Nghê Huy phát hiện sự tình có chút ngoài dự liệu của chính mình, đi theo một hướng mà mình không thể khống chế được. Thuỷ Hướng Đông thích mình, điều này hắn không dự liệu được, nhưng mà sau khi biết, cũng hoàn toàn không cảm thấy như vậy không được, nhân sinh của Thuỷ Hướng Đông hắn mới lười đi quan tâm, y thích là chuyện của y, không liên quan đến mình. Nhưng mà Sa Hán Minh không được, Sa Hán Minh là người bạn mà hắn quan tâm nhất.
Nghê Huy vẫn luôn cảm thấy đời trước là mình thích Sa Hán Minh nhiều hơn, bọn họ ở cùng nhau vẫn là hắn chủ động hơn một chút, sau này người nói chia tay là Sa Hán Minh, hắn cũng không có đi giữ lại, hắn không phải là người bám riết lấy, thích y, liền phải để y hạnh phúc, trong lòng hắn thậm chí còn có chút hổ thẹn, cảm thấy là chính mình đã hại Sa Hán Minh, bẻ cong y. Hắn không dự liệu được đời này Sa Hán Minh sẽ thích mình, điều này làm hắn cảm thấy có chút khó giải quyết, làm sao đây, hắn không muốn mất đi người bạn Sa Hán Minh này, hơn nữa, hắn bây giờ đã không còn yêu y nữa, căn bản là không thể đáp lại tình cảm của y.
Bởi vì chuyện này, Nghê Huy không có cách nào thản nhiên đối mặt với Sa Hán Minh. Hắn hy vọng Sa Hán Minh chỉ là xúc động nhất thời, hoặc là không nhận ra, đối với mình căn bản không phải là thích. Hắn có lẽ phải làm chút chuyện khác để Sa Hán Minh chết tâm.
Thuỷ Hướng Đông sau khi đi học thêm, Sa Hán Minh cơ hồ mỗi ngày đều đến tìm Nghê Huy chơi, nếu như lúc trước, Nghê Huy còn rất vui vẻ, có bạn bè đến chơi cùng với mình, còn không có gì không tốt. Bây giờ Nghê Huy không muốn cùng Sa Hán Minh một mình ra ngoài, chuyện gì đều phải kêu Thuỷ Hướng Dương đi cùng.
Từ sau khi Nghê Huy ý thức được chuyện Sa Hán Minh thích mình, hắn phát hiện Sa Hán Minh rất thích cùng mình có tiếp xúc thân thể, ví dụ như kề vai sát cánh, có lúc là nắm cả thắt lưng, hoặc là dắt tay kéo tay, thông thường mà nói, giữa nam sinh với nhau kề vai sát cánh kỳ thực rất bình thường, nhưng mà dắt tay kéo tay rất ít thấy. Đối với người thích mình tiến hành tiếp xúc thân thể, đây quả thật là một cách để biểu đạt sự thích, Nghê Huy đã từng yêu rồi, đương nhiên hiểu. Lúc này, hắn sẽ né tránh tiếp xúc của Sa Hán Minh một cách khéo léo, Sa Hán Minh dường như cũng phát giác được sự né tránh của Nghê Huy, đối với hành vi của chính mình mà thu liễm không ít.
Nếu không phải ông ngoại bà ngoại tuổi tác đã lớn, một năm khó gặp được mấy lần, Nghê Huy kỳ thực rất muốn nhanh chóng về Thượng Hải, sau đó nói với Sa Hán Minh mình đang quen bạn gái, như vậy phỏng chừng y sẽ chết tâm.
Thuỷ Hướng Đông thấy Nghê Huy và Sa Hán Minh cả ngày đều ngâm mình cùng một chỗ, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu chua, nhưng mà lại không dám hỏi, sợ rằng sẽ nhận được đáp án đả kích chính mình. Lại không thể làm gì khác hơn giống như một đặc vụ, mỗi ngày đều lén lút hỏi em trai, Nghê Huy và Sa Hán Minh đi đâu chơi, làm chuyện gì, nói những gì.
Thuỷ Hướng Dương không biết anh trai mình tại sao muốn hỏi mình những điều này: “Anh, anh sao lại hỏi em cái này a, anh điều tra hành tung của anh Huy hả?”
Thuỷ Hướng Đông nghẹn lời, y dường như đã quên mất, em trai mình đã tuổi rồi, không còn là cái loa cái gì cũng không hiểu mà phải có chút ân huệ mới thật sự truyền lời, y ngại ngùng cười cười: “Hai người họ là hai cây chổi, chung một chỗ dễ xảy ra chuyện, cho nên anh mới hỏi.”
Cho dù như vậy, Thuỷ Hướng Đông vẫn là không lấy được thông tin gì, không biết Nghê Huy và Sa Hán Minh hai người rốt cuộc đã phát triển đến bước nào rồi. Trong lòng Thuỷ Hướng Đông mẫu thuẫn muốn chết, y muốn Nghê Huy ở nhà đợi, nhưng mà ở nhà đợi lại cho Sa Hán Minh cơ hội, đây thật là vì người khác mà tác giá xiêm y.
Nghê Huy thấy vành mắt đen thui của Thuỷ Hướng Đông: “Ngươi tối rồi còn làm gì, đi ăn trộm hả?”
Thuỷ Hướng Đông thấy Nghê Huy, cười cười: “Không có, nóng quá, ngủ không được.”
“Không phải có điều hoà sao?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Dương Dương nói không khí của điều hoà không tốt, nên không mở.”
Nghê Huy liếc mắt.
Thuỷ Hướng Đông nói: “Nghê Huy, cái kia, ngươi hôm nay lại cùng Sa Tử ra ngoài chơi sao?”
Nghê Huy nhìn y: “Hỏi chi?”
Thuỷ Hướng Đông hắc hắc cười: “Ta lo lắng hai người ở chung một chỗ sẽ xảy ra chuyện.”
“Ngươi cho rằng ta là ngươi sao? Mặn ăn củ cải nhạt quan tâm.”( 咸吃萝卜淡操心) Nghê Huy kỳ thực cũng rất khổ não, hắn cũng không muốn cùng Sa Hán Minh mỗi ngày dính chung một chỗ, nhưng mà y đến tìm mình, chính mình lẽ nào phải đem người đuổi đi?
Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy, bất đắc dĩ mà thở dài, chính mình thật sự có chút mù quáng lo lắng, bởi vì cái hôn kia hắn không tính toán, chính mình liền ôm lấy hy vọng, cho rằng bọn họ còn có thể ở cùng nhau, trên thực tế, Nghê Huy thì vẫn luôn không có cổ vũ hoặc là ám chỉ với chính mình. Thuỷ Hướng Đông nghĩ như vậy, lại ngoan ngoãn đem tâm tư nhỏ bé của chính mình cưỡng ép kiềm chế lại, tuỳ ý thôi, hắn vui vẻ là được rồi.
Nghê Huy cuối cùng vẫn là trở về, mặc dù còn nữa tháng nữa mới khai giảng, nhưng mà hắn thật sự lo lắng mỗi ngày ở cùng với Sa Hán Minh như vậy, sự tình sẽ trượt theo phía không thể khống chế được.
Nghê Huy dự định sau khi khai giảng sẽ nói với Sa Hán Minh mình đã quen bạn gái, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, lại lo lắng mình nói với y chuyện này, sẽ ảnh hưởng đến việc học của y. Vạn nhất y nếu như nghe được thông tin này, biến thành suy sụp tinh thần không phấn chấn, vậy chính mình không phải thành tội nhân sao. Nhưng mà không để y sớm chết tâm, chỉ sợ sẽ càng ngày càng lún sâu vào, sau này e rằng sẽ khó kết thúc.
Nghê Huy nghĩ đến đây liền cảm thấy tâm tư phiền muộn, vẫn luôn không nắm bắt được chủ ý. Sau khi khai giảng rất lâu, Nghê Huy phát hiện một phiền não lớn hơn, hắn cư nhiên nhìn thấy Nghê Hi trong trường của mình.
Hôm đó tan học, Nghê Huy đạp xe ra cổng trường, rất nhiều người đều đang đợi để ra, Nghê Huy từ trên xe leo xuống, kiên nhẫn mà chờ đợi. Trường học của bọn họ rất nhiều người có tiền, không ít học sinh đi học đi về đều có xe riêng đến đón, cho nên mỗi lần đến lúc vô học hay ra về, giao thông lúc này là hỗn loạn nhất, ùng tắc không chịu nổi.
Nhà của Nghê Huy mặc dù cũng không thiếu tiền, nhưng hắn từ trước đến giờ đều không để Trần Lệ Bình lái xe đến đón, bởi vì dùng không được, vả lại hắn lại không phải con nít, không có tâm lý khoe khoang của con nít.
Nghê Huy mặt vô biểu tình mà đợi trong đám đông, từ từ di chuyển, sau đó không để ý ngẩng đầu, thấy trước mặt một nam sinh tóc dài, Nghê Huy cảm thấy có chút quen quen, nam sinh đó đúng lúc xoay mặt lại nói chuyện với một người khác ở bên cạnh, Nghê Huy đột nhiên cảm thấy giống như ăn phải ruồi, cư nhiên là Nghê Hi!
Đầu óc Nghê Huy nhanh chóng chuyển động, Nghê Hi cư nhiên học cùng trường với mình, y là cố ý hay là vô ý? Nghê Vệ Dương đã phá sản ngồi tù rồi, Nghê Hi làm sao lại đến đây? Phỏng chừng Nghê Vệ Dương đã sớm lưu lại đường lui cho y. Nghê Huy đang suy nghĩ miên man, sau đó thấy một màn vô cùng cẩu huyết: Nghê Hi đi về hướng một chiếc xe hiệu Maybach, còn có người đến mở cửa cho y, Nghê Hi vẫy tay chào với bạn học của y, sau đó tiến vào xe, và chiếc Maybach đó nghênh ngang mà đi. Không ít người đều lộ ra ánh mắt hâm mộ.
Nghê Huy càng trợn mắt há hốc mồm, chiếc Maybach đó, nói ít cũng vài triệu, Nghê Vệ Dương vì Nghê Hi mua chiếc xe tốt như vậy, lại vì vài triệu mà đi vơ vét tài sản của mẹ hắn, làm hại đến em của hắn, cuối cùng phải vào tù ngồi mười mấy năm? Hay là nói Nghê Hi bây giờ mặt khác bám vào một cây cao, gần một người có tiền?
Một bạn học đi cùng đường với Nghê Huy thấy biểu tình của hắn, hơi có chút kinh ngạc mà nói: “Nghê Huy, ngươi quen biết y sao?”
Nghê Huy lắc đầu: “Không. Ngươi biết y là ai sao?”
Bạn học nói: “Học sinh mới của khối , lớp , tên là Nghê Hi, vẫn là hotboy của cấp mới bình chọn ra, đã sớm vượt qua danh tiếng của ngươi.”
Nghê Huy: “…” Chính mình lúc nào trở thành hotboy của cấp vậy. Cư nhiên là lớp , trường học của bọn họ lớp năm nhất, là tồn tại tương tự với lớp sơ trung, cũng chính là nói, toàn bộ đều phải có tiền mới vào.
Nghê Huy cảm thấy tam quan của chính mình một lần nữa bị đổi mới, Nghê Vệ Dương đã phá sản rồi, nhưng mà Nghê Hi lại hoàn toàn không có dáng vẻ gì chịu ảnh hưởng, tốn một số tiền lớn để đi học, ngồi Maybach đến trường, đây rốt cuộc sao lại ra trò đùa cẩu huyết, Nghê Huy không hiểu nổi.
Buổi tối Nghê Huy gọi điện thoại cho Thuỷ Hướng Đông: “Ngươi biết hôm nay ta nhìn thấy ai không?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Ai?”
“Tên biến thái Nghê Hi đó.”
“A?” Thuỷ Hướng Đông nhảy dựng lên, “Thấy ở đâu, y đến tìm ngươi sao?”
Nghê Huy nói: “Không có, y bây giờ học lớp trong trường của ta, ta thấy có người mở cửa xe Maybach đến đón y tan học.”
Thuỷ Hướng Đông kinh ngạc nói: “Tiền đâu y có, ba của y không phải đã phá sản ngồi tù rồi sao?”
“Đây cũng là điều mà ta cảm thấy kỳ quái. Nghê Hi không phải là người đặc biệt có thủ đoạn sao?” Nghê Huy hỏi.
Thuỷ Hướng Đông trầm giọng nói: “Loại người như y, để đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn, nhân cách đều có thể bán đứng. Y bây giờ có tiền như vậy, có thể là gài bẫy cha của ngươi, cũng có thể là từ nơi nào đó bám vào người có tiền. Nghê Huy, ta có chút lo cho ngươi, y sẽ không cố ý đến tiếp cận ngươi đi?”
Nghê Huy trong lòng cũng có chút bất an: “Lẽ nào là bởi vì ta sống tốt hơn y, cho nên y muốn đến trả thù ta? Ta thao, đây cũng quá biến thái đi, thật giống như chó dại, vồ ai liền cắn a.” Nghê Vệ Dương vì ông ấy bỏ rơi vợ con, đem y như bảo bối mà dụ dỗ, Nghê Vệ Dương lăn lộn không nổi nữa, điều này còn phải trách lên đầu bọn họ? Trên đời thật có loại sinh vật này, vậy ắt hẳn là tồn tại có bao nhiêu vặn vẹo!
Thuỷ Hướng Đông trong lòng vô cùng lo lắng, y bây giờ không ở bên cạnh Nghê Huy, vạn nhất Nghê Hi muốn trả thù Nghê Huy, hạ độc thủ với hắn thì làm sao? Thuỷ Hướng Đông siết chặc nắm đấm, hàm răng cắn chặt đầu ngón tay muốn đứt. “Nghê Huy, ngươi đợi ta, ta đến Thượng Hải.”
Nghê Huy nói: “Ngươi đến Thượng Hải làm gì? Giết y hả?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Ta đến Thượng Hải học, chuyển đến trường của ngươi. Ta cũng muốn xem thử, y có thể chỉnh ra được cái gì.”
Nghê Huy trong lòng có chút cảm động, ngoài miệng vẫn nói: “Nhưng mà ngươi đến Thượng Hải làm gì, những thứ mà chúng ta học không giống nhau, nội dung thi tốt nghiệp trung học cũng không giống nhau, ngươi học rồi trở về thi khẳng định phải thua thiệt. Y cũng không nhất định là đến tìm ta, bây giờ đã khai giảng hơn một tuần rồi, ta hôm nay mới nhìn thấy y, y cũng chưa đến tìm ta a.” Thi tốt nghiệp trung học ở Thượng Hải đã thi hành tự chủ ra đề bài, không giống với đề thi toàn quốc.
Thuỷ Hướng Đông nói: “Mặc kệ nhiều như vậy, thi không đậu chính là thi không đậu, lại không phải chỉ có đậu đại học mới có lối thoát, ngươi mấy ngày nay cẩn thận một chút, đừng đi những nơi ít người, không có chuyện gì thì cứ ở nhà đi, ta sẽ nhanh chóng đến bồi ngươi. Mặc dù y có rắp tâm cái gì, cũng là một nhân tử bất ổn, cho nên nhất định phải đề phòng tai hoạ trước khi nó xảy ra.”
Thuỷ Hướng Đông nói được làm được, một tuần sau, liền trở thành bạn học của Nghê Huy, vảo học lớp , đương nhiên là ở nhà của Nghê Huy. Nghê Huy nhìn Thuỷ Hướng Đông, quả thực là có chút dở khóc dở cười: “Ngươi vẫn thật sự nói gió chính là mưa, có chút quá kinh ngạc rồi.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Nếu thật sự xảy ra chuyện, ta chết một vạn lần cũng không đủ. Ta nói với chính mình, đời này tuyệt đối sẽ không để ngươi phải chịu nửa tổn thương nào từ cái tên biến thái đó.”
Nghê Huy nói không cảm động chính là giả, hắn cười nói: “Cũng được, ta một mình cũng rất nhàm chán, ngươi đến bồi ta nói chuyện cũng được.”
Thuỷ Hướng Đông vươn cánh tay, ôm chặt lấy Nghê Huy: “Ta ở với ngươi, muốn làm gì cũng được, sẽ không để ngươi cô đơn.”
Y ôm rất chặt, Nghê Huy giãy dụa một chút, không ra, đành phải nói: “Được rồi, lưu lại thì cứ lưu lại, làm cho phiến tình như vậy làm gì, buông ta ra, sắp thở không nổi rồi!”
Thuỷ Hướng Đông ha hả cười một tiếng, buông tay ra, thở dài một tiếng: “Ta cảm thấy ta ắt hẳn nên sớm đến đây.”
Nghê Huy nói: “Ngươi đến rồi, thi đại học làm sao, ở bên này học, trở về thi hả?”
“Ta có thể thi ở bên này, đem học bạ chuyển đến đây, ta có chỉ tiêu hộ khẩu ở Thượng Hải, có thể dời đến đây.” Thuỷ Hướng Đông nói.
Nghê Huy nói: “Ở đâu ra?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Ta mua nhà ở Thượng Hải.”
Nghê Huy nhìn y chằm chằm: “Mua hồi nào?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Mua lâu rồi, nhưng mà hộ khẩu vẫn chưa chuyển đến, ta vốn dĩ dự định sau khi đến đây học đại học, rồi mới đem hộ khẩu chuyển đến, thuận tiện dẫn Dương Dương đến đây học. Bây giờ kế hoạch có thay đổi, ta trước tiên đến đây, để Dương Dương ở với ông bà một thời gian, sang năm rồi tính.”
“Ngươi làm sao nói với ông ngoại bà ngoại?” Y mạo hiểm như vậy chạy đến Thượng Hải, ông bà ngoại khẳng định lo lắng lắm.”
“Ta nói với ông bà rằng, có người xấu phát hiện ngươi ở một mình, sớm chú ý tới ngươi, nói ngươi không an toàn, ta phải đến ở cùng với ngươi, người nhiều một chút thì không sao cả. Ông bà lo lắng cho ngươi, liền để ta đến đây.”
“Nói càn nói bậy, ngươi đừng doạ ông bà ngoại.” Nghê Huy trừng y.
Thuỷ Hướng Đông hắc hắc cười: “Hẳn là vẫn tốt, nếu không ta cũng không có cách nào giải thích, đột nhiên chạy đến đây. Chính là để ông bà và Dương Dương ở nhà, sức khoẻ của bọn họ không tốt lắm, ta rất lo lắng.”
Nghê Huy nói: “Nếu không tìm một bảo mẫu đến chăm sóc cho bọn họ đi.”
“Ta cũng đã có dự định như vậy, đã đề xuất với bà nội rồi, nhưng mà bà nội nói bọn họ không thích người ngoài sống trong nhà của mình, chính mình còn có thể hoạt động, không cần người khác chăm sóc.”
Nghê Huy nhìn y: “Cái gì, lẽ nào bọn họ đã quên, hai anh em ngươi chính là người ngoài?”
Thuỷ Hướng Đông cười đến đắc ý: “Hắc hắc, ông nội bà nội đã xem chúng ta như là cháu ruột rồi.”
“Thiết, cho ngươi đắc ý. Thật sẽ dát vàng lên mặt của mình.” Nghê Huy bĩu môi.
Thuỷ Hướng Đông nói: “Không phải như vậy sao, ta đến, ta bồi ngươi thì ngươi liền yên tâm hơn, dù sao sẽ không để ngươi một mình mà đi mạo hiểm.”
“Ta cũng chưa mạo hiểm a, hơn nữa đã nữa tháng rồi, Nghê Hi cũng chưa làm gì.” Nghê Huy nói.
“Không làm gì thì tốt, y nếu như dám làm gì làm hại đến sự tình của ngươi, ta lấy mạng y.” Thuỷ Hướng Đông nói đến đây, mắt lộ ra hung quang.
Nghê Huy thấy Thuỷ Hướng Đông như vậy: “Được rồi, đừng động một chút là muốn đánh đánh giết giết, giết người đền mạng, coi như là giết bại hoại tội ác tày trời, vậy cũng phải chịu trách nhiệm hình sự. Y nếu như thật sự hướng ta mà đến, ta cũng sẽ không sợ y, gậy ông đập lưng ông.”
Thuỷ Hướng Đông gật đầu: “Đúng, chúng ta phải giết người không thấy máu, giết người trong vô hình, đây mới là cảnh giới cao nhất.”
Nghê Huy: “…” Những ngày tháng tốt lành, sao lại biến thành bắn giết rồi.
Thuỷ Hướng Đông nói: “Được rồi, dọn dẹp rồi đi ngủ thôi, ta ngủ ở đâu?”
Nghê Huy liếc nghiêng y: “Vẫn là căn phòng đó, tự mình đi dọn đi.”
Thuỷ Hướng Đông cười đùa cợt nhả: “Hôm nay mệt rồi, không muốn dọn, cùng ngươi chen một đêm đi?”
“Cút! Ngươi không muốn dọn thì ra sofa ngủ.”
Thuỷ Hướng Đông đến rồi, Nghê Huy nhất thời cảm thấy trong lòng kiên định hơn nhiều, nói thật ra, mặc dù hắn hoàn toàn không sợ Nghê Hi, nhưng mà vẫn thật có chút lo lắng y làm ra chuyện biến thái gì. Đối với người xấu, vẫn thật sự có chút cảm giác khó lòng phòng bị. Nghê Huy cảm thấy, coi như là sống lại, chính mình cũng chưa đạt được tình cảnh không gì không làm được, nguy hiểm và sai lầm đã biết có thể tránh né, nhưng mà lại dự liệu không được những tình hình và nguy hiểm mới. Hắn cũng không phải là lăn lộn trong hắc đạo, có thể trước khi nguy hiểm xuất hiện, thì đem Nghê Hi tiêu diệt, tránh phải đêm dài lắm mộng. Hắn chỉ là một người bình thường mà thôi. Thuỷ Hướng Đông đến rồi, có người có thể thương lượng và dựa dẫm, cảm thấy không còn một thân một mình nữa.
Sáng ngày hôm sau, Nghê Huy vẫn như cũ đợi đồng hồ báo thức kêu mình dậy, kỳ thực hắn không phải là dậy không nổi, mà là điều chỉnh một cái đồng hồ nhắc nhở chính mình là thời gian nào. Hắn mơ mơ hồ hồ, thấy bên ngoài có động tĩnh, còn cho rằng chính mình gặp ác mộng, sau đó nghe thấy có người gõ cửa, Nghê Huy mở bừng mắt, nghĩ đến Thuỷ Hướng Đông đến đây, cầm lấy điện thoại xem một chút, cách thời gian báo thức còn phút.
Thuỷ Hướng Đông ở ngoài cửa nói: “Nghê Huy, dậy ăn sáng.”
Nghê Huy nhất thời cảm thấy trong lòng rực rỡ hẳn lên, ha ha, có người hầu làm cơm cho mình ăn, từ nay về sau ba bữa đều có người phụ trách.
Nghê Huy trong lòng vui mừng đứng lên, lúc mở cửa còn huýt sáo, Thuỷ Hướng Đông đang ở phòng bếp bận rộn, nghe thấy tiếng huýt sáo của hắn, liền cảm thấy cuộc sống cũng vô cùng tốt đẹp: “Nhanh đi đánh răng rửa mặt, ăn sáng rồi đi học.” Thuỷ Hướng Đông đột nhiên cảm thấy, đây chính là cuộc sống mà chính mình tha thiết ước mơ, ở cùng nhau, ngủ cùng giường, làm đồ ăn sáng cho hắn, đem hết khả năng mà cưng chìu hắn.
Nghê Huy rửa mặt xong, ngồi vào bàn: “Ăn cái gì?”
Thuỷ Hướng Đông bưng lên mì sợi: “Mì sợi.”
Nghê Huy nhe răng: “Nóng như vậy, mới sáng sớm đã ăn mì, cả người đều là mồ hôi.”
“Trong nhà cũng không có cái gì khác, cháo rang làm lâu lắm, ta chỉ thấy mì sợi trong tủ lạnh. Còn không có rau, chỉ có vài cái trứng gà, đập vào ăn chung. Rau là ai mua vậy?”
Nghê Huy nói: “Dì giúp việc mua.”
“Ngươi gọi điện thoại cho dì ấy, để dì ấy mua nhiều rau để trong tủ lạnh, về sau chúng ta buổi sáng liền có thể ăn đồ ăn sáng chính mình tự làm. Ngươi bình thường có phải hay không ăn ở bên ngoài?” Thuỷ Hướng Đông hỏi.
Nghê Huy gắp lên một đũa mì thổi: “Ừ, tuỳ tiện mua một chút.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Đã sớm nói ngươi ở quê học đi, ngươi nhất quyết chạy đến Thượng Hải, ta ở nhà mỗi ngày đều ăn đồ ăn bà nội làm, thèm chết ngươi!”
Nghê Huy nhai mì, nhìn Thuỷ Hướng Đông, nghĩ đến dự tính ban đầu của mình đến Thượng Hải: “Lúc đầu còn không phải bởi vì ngươi…” Sau đó đột nhiên dừng không nói nữa.
Thuỷ Hướng Đông nhìn hắn: “Ngươi có phải hay không lúc đó vô cùng ghét ta, không muốn thấy ta nên mới đi?”
Nghê Huy nói: “Ta bây giờ cũng rất ghét ngươi a.”
Thuỷ Hướng Đông trên mặt có chút tổn thương: “Đây cũng quá đả kích người khác rồi.”
“Nhưng mà không ghét như lúc đó.” Nghê Huy bổ sung một câu.
Thuỷ Hướng Đông nở nụ cười, kỳ thực thái độ của Nghê huy đối với mình đã tốt rất nhiều, y chính mình có thể cảm thấy được, Nghê Huy kỳ thực chính là điển hình nói năng chua ngoa nhưng trong lòng thì toàn đậu hũ.
Hai người ăn sáng xong ra cửa, Nghê Huy từ nhà xe đẩy xe đạp của hắn ra. Thuỷ Hướng Đông nói: “Xe của ngươi không có yên sau?”
“Không có yên sau cũng không có xà trước. Ta đạp xe, ngươi bắt xe đi.” Nghê Huy nói.
Thuỷ Hướng Đông nhìn hắn: “Nhà ngươi không còn chiếc xe đạp nào khác sao?”
Nghê Huy nói: “Trong nhà xe của tiểu khu Lung Sơn có vài chiếc xe, ngươi chạy được không? Ngươi còn chưa có bằng lái đi.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Lái được sẽ lái, chính là chưa có bằng lái. Đợi ta thi tốt nghiệp xong sẽ thi bằng lái.” Kỹ năng lái xe này là trơi sinh mang theo, chỉ là chưa đến tuổi, không cách nào thi bằng lái được.
Nghê Huy nói: “Vậy ngươi đón xe hay ngồi xe bus đi, ở ngoài tiểu khu.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Ta đứng sau xe của ngươi là được rồi, ngươi chạy của ngươi.”
Nghê Huy nhìn săm xe phía sau một cái, vòng bi cứ như vậy nhô ra: “Ngươi có thể đứng vững không?”
“Ta không thành vấn đề, vấn đề là ngươi có thể chở ta hay không?” Thuỷ Hướng Đông nói.
Nghê Huy liền cười: “Thêm một Thuỷ Hướng Đông cũng không thành vấn đề a. Lên đi.”
Thế là Thuỷ Hướng Đông vịn vào vai của Nghê Huy, chân đạp lên chỗ nhô ra của vòng bi, một đường hướng đến trường học, trên đường gặp phải cảnh sát giao thông, từ xa liền đưa tay ra chỉ vào hai người bọn họ, Thuỷ Hướng Đông vội vàng ngoan ngoãn mà leo xuống, Nghê Huy nhịn không được lén cười. Thuỷ Hướng Đông nói: “Ở chỗ này của các người sao lại phiền phức như vậy a, ở quê mình chẳng có quản a.”
“Đây vốn dĩ rất nguy hiểm. Bỏ đi, ngươi bắt xe đi đi, cũng không còn xa đâu.” Nghê Huy nói.
Thuỷ Hướng Đông nói: “Vậy buổi trưa thì sao? Buổi trưa ngươi dẫn ta đi mua xe đi.”
“Được, buổi trưa tan học đợi ta.”
Thuỷ Hướng Đông ở trên đường chặn một chiếc taxi, bỏ lại Nghê Huy, trước đến trường học. Buổi sáng người đi học cũng nhiều, phụ huynh đưa con đi học cũng nhiều. Thuỷ Hướng Đông vẫn là quay đầu nhìn đến chiến trận đó, không nhịn được líu lưỡi, người Thượng Hải thật con mẹ nó có tiền, đây quả thật là liều mạng a.
Tài xế taxi nói: “Bạn học, con xuống ở đây đi, xe của chú không vào được.”
Thuỷ Hướng Đông thấy cũng quả thật rất phiền phức: “Được, con tự đi.” Khoảng cách đến trường học cũng không quá m.
Thuỷ Hướng Đông vừa đẩy cửa chuẩn bị xuống xe, liền nghe thấy thình thịch một thanh âm vang lên, chiếc xe bỗng nhiên hướng phía trước xông, cửa xe nhoáng lên, đem đầu gối của Thuỷ Hướng Đông còn dập đầu một cái. Tài xế taxi kêu thảm một tiếng: “Hỏng rồi, xe của tôi a.”
Thuỷ Hướng Đông xuống xe, thấy một chiếc xe Maybach màu đen sáng bóng vừa lúc đụng vào chiếc taxi mà y ngồi, tài xế của chiếc Maybach hung dữ, nhô đầu ra quát: “Mẹ nó, ông có thể hay không dừng xe a?”
Thuỷ Hướng Đông nhíu mày, rõ ràng là ông ấy chính mình đụng vào, còn trách người khác. Tài xế taxi vội vàng xuống xe, không chút nào e dè: “Ông mới sẽ không dừng xe đi, là ông đụng vào xe của tôi, ông còn lý luận!”
Cửa chiếc xe Maybach mở ra, một người từ trên xe bước xuống, Thuỷ Hướng Đông vừa thấy, thật con mẹ nó oan gia ngõ hẹp, ngày đầu tiên đi học liền đụng phải tên biến thái Nghê Hi này.