☆ Chương : Bạch mã hoàng tử đều là lừa người
Sau khi Nam Kính thu dọn đồ đạc xong, cậu nhìn quanh phòng mình lần cuối, đóng cửa lại, từ trên lầu đi xuống.
Tại phòng khách, Nam Kính ngoài ý muốn nhìn thấy Mục Hoài An đang ngồi trên ghế sa lon. Em gái cậu Nam Ninh Nhi đang cầm một cái mâm trên tay, bên trong là các loại hoa quả đã cắt sẵn, cô ghé sát vào người Mục Hoài An cười cười nói nói.
Trời biết từ xưa đến nay Nam Ninh Nhi ở nhà luôn là cơm đến há mồm áo đến đưa tay, đừng nói là bưng trái cây cho người khác ngay cả cơm của chính mình cũng chưa từng bưng qua.
Mục Hoài An khóe miệng khép lại nở một nụ cười ôn nhu, phong độ nhẹ nhàng, một bộ bạch mã hoàng tử trong mơ đương nhiên làm người nhìn mê mẫn.
Anh không trực tiếp ăn trái cây Nam Ninh Nhi dùng tăm gim trên tay mà hào hoa phong nhã khước từ, trêu đến Nam Ninh Nhi cảm thấy bực bội nhưng trên mặt vẫn không dám biểu lộ.
Nếu không phải Mục Hoài An trước sau đều che giấu kĩ càng không một lỗ hổng thì Nam Kính kiếp trước chắc chắn đã sớm phát hiện người thứ ba tồn tại.
Nam Kính nhếch miệng kéo thành một tia không rõ cảm xúc, nhìn kĩ còn thấy khóe miệng cong để lộ một hàm răng trắng noãn rạng rỡ như ngọc vô cùng chói mắt, thân hình cao gầy lại thêm mái tóc thật dài được buộc cao cả người hiện rực rỡ động lòng người.
Cũng bởi bộ dáng này làm cho Nam Kính kiên quyết một mực theo anh ta nhiều năm như vậy, làm một đứa ngốc lâu như thế để rồi đến chết mới hối hận.
Nguyên lai bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích đều là lừa người.
Nam Kính từng bước từng bước từ cầu thang đi xuống, dáng người tao nhã bước chân vững vàng.
Nghe thấy âm thanh, Mục Hoài An quay đầu nhìn lại, vào lúc nhìn thấy Nam Kính trong khóe mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh diễm, khẽ cười đứng lên đi tới bên cạnh, nhẹ kéo lấy tay Nam Kính: "Ngày mai thì chúng ta đám cưới, tối nay liền ở lại nhà có được không?"
Đương nhiên được.
Nam Kính đôi mắt dư quang khẽ liếc qua Nam Ninh Nhi, gương mặt vì ghen tỵ mà trở nên dữ tợn, trong lòng cười lạnh - ngày mai chính là ngày chúng ta kết hôn, tối nay ngươi chắc chắn phải đi hảo hảo an ủi tiểu tình nhân Sidya che dấu bên ngoài kia của ngươi nhiều một chút.
Huống hồ cậu còn có kế hoạch riêng mình muốn làm, tuyệt đối không thể cùng Mục Hoài An rời đi.
"Sáng sớm ngày mai, anh tới đón em." Nam Kính đưa tay ra giúp Mục Hoài An sửa sang lại chỉnh lại cổ tay áo, sửa sang lại quần áo, ngữ khí mang theo chút làm nũng.
Hiếm khi nhìn thấy Nam Kính làm nũng, Mục Hoài An trong lòng như bị một con mèo cào nhẹ, không khống chế được động tác, nhịn không được bị gương mặt tinh xảo trước mặt hấp dẫn, cúi đầu muốn hôn lên môi đỏ của Nam Kính.
Nào ngờ Nam Kính từ trước đến giờ chưa hề cự tuyệt lại duỗi ngón tay trắng thon dài để trên môi anh, nở một nụ cười: "Đợi đến ngày mai có được hay không? Ngày mai... em triệt để là người của anh."
Đúng vậy, Nam Kính tại trước lúc kết hôn cũng chưa từng cùng Mục Hoài An phát sinh quan hệ, bởi vậy có thể nói hai người yêu nhau quá nhanh, Nam Kính không thể thích ứng với chuyện thân mật nhanh như vậy, Mục Hoài An cũng vì biểu hiện phong độ mà chưa từng chạm qua cậu.
Nguyên bản Nam Kính cũng vì thế mà cảm động, mà hiện tại hồi tưởng lại đại khái chắc là đã có nơi cho Mục Hoài An giải quyết nhu cầu sinh lý rồi đi.
"Được rồi bảo bối, ngày mai.... Anh thật không thể đợi được." Mục Hoài An cưng chiều nắm lấy tay Nam Kính.
Nụ cười trên mặt Nam Kính không hề thay đổi.
Thế nhưng trái tim vốn dĩ cho rằng đã không còn đau lại không nhịn được mà thắt lại, từng đợt đau nhức từ đáy lòng tràn ra, làm cho cậu có một loại cảm giác muốn rơi lệ.
Cứ tưởng rằng sống lại một đời Nam Kính đã triệt để buông xuống, nhưng lúc gặp lại nam nhân mình từng yêu lại một lần nữa diễn trò trước mặt mình thì cậu vẫn không tránh khỏi mà khổ sở.
Tâm người đều là thịt.
Nam Kính không tự chủ được đặt tay lên tim, nụ cười rực rỡ càng thêm khắc sâu.
Mục Hoài An, tôi hiện tại muốn nhìn một chút, anh đến tột cùng là có thể tàn nhẫn tới mức độ nào.
☆ Chương : Tên khốn kiếp Mục Hoài An
Giữa bóng đêm thâm trầm, không gian yên lặng như tờ.
Tại một gian phòng của tòa biệt thự không ngừng tràn ra từng trận kiềm nén, rêи ɾỉ cùng tiếng va chạm, ngay cả giường lớn cũng bởi chuyển động qua lại mà vang lên tiếng kẽo kẹt.
Tại phía ngoài biệt thự, Nam Kính đang ngồi xổm xuống, cả người dựa vào tường kết nối thiết bị truyền tin với hệ thống giám sát trong phòng, cậu nhìn hình ảnh trên màn hình có chút buồn nôn nhưng trong lòng ngoài ý muốn lại vô cùng bình tĩnh.
Bờ môi đỏ tươi khẽ nâng lên như đang cười có chút tàn nhẫn nhưng bởi dung mạo tuyệt mỹ mang theo nét nhu hòa như ánh trăng trong sáng lại khiến người ta không nhìn ra sự hung tợn khủng bố, thậm chí nhịn không được mà muốn nhìn lâu thêm.
Đã thấy thứ mình muốn, Nam Kính cũng không muốn tiếp tục làm bẩn mắt vì hai người này, trực tiếp nhấn nút lưu tự động để thiết bị truyền tin ghi lại trò vui này.
Không biết qua bao lâu tiếng vang rốt cuộc dừng lại, bên trong lúc này truyền ra thanh âm trò chuyện.
Thiết bị truyền tin đúng lúc truyền tới.
"Ngày mai anh không phải đi làm chú rể của anh sao, còn tới tìm tôi làm gì?" Thiếu niên nói khích thanh âm lại nũng nịu làm nũng, còn mang theo ngữ khí tự đắc không hề che dấu.
Thanh âm nam nhân bên cạnh vang lên mang theo vẻ phóng túng cùng thỏa mãn nói: "Cậu ta vừa khô khan lại không thú vị, anh hướng cậu ta ngoắc ngoắc vài cái cậu ta liền hận không thể bám dính lên người anh. Nếu không phải trên người cậu ta có cất giấu bí mật, anh làm sao có thể cùng cậu ta kết hôn? Cậu ta so với em thì kém xa."
"Trên người tên đó đến cùng là ẩn chứa bí mật gì? Hay là anh vì em không hỏi nên tự mình bịa ra. Nếu như vậy, nhân gia em đây cũng không thèm theo anh nữa."
Giọng nói nũng nịu nhượng Nam Kính đứng trong gió đêm nổi da gà cả người, nhưng lòng hiếu kì chiến thắng cả cảm giác buồn nôn, lại tiếp tục lắng nghe bọn họ đối thoại.
Cậu rất muốn biết bí mật của mình đến tột cùng là cái gì, có thể làm cho một Mục Hoài An kiêu căng tự mãn đóng giả thâm tình lâu như vậy.
Ha ha... Mục Hoài An - Nam Kính nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu vào.
Thanh âm Mục Hoài An lên tiếng, nói rằng: "Tạm thời còn chưa tìm được, nhưng anh tin tưởng không lâu nữa nhất định tìm ra được. Nhưng mà hiện tại.... Thân ái, không bằng lại làm một lần nữa?"
"Thực đáng ghét.... a.... a...."
Âm thanh mãnh liệt lại lần nữa vang lên.
Nam Kính không phát hiện ra trong khi mình đang chăm chú ghi lại cảnh tượng khó coi ấy thì cách đó không xa một nam nhân đang ngồi trên cành cây híp mắt nhìn cậu.
Gió đêm thổi qua, thanh âm tiếng lá va chạm vang lên sào sạt, chẳng hiểu vì sao Nam Kính giống như bị cái gì đó hấp dẫn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hướng vào trong sân ngắm nhìn một thân cây to cao lớn tráng kiện.
Bất quá ngoại trừ thấy rất nhiều lá cây lớn nhỏ không đồng đều trên cành ra thì chẳng nhìn thấy cái gì cả.
Một trận hồi hộp này là vì sao mà đến?
Nam Kính lắc lắc đầu thầm nghĩ chắc là do bị Mục Hoài An ảnh hưởng nên tinh thần có chút thất thường.
Tên khốn kiếp Mục Hoài An! Nam Kính không nhịn được mà chửi thề!
Vốn cho rằng Mục Hoài An dù sao cũng là đàn ông tốt nhưng giờ nhìn lại bất quá cũng chỉ là Sở Khanh ăn trong bát còn ngó trong nồi mà thôi!
Nếu Mục Hoài An thật sự là nam nhân tốt thì đời trước cậu cũng không phải làm mình ra như vậy! Nhớ tới mỗi lần cùng anh ta giao hợp, Nam Kính đều có một cảm giác buồn nôn không tả nổi.
Trên thực tế, Nam Kính luôn có một ý tưởng chính là đem mình trên dưới cao thấp toàn thân đều rửa sạch sẽ - Dù biết bản thân kiếp này còn chưa từng bị người chạm qua.
Đệt! quá ghê tởm!
Thời khắc này cảm giác thương tâm triệt để biến mất không chút tăm hơi, giờ chỉ còn lại thù hận cùng phẫn bộ thay thế, ý nghĩ không nhịn được muốn xông vào đem đôi cẩu nam nam đánh một trận, thật nhịn không được!
Bất quá Nam Kính nhanh chóng tỉnh táo lại.
Cậu đương nhiên biết không thể làm loại chuyện không biết tự lượng sức mình này. Lại chưa kể đến trình độ đánh đấm bản thân thật sự là không có khả năng, coi như được thì đây cũng là con cháu của gia tộc lớn nhất nhì đế quốc, nếu làm lớn chuyện chính mình tuyệt đối không được lợi ích gì. Nhịn nhất thời mới có thể đạt được thắng lợi cuối cùng.
Nam Kính trong đầu vẫn khắc sâu nghi vấn, làm hắn không tự chủ được mà lẩm bẩm: "Trên người mình rốt cục có bí mật gì? Có người nào có thể trả lời cho tôi biết hay không?"
"Chính em còn không biết tôi làm sao biết được."
☆ Chương : Em đó, từ nay về sau tôi thương em
"Chính em còn không biết tôi làm sao biết được."
Một tiếng nói trầm thấp dễ nghe vang lên sau gáy, thanh âm mang theo ý cười trêu tức, hơi nóng phản phất phả vào gáy Nam Kính nơi da thịt nhạy cảm làm cho cậu khẽ run rẩy.
Phản ứng đầu tiên – thanh âm này thật dễ nghe, thật quyến rũ, lỗ tai cũng muốn mang thai luôn rồi.
Phản ứng thứ hai – Mục Hoài An Mục Hoài An Mục Hoài An Mục Hoài An Mục Hoài An a....a....a......!
Nam Kính suýt nữa bật lên tiếng hét, thân thể loáng một cái bị chế trụ, một cánh tay ấm áp từ phía sau che miệng cậu lại, cả người Nam Kính được ôm trọn trong lòng ngực ấm áp làm cho mọi âm thanh cơ hồ như nghẹn lại.
Đây là vệ sĩ? Người tuần tra? Không đúng, biệt thự này có thể nói là kim ốc tàng kiều, Mục Hoài An che dấu còn không kịp căn bản là không thể để cho người ta biết.
Đại não nhanh chóng xoắn xít nhưng vẫn không thể làm rõ được manh mối hiện tại, Nam Kính lại nghe tiếng nói mê người kia vang lên lần nữa, bạo ngược mà không mất đi vẻ ôn nhu, giống như đem linh hồn người ta hút vào.
"Em đó, từ nay về sau tôi thương yêu em."
Lantis thấp giọng nở nụ cười, nhìn Nam Kính trong lòng ngơ ngác như gặp ma, nhếch miệng cười, buông lõng cánh tay đang che ngoài miệng, ngón tay trắng trắng thon thon khẽ điểm vào giữa môi cậu một cái.
Xem ra chán ghét Mục Hoài An không phải chỉ một mình anh, Lantis nhớ tới câu Mục Hoài An vừa nói: "Khô khan lại không thú vị", nụ cười trên môi không khỏi sâu hơn.
Một thiếu niên im lặng không lên tiếng cũng có thể đưa bọn họ đùa bỡn tới tay, cái người gọi Mục Hoài An liền ngay cả người bên cạnh cũng không nhìn rõ, thật đủ khiến người ta buồn cười.
Thật tốt, xem ra sau này tại Solo tinh cầu sẽ không quá buồn chán.
Lantis lại đem ngón tay đặt lên môi mình làm một cái 'Xuỵt' thấp giọng nói: "Chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau, vật nhỏ đáng yêu."
Gió đêm thổi vào tai, nam tử trước mắt đẹp đến mức nguy hiểm khiến người ta hô hấp không thông bỗng biến mất không còn tăm hơi, tất cả giống như nằm mơ. Nam Kính vỗ vỗ mặt mình, lắc lắc đầu, trợn mắt nhìn bốn phía – bên trong hoa viên rộng lớn ngoại trừ cây đại cổ thụ cao cao cùng các loại hoa quý giá bên ngoài, không còn bất cứ thứ gì.
"Chẳng lẽ thật sự là nằm mơ?"
Nam Kính nhịn không được hoài nghi bản thân đến cùng có phải cậu bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến đầu óc quay cuồng hay không.
Mà thứ đã thấy hiển nhiên không thể nào là mơ không phải sao!
Cho dù là ngay lúc này, Nam Kính cũng chưa từng nhìn thấy gương mặt nào tinh xảo kinh diễm đến như vậy, bầu trời lúc này đã tối đen, cậu dựa người vào tường biệt thự nhìn ánh đèn nhàn nhạt thoáng qua.
Mục Hoài An đã đủ đẹp trai mà so với người lúc nãy trong mấy giây có thể nói quả thực chỉ là cặn bã không đáng nhắc tới, khí chất trên người cũng có mà thua xa tám con phố.
Thâm thúy trong con ngươi đều nhẹ như mây trôi, khóe miệng ngậm lấy ý cười một cỗ khí chất cao quý toát ra, có thể nói quý khí bức người, chỉ cần liếc nhìn một cái cũng biết không còn thuộc về thế giới người bình thường có thể hướng tới. Người như vậy Nam Kính nghĩ còn chưa nghĩ tới chứ nói chi tới nằm mơ.
Về phần câu kia "Từ nay về sau tôi thương yêu em", cậu ngược lại trực tiếp quên không còn một mống.
Trong phòng tiếng ư ư a a cuồn cuộn không ngừng truyền tới, Nam Kính mặt tối sầm dùng tay đỡ trán, tay phải cầm tay trái trên cổ tay là thiết bị truyền tin, triệt để tỉnh táo lại.
Nếu người kia đã không có ác ý, cậu cũng không kể đến chỉ có điều bị thần không biết quỷ không hay làm cho sợ hết hồn - tuy rằng chuyện này suýt nữa làm hỏng đại sự của cậu.
"Mục Hoài An, tôi đây phải hảo hảo chuẩn bị cho hôn lễ của anh một phần đại lễ."
Nam Kính lạnh lùng câu lên đôi môi đỏ tươi, chậm rãi bị gió đêm làm tiêu tan.
☆ Chương : Trường quân đội Sifal, ta tới đây!
Biệt thự này nằm ngay phụ cận trường quân đội Sifal, mặc dù không có người trông coi, thế nhưng do nằm phụ cận nên thiết bị cảnh báo giống nhau không ít, nói ví dụ như trong một căn nhà sử dụng thiết bị người máy cài bẫy trông coi thì chỉ cần giẫm sai một bước ngay lập tức sẽ bị người máy tấn công. Thế nhưng với ký ức đời trước Nam Kính vẫn hữu kinh vô hiểm mà chạy vào hoa viên nghe lén, rồi lại lặng yên không tiếng động rời đi cả đường không gặp phải rắc rối nào.
"Tên kia rốt cuộc là sao có thể tự nhiên lui tới như hồn ma như vậy?"
Nam Kính gãi đầu, một cái nghi vấn thật lớn hiện ra trong lòng. Nếu không phải đã sớm hiểu rõ căn biệt thự này thì cũng đã từng trải qua đặc huấn trong quân đội, hay là trên người có thiết bị tiên tiến tránh được phòng ngự của hệ thống an ninh dò xét. Nhưng những thứ đó làm sao người thường có thể có được?
Nam Kính càng nghĩ đến nam nhân tuấn mỹ kia thì đầu óc càng cảm thấy mụ mị, mơ hồ.
Thật kỳ lạ, người kia nhìn như thế nào cũng không giống tình cờ đi ngang qua, giống như cố tình đến đây điều tra tình hình. Một ý nghĩ trong đầu Nam Kính dần hiện ra - chẳng lẽ tên kia cũng tới bắt gian?
Nam Kính miệng mở to thành hình chữ O, một hắc tuyết trên đầu trượt xuống, nhịn không được mà tự cười bản thân, thật là suy nghĩ không đâu, một lần bị rắn cắn cả đời sợ dây thừng, nam nhân kia thoạt nhìn không giống người bị đội nón xanh, chính mình đúng là suy nghĩ nhiều.
Bất quá nếu không phải đến bắt gian vậy tại sao hắn lại muốn đến biệt thự nhỏ của Mục Hoài An thăm dò?
Aaaa không quan tâm nữa, Nam Kính càng nghĩ đầu óc lại càng mơ hồ, nhưng nếu Mục Hoài An cùng nam tử lúc nãy có thù hận thì mình cũng không rảnh lòng tốt mà đi giúp đỡ hắn ta.
Đây là khu biệt thự xa hoa, cửa tiểu khu đường vinh dự thẳng tắp dẫn đến trường quân đội Sifar danh tiếng.
Tuy bây giờ là hai ba giờ sáng, nhưng hai bên đường vinh dự đèn đuốc vẫn sáng ngời, xa xa nhìn thấy lầu T lộng lẫy.
Cậu ngẩng đầu lên có thể thấy được kiến trúc như ẩn như hiện phía cuối đường - đó là tòa nhà hành chính của trường quân đội Sifal, hình ảnh giống như một con hùng ưng đang vung cánh muốn bay, thật uy nghiêm to lớn, hắc ưng hùng dũng tỏa ra hơi thở nguy nga mà thư thái.
Nam Kính trong lòng không khỏi cảm khái, đời trước thật vất vả mới lấy được giấy báo của trường quân đội Sifal, cuối cùng lại vì mình trẻ người non dạ mà quyết định từ bỏ.
Từ nhỏ tới lớn bất kể là đời trước hay đời này, Nam Kính đều có chung một ước mơ, cậu muốn làm một người điều khiển cơ giáp xuất sắc, có thể trở thành một quân nhân chân chính, điều khiển phi thuyền gϊếŧ kẻ địch. Tuy rằng cậu nộp đơn vào hệ chế tạo cơ giáp nhưng chuyện này không hề gây trở ngại cho con đường theo đuổi sự nghiệp điều khiển của Nam Kính.
Mà giờ đây lý tưởng của cậu đã có thể thực hiện rồi!
Nghĩ tới đây cảm xúc trong lòng Nam Kính không khỏi dâng tràn, mọi phiền muộn trong lòng cũng tiêu tan rất nhiều, không bị thù hận lấp đầy đầu óc cũng thông thoáng hơn hẳn.
Báo thù cái gì, chờ ngày mai sảng khoái xong thì tạm gác chuyện này lại, trước tiên để nó qua một bên thôi.
Ông trời đã cho cậu thêm một cơ hội quý báu, làm sao có thể ngu ngốc lãng phí trên người tên cặn bã ấy chứ?
Nam Kính đứng giữa đại lộ, ngẩng đầu hướng về trường quân đội Sifal, tay nắm chặt thành đấm, cả con ngươi lộ lên vẻ kiên định.
Trường quân đội Sifal, ta đến đây!!
☆ Chương : Khách sạn sư tử ngoạm
Là một người không quyền lực cũng không có địa vị là không thể có tiếng nói tại đế quốc công dân này, muốn đối đầu cùng Mục gia là chuyện không thể, cho nên Nam Kính chỉ có thể vào thời điểm diễn ra hôn lễ mà đào hôn làm Mục Hoài An không còn mặt mũi cũng là một phương pháp trả đũa.
Đây chỉ có thể xem là một lần trả thù nho nhỏ, ngoại trừ làm cho Mục Hoài An và Mục gia trước mặt một ít người mất mặt, kỳ thực không có một chút tác dụng nào khác.
Hiện tại, Nam Kính tạm thời chỉ có thể làm tới như vậy mà thôi, nhưng cậu còn muốn Mục Hoài An và Sidya phải chịu trừng phạt, tạm thời để mình từ cuộc hôn nhân địa ngục này chạy tới ánh sáng mới.
Nam Kính là người lúc nào cũng phân rõ lợi và hại, biết xem xét thời thế, lúc đầu cậu còn sợ rằng mình bởi còn chút yếu mềm mà lùi bước. Mà bây giờ cậu bị một trái tim cứng rắn bao bọc, bảo vệ. Kể từ ngày trọng sinh kia, Nam Kính đã thề sẽ không để cho người nào tổn thương mình nữa!
Nhưng do đào hôn chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Nam Kính căn bản là không có thời gian để chuẩn bị chu đáo, cho nên nhanh nhất là chỉ đeo một cái balô trên lưng liền từ phòng ngủ lén lút nhảy cửa sổ trốn đi trong gió loạn.
Nam Kính cư nhiên quên chuẩn bị nhà trọ!
Mà trường quân đội Sifal thời gian nhập học luôn là ngày tháng vào lúc tám giờ, nói cách khác ngày mai cậu nhất định phải trước tám giờ có mặt tại trường.
Trường quân đội Sifal có kỉ luật rất nghiêm khắc, đối với học sinh báo danh ngày đầu tiên đã muộn là tuyệt đối không thể tha thứ, hằng năm cũng vì nguyên nhân không báo danh đúng giờ này mà học sinh bị cho thôi học.
Nam Kính tuyệt đối không cho phép tình huống ấy xảy ra trên người mình bằng không mọi công sức đều uổng phí.
Giờ đến trường đã là đêm, cậu xoắn xuýt nửa ngày cắn răng quyết định tại phụ cận tìm một nhà trọ để ở một đêm.
Tại thời điểm mà khoa học kĩ thuật của đế quốc Ngân Hà phát triển với tốc độ cao, từ lâu người máy đã thay thế con người trong mọi phương diện, những gia đình bình thường đều sẽ sở hữu người máy gia dụng, rất ít khi có hầu gái - là người thực hiện cùng một công tác nhưng lại phải trả mức lương cực cao.
Sau hai mươi phút, Nam Kính đứng trước một người máy cơ trí có thanh âm ngọt ngào, quét qua điểm kinh nghiệm xong thì có một người máy tiếp khách khác dẫn cậu đến tầng mười một rồi vào một gian phòng ở đó.
Nam Kính quả thực nhức nhối cực điểm - phụ cận trường quân đội Sifal chỉ có duy nhất một nhà hàng kiêm khách sạn tiện nghi, nhưng cư nhiên một đêm cần tới 'một ngàn điểm thông dụng'! Sư tử ngoạm, coi như phòng ở xa hoa cũng chỉ là giá này thôi.
Nam Kính nhịn không được hỏi người máy mở cửa cho hắn: "Quy định của đế quốc là không được kê cao giá không phải sao? Tại sao khách sạn này lại mắc như vậy?" Rõ ràng là không hợp lý, cậu muốn đi khiếu nại!
Người máy dùng âm thanh điện tử không lên không xuống nói: "Vì trường quân đội Sifal phải tuyệt đối bảo mật, chính phủ chỉ có thể phê duyệt cho một khách sạn được thông qua, bởi vậy khách sạn Sifal thuộc về trường hợp đặc biệt, có thể tự định giá, chỉ cần không vượt qua mức tối đa mà đế quốc cho là được rồi."
Nam Kính có chút đau gan hỏi: "Hạn mức quy định của đế quốc là bao nhiêu?"
"Một ngàn điểm thông dụng."
"..."
Thật quá đáng!