Vương gia thì làm sao? Cậu ta chẳng phải là nội ứng của tên khốn Vương Tuấn Khải đó ư? Nếu không phải cậu ta lợi dụng lúc chúng ta lơ là lặng lẽ đi báo tình hình cho Vương Tuấn Khải, chúng ta đã chẳng cần trăm phương nghìn kế mạo hiểm thủ tiêu Vương Nguyên như bây giờ! Vốn là chỉ cần chờ Vương Tuấn Khải đi vắng, Vương Nguyên sẽ dễ chịu khống chế, một đao đi đời nhà ma...!"
"Hiện tại cậu sáng mắt ra chưa? Vương Nguyên chỉ có một mình chúng ta cũng không gϊếŧ được, chỉ cầu cho cậu ta nhặt cái đầu lâu đó lên, chúng ta liền có cơ hội-..."
Bọn họ nóng nảy tranh cãi, đến lúc quay đầu lại không biết khi nào đã đối diện với một cặp mắt đen ngòm trong gương.
Đám người sững sờ.
Bọn họ lợi dụng huyết thống Vương gia trên cơ thể Vương Tuấn Khải để dùng chiếc đầu lâu làm công cụ quan sát, từ lúc máu của hắn nhỏ vào hộp gỗ thì bọn họ đã bắt đầu theo dõi hắn. Chung quy là cũng có lúc kéo được Vương Nguyên vào không gian kín bí mật gϊếŧ chết, lại không nghĩ tới không gϊếŧ được, giờ phút này còn bị đối phương phát hiện.
"Cậu ta mù, cậu ta căn bản không thấy gì đâu." Một người cắn răng nói, động ý niệm thôi thúc tà vật trong kính tấn công Vương Nguyên, đồng bạn phía sau cũng muốn tin vào lời gã lắm, đáng tiếc cặp mắt đen kia giống như mọc ra từ cơ thể của tà linh vạn quỷ chi vương, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta run lẩy bẩy.
"Chúng ta không có biện pháp tấn công cậu ta, trên người cậu ta có quá nhiều công đức lực lượng. Rốt cuộc kiếp trước Vương Nguyên đã làm việc phước đức nhiều đến mức nào mà tà vật không rớ tới nổi..."
"Hừ, nếu cậu ta đích thân làm việc tốt thì đã không bị mù!" Kẻ nọ cười lạnh: "Chắc chắn kẻ thủ ác này đã lập kế khiến công đức của người khác chảy vào linh hồn mình, vênh váo tự đắc cướp đi công đức của người khác!"
Lúc cậu ta nói xong câu này, mặt gương đột ngột rung dữ dội. Ánh sáng trong hang động vốn không tốt lắm, lúc này bỗng dưng lay động kịch liệt giống như có thứ gì đó tràn vào đến.
Vương Anh Kiệt thở không ra hơi nỗ lực ngẩng đầu lên, khổn tiên tác siết thít vào da thịt làm cho cậu ta đau nhói, lại không thể không dùng chút hơi tàn cắn đầu lưỡi niệm chú, ánh sáng lập tức tắt ngúm. Đám người không phản ứng kịp, nhao nhao làm loạn, không chú ý đến mặt gương dần dần nứt ra, cuối cùng "xoảng" một tiếng vỡ thành tám khối.
Vương Nguyên ở đầu bên kia gương dường như cũng nghe thấy tiếng động đó, giật mình thảng thốt đứng phắt dậy, bàn tay sắp đặt lên đầu lâu cũng thu về. Hiện giờ khoảng cách giữa cậu và nó chỉ còn một gang tay, Vương Nguyên thật sự không thể tìm được đường nào khác để đi ra. Cậu nghĩ, đưa đầu rút đầu đều là đao, có đôi khi sấn vào hang cọp mới tìm được lối thoát.
Cậu chần chừ một lúc, vẫn là chạm vào đầu lâu.
Một trận ánh sáng trắng chói mắt bắn ra tứ phía, trong khoang tàu trống không chỉ còn lại chiếc vỏ hộp chỏng chơ nằm đó.
Ở hiện thực, Vương Nguyên cũng là đột ngột biến mất.
Vương Tuấn Khải không kịp nắm lấy cậu, trơ mắt nhìn cậu hư không tiêu thất, định thần lại lấy ra một cái bùa sưu hồn. Sau khi Vương Nguyên bị Trạch Toái chú ý, hắn cố ý để lại trên cơ thể Vương Nguyên một cái ấn kí, lần này ấn ký không giống như trước kia, trừ phi gϊếŧ chết hắn bằng không chẳng ai có thể hóa giải. Vương Tuấn Khải liều mạng mạo hiểm, vào lúc này hắn cảm thấy mình sáng suốt không gì sánh được.
Lập tức vẽ phù trận sưu hồn, quả nhiên sưu được tin tức.
Sợi chỉ màu đỏ tươi nối liền từ hình nhân hắn cầm với một điểm lơ lửng trong không khí, cảnh tượng hi hữu tưởng chừng như ảo giác mà lại hoàn toàn có thật. Nhóm người xung quanh chưng hửng ngơ ngác, mất một hồi lâu mới tỉnh táo thốt lên: "Không gian kép?!"
"Không phải không gian kép, là dòng thời gian kép."
Dòng thời gian kép, cái tên đã lý giải tính chất cơ bản của nó. Nó mở ra một dòng thời gian song song với dòng thời gian mà bọn họ đang sống, nhưng nó tái tạo lại quá khứ của người lạc vào trong đó với một hướng đi hoàn toàn khác.
Diệp Khai kinh ngạc, không ngờ đến tận thời đại này vẫn còn người có thể tạo ra dòng thời gian kép, nhịn không được cảm khái: "Đối phương chắc chắn công lực thâm hậu, pháp lực cao thâm khó mà đoán được. Không biết chủ nhân của nó là ai, làm sao để tạo ra dòng thời gian kép...?"
Vương Tuấn Khải mặt đen như đáy nồi: "Của tôi."
Mọi người: "..."
Vương Tuấn Khải không chú ý đến ánh mắt "anh trâu bò" của bọn họ, không nén nổi giận dữ mà cười: "Thứ này vốn là tôi tạo ra để cho tiểu bối Vương tộc rèn luyện và khảo thí năng lực, sau khi chúng nó thoát khỏi dòng thời gian kép nó sẽ tự mình biến mất. Trừ phi có kẻ cố ý giữ nó lại với mục đích riêng tư, bằng không nó sẽ bị quy luật thế giới ép buộc đào thải, vĩnh viễn tan biến."
Mà giờ phút này, kẻ đó hình như đã đạt được ý muốn, lợi dụng dòng thời gian kép do hắn tạo ra để vây nhốt Vương Nguyên.
Mặt Vương Tuấn Khải đanh lạnh, cực kỳ sừng sột vươn tay nắm lấy đầu đang treo lơ lửng của sợi chỉ đỏ, hai bàn tay mạnh mẽ xé rách không gian vặn vẹo, mở ra một lối vào tối tăm mù mịt.
Hắn không chút do dự nhảy vào đó, lại ngoài ý muốn phát hiện dòng thời gian kép này đã bị người ta động tay động chân.
Vốn nơi này là hắn trái ý mở ra, tuy là sẽ có chi tiết linh dị thần quái nhưng chỉ đều là vừa sức với tiểu bối, có đôi khi sẽ xuất hiện ác quỷ chạy vào, nhưng độ nguy hiểm của chúng nó đối với hắn là bằng .
Còn dòng thời gian kép này, đâu đâu cũng tràn đầy cạm bẫy.
Mây đen chướng khí phủ kín bầu trời, sấm chớp ì ùng bổ xuống từng tia sét chói mắt, ầm một tiếng phá vỡ ngọn núi xanh, đánh những kẻ chui rúc dưới bóng cây thành than cốc.
Dù biết là người nơi này đều chỉ là vật chất vô hồn, Vương Tuấn Khải lại không nhìn được, thả người nhảy xuống đất, kiểm tra thi thể tàn tro của bọn họ xong mới nhẫn nhịn khó chịu đứng dậy.
Hắn nhớ lần đầu tiên gặp Vương Nguyên là ở khu phố nắng nóng, liền vội vàng chạy đến chỗ đó. Khu phố kia vẫn là dáng vẻ oi nồng nóng bức, vẫn trống rỗng không người, vẫn có bóng đen dập dờn lảo đảo vờn quanh, giữa thời tiết hanh khô rấm rứt làm cho người ta thấy lạnh.
Hắn cẩn thận truy đuổi, vừa sưu hồn vừa tìm kiếm, rốt cuộc chạy đến con hẻm quen thuộc kia. Đầu còn lại của sợi chỉ đỏ đứng yên ở đây khiến Vương Tuấn Khải thối mặt, còn tưởng rằng pháp lực của mình mất linh.
Nữ sinh bị bốn tên côn đồ cưỡиɠ ɠiαи đã chết từ lâu, lúc này đang cẩn thận bò dậy, chuẩn bị mang một đầu tóc rối nhùi đi gϊếŧ người.
Tiếng kêu thét từ từ gần hơn, Vương Nguyên trong trí nhớ lại không xuất hiện ở nơi này. Vương Tuấn Khải nhíu mày, là cậu chưa đến hay là hắn tới muộn? Hắn gấp gáp dựng một cái kết giới, nếu Vương Nguyên bước vào hắn sẽ phát hiện. Vương Tuấn Khải chạy đi nơi khác tiếp tục tìm kiếm, hắn không biết một mình cậu ở trong kết giới sẽ gặp phải tình huống gì.
Dòng thời gian kép là do hắn tạo ra, nhưng hiện tại nó đã không còn chịu khống chế của hắn, nó sẽ không thể tổn thương hắn, nhưng ai biết kẻ chủ mưu phía sau muốn dùng nó để làm gì.
Nghĩ đến Vương Nguyên sống sờ sờ bị người ta kéo vào dòng thời gian kép ngay trước mặt mình, Vương Tuấn Khải liền tức điên. Dòng thời gian kép vặn vẹo đôi chút, hiển nhiên kẻ đang thao túng nó cũng không phải là hoàn toàn khống chế được.
Phát hiện ra điều này, Vương Tuấn Khải mắt lóe lóe, rút trường đao ra cắt vỡ bàn tay, mùi máu tươi nhất thời lan ra tứ phía.
Máu nhỏ xuống đất tạo thành một vũng lớn, chảy theo hình dáng một chữ viết đã bị thất truyền, quỷ khóc thần sầu phong hồn trận đã lâu không thấy ầm ầm ầm xuất hiện.
Hết Chương