☆ Chương : Oa, kèn kẹt kèn kẹt ca ca!!
Tuy rằng khách sạn Sifal giá cả đắt đỏ nhưng chất lượng phục vụ quả thật không tệ, dịch vụ liên quan so với nơi cao cấp khác cũng tốt hơn rất nhiều.
Gian phòng to lớn đẹp đẽ sang trọng, buồng tắm rộng rãi sáng bóng, giường lớn mềm mại êm ái, trên bàn còn bày mâm trái cây - tuy rằng bên trong chỉ để một quả táo tây, nhưng phải biết hoa quả hiện đại là món đồ ăn đắt đỏ! Ít nhất là đối với Nam Kính thời điểm này, rất ít khi có thể ăn được, mẹ cậu đều cấp cho chị và em cậu ăn.
Đãi ngộ trong nhà còn không bằng ở khách sạn, Nam Kính có chút phẫn uất.
"Cần tôi giúp ngài gọt hoa quả sao?" Người máy thấy Nam Kính hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm quả táo tây, liền theo như chương trình đã cài đặt mà cung kính hỏi, thuận tiện ghi chép vào kho dữ liệu - khách hàng thứ phòng số thích ăn táo tây.
Nam Kính ho khan một tiếng, thu hồi nhãn thần, thật giống như chưa có chuyện gì xảy ra bình tĩnh nói: "Không cần, cám ơn ngươi đã chiêu đãi."
Người máy mặc dù có chút không rõ nhưng vẫn đem một ít hạng mục cần chú ý và dãy số phục vụ cho Nam Kính sau đó liền đóng cửa rời đi.
Nam Kính ít khi bị táo tây hấp dẫn, thấy người máy vừa rời khỏi lập liền tức đi đến cạnh bàn, di chuyển xung quanh quả táo tây hai vòng, ngay sau đó một tay cầm táo tây một tay cầm con dao bắt đầu gọt vỏ.
Nha, thực là tuyệt vời, Nam Kính trong vòng một ngày liên tiếp gặp các loại chuyện kì diệu, tâm tình nhất thời tốt lên.
Có lẽ đèn có chút tối, cũng có lẽ là tâm tình đêm nay quá kích động, con dao không cẩn thận cắt vào ngón tay trái một đường, một giọt máu đỏ tươi như huyết châu nhanh chóng chảy ra.
Huyết châu trên tay rơi tuột xuống dính vào thiết bị đầu cuối trên cổ tay.
Nam Kính một bên hậm hực nhìn táo tây vàng ươm bị máu đỏ nhiễm vào, đem táo tây đặt lên bàn, từ hộp giấy rút một tờ giấy lau máu, rồi cầm lấy táo tây hướng vào nhà vệ sinh rửa sạch.
Thật sơ suất, coi như đây là vui quá hóa buồn sao?
Vết thương không lớn cũng không sâu, Nam Kính cũng không cảm thấy quá đau, tuy có thể gọi người máy đến trị cho cậu nhưng ngẫm lại lại cảm thấy không cần thiết. Nam Kính cuối cùng cũng cắn xong táo tây ít khi ăn được.
Nước táo chua chua ngọt ngọt còn lưu trong miệng, Nam Kính hài lòng muốn khóc - đợi sau này nhất định muốn mỗi ngày đều ăn táo tây, quả thật là mỹ vị!
Cũng bởi chìm đắm trong mỹ vị mà Nam Kính không hề nhận ra ngay lúc ngón tay chảy máu thiết bị truyền tin có một ánh sáng bảy màu bất chợt lóe lên.
Hai mươi phút sau, khi Nam Kính ăn xong táo tây đồng thời đơn giản đem đồ đạc ngày mai chuẩn bị qua một lần, vào lúc chuẩn bị rửa mặt đi ngủ, một đạo âm thanh cực kì ấu trĩ mang theo cảm xúc trẻ con vang lên, thanh âm còn mang theo tiếng đùa giỡn không dứt - "Oa, kèn kẹt kèn kẹt ca ca!!!"
Dựa vào cái gì còn dám cười ta mà không dám ra ngoài gặp mặt?!
Thế nhưng Nam Kính còn chưa kịp phun tào liền lập tức choáng - Thanh âm này từ nơi nào phát ra?
☆ Chương : Đây là cái quỷ gì? A?
Nam Kính thân thể cứng đờ, nụ cười đã đến mép bị yên lặng làm xìu xuống, hai tay vẫn bảo trì tư thế ôm balo, cậu nỗ lực nhớ lại chuyện vừa nãy có hay không đụng phải thứ lộn xộn gì rồi, sau liền lập tức bác bỏ.
Người máy tiếp khách đã rời khỏi, nó vừa rồi đã nói qua chỉ khi bấm nút gọi nó mới trở lại, hơn nữa người máy tiếp khách kia rõ ràng cũng giống một người máy trí năng gia dụng vô cùng bình thường mà tuyệt đối không có khả năng đùa giỡn như vậy!
Nam Kính không nhịn được bắt đầu hoài nghi lỗ tai của mình, hay là mình lãng tai đi? A? Đây thật sự là lãng tai đi?
Vào lúc tự kiểm điểm bản thân sửa sang lại tâm trạng cậu thành công thôi miên mình, tin rằng là do mình quá sức mệt mỏi mà sinh ra ảo giác - "Ồ?"
Ồ em gái ngươi!
Thanh âm kia lại vang lên một tiếng, thật ngọa tào a!
Không phải con mẹ nó nửa đêm mà còn gặp ma chứ?
Mồ hôi sau lưng chậm rãi đổ ra, Nam Kính không dám thở mạnh, hắn mở to hai mắt lặng lẽ nhìn quanh bốn phía không có bất kỳ vật khả nghi nào hơn nữa cậu khẳng định trong phòng chỉ có duy nhất một mình cậu.
Có điều, thanh âm này đến cùng là chuyện gì đang xảy ra?
Nghe thấy âm thanh như là trong đầu mình truyền tới.
Nam Kính nín thở, lẳng lặng phát thệ, nếu cậu nghe thêm một lần nữa cậu nhất định sẽ tóm lấy âm thanh ấy hỏi rõ! Vào buổi tối ai dám không chào hỏi còn hù người?
Nhưng người định không bằng trời định, mấy phút sau âm thanh cũng không kêu lên nữa.
Nam Kính thở phào nhẹ nhõm, thôi không có ai còn đỡ hơn gặp phải tình huống đặc biệt kia.
Cậu giơ tay lên lau trán - phía trên đọng một tầng mồ hôi mỏng.
Nhưng ngay lúc cậu định vào nhà vệ sinh rửa tay, âm thanh quỷ dị kia lại xuất hiện lần nữa, lần này không phải là tiếng cười quỷ dị mà là một câu thật dài.
"Lịch đế quốc ngân hà ngày tháng năm đồng hồ điểm giờ phút giây tối, lão tử chịu uất ức hai mươi năm cuối cùng cũng sống dậy lần nữa, A ha ha ha ha!"
"..."
Đây là cái quỷ gì? A? Này, cuối cùng là đang xảy ra chuyện gì quái quỷ gì?
Một hồi tự hỏi và định thần, lúc này lại nghe thấy thanh âm oa oa, Nam Kính đã không còn cảm xúc giống lần đầu nhưng lại có một loại cảm giác khác dâng tràn. Tuy rằng lâu lâu cậu cũng có lúc tự xưng lão tử thế nhưng hai chữ này phát ra từ miệng một đứa trẻ không tới mười tuổi thì chắc là khiến người ta có cảm giác vừa muốn cười lại vừa muốn đánh đi?
Giống như tiểu hài tử học đòi mang giày người lớn, hoàn toàn là bộ dáng dương dương tự đắc tự cho mình là đúng.
Nam Kính hít một hơi thật sâu, tỉnh táo lại hỏi: "Ngươi là ai? Ở nơi nào? Tại sao ta không nhìn thấy ngươi?"
Thanh âm oa oa kia lại lần nữa vang lên, lần này Nam Kính dám chắc rằng tiếng của vật hay vật giả lập này từ trong đầu hắn mà phát ra.
"Lão tử thông minh trí tuệ, cường hãn đáng yêu nhất toàn bộ vụ trụ gọi là 'trí năng thể', đồng thời cũng là chủ nhân của ngươi, ngươi còn không mau tới quỳ hành lễ với trẩm!"
"..."
Nam Kính sau gáy chảy xuống ba đạo hắc tuyết, cậu cảm thấy mình và cái đồ chơi này không phải là một thể. Bất quá, trí tuệ nhân tạo....
Trí tuệ nhân tạo cũng được xưng là não nhân tạo, so với người máy thì phức tạp hơn, công năng cũng khác xa so với người máy dân dụng, mà cụ thể là sao hắn cũng không rõ lắm.
Bất quá theo Nam Kính biết được, từ lâu đế quốc đã chiêu mộ, thu thập các nhà khoa học cao cấp cùng học giả quang não nổi tiếng tiến hành nghiên cứu não nhân tạo. Hằng năm đế quốc đều rót vào hội nghiên cứu một khoản tiền lớn nhưng đến hôm nay hay vào thời điểm cậu trước khi chết não nhân tạo vẫn như một dự án bị non, căn bản là chưa từng được nghiên cứu thành công.
Nhưng vật này lại tự nhận là não nhân tạo!
Nam Kính cảm thấy mình sẽ có một nhận thức mới về khả năng con người đối với não nhân tạo - hình tượng vững chắc trong lòng bỗng chốc có chút bị phá vỡ cảm quang.
☆ Chương : Lão tử là ân nhân cứu mạng của ngươi
"Ngươi nói ngươi là não nhân tạo?"
Vua nổ đi!
Có lẽ cảm thấy trong lòng Nam Kính có quá nhiều biến hóa, não nhân tạo lập tức hắng giọng một cái, nỗ lực làm ngữ khí nghiêm túc nhất nhưng thanh âm vẫn là một tiểu hài tử mà nói nên hiệu quả giảm xuống có chút nhiều.
"Trẫm chính là não nhân tạo, há lại để cho ngươi tùy tiện nghi ngờ?"
"Nói tiếng người!" Nam Kính không thể nhịn được nữa.
Có thể nói chuyện tử tế với nhau không?! Nói nửa ngày ngoại trừ biết nó là là não nhân tạo thì một chút thông tin hữu ích cũng không có.
Não nhân tạo kết nối với thần kinh Nam Kính, có thể dễ dàng nhận biết được cảm giác sản sinh trong lòng cậu, phát hiện cảm xúc cậu dao động rất lớn hơn nữa - "Trời ạ, ngươi cư nhiên dám tỏ thái độ khinh bỉ cùng thiếu kiên nhẫn với ta? Thật quá đáng! Phải biết ta chính là não nhân tạo, IQ cao nhất sở hữu toàn bộ trí tuệ của vũ trụ!"
Âm thanh tiểu hài tử rít gào trong lòng cậu đang lên án cùng bất mãn.
Nam Kính không nói gì, não nhân tạo cũng được gọi là trí năng, IQ cao là chắc chắn không phải sao? Nam Kính đối với thanh âm tiểu tử biểu thị đau xót chia buồn.
"Còn không nói ta đi ngủ." Nam Kính tận lực biểu hiện một bộ dáng không hứng thú, hướng giường đi tới.
Quả nhiên, não nhân tạo một bộ tiểu hài tử vừa nhìn thấy không ai phản ứng hắn liền gấp, vội vàng gọi vào: "Đừng đừng, lão tử vừa mới tỉnh lại, đừng không để ý tới lão tử mà."
Nam Kính sừng sộ nói: "Trước hết đem xưng hô lão tử sửa lại!"
Bằng không cậu từ chối nói chuyện cùng thằng nhóc này.
Não nhân tạo rưng rưng lên án: Quá không công bằng, ngươi rõ ràng cũng tự xưng lão tử a."
Bất quá não nhân tạo trong lúc khẩn cấp nhớ đến một câu - kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tốt thôi, nhìn tên kia nhỏ hơn mình không ít tuổi liền không tính toán với cậu một tiếng xưng hô, vậy mình phải xưng cái gì?
"Tốt, nếu ngươi đã yêu cầu, ông đây sẽ hảo hảo trả lời vấn đề của ngươi. Ông đây tên gọi trí năng một hào, được tạo ra từ nhà khoa học vĩ đại, là kết tinh trí tuệ nhất, được ẩn dấu trong thiết bị truyền tin trên cổ tay, chỉ khi gặp thời điểm nguy hiểm nhất mới có thể tự khởi động."
"..."
Nhân gia ta đây.... Bất quá so với lão tử dễ nghe hơn nhiều. Nam Kính miễn cưỡng tạm quên đi vấn đề xưng hô, vì hiện tại cậu muốn biết một số chuyện.
"Trí năng một hào, ta hẳn không phải dùng lỗ tai nghe ngươi nói chuyện đi? Ngươi từ lúc nào bắt đầu ở trong thiết bị truyền tin của ta?"
Tại sao trước đây tôi không hề phát hiện? Thiết bị truyền tin này từ nhỏ không phải theo anh làm đồ chơi tới giờ sao?! Não nhân tạo dương dương tự đắc nói: "Chỉ có cậu mới có thể nghe tôi nói, là dòng máu trong người cậu đã làm tôi thức tỉnh, tôi và cậu có chung cảm giác cộng hưởng. Còn cậu muốn biết bổn đại gia lúc nào ở trong thiết bị truyền tin của cậu? A...từ lúc cậu còn chưa ra đời ông đây đã ở trong đó rồi, nói tới đây lão tử vốn là ân nhân cứu mạng cậu đấy!"
Hai từ 'lão tử' này nói thật rõ ràng.
Nam Kính dễ dàng nghe ra từ thanh âm một biểu tình 'Cầu được biểu dương, ca ngợi cổ vũ' rõ ràng.
"Ân nhân cứu mạng? Nói thế là thế nào?"
Nam Kính đầu óc vẫn một mảng mơ hồ bất quá trong lòng hắn cũng dần rõ ý nghĩ, chẳng lẽ não nhân tạo cùng việc mình trọng sinh có liên quan?
Trí năng một hào bi bô phấn khích mười phần trả lời: "Bổn đại gia chính là có năng lực đi ngược về quá khứ, không phải như vậy thì ngươi cho rằng có thể trở về mười năm trước thay đổi vận mệnh một cách dễ dàng như vậy sao?"
Lại là sự thật! Nam Kính khiếp sợ cực điểm, so với việc lúc trước Sidya đột nhiên xuất hiện buộc mình và Mục Hoài An ly hôn còn kinh ngạc hơn gấp vạn lần - từ xưa đến nay cậu luôn cho rằng dù khoa học tại đế quốc ngân hà có phát triển vô hạn đến mức nào nhưng việc xuyên qua thời gian là tuyệt đối không thể!
Nếu đặt trong thời điểm trước đây, có một vật nhảy ra tự nói bản thân có khả năng xuyên trở về quá khứ, Nam Kính nhất định khịt mũi coi thường, căn bản không để vào mắt.
Nhưng hiện tại, chính mình đã tự trải qua chuyện khoa học không lý giải được, cậu hoàn toàn không thể xem là trùng hợp, này nhất định là sự thật!
☆ Chương : Năng lực cao nhất của trí năng một hào
Nam Kính che trái tim đang đập mạnh sắp lên tới cổ họng, rồi hít thật sâu để lấy lại bình tĩnh, hỏi trí năng một hào: "Ngươi có thể tùy lúc mà trở lại quá khứ sao?"
"Đương nhiên không thể."
Trí năng một hào biểu hiện rất kinh ngạc, nếu như nó có thực thể, Nam Kính nhất định nhìn thấy lông mày nó khẽ nhăn lại, đồng thời biểu hiện ra một sự bất đắc dĩ sâu sắc – 'nha, kí chủ của mình quả thật quá vô tri'. Bất quá nghĩ đến mình cư nhiên ngủ lâu như vậy mới lại bị một kí chủ dốt nát thế này đánh thức, trí năng một hào cho rằng Nam Kính không thông minh như vậy cũng một phần lỗi do thiếu sự dạy dỗ của nó, nghĩ đến ngày tháng còn dài, cũng không vì Nam Kính không thông minh mà ôm ý nghĩ bi quan.
Trí năng một hào có thể tùy thời tùy lúc mà biết được ý nghĩ Nam Kính nhưng Nam Kính thì không thể, nếu cậu biết mình bị coi là thiếu thông minh, trí tuệ bị khiếm khuyết từ bên trong tất nhiên không phải chỉ co rút khóe miệng mà không nói gì với trí năng một hào.
Trí năng một hào hắng giọng giải thích: "Năng lực của ta cũng không nằm ở chỗ xuyên không, mà ngươi nên biết rõ rằng thời gian là không thể tùy ý thay đổi. Cho nên dù là não nhân tạo cũng phải tuân theo luật pháp quy định, một khi não nhân tạo làm trái lệnh cấm duy nhất này liền lập tức bị phán cực hình nặng nhất."
Não nhân tạo cũng được pháp luật quy định? Đó là thứ đồ chơi gì?
Nam Kính dám khẳng định cậu chưa bao giờ nghe đến sự tồn tại của thứ này, hơn nữa từ lời nói của trí năng một hào cậu phân tích được một vài dữ liệu.
Thứ nhất, lời nói của trí năng một hào có điều che dấu. Nó ngay từ đầu nhận mình là não nhân tạo, mà nếu vỏn vẹn chỉ có vậy thì cũng không cần thiết phải lập ra bộ luật để ràng buộc, hơn nữa tên của nó là 'Trí năng một hào', rất dễ dàng liên tưởng đến trí năng số hai, ba,... Cho nên trong vũ trụ không chỉ có một trí năng thể.
Thứ hai, nếu thủ đô đế quốc không có bộ pháp luật này, đồng thời từ xưa đến nay chưa xuất hiện não nhân tạo, như vậy trí năng một hào có thể cũng không thuộc thời không này, đặc biệt là vào lúc nó nói mình có thể xuyên thời không. Nam Kính càng dám khẳng định rất có thể nó đến từ tương lai hoặc là một thời đại khác mà khoa học kĩ thuật vô cùng phát triển.
Về phần trí năng một hào đến từ nơi nào, cái thời không kia là gì, Nam Kính mặc dù hiếu kì nhưng nhất thời cũng không biết làm sao cho rõ ràng.
Tất nhiên đối với sự che dấu của trí năng một hào Nam Kính cũng không truy cứu tới cùng, dù sao cũng chỉ vừa mới tiếp xúc với nhau, đều không biết quá rõ.
Càng quan trọng hơn là...., Nam Kính tin tưởng trí năng một hào sẽ không làm thương tổn mình, vậy nên tất cả đều ném ra sau đầu, lại bắt đầu trò chuyện.
Nam Kính không nhịn được hít một ngụm khí lạnh đồng thời cũng sinh ra nghi vấn.
"Nhưng nếu ngươi không quay ngược thời gian thì ta tại sao còn sống?"
Vẫn nhảy nhót tưng bừng tự xưng là bổn đại gia, trẫm, lão tử, ông đây,... Một chút cũng không cảm thấy nghiêm túc.
Trí năng một hào nỗ lực làm ra vẻ không thể chịu được vẻ mặt của cậu nhưng đáng tiếc Nam Kính tất nhiên không nhìn thấy, chỉ có thể nghe thanh âm tiểu hài tử kia mà miễn cưỡng cảm thụ được, vì vậy trí năng một hào quyết đoán từ bỏ.
Nó dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Trong trường hợp đặc biệt, chính là chủ nhân trực hệ huyết thống bị nguy hiểm cao nhất xác định là cấp SSS, não nhân tạo có thể giúp kí chủ một lần để người đó trở về thời điểm bước ngoặt xảy ra."
☆ Chương : Nắm trong tay lá bài tẩy
Trí năng một hào từ trong ký ức của Nam Kính biết được sự tình trước của cậu, Mục Hoài An và Sidya đời trước, dùng ngữ khí cười nhạo nói: "Nói thật nha, kí chủ mắt nhìn người của ngươi thật rất không tốt, loại nam nhân kia vừa nhìn là biết công tử nhà giàu, ngươi cư nhiên balabalabala...."
Đệt, lão tử chính là có mắt như mù đó thì làm sao? Ai mà có thể chưa gặp mấy tên rác rưởi chứ?
Nhịn xuống kích động muốn đem trí năng một hào đánh một trận, Nam Kính buồn bực hỏi: "Cấp SSS là cái gì?"
"..."
Nói thẳng không phải tốt hơn sao, vừa mở đầu đã ăn nói uyển chuyển thế làm gì!
Như vậy nói lên điểm ngoặc sinh mệnh chính là thời điểm gả cho Mục Hoài An.
Nam Kính trong lòng một đống nghi hoặc không rõ ràng, thế nhưng trí năng một hào cũng không lập tức giải thích rõ ràng tất cả như dự định, mà tại trên thiết bị truyền tin của Nam Kính tìm kiếm một phen, nhìn thấy một hồi đông cung xuân đồ mà đêm đó Nam Kính ghi lại hưng phấn dị thường hỏi: "Ồ kí chủ, ngươi thật tài tình, phải biết đế quốc hiện nay rất nghiêm khắc với loại phim này."
Nam Kính còn chưa kịp hỏi, thiết bị truyền tin trên tay liền tự động bật lên, màn hình quang trên tay hiện lên hai thân thể trần trụi dây dưa không ngừng làm một loại vận động như 'pittông'.
Cậu suýt nữa thổ huyết, tại thiết bị truyền tin ấn hai ba lần cưỡng chế tắt máy!
Giời ạ thật không dám nhìn thẳng mà!
Cho xin đi, trí năng một hào không nên giống như một tên yêu râu xanh hèn mọn được không!
"Ngươi định đào hôn?" Trí năng một hào phát hiện Nam Kính khó chịu lập tức nói sang chuyện khác. Vào thời điểm đó nó ở trong thiết bị truyền tin nhìn Nam Kính nhưng cũng không xen vào, haha....
"Đương nhiên, cũng không thể làm loại chuyện ngớ ngẩn ấy thêm lần nữa đi."
Nam Kính ngữ khí rất nhẹ nhàng, cậu kinh ngạc phát hiện mình vậy mà có thể dùng ngữ khí nhẹ tênh nhắc đến chuyện hủy bỏ hôn lễ, còn cả Mục Hoài An, này tuyệt đối là một chuyện rất đáng mừng a.
"Sau đó tại lễ cưới mà cho phát cuộn phim không tên quý giá này?"
Uy cho xin đi, có thể đừng nói đến hưng phấn như thế hay không? Ngươi là người máy công nghệ tốt nhất đó không phải sao?
Nam Kính trong lòng chửi mắng trên mặt lại lộ ra nụ cười tuyệt mỹ, hắn vuốt ve thiết bị truyền tin trên tay nói: "Thứ này hiện tại sao có thể nói lấy liền lấy ra? Tất nhiên là muốn để lại một con bài tẩy trong tay dùng."
Trong lễ cưới, chỉ có người Nam gia và Mục gia coi như có cho chiếu thì với tính cách của cha mẹ Nam gia họ cũng sẽ bị nhà họ Mục dụ dỗ hay cưỡng bức mà không để lộ ra ngoài, lưỡi dao tốt là do thép tốt, ác giả ác báo, cậu tin tưởng đoạn phim này nhất định sẽ có đất dụng võ.
Nam Kính trước kia ngoan ngoãn vô hại nhưng với cuộc sống mới từ lâu đã không phải cái người mặc cho kẻ khác ức hiếp mà vây trong khốn cùng, cậu sẽ càng trở nên mạnh mẽ, đồng thời cũng sẽ để cho những người hại cậu nhận được cái gì là 'quả báo'.
Yêu ghét rõ ràng là điểm đặc trưng của Nam Kính.
Nam Kính hồi tưởng xong phát hiện mình nói hơi nhiều mà trí năng một hào lại chưa hề lên tiếng, nhướng lông mày hỏi: "Ngươi làm sao thế?"
Trí năng một hào ngậm miệng không nói lời nào, nó không biết nói với Nam Kính thế nào, nó vẫn cho rằng Nam Kính còn là một tiểu tử ngoan ngoãn, một bé thỏ vô hại nhưng đột nhiên thỏ nhỏ lại có móng vuốt sắc bén của mèo rừng, có một loại cảm giác 'bi thương'!