Nghê Hi rất rõ ràng không nhận ra Thuỷ Hướng Đông, giữa bọn họ từng có một lần xuất hiện cùng nhau, chính là rất nhiều năm trước lần mà Thuỷ Hướng Đông đem Nghê Hi ôm vào máng tiểu, Nghê Hi khẳng định nhớ được chuyện lần đó, về phần người trong cuộc, qua nhiều năm như vậy, y đã không nhớ đến, y đem bút trướng(笔账) này ghi tạc lên đầu Nghê Huy.
Thuỷ Hướng Đông xuống xe chuẩn bị rời đi, tài xế taxi mới kéo y lại: “Bạn học, con giúp chú làm chứng, mới vừa rồi rõ ràng là ông ấy tự mình đụng vào.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Có thể, nếu cần thiết, con sẽ giúp chú làm chứng.”
Tài xế của chiếc Maybach là một người hơn tuổi mặt đầy nếp nhăn, ông ấy trừng Thuỷ Hướng Đông: “Ai kêu ngươi xen vào việc của người khác, cút!”
Thuỷ Hướng Đông nhíu mày: “Người có tiền thì giỏi lắm sao, người có tiền thì có thể ăn nói ngang ngược sao?”
Nghê Hi liếc Thuỷ Hướng Đông một cái, hướng tài xế đó nói: “Lão Vương, ông không phải còn phải trở về đón ông ấy sao, còn không mau đi đi?”
Tài xế của chiếc Maybach kia nhìn Nghê Hi một cái, sau đó lùi vào trong xe, de xe rời đi, tài xế taxi không để yên: “Ông đừng nghĩ đi, đợi cảnh sát đến rồi đi, ông đụng vào xe của tôi rồi muốn chạy hay sao?”
Nhưng mà đối phương không để ý đến ông, cự tuyệt mà đi, tài xế taxi thấy phần đuôi xe của mình bị đụng đến móp vào tức giận giậm chân. Thuỷ Hướng Đông nói: “Bác tài, chú đừng vội, biển số xe của ông ấy là của Thượng Hải a đến đội cảnh sát giao thông báo án là được, gây chuyện rồi chạy, bảo đảm sẽ bồi thường cho chú.”
Tài xế cũng hồ đồ, chưa từng gặp loại người gây chuyện rồi chạy, thông thường mà nói, xe hơi đều có mua bảo hiểm, chỉ cần phân chia trách nhiệm, để công ty bảo hiểm bồi thường là được, căn bản không cần phải chạy trốn: “Vậy cảm ơn con a, bạn học.”
Thuỷ Hướng Đông khoát khoát tay.
Nghê Hi không lên tiếng, xoay người đi về phía trước. Nghê Huy đạp xe máy một mình từ phía sau chạy tới, thấy Thuỷ Hướng Đông: “Ngươi sao giờ còn ở đây? Cũng quá chậm đi.”
Thuỷ Hướng Đông cười cười: “Căn bản cũng không xa lắm, vừa rồi xe mà ta ngồi bị đụng, làm lỡ một chút.”
Nghê Huy từ trên xe bước xuống, đẩy xe cùng Thuỷ Hướng Đông đi về phía trước. Nghê Hi quay đầu lại, thấy Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông. Nghê Huy cũng phát hiện Nghê Hi, nhỏ giọng mắng một câu: “Ta thao, thật con mẹ nó xui xẻo, sao lại là y.”
Thuỷ Hướng Đông cũng nhỏ giọng nói: “Ta còn xui hơn ngươi, vừa rồi chính là xe của y đụng vào xe ta ngồi.”
Nghê Huy nhìn Thuỷ Hướng Đông, nhíu mày: “Y nói cái gì?”
“Không nói gì cả. Liền kêu tài xế của mình đi.” Thuỷ Hướng Đông nhỏ giọng nói.
Nghê Huy thấy Nghê Hi không ngừng quay đầu lại quan sát hai người bọn họ, nghĩ đến một khả năng: “Ngươi nói xem y có phải cũng được sống lại hay không?”
Thuỷ Hướng Đông nở nụ cười: “Không thể nào, người như y, chỉ xứng xuống địa ngục, sao lại có thể sống lại được. Y nếu như cũng sống lại, cái thế giới này đã sớm rối loạn rồi. Ngươi đừng đoán mò. Y chắc là nhận ra ngươi.”
Nghê Huy nói: “Tốt nhất là hỏi thăm người ta một chút, y bây giờ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Được, ta đi tìm người hỏi thăm một chút.”
Buổi trưa tan học, Nghê Huy ở phòng học đợi Thuỷ Hướng Đông, trong lúc đợi người, hắn đi vệ sinh, lúc này các học sinh đều về hết, trong nhà vệ sinh cũng không có mấy người. Nghê Huy từ vách phòng vệ sinh đi ra, thấy Nghê Hi đang ở trước van nước rửa tay, hắn sửng sốt một chút, giả vờ như không có chuyện gì mà đi ra. Nghê Hi chầm chậm rửa tay, sau đó quay đầu nhìn Nghê Huy: “Ngươi là Nghê Huy?”
Nghê Hi lời này vừa thốt ra, trong lòng Nghê Huy nói, hoá ra y không nhận ra mình, hắn liền giả vờ không nhận ra: “Ngươi là ai?”
Nghê Hi cười một chút, nụ cười rất là tà khí, dáng dấp của y lớn lên giống với Nghê Vệ Dương, nhưng mà không có dương cương như Nghê Vệ Dương, mang theo chút khí âm nhu, đẹp đến có chút giống như con gái. “Nghê Vệ Dương ngươi biết không? Ông ấy là cha đẻ của ta.”
Nghê Huy cảm thấy lời này rất là kỳ quái, Nghê Hi cư nhiên xưng hô Nghê Vệ Dương như vậy, cha đẻ, lẽ nào y còn có cha nuôi? Nghê Huy xụ mặt: “Ta không có bất kỳ liên quan nào với ông ấy.”
Nghê Hi câu dẫn ra khoé môi cười cười: “Một chút quan hệ cũng không có? Vậy có thể là các ngươi hại ông ấy ngồi tù, ông ấy ắt hẳn sẽ nhớ thương các ngươi cả đời.”
Nghê Huy quả thực là muốn ôm bụng cười lớn, hắn cười lạnh một cái: “Cha con các ngươi còn thật là giống nhau như đúc, tự mình muốn chết, sau đó cảm thấy cả thế giới đều có lỗi với các ngươi phải không? Thật là mặt dày, cũng quá xem trọng chính mình rồi. Ông ấy nếu như dám đến tìm ta nữa, ta còn muốn hiếu kính ông ấy đi ăn cơm nhà nước.” Nói rồi liền đi ra ngoài, mỗi lần đụng phải Nghê Hi đều là ở nơi bẩn thỉu, thật là rất xứng với con người y, vậy quả thực là còn thối hơn phân trong hố xí.
Mặt của Nghê Hi trở nên đỏ bừng: “Nghê Huy, ngươi không cần quá ngông cuồng, ta sớm muộn sẽ cho ngươi mất mặt.”
Nghê Huy đứng ở cửa nhà vệ sinh, đầu cũng không quay lại nói: “Đồ bệnh hoạn.” Sau đó đi ra ngoài.
Thuỷ Hướng Đông ở dưới lầu đợi hắn: “Sao lại lâu như vậy mới xuống?”
“Gặp phải tên biến thái Nghê Hi.”
Thuỷ Hướng Đông trừng lớn mắt, con ngươi mạnh co rút lại: “Y đến tìm ngươi sao?”
“Không có, trong nhà vệ sinh đụng phải.”
“Ngươi có nói chuyện với y không?”
“Nói rồi, quả nhiên là biến thái, y nói Nghê Vệ Dương là do chúng ta làm hại ngồi tù. Ta đều phải cười chết rồi, trên đời này thật có bệnh thần kinh như vậy, đem tất cả lỗi lầm của chính mình đều đỗ lỗi lên đầu người khác, quá buồn nôn rồi.” Nghê Huy quả thật không biết phải hình dung tâm tình của mình như thế nào, có một loại cảm giác muốn ói lại ói không ra, hắn cảm thấy kỳ lạ, tạo hoá tại sao lại có thể cho phép sinh vật như vậy tồn tại trên thế giới này.
Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy, có chút đau lòng hắn, chuyện này đặt lên người ai đều không dễ chịu gì, có người thân biến thái như vậy, bỏ rơi cũng bỏ rơi không được, giống như phụ cốt chi thư (khối xương cổ chân), ngẫm lại liền cảm thấy rợn cả tóc gáy: “Đi thôi, trước về ăn cơm, lại dẫn ta đi mua xe, buổi trưa không thể nghỉ trưa được rồi.”
Nghê Huy đẩy xe của mình: “Gần đây có một tiệm chuyên bán xe leo núi, trước đi mua xe, sau đó về ăn cơm. Ngươi có đem tiền không.”
“Có đem, vậy đi thôi.”
Thuỷ Hướng Đông cũng không phải là người lề mề, ở tiệm bán xe chọn một chiếc chắc chắn nhất, cà thẻ, đạp xe liền đi. Nghê Huy chạy theo phía sau y, nhìn chiếc xe đạp xấu xí đó: “Ngươi thật là một chút cũng không chú ý, kiểu dáng cũng không chọn.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Có gì đâu mà phải chọn, chính là công cụ thay cho đi bộ thôi. Ta cũng không chạy được bao lâu, sang năm ta liền có thể lái xe rồi. Đến lúc đó đưa ngươi đi học.”
Nghê Huy nói: “Thôi đi, ngươi đưa ta đi học rồi ngươi không đi học sao? Ta chính mình tự đi học được mà.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Năm sau ta gọi Dương Dương đến, nó có thể cùng ngươi đi học.”
“Ta lại không phải đại tiểu thư, làm gì phải lúc nào cũng có người đi theo. Thành tích của Dương Dương không tốt lắm, nó thi không đậu vào trường của chúng ta, ngươi đem nó nhét vào lớp sao?” Nghê Huy nói.
“Dương Dương có năng khiếu, đến lúc đó cho nó thi vào lớp năng khiếu là được.” Thuỷ Hướng Đông một chút cũng không lo lắng em trai của mình, thành tích của Thuỷ Hướng Dương không tốt, y cũng không thúc giục, thích học hay không, sống vui vẻ là được.
Nghê Huy cười nói: “Gia trưởng như ngươi này cũng thật quá thoải mái, từ trước đến giờ chưa từng quan tâm đến chuyện học hành của nó.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Lại không phải chỉ có một con đường là học hành, ta có tiền, nó thích làm cái gì liền cho nó làm cái đó, chỉ cần không học thói hư tật xấu là được.”
“Dương Dương có người anh như ngươi, còn rất hạnh phúc.”
Thuỷ Hướng Đông quay đầu nói: “Kỳ thực ngươi cũng có thể như vậy, ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó, chuyện không muốn làm ta sẽ giúp ngươi làm, ta có thể nuôi ngươi cả một đời.”
Nghê Huy đỏ mặt, gắt hắn một cái: “Xí, ai cần ngươi nuôi a?”
Thuỷ Hướng Đông cười: “Ta chỉ là nói ví dụ, ta là nói, ngươi có thể không cần miễn cưỡng chính mình, ngươi không phải không muốn làm kinh doanh sao, vậy thì đừng làm, tìm chuyện mà bản thân thích làm mà làm.”
Nghê Huy như có điều suy nghĩ, những ý tưởng này đều là ở đời trước, hắn đã từng không chỉ một lần nói với Thuỷ Hướng Đông, cảm thấy thị trường kinh doanh người lừa ta gạt khiến hắn mệt mỏi, muốn tìm một nơi để trốn, nguyên lai Thuỷ Hướng Đông đều nhớ hết trong lòng. “Đó là đương nhiên, ta đời này sẽ không uỷ khuất chính mình.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Không muốn kiếm tiền, chuyện kiếm tiền cứ giao cho ta là được.”
Nghê Huy chế nhạo hắn: “Ta bây giờ có tiền so với ngươi nhiều hơn đó.” Căn cứ vào số cổ phiếu mà mẹ hắn mua cho hắn cũng đủ để hắn ăn uống không lo cả đời.
Thuỷ Hướng Đông cười: “Bây giờ thì hoàn toàn là vậy, đợi đi, rồi sẽ có một ngày ta sẽ cực kỳ giàu có, vì ngươi dựng nên một toà thành, để ngươi làm chủ toà thành đó.”
Nghê Huy “thiết” một tiếng: “Ai thèm a.” Muốn làm tiểu gia kim ốc tàng kiều, đó cũng phải xem tiểu gia có cam tâm tình nguyện hay không.
Thuỷ Hướng Đông cũng cảm thấy chính mình nghĩ thật quá đẹp, y nguyện ý xây nhà vàng cho Nghê Huy, Nghê Huy chưa chắc hiếm lạ muốn a, liền ha ha cười hai tiếng.
Hai ngày sau, Thuỷ Hướng Đông đã quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, sau đó tìm một thám tử tư, điều tra lai lịch của Nghê Hi, xem xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Nghê Hi kế tiếp trái lại cũng không có hành động gì, mỗi ngày lạnh lùng như ngỗng trời, chịu sự truy đuổi của đám người, rõ ràng rất hưởng thụ loại cảm giác được vạn người chú ý. Trong trường học hầu hết mọi người đều biết sự tồn tại của Nghê Hi, có bạn học nữ quen biết với Nghê Huy hỏi hắn: “Học sinh lớp tên Nghê Hi đó, họ của y giống của ngươi, ngươi quen biết y không?”
Nghê Huy giương mắt nhìn đối phương một cái: “Ngươi họ Giang, Giang x Dân là ngươi người gì?”
Bạn gái đó đỏ bừng mặt nói: “Họ này của ta tương đối phổ biến, họ của ngươi tương đối khó thấy, ta cho rằng ngươi quen biết y.”
“Người họ Nghê không có ngàn vạn người cũng có vài triệu người đi, ta nếu như mỗi một người đều quen biết, ta liền không có tên Nghê Huy. Đừng có đoán mò, ta không có cách nào giúp ngươi làm mối giới thiệu, chính mình tự nghĩ cách đi.” Nghê Huy cúi đầu nhìn vào sách của mình.
Bạn gái đó bĩu môi: “Ta mới không có muốn quen y.” Nàng chỉ là muốn tìm cớ nói chuyện với Nghê Huy, không nghĩ đến hắn lạnh lùng như vậy.
Nghê Huy vẫn luôn không hợp với đám đông, ở chung với bạn học của lớp mình cũng bình thường, không có bạn học nào chơi đặc biệt thân, nhưng mà cũng không làm trở ngại việc nữ sinh ái mộ hắn, học bá lớn lên đẹp trai lại học giỏi, cho dù là mặt tê liệt, cũng không ảnh hưởng đến mị lực của hắn, đối với cô gái mười mấy tuổi mà nói, e rằng lực hấp dẫn lại càng lớn, bởi vì thần bí, đủ tàn khốc, so với người cùng tuổi mà nói, càng trưởng thành và chững chạc hơn.
Buổi trưa hôm nay, Nghê Huy lại ở trường làm báo bảng, sắp tới quốc khánh rồi, trường học yêu cầu mỗi lớp phải làm một báo bảng mới, Nghê Huy chức vụ khác cũng không đảm nhiệm, bởi vì chữ hắn viết đẹp, được đề cử làm uỷ viên tuyên truyền của lớp. Bình thường cũng không có gì để tuyên truyền, mỗi học kỳ phải làm vài cái báo bảng, Nghê Huy cảm thấy đây cũng không phải vấn đề khó gì, liền đảm nhận.
Thông thường, ngoại trừ buổi trưa, vẫn không có thời gian khác có thể làm báo bảng. Bắt đầu từ lớp , trường học yêu cầu học sinh buổi tối tự học, cứ như vậy, mỗi ngày buổi tối từ giờ đến giờ, Nghê Huy kỳ thực rất không vui tự học buổi tối, như vậy thời gian luyện chữ của hắn đều bị chiếm, bây giờ chỉ có thể buổi tối tự học xong rồi về luyện chữ một tiếng, giữ cho tay không cứng, vào cuối tuần lại viết nhiều hơn.
Nghê Huy không muốn lãng phí nhiều thời gian, liền chuẩn bị một buổi trưa làm, cơm cũng không trở về ăn, để Thuỷ Hướng Đông mang cơm đến cho mình. Thuỷ Hướng Đông một mình về nhà ăn cơm, dùng hộp giữ ấm mang cơm trưa đến cho Nghê Huy, thấy hắn một mình viết báo bảng: “Đi rửa tay ăn cơm đi. Ta giúp ngươi viết cho.”
Nghê Huy đặt sách và phấn viết bảng xuống: “Ngươi có thể viết không?”
“Đương nhiên, chữ của ta mặc dù không đẹp bằng chữ của ngươi, nhưng viết báo bảng vẫn là không thành vấn đề.” Tốt xấu gì cũng luyện mấy năm thư pháp đó.
Nghê Huy nói: “Vậy được rồi, ngươi giúp ta viết đi, ta đi rửa tay.”
Lúc này trong phòng học người rất ít, các bạn học ăn cơm còn chưa trở lại, chỉ có số ít bạn học không trở về ăn cơm mà ăn ở bên ngoài rồi trở lại trường. Thuỷ Hướng Đông giúp Nghê Huy viết báo bảng, vài bạn học đều thấy tò mò mà quay đầu lại nhìn, bởi vì Thuỷ Hướng Đông cũng đẹp trai nha. (editor: soái ca đó)
Nghê Huy bưng hộp giữ ấm, vừa ăn vừa ngẩng đầu chỉ cho Thuỷ Hướng Đông, Thuỷ Hướng Đông nói: “Ngươi có thể hay không cách xa một chút, ở đây đều là bụi phấn, sẽ rơi vào trong cơm của ngươi.”
Nghê Huy lùi về sau hai bước nói: “Ngươi chữ đó viết lớn quá, không gian không đủ, viết nhỏ lại.”
Thuỷ Hướng Đông nhảy xuống nhìn một chút: “Thật sự có chút lớn, vậy ta viết nhỏ lại a.”
Nghê Huy ăn cơm xong, đặt hộp cơm xuống, lại lấy một cái ghế tới, cùng với Thuỷ Hướng Đông mỗi người một bên, tranh thủ viết bên khác của cái bảng: “Chữ của ngươi cũng được, sau này ta viết báo bảng, ngươi đến giúp ta đi, như vậy sẽ nhanh hơn.”
“Được.” Thuỷ Hướng Đông đương nhiên sẽ nhận lời, có thể nhận được sự khẳng định của Nghê Huy, vậy thật là ngọt hơn so với ăn mật đường.
Có sự giúp đỡ của Thuỷ Hướng Đông, còn chưa đến thời gian vào học đã hoàn thành, hai người chạy ra ngoài nghỉ ngơi một chút. Thuỷ Hướng Đông nói: “Chuyện của Nghê Hi bên kia có tin tức.”
Nghê Huy quay đầu nhìn y: “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Thám tử tư nói, Nghê Hi nhận một người cha nuôi, bây giờ thì đang ở nhà cha nuôi. Ngươi biết vị cha nuôi đó là ai không?”
“Ai?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Mã Tứ Long.”
Nghê Huy nhìn Thuỷ Hướng Đông: “Y sao lại quen biết với Mã Tứ Long?” Mã Tứ Long là một thương nhân bất động sản có tiếng ở thành phố này, vào đời trước, Nghê Huy còn từng có duyên với y vài lần.
Thuỷ Hướng Đông nhún vai: “Không biết. Tư liệu nói, Nghê Hi sau khi công ty của Nghê Vệ Dương phá sản, đã chạy đến hộp đêm làm phụ vụ một thời gian. Ta đoán rằng chắc là quen biết Mã Tứ Long ở đó.”
Nghê Huy ha hả cười: “Nghê Vệ Dương cư nhiên không có lưu lại đường lui cho y? Mã Tứ Long có bản lĩnh như vậy, sao lại không đem Nghê Vệ Dương ra.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Điều đó thì ta cũng không biết. Thế giới của mấy tên biến thái chúng ta không hiểu được đâu.”
Nghê Huy nhịn không được mà phốc cười ra tiếng: “Lẽ nào Nghê Hi nói với ta hãy đợi đấy, đặt lên cành cao, có cha nuôi như vậy, về sau có thể hay không là muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Sau này y khẳng định lại sẽ đến ngầm chiếm công ty của mẹ ta, ngươi tin hay không?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Kêu mẹ của ngươi sớm một chút đem công ty nhượng lại, cầm lấy tiền ra nước ngoài mà sống. Đợi ta phát triển lên, đem Mã Tứ Long thu mua vào.”
Nghê Huy nhịn không được phốc bật cười: “Ngươi còn thật muốn, ngươi cho rằng ngươi là Mã Vân hay là Mã Hoá Đằng?”
“Không tin ngươi đợi xem.” Thuỷ Hướng Đông tràn đầy lòng tin nói.”
Nghê Huy nói: “Thị trường mấy năm nay là tốt nhất, đợi ngươi học xong, thị trường miếng bánh ngọt lớn này đã đã phân ra nhiều lắm.”
Thuỷ Hướng Đông không để bụng nói: “Ta cảm thấy chưa chắc. Rockefeller lợi hại như vậy, cuối cùng vẫn không phải bị người đến sau lật đổ sao. Hơn nữa ta còn có ưu thế không cần đoán cũng biết, thu mua một kẻ hèn mọn Mã Tứ Long, bất quá là vấn đề thời gian và cơ hội. Có lúc, chúng ta cũng có thể thoả đáng thiết kế một chút cạm bẫy cho y, để y chủ động nhảy vào trong hố, ta liền tiết kiệm được chút sức lực. Binh pháp nói, không từ thủ đoạn nào để dành thắng lợi. Làm như vậy không hề vi phạm, chỉ là thủ đoạn cạnh tranh hợp pháp hợp lý.”
Nghê Huy nghe y nói đến lòng tin tràn đầy, cũng không đả kích y: “Vậy được, ta liền đợi tin tốt của ngươi đi, cố lên.”
Thuỷ Hướng Đông siết quả đấm, muốn cùng Nghê Huy đối quyền, Nghê Huy thấy động tác tay của y, liền nắm lên quả đấm, đụng với tay y một cái. Thuỷ Hướng Đông cười híp mắt: “Ngươi cứ đợi đi.”
Sau khi Thuỷ Hướng Đông rời đi, Nghê Huy trở về phòng học, bạn học họ Giang quen biết với hắn tò mò hỏi hắn: “Nam sinh vừa rồi cùng ngươi nói chuyện học lớp nào, sao chưa từng thấy qua?”
Nghê Huy nhìn bạn học Tiểu Giang, cười nhạo nói: “Sao, ngươi muốn làm quen?”
Bạn học Tiểu Giang đỏ mặt nói: “Chỉ là cảm thấy có chút tò mò.” Các soái ca của mỗi lớp trong trường đều nổi tiếng, nổi tiếng giống như Nghê Huy, tối thiểu là top ba, Thuỷ Hướng Đông mặc dù lớn lên không đẹp đẽ bằng Nghê Huy, nhưng cũng tính là đại soái ca, Tiểu Giang cư nhiên từ trước đến nay chưa thấy qua, tự nhiên sẽ tò mò.
Nghê Huy nói: “Bạn của ta, lớp , vừa từ quê của chúng ta mà đến.”
Bạn học Tiểu Giang vẻ mặt hưng phấn: “Vậy ngươi rất quen thuộc với y a.”
“Cũng tính là như vậy.” Nghê Huy xoay người sang chỗ khác, không quen mới lạ đó, từ đời trước đến đời này.
Bạn học Tiểu Giang nói: “Vậy y có bạn gái chưa?”
Nghê Huy nói: “Không biết, y học lớp khối , nếu không ngươi chính mình tự đi hỏi đi?” Nghê Huy cũng không biết chính mình là tâm lý cái gì, nếu như có nữ sinh đến nghe chuyện của Sa Hán Minh, hắn chắc chắn sẽ vô cùng hăng hái mà giúp đỡ làm mối bắt cầu, nhưng mà nghe đến Thuỷ Hướng Đông, hắn liền chẳng muốn quản, hắn mới lười quan tâm đến sinh hoạt cá nhân của Thuỷ Hướng Đông.
Vào tháng , Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông trở về quê một chuyến, Thuỷ Hướng Đông lúc trước đến vội vàng, rất nhiều chuyện đều chưa làm thoả đáng, phải thừa dịp kỳ nghỉ này đi làm một chút, Nghê Huy cũng thuận tiện cùng nhau trở về bồi ông ngoại bà ngoại, trong sự hình dung của Thuỷ Hướng Đông, Thượng Hải là một nơi nguy hiểm, hắn phải về đi trấn an tâm tình của ông bà một chút, không thể để ông bà lo lắng.
Sa Hán Minh vừa thấy Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông, mắt liền đỏ lên, y nhìn Nghê Huy: “Nê Ba, ta cũng muốn đến Thượng Hải bồi ngươi.”
Nghê Huy thấy Sa Hán Minh: “Đợi năm sau liền có thể đến Thượng Hải học đại học rồi, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau đi chơi.”
Sa Hán Minh nói: “Ta là nói muốn chuyển đến Thượng Hải học.”
“Nói ngốc cái gì đó, ngươi không có hộ khẩu ở Thượng Hải, đến Thượng Hải không thi đại học được, đến lúc đó vẫn phải về đây thi, tài liệu giảng dạy hai bên đều không giống nhau, ngươi làm thế nào để thi đại học?” Nghê Huy cảm thấy sự tình nghiêm trọng hơn so với dự đoán của chính mình.
Sa Hán Minh nói: “Vậy Thuỷ Hướng Đông sao lại đi được, y cũng học lớp rồi, lẽ nào không sợ ảnh hưởng sao?”
Nghê Huy nói: “Y lần này trở về, chính là đến chuyển hộ khẩu. Y có hộ khẩu ở Thượng Hải, có thể tham gia kỳ thi ở Thượng Hải.”
“Y tại sao lại có hộ khẩu ở Thượng Hải?”
“Y có mua nhà ở Thượng Hải.”
Sa Hán Minh không nói gì nữa, mặc dù biết cách nghĩ của chính mình nhưng mà là một bên tình nguyện.
Nghê Huy vỗ vỗ vai y, an ủi y: “Đừng nghĩ nhiều, học hành thật tốt đi, sau này đều đến Thượng Hải.”
Sa Hán Minh cúi đầu, gương mặt thất vọng.