Sự xuất hiện của Vương Tuấn Khải khiến toàn trường đều sững sờ, nhất thời chẳng biết phải làm gì. Người không rõ thân phận của hắn dồn dập biểu thị bọn họ rất kinh sợ, nhìn qua là biết thực lực trên bọn họ không chỉ chín mười. Nếu nam tử lạ mặt này muốn đưa bọn họ vào chỗ chết, bọn họ thực sự sẽ chỉ có thể giãy dụa cầu sinh.
Kẻ hoài nghi chân thân của Vương Tuấn Khải lại càng hồi hộp, hoang mang phán đoán giữa người đang bị bọn họ khống chế lẫn kẻ sừng sững bất động giữa không trung – rốt cuộc ai mới là thiên quỷ thực sự.
"Các ngươi còn không ra tay, ta sẽ không khách khí."
Giữa lúc mọi người rơi vào bế tắc, Vương Nguyên chủ động lên tiếng phá vỡ bầu không khí kỳ quặc: "Chuẩn bị chờ chết đi, ta không bao giờ nương tay."
Trạch chưởng môn giật mình hoàn hồn, gia cố thêm một tầng linh khí, căng thẳng nhìn các đồng đạo nói: "Quản kẻ kia là cái gì, mục tiêu của chúng ta là nhốt kẻ này vào! Nếu kẻ kia dám tấn công, Trưởng Tôn tôn giả, ngươi không ngại ứng chiến một phen chứ?"
"Này có sá gì, ta tự nhiên đồng ý! Chỉ là trông bộ dáng hắn không giống đến tìm chúng ta gây sự, ngược lại là..." Trưởng Tôn Tần hiếm khi lộ ra vẻ chần chừ, ánh mắt hấp háy: "Hắn tựa hồ nhằm vào thiên quỷ."
"Vậy thì càng phải nhanh tay!" Một chưởng môn khác nói: "Hắn nhất định tìm đến là để giải cứu thiên quỷ, hắn là đồng bọn của tà ma ngoại đạo!"
Đám chưởng môn nhất trí tiếp tục triển khai bước tiếp theo của nghi thức, đồng loạt hét to một tiếng. Vương Nguyên bị lực đẩy vô hình ấn về phía trước, nửa thân thể đã sáp nhận quan tài, mắt thấy chính mình hoàn toàn rơi vào trong không gian tối đen của quan tài, cậu nhắm hai mắt chờ nghi thức hoàn thành.
Nhưng mà nghi thức cũng không hoàn thành.
"Sao lại thế này?! Không đi vào??!"
Không chỉ năm vị chưởng môn ngẩn người kinh ngạc, các đệ tử ở khắp nơi cũng xôn xao khó hiểu. Vương Nguyên vốn là bị năm người kia hợp sức ấn vào, rõ ràng đã vào trong quan tài, lại bị một lực đẩy bên trong đánh ra, cả người kẹp ở giữa, bắt đầu đau đớn.
Mặt cậu không có biểu tình gì, nhưng thân thể phát ra tiếng xương cốt va chạm răng rắc không ngừng, bả vai chịu tác động hai lực ép quá mạnh, giòn tan nổ một tiếng, máu huyết nhất thời văng tung toé.
Hào quang công đức như thiên ti vạn lũ ồ ạt phóng ra tứ phía, tựa nghìn thanh tiểu kiếm đâm xuyên thủng phong ấn vây quanh cậu, đồng thời hung mãnh đồng hoá lực ép bên ngoài, làm cho nó trở thành một bộ phận của mình.
Công đức lượng cứ như vậy chống lại man lực của quan tài, hai bên chọi nhau, hậu quả là địa chấn rùng rùng lan mạnh khắp nơi.
Nhóm đệ tử cuống quít chạy trốn một lần nữa, vừa chạy vừa để mắt đến "thiên quỷ", kinh khiếp không thôi: "Hắn là thiên quỷ mà? Đó là cái gì? Tại sao lại phát ra hào quang?!?"
"Ngươi thiển cận a! Đó là tà khí của hắn, nhất định là vậy! Tà khí quá mạnh ăn mòn phong ấn rồi!!"
"Ngươi mới thiển cận! Kia rõ ràng là linh lực! Nhìn thấy cây cỏ xung quanh không? Chúng nó không phải đã héo rũ sao? Hiện tại hồi sinh trở lại!!!"
"Hắn không phải thiên quỷ?!"
"Cái này ta không biết, hắn không phải thiên quỷ thì chưởng môn chúng ta bắt hắn đến làm gì chứ..."
Vương Tuấn Khải nghe lọt tai những lời bàn tán, sương mù nơi đáy mắt dần dần tiêu tán, hắc khí xung quanh thân hắn cũng từ từ tản đi, lộ ra diện mạo hung thần sát án lạnh lẽo âm trầm.
Hắn vốn là rất anh tuấn, lúc nào nửa mặt trái bị hoa văn quỷ quái lan tràn bao phủ, nghe đến chuyện Vương Nguyên bị đẩy vào quan tài, lửa giận chuyện cậu lừa gạt đẩy hắn ra khỏi nhân sinh của cậu cộng với hành vi hết sức vô lý của đám người huyền môn kia chồng chất lên nhau, hoa văn có chiều hướng bò qua nửa mặt còn lại.
Chỉ một chi tiết nhỏ, cuồng phong lại gào thét hung hãn gấp đôi, tiếng than khóc xa xa gần gần như vẳng đến từ địa ngục làm cho người ta run sợ, có ảo giác chính mình đang sắp sửa chịu tội hành hình. Mà thực tế cũng không khác là bao, chỉ có điều hình phạt bọn họ chịu giống nhau mà thôi.
Một đệ tử khóc không ra nước mắt nhảy đến nhảy đi tránh vết nứt trên mặt đất lan đến chỗ mình, hớt hải kêu than: "Đến tột cùng là chuyện gì đang diễn ra?!"
"Ta cũng muốn biết lắm đây! Không phải nói người kia là thiên quỷ ư? Thế nào lại bị quan tài bắn ra ngoài?! Lẽ nào quan tài là đồ dỏm?!"
"Ngươi điên rồi, dám nói đồ tổ truyền Hạ gia là đồ dỏm! Hạ gia làm thế nào được chúng đạo tu kính trọng ngươi biết không?!"
"Bán quan tài!"
"...Coi như bán quan tài cũng là bán cho tu sĩ dùng!"
"Các ngươi bớt tranh cãi ấu trĩ đi, ta xem nam tử kia chưa chắc cùng thiên quỷ một phe, ngược lại hắn hình như là vì chiếc quan tài."
"A? Này nói thế nào?"
Đệ tử nọ sắc mặt kém cực kỳ, như là gặp phải đại hoạ diệt thân: "Thiên quỷ bị đạo gia nhốt một năm không thấy mặt hắn, đạo gia vừa mang thiên quỷ đi tru diệt hắn liền xuất hiện, này có ý nghĩa gì? Hắn hoặc là vô tình đi ngang qua đây nhìn cái quan tài vừa mắt, hoặc là cố ý tới khiêu chiến với đạo gia chúng ta!"
"Nhìn vừa mắt? Quan tài cũng không phải mỹ nhân a!"
"Ta nói "nhìn vừa mắt" chính là..." Người nọ trầm trọng đáp: "Hắn muốn nằm trong chiếc quan tài đó."
Tập thể đệ tử: "!!!"
"Cái gì chứ! Ngươi nói nhăng nói cuội cái gì chứ! Ai lại chủ động đi vào nằm quan tài! Ngươi không phải vừa mới nói hắn và thiên quỷ không cùng phe sao? Hắn thay thế thiên quỷ nằm để làm gì?!"
"Phải đó, nằm quan tài chứ có phải nằm long sàng đâu, có gì dễ chịu mà giành?!"
"Các ngươi có điều không biết." Vị đệ tử nọ căng mắt nhìn Vương Tuấn Khải từ từ tiếp cận chính điện, uy áp khiến hắn khó có thể ngẩng đầu nhìn hắn, vẫn cố gắng giải thích: "Chiếc quan tài này tuy lợi hại, nhưng chỉ có thể nhốt một người, cũng chỉ có thể nhốt một lần."
"Ý của ngươi là nếu hắn thay thế thiên quỷ nằm quan tài, quan tài sẽ không mở ra nữa? Chúng ta không thể móc hắn ra đem thiên quỷ nhét vào?!"
"Không chỉ là như vậy, một khi nắp quan tài đóng lại, nó sẽ trở thành đồ vô dụng, nó chỉ tác động được đến kẻ đang nằm bên trong, giam cầm hắn, tách biệt hắn, cô lập hắn."
"!!!" Lượng thông tin quá lớn, bắt không kịp?
"Nếu thật sự các ngươi có thể mở nó ra lần nữa, nó và quan tài bình thường không khác nhau là bao."
Việc này đúng là làm người khác xám mặt.
"Cho nên nam tử kia muốn làm vật hy sinh?"
Đệ tử nọ gật đầu, không nói tiếp nữa, thần sắc chuyên chú nhìn chằm chằm chính điện.
Vương Tuấn Khải đã đi đến được cửa điện, thong thả mang theo cự long du tẩu bên trong. Cự long quá lớn, nếu thật sự muốn mang cả toàn thân vào chính điện chắc chắn sẽ khiến toà kiến trúc này sụp đổ, bèn thu nhỏ thân thể, treo trên cánh tay Vương Tuấn Khải.
Hắn đồ sộ như một toà núi nhỏ, thần sắc lãnh liệt pha chút trào phúng: "Các ngươi bắt nhầm người."
Hắn mới là thiên quỷ.
"Ngươi là ma quỷ phương nào?" Trưởng Tôn Tần oán giận: "Vậy mà có thể phá được kết giới của chúng ta."
Kết giới mà Trưởng Tôn Tần nhắc đến chính là kết giới bảo hộ chính điện, bức tường vô hình này bị một cái móng vuốt rồng xé rách, hiện giờ thủng lỗ chỗ, bên trong linh khí lẫn nhân khí như bàn tiệc thơm hấp dẫn ma vật kéo đến đây. Trưởng Tôn Tần đánh giá nam tử nọ, bị sát khí trên người hắn đâm cay mắt, rất tức giận xuất kiếm ra chĩa về phía hắn: "Bất luận là hôm nay ngươi muốn làm gì cũng không thể động vào thiên quỷ!"
"Ta không động." Vương Tuấn Khải cười cợt, khoé môi chỉ kéo lên một chút: "Hắn không phải thiên quỷ."
"Xàm ngôn! Hắn không phải, vậy ngươi phải?"
Vương Tuấn Khải gật đầu: "Ta phải."
Trưởng Tôn Tần: "...Đi, ra ngoài đại chiến ba trăm hiệp!!"
Vương Tuấn Khải nhấc ngón tay, hắc khí điên cuồng hưng phấn bò lên bàn tay hắn, lại như một con rắn linh hoạt nhảy đến chỗ Trưởng Tôn Tần. Tốc độ hắc khí quá nhanh, Trưởng Tôn Tần vất vả chống đỡ, càng thêm phẫn nộ Vương Tuấn Khải không coi mình ra gì, ầm ầm lao đến.
Trưởng Tôn Tần là kẻ hiếu chiến nhất, cũng là kẻ mạnh nhất, song ngay lúc hắn ta phóng tới, Vương Tuấn Khải đột nhiên nhúc nhích.
"Xoạt" một tiếng, hắc khí mù mịt tràn lan, mọi người hoảng hốt ngước nhìn, trong một cái chớp mắt thôi, trước mặt bọn họ đã có hai Vương Tuấn Khải.
Một Vương Tuấn Khải bắt đầu ứng phó Trưởng Tôn Tần, Vương Tuấn Khải còn lại chậm rãi dấn bước: "Các ngươi không tin ta cũng được, nhưng phải tin cậu ấy."
Dứt lời, hắn xoay mặt nhìn Vương Nguyên, không biểu tình gì: "Ngươi không phải thiên quỷ, đúng chứ?"
Vương Nguyên: "Ta..."
"Đúng vậy, ngươi không phải." Vương Tuấn Khải cướp lời, vẻ mặt đương nhiên: "Nghe thấy không? Cậu ấy không phải."
Các chưởng môn: "..." Ngươi có bệnh à!
Đề đạo trưởng đứng ra: "Ngươi lấy cái gì chứng minh chúng ta lầm người? Không có bằng chứng đừng nói chuyện. Cho dù ngươi là tà ma hung vật, trừ phi ngươi làm chuyện ác tâm, nếu không chúng ta cũng sẽ không chủ động tìm đến ngươi, không cần phải tự nhận mình là thiên quỷ."
Vương Tuấn Khải vốn là chăm chú nhìn Vương Nguyên, cậu đưa lưng về phía hắn, không rõ thái độ. Trước khi hắn tới đây, trong lòng khuất tất không kể xiết, rất muốn đối diện Vương Nguyên chất vấn cậu một phen, trong những năm tháng bọn họ truy tìm tung tích cửa thời không cậu đã suy nghĩ những gì? Liệu rằng khi cậu đưa hắn rời khỏi thế giới này có từng nghĩ đến sẽ có ngày hắn quay về hay không?
Nhưng rồi khi gặp được người, hắn lại chẳng thốt thành lời.
Hắn nghe thấy Đề Phùng cố gắng tỏ ra bọn họ đang dùng phương diện khách quan nói chuyện với hắn, nhếch miệng cười: "Ngươi đang đàm phán với ta? Ngươi, các ngươi, tất cả các ngươi, dùng cái gì đàm phán với ta?"
Theo từng âm tiết hắn phát ra, chính điện rơi vào một trận chấn động mạnh, không biết từ lúc nào, oán linh đã tụ tập thành từng đoàn đông đúc, dần dần hiện ra trước mặt mọi người, có khóc có cười, có nguyên vẹn có bầm thây, có ma vật có phàm nhân, thậm chí những đạo tu chết oan bị người gϊếŧ hại đều lũ lượt xuất hiện, cảnh tượng không khác gì tu la tràng.
Nhất thời đạo tu bị ép thở không thông.
Đề Phùng cắn răng: "Ngươi hà tất-..."
"Các ngươi vốn không nên đụng đến cậu ấy." Vương Tuấn Khải cúi đầu, tròng mắt thoáng hiện sắc đỏ tươi tàn nhẫn: "Người các ngươi nên tìm là ta."
"Nói nhiều với hắn làm gì, trước đánh hắn đi!!" Trưởng Tôn Tần một kiếm đánh nát phân thân Vương Tuấn Khải, chạy trở về: "Có đệ tử báo với ta, trong vòng bán kính một ngàn dặm xung quanh ngọn núi này đều đã bị oán linh che lấp! Không tới một khắc nữa, oán linh sẽ phủ đầy thành trấn, tiến vào kinh đô!!"
Đám đạo tu nghĩ đến hậu quả oán linh xâm nhập vào nhân địa, mặt mũi xanh mét, lòng xám như tro tàn.
"Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?" Đề Phùng nghiến răng: "Ngươi không nên tổn thương chúng sinh mệnh!"
"Ngươi nói đúng." Vương Tuấn Khải vậy mà gật đầu, khiến đám người chuẩn bị lành làm gáo vỡ làm muôi sửng sốt. Hắn ngẩng đầu, hoa văn trên mặt đang rút đi, giảm bớt vài phần âm trầm: "Ta đến đây không phải khiêu chiến, mà để nộp mạng."
Toàn trưởng kinh ngạc.
Đề Phùng: "Ý ngươi là..."
"Các ngươi tin hắn sao?"
Đúng lúc này, nam tử bị trói đứng ở giữa trận pháp rốt cuộc xoay người đối diện với Vương Tuấn Khải, lãnh lệ lạnh lùng: "Thiên quỷ ta cái gì cũng không thanh minh, nhưng ta hận nhất kẻ dám giả mạo ta."
Hết Chương