Khí trời mấy ngày nay vẫn luôn không tốt lắm.
Bắt đầu từ một năm trước, khi quân Đại An thất bại tan rã, mảnh đất này vẫn luôn có những quái tượng kỳ lạ xuất hiện, thỉnh thoảng dân chúng Đại An còn phải hứng chịu những trận mưa đá không có quy luật, lại có khi là hạn hán dai dẳng, nước lũ ngấp nghé. Có kẻ nói sở dĩ Đại An lâm vào tình cảnh như vậy là do trước đây phạm vào luật trời, gϊếŧ người quá nhiều, xem, hoàng đế chẳng phải còn chết không toàn thây đó sao? Quái tượng diễn ra cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng là những quái tượng này không ảnh hưởng đến sinh hoạt của người dân bao nhiêu cho nên mọi người cũng chỉ cho là thiên địa thay đổi. Chỉ có những kẻ bấm ngón tay tính toán chiêm tinh mới biết, kia chẳng qua chỉ là yên bình trước giông bão.
Mà ngày hôm nay, giông bão đã có dấu hiệu ập đến.
Đạo thuật đệ tử đưa Vương Nguyên lên giữa đài cao, dùng khổn tiên tác cùng bảy bảy bốn chín trớ chú vây chặt thân thể cậu, đồng thời khởi động pháp trận phong ấn linh hồn cậu, chỉ sợ lỡ có bất trắc để cậu thoát ra thì bọn họ cũng không sống nổi.
Từ đầu đến cuối Vương Nguyên đều không hề phản kháng, cậu bình tĩnh nhìn bọn họ bố trí, trong lòng thầm nghĩ nhóm đạo gia này thật ra rất có thực lực, chỉ là bọn họ áp dụng không đúng chỗ.
Bọn họ luôn cho rằng thiên tai chiến trận mấy năm gần đầy đều là do một tay Vương Tuấn Khải nhấc lên, toàn bộ tổn thất nhân mạng của cải đều phải do hắn gánh vác. Vương Nguyên thật muốn hỏi một điều, bọn họ tận mắt nhìn thấy hắn làm sao? Tận mắt chứng kiến hắn vấy máu hắc thổ đại lục sao? Hay là chỉ chăm chăm vào xuất thân khởi nguồn của hắn rồi dùng định kiến eo hẹp của bản thân gán ghép vu khống cho hắn?
Vương Nguyên ngửa đầu nhìn bốn tấm lưới sắt từ từ nổi lên ở bốn phía, đột nhiên bật cười.
Người gây ra chuyện này, chính là cậu mà, không phải sao?
Bắt đầu từ chiến loạn đầu tiên đã đánh thức Vương Tuấn Khải, sau đó hắn tỉnh lại. Với đặc thù tồn tại là hấp thu oán khí của người chết trận, Vương Tuấn Khải nhanh chóng bành trướng sức mạnh, tạo thành một sự uy hiếp không nhỏ đối với đạo tu. Hắn thuộc về tà vật, hắn sống nhờ nỗi oán hận không cam tâm của người khác cho nên cũng được xếp vào hàng ngũ cần trừ khử - trong khi hắn chưa từng biết thế gian này trông như thế nào.
Vương Nguyên còn nhớ lần đầu tiên cậu nhìn thấy Vương Tuấn Khải, đó là một thời điểm quá lâu rồi. Khi ấy Vương Tuấn Khải chui ra từ lòng đất, cơ thể chỉ là một đám sương mù đen kịt không có hình dáng, luôn thích lượn lờ gây sự chú ý của cậu, nếu tiện tay còn có thể phá bĩnh Vương Nguyên một hồi. Hắn luôn là như vậy, rất thích trêu ghẹo cậu, cho đến khi hắn có thể tụ thành hình người vẫn còn giữ thói quen lưu manh vài ba câu, mỗi ngày không nói bậy liền ngủ không ngon.
Hắn cứ như thế quanh quẩn ở căn nhà trúc, rồi trở thành một điểm trong lòng Vương Nguyên. Cậu không biết từ lúc nào, ý thức bảo hộ che chở đã hình thành bên trong cậu, có lẽ là do tin tức tứ phía truyền tới, cũng có thể là do Vương Nguyên phát hiện ra hắn không chỉ đơn giản là hấp thu oán khí mà sống.
Oán khí không có, Vương Tuấn Khải cũng sẽ không chết, nhưng hắn sẽ quên đi.
Phía ngoài kia có không ít người muốn gϊếŧ hắn, bọn họ nói vì hắn mà phàm nhân bắt đầu bất bình về nhau, không ngừng hung chiến tranh đoạt thiên hạ. Phóng tầm mắt ra hắc thổ đại lục, những trận chiến chẳng có hồi kết cũng không nghĩa lí trở thành gông xiềng tội lỗi của Vương Tuấn Khải, có hắn, chiến sẽ càng hăng, không có hắn, chắc chắn tranh đấu sẽ kết thúc.
Vương Nguyên phát hiện, bọn họ kỳ thực nói không sai.
Cũng không biết là ai khởi nguồn, từ nam chí bắc truyền ra một loại thuyết pháp, nói chỉ cần bách tính thờ phụng thiên tạo chi quỷ, quân lính của họ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, đánh đâu thắng đó, bách chiến thành công. Nếu có người nghi ngờ về thuyết pháp này, bọn họ sẽ chỉ đối phương nhìn vào Đại An quốc. Nhìn thấy chứ? Đại An quốc thờ phụng chiến thần, cho nên mới mở rộng lãnh thổ dễ như vậy.
Rồi Vương Tuấn Khải trở thành mục tiêu tầm ngắm.
Vương Nguyên trằn trọc nhiều đêm, rốt cuộc quyết định lừa hắn, đưa hắn đến thế giới khác, cắt đứt hoàn toàn sự liên hệ giữa hắn và hắc thổ đại lục. Nếu như cậu thay thế vị trí của hắn, có lẽ sẽ có cơ hội thay đổi số mệnh hai người.
Vương Nguyên nghĩ, nếu sau khi cậu bị nhốt vào quan tài rồi mà vẫn còn sống, vẫn còn có thể bò ra ngoài, việc đầu tiên cậu làm sẽ là đi tìm hắn.
Nhưng mà cậu biết, chuyện này là không thể, hắc thổ đại lục cần phải có một cột trụ chống đỡ, nếu như cậu cũng đi rồi, kẻ chịu tai ách sẽ là toàn bộ người sống tại vùng đất này.
"Coi như không thể gϊếŧ ngươi, chúng ta cũng muốn ngươi vĩnh viễn không nhìn thấy mặt trời." Một đạo trưởng giơ kiếm trong tay lên chĩa thẳng về phía Vương Nguyên: "Tội ác của ngươi đã rõ ràng mười mươi, hôm nay chúng ta đại diện cho bách tính hắc thổ trừng phạt ngươi, giam cầm ngươi mãi mãi."
Vương Nguyên chẳng ừ hử gì, thản nhiên đối diện đạo trưởng, đối phương là một chưởng môn khá có thực lực trong đạo phái, cũng là kẻ tâm tư đơn thuần nhất. Mấy năm nay Vương Tuấn Khải bị truy đuổi, cậu cũng biết không ít về đám người tự phát xưng danh là đạo gia thuật phái này, bọn họ gồm có năm đạo phái, năm vị chưởng môn, kẻ yếu nhất họ Đề, kẻ mạnh nhất họ Trạch.
Người đang thị uy với cậu là Trưởng Tôn Tần, chỉ biết tu tập không biết sự đời, tất cả những gì hắn ta biết được đều là do Trạch đạo trưởng thuật lại. Trưởng Tôn Tần thấy cậu chẳng hề dao động, tức giận quát: "Nói ngươi đó! Ngươi có biết lỗi của mình không? Có biết hối cải là gì không? Ngươi nhìn ta làm cái gì?"
Trạch đạo trưởng tu vi sâu dày kinh nghiệm phong phú, hiển nhiên trở thành kẻ thống lĩnh ngầm, rất có uy thái. Lúc này lão ta thấy Trưởng Tôn Tần nóng nảy, liền ôn hoà giảng giải: "Trưởng Tôn tôn giả, ngài cần gì phải đôi co với phường tà tính âm độc như hắn? Chúng ta phải thi hành nghi lễ thôi, nếu để qua giờ sẽ không còn hiệu quả."
"Hắn mới vừa trừng ta, ta phải mang hắn ra ngoài đánh một trận!" Trưởng Tôn Tần tức điên, xắn tay áo: "Yên tâm, ta thừa biết thực lực mình dưới cơ hắn, nhưng ta sẽ không thả hắn chạy!"
Nói rồi muốn xông vào lôi Vương Nguyên ra, đương khi các chưởng môn phái khác lo lắng họ Trưởng Tôn này lại muốn làm trò xấu mặt, Trạch Phong nghiêm nghị nói: "Trưởng Tôn tôn giả, giờ đến rồi."
Lão vừa dứt lời, một trận cuồng phong ầm ầm kéo đến, mây đen tứ phía kéo đến giăng kín bầu trời, âm khí lạnh lẽo mục ruỗng tràn lan khắp nơi làm cho người ta lạnh hết tứ chi. Trên màn trời xám trắng ẩn hiện sấm sét trầm đục, có chỗ còn phát ra âm thanh răng rắc oành oành, những kẻ đứng ở trong chính điện xôn xao nhìn nhau, càng tin tưởng lời Trạch Phong là đúng.
"Nên hành quyết hắn đi thôi." Trạch Phong bất đắc dĩ nhìn Vương Nguyên, lại thấy Vương Nguyên cười đáp: "Ngươi gấp như vậy làm gì? Ta cũng không định chạy."
"Bần đạo không gấp, là hắc thổ đại địa gấp."
Vương Nguyên cũng không phản bác lời lão, chỉ nhìn trời. Dị tượng xảy ra là chuyện trong tầm dự đoán của cậu, dầu gì cậu cũng là một cái "trụ" chống đỡ hắc thổ đại lục, "trụ" xảy ra chuyện, tạo hoá còn không nhúng tay vào sao?
Nhưng mọi việc sẽ nằm trong sự khống chế của cậu – Vương Nguyên nhủ thầm – hào nhoáng rầm rộ cũng chỉ vậy mà thôi, sẽ không phải gϊếŧ ai.
Vương Nguyên cho rằng kế hoạch của mình rất hoàn hảo.
Nhưng cậu không đoán được kẻ gây ra dị tượng này lại không phải mình.
Mây đen kéo tới ngày càng dày đặc, khi chính điện bắt đầu tối đi, các trưởng lão lập tức niệm chú liên hồi, âm thanh trầm thấp văng vẳng ra tứ phương như một món vũ khí sắc bén, có thể đánh tan mọi tà vật có tâm cơ đến gần.
Quan tài được đặt giữa trung tâm, bắt đầu nổi lên ánh sáng, điều này không chỉ làm chưởng môn các phái giật mình, mà Vương Nguyên cũng bắt đầu nhíu mày. Cậu biết thứ này không tầm thường, phàm là đồ của "trụ" chống đỡ tạo ra đều có linh lực cực kỳ mạnh, đồng nghĩa với việc một khi phát động nó, nếu không thoả mãn điều kiện đóng nó sẽ không bao giờ ngừng đóng.
Nói cách khác, phải có kẻ cực hung chi quỷ thực sự nằm vào trong quan tài này, nó mới yên tĩnh.
Vốn nếu Vương Tuấn Khải không ở đây, sẽ không còn cực hung chi quỷ nào có thể đủ tư cách nằm vào trong, quan tài cũng chỉ sẽ là một cái quan tài bình thường vô dụng. Nhưng vậy cho dù pháp chú có đè nặng Vương Nguyên đến mức nào, cũng sẽ có một ngày cậu tự mình thoát ra. Có thể ngày đó đến lâu hơn cậu nghĩ, chẳng qua Vương Nguyên không ngại chờ đợi.
Nhưng lúc này quan tài phát sáng...
Vương Nguyên suy nghĩ, vẻ mặt dần dần hiện lên vẻ khiếp sợ, đám chưởng môn thấy cậu như vậy liền cho rằng cậu biết sợ, đồng loạt bày trận ép Vương Nguyên vào quan tài.
Vào lúc này, ánh sáng quan tài phát ra ngày càng dữ dội, nó bắt đầu rung lắc hệt như có thứ gì đó ở bên trong sắp nhảy ra, mà cuồn cuộn gió lốc ở bên ngoài chính điện càng lúc càng hăng.
"Đó là thứ gì?! Ta hoa mắt sao?! Một cái cây biết chạy?!?"
"Chạy mau!! Đó không phải là cây tầm thường, nó tên là huyết đằng, sẽ vươn vòi ra, sẽ hút cạn máu người!"
"Bên kia là cái gì?! Nương, thật nhiều sâu!!"
"Ngươi bị ngốc à, đó là dạ tập! Là dạ tập chi phối sinh mạng người!!!"
Đám đệ tử huyền môn la hét thất thanh đua nhau chạy trốn, vài người sợ đến mức đứng như trời trồng, rốt cuộc cho đến khi bọn họ hồi hồn chuẩn bị chạy theo đồng môn, lại phát hiện mình không nhúc nhích được.
Không biết từ lúc nào, một đám hài tử bò từ dưới đất lên ôm chặt chân bọn họ, nhe sáu hàm răng trắng ởn cười khanh khách.
Chính điện loạn thành một chiến trường. Các chưởng môn có tâm vô lực không kịp điều phối trật tự, chỉ có thể trông cậy vào các đại đệ tử chấn nhiếp tinh thần đồng môn. Bọn họ đột nhiên bị tà vật tập kích, nói thế nào cũng là do tên cực hung chi quỷ đang sống sờ sờ đứng ở đây, nếu như hắn bị áp vào quan tài rồi, những thứ này còn không mặc bọn họ chém gϊếŧ?
"Không được đến đây!!!"
Tiếng quát to của Vương Nguyên khiến đám chưởng môn sửng sốt, gia tăng pháp lực đẩy cậu vào quan tài. Vương Nguyên vốn đã không cách quan tài bao xa, lúc này càng lúc càng gần, chỉ cần không đến một khắc nữa, cậu sẽ hoàn toàn sáp nhập vào trong.
Lúc này, bầu trời xuất hiện dị biến.
"Nhìn, nhìn lên trời, các ngươi mau nhìn lên trời!!!"
"Nhanh chạy đi, nhìn lên trời cái gì! Ngươi không cần mạng nữa à!"
Hai đệ tử Vân Thành phái víu cửa chính điện, hết hồn cùng nhau nhìn lên trời, vừa vặn đối diện một cặp mắt đỏ tươi: "..."
Cự long chui ra từ đám mây, thét dài chấn động, chính điện rung lắc dữ dội, dưới thuật pháp của mọi người mới chỉ miễn cưỡng đứng vững. Cự long thị uy thành công, kiêu ngạo thèm để bọn họ vào mắt, lại nhiệt tình tránh đường lộ ra một bóng đen ở phía sau, ưỡn ngực khí thế.
Bóng đen bị hắc khí bao phủ, sương mù dày đặc quấn quanh cơ thể hắn, hắn như một ngọn lửa màu đen hừng hực cháy giữa sắc trời xám xịt, không tiếng động làm cho vạn vật e dè.
"Hắn là ai? Hắn tại sao xuất hiện ở nơi này??!" Nhiều người nhịn không được kinh hãi, bọn họ tu vi vốn không cao, bị uy áp của kẻ lạ mặt đè xuống, chân cũng đứng không vững. Đám tà vật vốn là hăng hái cướp lương thực, không hiểu sao đột nhiên rú lên, nháo nhào chạy trốn, trong phút chốc lẩn không còn một mống.
Mọi người: "..." Lẽ nào nam nhân quỷ dị kia và bọn chúng không phải là một phe?
"Hắn ta, hắn ta..." Đề đạo trưởng khó tin thì thào, thất thố nhìn lên trời cao, lão ta là người có tu vi thấp kém nhất trong năm chưởng môn, nhưng cũng là kẻ hiểu rõ hồn phách con người nhất, vào lúc này lão ta dùng mắt thường cũng có thể trông thấy oán linh từ tứ phương tám hướng lấy nam tử nọ làm trung tâm mà quy tụ lại đây. Kẻ có thể làm được việc này hiện nay chỉ có một! Đề đạo trưởng sợ run cả người, thiếu chút nữa phá hỏng nghi thức, mặt tái mét liếc nhìn bốn người còn lại, ý tứ rõ ràng: Người chẳng phải đã bị chúng ta bắt sao? Tại sao lại có một thiên quỷ ở đây nữa?
"Hắn không phải thiên quỷ." Trạch Phong sắc mặt tồi tệ nói, lão ta phủ nhận, lại không có chút đáng tin nào.
Khắp thân oán khí, hấp thụ nguyên lực chấp niệm kẻ chết vì chiến trận, sẽ thống lĩnh oan hồn toàn đại địa, cực hung chi quỷ - đây là những gì các bậc trưởng bối miêu tả về thiên quỷ, nam tử này...còn có chỗ nào không giống đâu?
Hết Chương