Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [] Bóng Ma
Hạ Chí Thành cảm giác sứt đầu mẻ trán. Lần trước đó có cảm giác này chính là thời điểm Trì Hân Vân qua đời.
Những năm gần đây, mọi chuyện đều trôi chảy, mặc kệ là gia đình hay đường thăng tiến đều có thể nói là thuận buồm xuôi gió, ông cơ hồ đã quên này là tư vị gì. Tựa như một người đang đứng trong đám cháy, xung quanh đều là lửa cùng khói, không nhìn thấy đường ra, trong ngoài khốn đốn, toàn thân tràn ngập cảm giác vô lực.
Hạ Chí Thành đau đầu khẽ nhu nhu trán, không biết có phải gần nhất dính thứ gì dơ bẩn hay không, ông cảm thấy bên người không có chuyện nào thuận lợi.
Chuyện Hạ Chí Kiệt tính toán đồ của Hạ Trạch còn chưa xong thì đoạn phim của Hạ Chí Kiệt cùng Thẩm Gia Thạch đã bị truyền lưu ra ngoài. Hạ Chí Thành vừa phân phó người áp chế chuyện này xuống thì Hạ Tân lại gióng trống khua chiêng dẫn người tới đại học Hải thành đánh Thẩm Gia Thạch một trận.
Nhìn mớ tin tức lộn xộn trên mạng, gì mà con trai thay mẹ trút giận, quyết đấu với nam tình nhân, con riêng cùng ‘mẹ nhỏ’ tranh chấp.
Hạ Chí Thành trong lòng buồn bực đến lợi hại. Nếu chưa từng thấy Hạ Tân cùng Thẩm Gia Thạch quan hệ thì thực sự cũng nghĩ Hạ Tân vì Khang Uyển Nguyệt trút giận. Nhưng rõ ràng Hạ Tân vì nguyên nhân khác mới làm vậy, nó còn sợ chuyện này chưa đủ lớn sao?
Hạ Chí Thành không có biện pháp mắng Hạ Chí Kiệt, vì thế liền gọi điện cho Hạ Tân mắng nửa ngày. Phút cuối bất chấp giấu diếm, bảo Hạ Tân phải trông chừng Thẩm Gia Thạch, vạn nhất Thẩm Gia Thạch bình mẻ không sợ nứt tung tin về mối quan hệ với Hạ Tân thì ngay cả tổ tông của Hạ gia cũng phải hổ thẹn. Về phần Hạ Tân nghe xong lời đó nghĩ thế nào, Hạ Chí Thành cũng lười quản. Hiện giờ tất cả tâm tư ông đều đặt lên chuyện làm thế nào đè nén sức ảnh hưởng của chuyện này xuống mức thấp nhất, nhất là hiện giờ đang là thời khắc mẫn cảm sắp điều chỉnh thị trưởng Hải thành. Làm thế nào kéo mình ra khỏi chuyện hỗn loạn này?
Hạ Chí Thành cau mày, đang trầm tư thì điện thoại đặt trên bàn reo vang ong ong chân động.
Di động của Hạ Chí Thành dùng không phải loại điện thoại thông minh đang lưu hành hiện giờ mà chỉ là một cái trắng đen bình thường nhất. Đối với người có địa vị như Hạ Chí Thành, cẩn thận cơ hồ đã là bản năng khắc vào tận xương. Mấy cái điện thoại thông minh kia thoạt nhìn đẹp thì đẹp nhưng rất dễ bị nghe trộm, nhất là mấy sản phẩm nước ngoài, một ít ngành nghề quan trọng đều bị nghiêm cấm sử dụng, lo sợ tiết lộ tin tức ra ngoài.
Hạ Chí Thành cầm điện thoại, thấy được dãy số quen thuộc hiện trên màn hình thì đầu lại bắt đầu nhức. Người gọi tới là Hàn Linh, ông cơ hồ có thể đoán được đối phương muốn nói gì. Theo bản năng, Hạ Chí Thành định từ chối, bất quá nghĩ tới sự điên cuồng của bà ta. Chỉ cần ông không chịu nghe máy, bà có thể không ngừng gọi tới suốt cả ngày, dừng một chút, Hạ Chí Thành nhấn nghe máy.
Điện thoại vừa được chuyển, âm thanh the thé của Hàn Linh tựa như súng máy bắn phá vang vọng bên tai Hạ Chí Thành.
“Hạ Chí Thành, Tiểu Nguyên đã liên hệ xong xuôi với trường học bên nước ngoài, vì cái gì anh không cản nó? Không phải anh nói chuyện này để anh quản sao?”
Hạ Chí Thành mất kiên nhân nói: “Chỉ liên hệ chứ có đi đâu, cô gấp cái gì?”
“Tôi gấp cái gì? Nó là đứa con duy nhất của tôi, hiện giờ nó lại vì cái đứa nghiệt chủng Hạ Trạch kia mà rời xa tôi, anh nói xem tôi gấp cái gì?”
“Điền Hiểu Tĩnh!” Hạ Chí Thành bất mãn quát một tiếng, đây là thói quen của Hạ Chí Thành, mỗi lần tức giận sẽ theo bản năng gọi ra tên thật Hàn Linh: “Hạ Trạch là con tôi.”
Bên kia đầu dây truyền tới một tiếng cười nhạo: “Anh định nói Hạ Trạch là con Trì Hân Vân đi? Tôi đây thực không biết anh từ khi nào tình thâm ý nặng với Trì Hân Vân như vậy? Chu Hàm Thanh có biết không?”
Hạ Chí Thành bắt đầu cảm thấy đau đầu. Lần nào cũng vây, nhắc tới Hạ Trạch sẽ kéo tới Trì Hân Vân, ông cố gắng đè nén buồn bực trong lòng, lạnh lùng nói: “Tôi biết cô lo lắng Hạ Nguyên xuất ngoại, tôi sẽ không để nó làm vậy, tôi sẽ tìm thời gian nói chuyện với nó, vầy cô an tâm rồi đi?”
“An tâm?” Hàn Linh hừ lạnh: “Tôi sao biết anh có lại lừa tôi hay không? Mấy năm nay anh gạt tôi còn ít sao? Anh nói đi, có phải anh cũng muốn Hạ Nguyên rời khỏi tôi, muốn cướp nó khỏi tôi không?”
“Điền Hiểu Tĩnh, cô có thể bình thường một chút được không!” Hạ Chí Thành không thể nhịn được nữa nói: “Hạ Nguyên hiện giờ là con của anh cả, nếu cô muốn tốt cho nó thì tránh xa nó một chút.”
“Hạ Chí Thành, anh có còn là người không? Tôi cái gì cũng không có, chỉ có mình Hạ Nguyên, anh còn bảo tôi tránh xa nó một chút?” Âm thanh Hàn Linh đột nhiên cất cao, giống như phát điên mà gào rống trong điện thoại.
Hạ Chí Thành cảm thấy mình cùng Hàn Linh rốt cuộc không thể nói chuyện được nữa, ông cũng không biết Hàn Linh vì sao lại biến thành như vậy, càng lúc càng điên cuồng. Ông nhẫn nại hít sâu một hơi, tận lực làm chính mình bình tĩnh lại: “Tôi không phải ý này, Hạ Nguyên là con cô, nó vĩnh viễn sẽ không rời khỏi cô, vậy được rồi đi. Hiện giờ tôi có việc, sau này sẽ gọi lại cho cô.”
Không đợi Hạ Chí Thành nói xong, bên kia rõ ràng đã cúp máy. Hạ Chí Thành nghe tiếng đô đô, cơn tức trong lòng nháy mắt lại phừng lên nhưng phải liều mình đè nén. Hàn Linh điên thì điên đi, hiện giờ ông không có tinh lực quản chuyện cô ta, chỉ cần Hàn Linh không gây chuyện là tốt rồi. Ý niệm vừa hiện lên trong đầu, Hạ Chí Thành liền gửi tinh nhắn qua cho Hạ Nguyên, bảo Hạ Nguyên có thời gian thì đi xem Hàn Linh.
Nhận được tin nhắn của Hạ Chí Thành, Hạ Nguyên không thèm xem nội dung đã trực tiếp xóa đi. Anh vừa mới từ chỗ Hàn Linh rời đi không bao lâu thì Hạ Chí Thành liền gửi tin tới, không cần nghĩ cũng biết Hàn Linh lại tìm Hạ Chí Thành, mà Hạ Chí Thành nhắn gì không cần xem cũng biết, đơn giản lại bảo anh đi xem Hàn Linh.
Hàn Linh, anh, Hạ Chí Thành, ba bọn họ giống như một cái vòng lẩn quẩn gắn với nhau bằng một mối quan hệ dị thường.
Hạ Nguyên có đôi khi hoàn toàn không hiểu được, Hàn Linh cùng Hạ Chí Thành tính là gì? Tình nhân? Bằng hữu? Hai bọn họ vừa gặp mặt là khắc khẩu, từ lúc anh chín tuổi vẫn cãi tới tận bây giờ. Anh cũng thấy Hàn Linh nổi điên, Hạ Chí Thành bực bội cố gắng nhẫn nhịn. Mặc kệ hai người có quan hệ gì, anh cũng không cảm thấy nó có chút lạc thú nào. Nhưng ngày qua ngày, năm qua năm, Hạ Chí Thành cùng Hàn Linh vẫn duy trì tình trạng vặn vẹo này dây dưa cùng một chỗ, hơn nữa bọn họ còn nhất định kéo anh vào, không cho anh chút cơ hội giãy dụa.
Hạ Nguyên chán ghét rồi lại đáng thương cho bọn họ.
Cuộc sống của anh vốn thực hạnh phúc, thực bình thường, anh có phụ thân ôn hòa, mẫu thân nghiêm khắc, tuy bà bội bên nhà tổ không thích anh, nhưng vẫn còn chú ba yêu thương. Nhưng vào năm anh chín tuổi, hết thảy những thứ này đã vì sự xuất hiện của Hàn Linh mà thay đổi.
Anh vẫn còn nhớ rõ bộ
dáng Hàn Linh lần đầu tiên xuất hiện trước mặt mình.
Khi đó anh vừa mới tan học, lưng đeo cặp sách chuẩn bị về nhà. Một người phụ nữ đột nhiên bổ nhào tới, ôm lấy anh gào khóc. Anh hoảng sợ, kinh ngạc nhìn đối phương. Người nọ vừa khóc vừa cười, nói năng lung tung bảo anh gọi mình là mẹ. Anh không chịu, bắt đầu liều mạng giãy dụa. Bà ta ôm chặt lấy anh, không để ý tới phản ứng của anh kéo anh tới một chiếc xe đậu bên đường. Anh sợ hãi nhìn bà ta, trong đầu hiện lên ý niệm người xấu bắt cóc trẻ em thường thấy trên TV. Nhưng người này nhìn anh mỉm cười, nói muốn dẫn anh đi tìm ba.
Một giờ sau, anh bị đưa tới trước mặt chú ba Hạ Chí Thành, bà ta nói chú chính là ba của anh.
Từ ngày đó trở đi cuộc sống của anh bắt đầu hỗn loạn, không thể trở về như cũ.
Hạ Nguyên nghĩ tới đây thì buồn phiền châm một điếu thuốc. Ánh mắt không chớp nhìn cổng trường cách đó không xa. Không lâu nữa Hạ Trạch sẽ tan học, anh cố ý tới đây chờ.
Từ giữa trưa nhìn thấy đoạn phim kia, anh liền một mực nghĩ về Hạ Trạch. Ngay cả anh ở trường còn có không ít người chỉ trỏ, Hạ Trạch ở đây không biết thế nào? Thiếu niên mười bảy mười tám chính là độ tuổi không biết che đậy nhất, tốt xấu gì cũng lộ hết ra ngoài mặt. Hạ Nguyên biết tính tình Hạ Trạch, trong lòng lo sợ cậu vì chuyện này mà xung đột với bạn học.
Hơn nữa lúc xem đoạn phim kia Hạ Nguyên lại càng xác định quyết tâm dẫn Hạ Trạch xuất ngoại. Rời khỏi nơi này, rời khỏi Hạ gia thối rữa kia.
Tiếng chuông tan học chờ mong rốt cuộc cũng vang lên, Hạ Nguyên dập điếu thuốc trong tay, mở cửa xuống xe. Không bao lâu sau, bóng dáng Hạ Trạch liền xuất hiện ở cổng trường, đi cùng còn có hai người khác. Ba người vẻ mặt vẫn bình thường trò chuyện gì đó, thoạt nhìn không hề bị đoạn phim kia ảnh hưởng. Hạ Nguyên yên lòng, đi nhanh về phía Hạ Trạch.
“Tôi nói này Hạ Trạch, có phải cậu đang yêu không vậy?” Bạch Hiểu Tề bỡn cợt nhìn Hạ Trạch: “Cả ngày nay cậu cứ gọi điện thoại miết, rốt cuộc là ai vậy? Dám không nể mũi ngay cả điện thoại của cậu cũng không chịu nghe a.”
Vẫn chỉ nghe thấy âm thanh đô đô, Hạ Trạch thất vọng cúp máy, hoàn toàn lười phản ứng tới lời trêu ghẹo của Bạch Hiểu Tề.
Bạch Hiểu Tề không chịu buông tha sáp qua, không ngừng hỏi người nọ là ai? Hạ Trạch trừng mắt lườm: “Cậu từ khi nào trở nên nhiều chuyện vậy hả?”
Bạch Hiểu Tề cười ha hả, đảo mắt qua thấy Hạ Nguyên, liền chọt chọt Hạ Trạch: “Ôi chao, anh cậu kìa?”
Hạ Trạch kinh hỉ quay đầu, nhìn thấy người Bạch Hiểu Tề chỉ là Hạ Nguyên thì nụ cười ngưng đọng lại, tiếng anh họ suýt chút nữa nói ra chuyển thành ‘anh hai’.
Hạ Nguyên ôn hòa gật gật đầu với ba đứa, tầm mắt đặt trên người Hạ Trạch: “Buổi tối có thời gian không, anh dẫn bọn em đi ăn món Pháp.”
“Tố… ngao.” Chữ tốt của Bạch Hiểu Tề mới nói được phân nữa liền biến thành ngao, Hạ Trạch không chút biến sắc nương theo túi xách ngăn cản nhéo lưng cậu một cái.
Hạ Nguyên kỳ quái nhìn về phía Bạch Hiểu Tề, Bạch Hiểu Tề nhe răng nhếch miệng cười xấu hổ: “Không có việc gì, vết thương trên miệng đột nhiên hơi đau một chút.”
Ánh mắt Hạ Nguyên đảo qua gương mặt xanh tím của Bạch Hiểu Tề, hiểu rõ cười cười.
Hạ Trạch chậm rãi thu tay lại, lắc đầu: “Tối nay sợ không có thời gian, mẹ Bạch Hiểu Tề đã giúp bọn em mời thầy dạy bù, đã hẹn trước tối nay sẽ về nhà học bổ túc.”
Bạch Hiểu Tề ăn đau một lần, lần này trước khi Hạ Trạch vươn móng vuốt tội lỗi đã vội vàng gật gù.
Hạ Nguyên thất vọng nhưng ngoài mặt không hề lộ ra, chỉ mỉm cười vỗ vỗ vai Hạ Trạch: “Tiểu Trạch thực biết cố gắng.”
Động tác này dừng trong mắt Trì Dĩ Hoành ở bên đường, anh cảm thấy nụ cười trên mặt Hạ Nguyên thực chói mắt. Anh tới sớm hơn cả Hạ Nguyên, cũng thấy Hạ Nguyên tới, nhưng lại không có can đảm đi tới chỗ Hạ Trạch như Hạ Nguyên.
Mấy người ngoài cổng trường còn tiếp tục nói gì đó nhưng Trì Dĩ Hoành không nhìn nữa. Thấy Hạ Trạch có vẻ không bị ảnh hưởng vì đoạn phim trên mạng kia, anh cũng an tâm. Về phần Hạ Nguyên… Trì Dĩ Hoành thật ra không lo lắng, Hạ Nguyên hiện giờ đang sắm vai anh trai tốt của Hạ Trạch, cũng chỉ có thể là anh trai tốt.
Trì Dĩ Hoành lái xe chậm rãi rời đi, lúc nói chuyện với Hạ Nguyên, Hạ Trạch thoáng nhìn về phía đường cái, tầm mắt thẳng tắp dừng ở xe anh. Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu đã dễ dàng nhận ra đó là xe Trì Dĩ Hoành. Đương nhiên bình thường hẳn cậu sẽ không biết, nhưng đời trước cậu đã quá quen thuộc với chiếc xe này, quen đến mức không cần nhìn biển số cũng biết là xe của Trì Dĩ Hoành.
Cậu nhìn thấy chiếc xe này dừng ở đối diện, cậu khẳng định Trì Dĩ Hoành ở ngay trong xe. Nhưng vì sao anh lại không tìm cậu? Vì sao không chịu nghe điện thoại của cậu?
“Tiểu Trạch?”
Tiếng gọi của Hạ Nguyên kéo thần trí Hạ Trạch trở lại, làm như không có việc gì cười cười: “Anh hai, bọn em phải đi.”
Hạ Nguyên dấu đi thất vọng trong mắt: “Anh đưa bọn em đi?”
“Không cần, xe Mã Thiên Lỗi đậu ở gần đây thôi.”
Hạ Trạch dứt khoát cự tuyệt làm ánh mắt Hạ Nguyên khẽ lóe, anh cười cười không nói gì, biểu tình ôn hòa nhìn đám Hạ Trạch leo lên một chiếc xe khác. Thẳng đến lúc Hạ Trạch đã đi xa, anh vẫn đứng ở đó không hề động.
Bạch Hiểu Tề xuyên thấu qua mặt kính nhìn bóng dáng Hạ Nguyên, vẻ mặt khó hiểu nói: “Hạ Trạch, cậu giận dỗi gì anh hai cậu à?”
Hạ Trạch đãng trí đáp một tiếng, Mã Thiên Lỗi thì vừa lái xe vừa hỏi: “Chúng ta đi đâu? Đừng nói thực sự chạy về nhà Bạch Hiểu Tề học bù nha?”
Hạ Trạch hoàn hồn: “Bạch Hiểu Tề vẫn còn nợ tôi một tháng Thúy Vi lâu, cứ tới đó đi.”
“…”
Bạch Hiểu Tề: “Hạ Trạch, giờ tôi mới phát hiện trí nhớ cậu tốt thật a!”
Hạ Trạch bị vẻ mặt đối phương chọc cười.
Lúc cả ba tới Thúy Vi lâu thì vẫn còn sớm, đại sảnh lầu một vẫn chưa đông người. Ba người một đường đi tới ghế lô thường ngồi, đang định tiến vào thì cửa ghế lô bên cạnh bật mở, Trầm Hi bước ra.
“Hạ Tiểu Trạch.” Trầm Hi ngoài ý muốn nhìn qua.
Hạ Trạch cũng không ngờ trùng hợp như vậy.
Trầm Hi mỉm cười: “Mấy nhóc cũng tới ăn cơm à, cùng nhau đi. Vừa lúc Dĩ Hoành cũng sắp tới.”
Bạch Hiểu Tề không biết Trầm Hi, nhất thời nhanh mồm nhanh miệng cự tuyệt: “Không cầ… ngao!”
Hạ Trạch mỉm cười rụt tay lại, gật gật đầu: “Tốt!”
Bạch Hiểu Tề trợn mắt nhìn Hạ Trạch, ánh mắt lộ rõ ý tứ: Hạ Trạch, tâm tư cậu thực khó nắm bắt a!
________
Hoàn