Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [] Loạn Khởi
Lúc Trì Dĩ Hoành đẩy cửa tiến vào, làm thế nào cũng không nghĩ lại nhìn thấy Hạ Trạch ở bên trong. Cước bộ theo bản năng khựng lại, nhưng rất nhanh liền làm như không có việc gì ngồi xuống cạnh Hạ Trạch, này rõ ràng là vị trí dành cho anh.
Trì Dĩ Hoành ứng biến rất nhanh, nhưng trong phòng này trừ bỏ Hạ Trạch, Bạch Hiểu Tề, Mã Thiên Lỗi, có ai không phải thành tinh, một giây do dự khi nãy đều bị đám người này nhìn thấy trong mắt. Cho dù là Hạ Trạch, bởi vì lực chú ý đặt hết lên người Trì Dĩ Hoành nên cũng nhận ra điểm này.
Tình tự của Hạ Trạch vì thế mà trở nên trầm mặc, liên hệ chuyện không chịu nghe máy với phản ứng của Trì Dĩ Hoành vừa nãy, cậu có thể cảm giác được anh đang trốn mình. Vì cái gì? Hạ Trạch khó hiểu, lúc cuối tuần không phải vẫn còn rất tốt sao? Chỉ mới hai ngày không gặp, cậu đã làm chuyện gì làm Trì Dĩ Hoành chán ghét sao?
Hạ Trạch nghĩ không hiểu, lập tức quay đầu nhìn về phía Trì Dĩ Hoành vừa mới tiến vào, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Anh họ?”
Trái tim Trì Dĩ Hoành nhảy dựng, chống lại ánh mắt ủy khuất của Hạ Trạch, lá chắn phòng ngự vững chắc mới dựng lên trong lòng anh thoáng chốc sụp đổ, cảm giác chua sáp không nói nên lời nhẹ nhàng lan tràn.
“Vì cái gì không nghe điện thoại của em?” Hạ Trạch trực tiếp hỏi.
Ánh mắt Trì Dĩ Hoành u ám, hơi cụp mi mắt, khóe miệng khẽ nhếch, giọng điệu bình tĩnh nói: “Hai ngày này có chút bận.”
Anh họ đang nói dối!
Hạ Trạch quá quen thuộc biểu tình Trì Dĩ Hoành, liếc mắt liền phân được thật giả: “Thế tin nhắn thì sao? Anh bận tới mức không thể trả lời?”
Trì Dĩ Hoành ừ một tiếng, vẻ mặt như thường.
Trong lòng Hạ Trạch dâng trào nỗi mất mác thật lớn, cả giận nói: “Hôm nay em thấy xe anh ngoài cổng trường, cũng là hoa mắt sao?”
“…em nhìn lầm rồi.”
Biểu tình đồng dạng, tươi cười đồng dạng, thậm chí là giọng điệu đồng dạng, Trì Dĩ Hoành cong khóe môi nhìn Hạ Trạch, thái độ đối xử với cậu thoạt nhìn không có gì khác với trước kia. Nhưng Hạ Trạch vẫn cảm giác được bất đồng, thiếu đi một phần thân thiết, tăng thêm một phần xa cách.
Hạ Trạch không hiểu mình đã làm gì sai, Trì Dĩ Hoành cũng không có ý giải thích. Cậu mím môi nhìn Trì Dĩ Hoành một cái, lập tức ôm cặp đứng lên: “Nhà tôi có việc, về trước.”
Mọi người: “…”
Theo Trì Dĩ Hoành tiến vào ngồi cạnh Hạ Trạch, hai người thì thầm nói mấy câu, chỉ mới vài phút ngắn ngủi, không ai rõ cặp anh em này rốt cuộc làm sao?
“Hạ Trạch?” Bạch Hiểu Tề mờ mịt nhìn qua, không hiểu Hạ Trạch không vừa ý cái gì?
Mã Thiên Lỗi nhạy bén liếc mắt nhìn về phía Trì Dĩ Hoành, quyết đoán thuận theo ý Hạ Trạch: “Tôi đưa cậu về?”
“Không cần, tôi tự bắt xe là tốt rồi.”
Hạ Trạch vừa nói vừa hướng về phía mọi người gật gật đầu, tiếp đó ôm cặp xoay người đi.
Trì Dĩ Hoành theo bản năng vươn tay kéo Hạ Trạch, Hạ Trạch hơi khựng lại, Trì Dĩ Hoành cười khổ nói: “…Anh đưa em về?”
Hạ Trạch dùng sức giãy khỏi tay Trì Dĩ Hoành, cứng rắn nói: “Không cần.”
Hạ Trạch dứt khoát bỏ đi, mọi người hai mặt nhìn nhau, tầm mắt đồng thời dừng lại trên người Trì Dĩ Hoành. Trì Dĩ Hoành sắc mặt bình tĩnh, không nhìn ra bất cứ tình tự nào. Cố nén xúc động muốn đuổi theo Hạ Trạch đang gào rú trong lòng, Trì Dĩ Hoành nhếch môi, giọng điệu dung túng: “Tính tình Hạ Trạch chính là vậy.”
Mọi người: “Ha hả!”
Hạ Trạch giữa đường bỏ về, bữa cơm này cũng chẳng còn hương vị. Hơn nữa Bạch Hiểu Tề cùng Mã Thiên Lỗi một phần vì không quen nhóm Trầm Hi, một phần lo lắng Hạ Trạch, ăn vài đũa cho chó liền lấy cớ rời đi. Mấy người còn lại đều nhìn ra Trì Dĩ Hoành cùng Hạ Trạch có vấn đề, nhưng Trì Dĩ Hoành cả bữa cơm đều tỏ ra vui vẻ bình thường, cảm xúc hoàn toàn không bị ảnh hưởng, không lộ ra chút sơ hở nào.
Trầm Hi cùng Lý Minh Hiên liếc nhau, liên hệ tới hành vi khác thường của Hạ Trạch cùng Trì Dĩ Hoành, hai người ẩn ẩn đoán được gì đó. Nhất là Lý Minh Hiên, nhìn biểu hiện Trì Dĩ Hoành lúc này cực kỳ quen thuộc.
Mọi người đều làm như chưa có gì phát sinh nhưng bữa cơm này vẫn qua loa cho xong. Ngoài cửa Thúy Vi lâu, Trì Dĩ Hoành mỉm cười tạm biệt, từ đầu tới cuối vẻ mặt vẫn như cũ. Nhóm Trầm Hi cùng Trì Dĩ Hoành đi hướng khác nhau vì thế mọi người liền tách ở cửa. Nháy mắt xoay người, tươi cười trên mặt Trì Dĩ Hoành lập tức sụp đổ, đổi thành chua xót nặng nề.
Không biết Hạ Trạch buổi tối có chịu ăn cơm không? Hiện giờ đã về nhà chưa? Đầu óc Trì Dĩ Hoành bị hai ý niệm này chiếm cứ, nhưng anh lại không thể liên lạc, anh sợ mình không thể khống chế vọt tới trước mặt cậu.
Trong lúc suy nghĩ miên man, Trì Dĩ Hoành lái xe ra liền nhìn thấy Lý Minh Hiên một mình đứng ngoài cổng bãi đổ xe, tựa hồ đang chờ người.
“Học trưởng?”
Trì Dĩ Hoành hạ cửa xe, Lý Minh Hiên nhìn anh mỉm cười, đề nghị: “Có muốn cùng đi uống một ly không?”
Trì Dĩ Hoành: “…tốt!”
Lý Minh Hiên là cố ý chờ Trì Dĩ Hoành, anh so với Trì Dĩ Hoành lớn hơn vài tuổi, mấy năm ở nước ngoài có thể xem là nhìn Trì Dĩ Hoành rút đi vẻ ngây ngô, ngày càng trầm ổn thành thục. Nhưng cho dù là đàn ông bình tĩnh thế nào, lúc đối mặt với tình cảm lại rất khó khống chế bản thân như mình nghĩ, Lý Minh Hiên là người từng trải, so với tình cảnh của Trì Dĩ Hoành ở một mặt nào đó có thể xem là tương tự, anh có thể lý giải hành động giãy dụa của Trì Dĩ Hoành lúc này, nhìn Trì Dĩ Hoành cũng giống như nhìn chính mình năm đó.
Hai người nhanh chóng đi tới quán bar gần đó, ở đây khá an tĩnh, không quá mức ồn ào náo động, đám người tụ tập tốp năm tốp ba, vang vọng là một khúc nhạc saxophone, không khí thực thoải mái nhẹ nhàng.
Trong mắt Lý Minh Hiên hiện lên một mạt hoài niệm: “Bầu không khí ở nơi này thực giống club Arts lúc chúng ta còn ở nước ngoài.”
Trì Dĩ Hoành cười khẽ: “Nghe nói ông chủ bar này cũng là du học sinh, phỏng chừng cũng bị ảnh hưởng đi.”
Hai người tìm một góc vắng ngồi xuống, lúc nãy ăn cơm Trì Dĩ Hoành không uống rượu, giờ liền ngoắc bồi bạn, trực tiếp gọi một chai.
“Học trưởng?” Trì Dĩ Hoành hỏi ý.
Lý Minh Hiên mỉm cười, gật gật đầu: “Yên tâm, Tiểu Hi không quản anh uống rượu, nếu cậu nghĩ tối nay anh uống rượu không được vào cửa thì lo hão rồi.”
Trì Dĩ Hoành sửng sốt, nhất thời bật cười sang sảng.
Có chút rượu, bầu không khí giữa hai người lại càng thoải mái hơn. Lý Minh Hiên không hỏi sáng tỏ chuyện Trì Dĩ Hoành cùng Hạ Trạch, anh cùng Trầm Hi chỉ đoán đại khái mà thôi, cụ thể thì không rõ. Huống chi loại chuyện tình cảm này phải xem quyết định của chính mình, người ngoài tốt nhất không nên lắm miệng. Lý Minh Hiển chỉ lẳng lặng cùng Trì Dĩ Hoành uống rượu, thỉnh thoảng nói vài câu về chuyện mình cùng Trầm Hi năm đó.
Trì Dĩ Hoành thực cảm kích sự quan tâm của Lý Minh Hiên, anh không phải người thích bày tỏ tâm sự bản thân. Thái độ Lý Minh Hiên vẫn hệt như lúc thường ngược lại càng làm anh thoải mái tự tại. Anh nhìn Lý Minh Hiên, tưởng tượng bộ dáng đối phương giãy dụa, do dự đối lập với biểu hiện hạnh phúc hiện giờ, trong lòng dâng lên chút hâm mộ.
Nhưng Hạ Trạch không giống Trầm Hi.
Trầm Hi lúc cùng Lý Minh Hiên ở cùng một chỗ đã trưởng thành, có thể tự quyết định, cũng có thể phụ trách về tình cảm của mình. Nhưng Hạ Trạch chỉ mới mười tám tuổi, căn bản cái gì cũng không hiểu. Đối với Trì Dĩ Hoành mà nói, thống khổ nhất không phải huyết thống luân thường giữa hai người, mà là anh không giống Hạ Nguyên chỉ yên lặng bảo hộ, anh muốn giữ Hạ Trạch ở bên cạnh mình. Trì Dĩ Hoành nghĩ, cho dù Hạ Trạch không bài xích tình cảm của anh, nhưng anh có thể ích kỷ nhân lúc Hạ Trạch cái gì cũng không hiểu mà lừa gạt cậu đi vào con đường này sao?
Hạ Trạch biết tương lai mình phải từ bỏ cái gì, phải đối mặt với cái gì sao?
Hạ Trạch không biết, nhưng anh biết.
Anh không có biện pháp giống Hạ Nguyên giả trang thành một người anh trai tốt bồi bên người Hạ Trạch, cũng không có biện pháp không chút cố kỵ thổ lộ, điều duy nhất anh có thể làm sau khi nhận rõ tâm ý mình là rời xa Hạ Trạch, thoát khỏi sinh mệnh của cậu.
Trì Dĩ Hoành một ly lại một ly không ngừng uống rượu, lúc anh một lần nữa rót rượu, Lý Minh Hiên cản lại.
“Dĩ Hoành, cậu uống nhiều quá rồi!”
Trì Dĩ Hoành tự giễu cười cười, anh quả thực đã uống không ít nhưng hoàn toàn không có chút men say, ngược lại càng uống lại càng tỉnh táo.
Trì Dĩ Hoành thu tay, lần đầu tiên chủ động mở miệng nói: “Em gặp phải một lựa chọn. Tiến thêm một bước có thể là vạn kiếp bất phục, nhưng lùi một bước lại là hối hận cả đời. Học trưởng, anh nói xem em nên làm thế nào?”
Lý Minh Hiên vuốt nhẹ ly rượu, ý vị sâu xa nói: “Lựa chọn thế nào phải xem bản thân cậu, chính là cậu phải biết, có một số việc nếu bỏ qua thì sẽ mất đi, cũng sẽ không còn cơ hội để mình lựa chọn lần nữa.”
Trì Dĩ Hoành cụp mi mắt, vẻ mặt ảm đạm, sau một lúc lâu vẫn không nói gì.
Từ bữa cơm đêm đó đến giờ đã qua vài ngày, Hạ Trạch không còn liên hệ Trì Dĩ Hoành nữa. Trì Dĩ Hoành mỗi ngày đều để điện thoại sát bên người, nhưng mỗi ngày qua đi mày lại càng nhíu chặt.
Hai ngày này, cuộc sống Hạ Trạch vẫn trước sau như một, mỗi ngày đều tới trường rồi về nhà, thoạt nhìn không có gì biến hóa, bất quá Bạch Hiểu Tề cùng Mã Thiên Lỗi đều biết tâm tình Hạ Trạch không tốt, tựa hồ gặp phải vấn đề nan giải gì đó.
Đúng vậy, nan đề!
Hạ Trạch sau khi giận dỗi Trì Dĩ Hoành bỏ đi thì giật mình hiểu ra một vấn đề. Từ lúc sống lại đến giờ, mặc kệ là ban đầu cậu trốn tránh Trì Dĩ Hoành, hay sau đó thuận theo tự nhiên cùng anh ở chung một chỗ, trong lòng vẫn luôn chắc chắn Trì Dĩ Hoành nhất định sẽ thích mình, cậu chưa từng nghĩ tới tình huống Trì Dĩ Hoành không thích.
Đời trước Hạ Trạch cùng Trì Dĩ Hoành ở cùng một chỗ, hoàn toàn là Trì Dĩ Hoành nắm giữ tiết tấu trong tay. Hai người ban đầu cũng bất hòa, chính là đời này Hạ Trạch là cố ý, đời trước Hạ Trạch là xuất phát từ nội tâm mà chán ghét chuyện tới Trì gia học bù. Thẳng đến khi bị Trì Dĩ Hoành hung hăng giáo huấn mấy bận mới miễn cưỡng an phận. Sau đó nữa, Hạ Trạch bị Trì Dĩ Hoành quản chặt mà thuận lợi đậu vào đại học. Lúc đó Trì Dĩ Hoành mới mua nhà ở gần đại học Hải thành, Hạ Trạch vì không muốn ở ký túc xá mới mặt dày chạy tới ở nhờ. Đoạn thời gian đó hai người cơ hồ ngày nào cũng gặp mặt, Hạ Trạch cũng không rõ Trì Dĩ Hoành từ khi nào thích mình. Chờ tới qua sinh nhật mười chín của cậu, Trì Dĩ Hoành mới thổ lộ tâm ý. Hạ Trạch đã quen bị Trì Dĩ Hoành quản, không chút suy nghĩ đã đáp ứng. Đáng tiếc hai người chỉ mới tốt đẹp một năm, cậu vừa qua sinh nhật hai mươi tuổi vài ngày thì đã chết trong đêm mưa kia.
Sống lại một đời, Hạ Trạch nghĩ nhiều nhất chính là làm thế nào để Trì Dĩ Hoành không thích mình, chưa từng nghĩ tới có một ngày mình lại phát sầu làm thế nào để anh thích mình.
Hạ Trạch nằm dài trên bàn nghịch di động, khẽ thở dài một hơi.
Cuối tuần này, Hạ Trạch một mình ở nhà, cậu cùng Trì Dĩ Hoành không ai nhắc tới chuyện học bù. Hạ Chí Thành mang theo Chu Hàm Thanh trở về nhà tổ, thân thể Hạ nãi nãi vẫn không tốt, người Hạ gia không ai dám nói chuyện Hạ Chí Kiệt cùng Thẩm Gia Thạch với bà.
Trên mạng vẫn còn sôi sục vụ tình cảm cấm kỵ giữa Thẩm Gia Thạch cùng Hạ Chí Kiệt, cứ mỗi lần Hạ Chí Thành ra tay đè xuống thì luôn có người một lần nữa kéo tin này lên.
Hạ Chí Kiệt từ lúc đoạn phim bị tung ra liền trốn ở nhà tổ, an phận thủ thường hệt như con gái chưa xuất giá. Mọi người không tìm thấy đương sự Hạ Chí Kiệt, toàn bộ ác ý đều trút hết lên đầu Thẩm Gia Thạch.
Thẩm Gia Thạch chưa từng cảm thấy cuộc sống gian nan như vậy, ở trường chẳng còn chút mặt mũi. Mặc kệ là đi nơi nào, phía sau luôn có người chỉ trỏ. Những bạn học cậu từng đắc tội thì cố ý ở trước mặt cậu mắng chửi chê cười. Cậu muốn về nhà nhưng phụ thân vì chuyện của cậu mà tức giận tới phải nhập viện, hơn nữa không cho phép cậu xuất hiện trước mặt. Mẫu thân lén tới thăm một lần, cũng chỉ ôm cậu khóc, không hiểu vì cái gì cậu cùng Hạ Chí Kiệt lại như vậy, lo lắng tương lai cậu sẽ thế nào.
Thẩm Gia Thạch cười lạnh, tương lai? Cậu ở trong nước đã không còn tương lai, đường sống duy nhất chính là xuất ngoại. Nhưng Hạ gia không có khả năng để cậu đi, Hạ Tân đã cảnh cáo vài lần, chỗ dựa duy nhất chỉ còn Trần Huy. Thẩm Gia Thạch liên tiếp vài ngày cố gắng liên hệ Trần Huy, Trần Huy không phải muốn vấy bẩn Hạ gia sao? Dù sao cậu cũng xé rách mặt với Hạ gia, không ngại mang tiếng xấu thêm lần nữa. Chính là lần này, cậu tuyệt đối không cho phép Trần Huy dùng xong liền vứt mình đi.
Tối thứ sáu, Thẩm Gia Thạch rốt cuộc ở bãi đỗ xe Thiên Hải hội quán gặp được Trần Huy. Đám vệ sĩ bên cạnh lập tức chắn cậu ở bên ngoài. Thẩm Gia Thạch vội vàng hô to: “Tôi có việc muốn nói với chú Trần.”
Trần Huy cách vệ sĩ thản nhiên liếc mắt nhìn Thẩm Gia Thạch, giống như đang nhìn một miếng giẻ lau bẩn thỉu, phất tay bảo vệ sĩ đuổi đi.
Thẩm Gia Thạch giãy dụa: “Trong tay tôi có nhược điểm khác của Hạ gia.”
“Cậu nói cái gì?” Trần Huy nghiền ngẫm nói.
Vệ sĩ dừng tay lại, Thẩm Gia Thạch vội nói: “Không phải ông muốn làm bẩn Hạ gia sao? Trong tay tôi có nhược điểm khác của Hạ gia, có thể giúp ông.”
“Giúp tôi?” Trần Huy nhướng mi, ý bảo vệ sĩ đưa Thẩm Gia Thạch tới trước mặt mình: “Giúp thế nào?”
Thẩm Gia Thạch khẽ cắn môi: “Trước tiên ông phải đáp ứng, sau khi xong chuyện phải đưa tôi xuất ngoại.”
Trần Huy mỉm cười: “Kia phải xem tin tức cậu nói có đủ giá trị này hay không.”
Thẩm Gia Thạch ngoan độc nói: “Tôi có đoạn phim lên giường với Hạ Tân.”
Thẩm Gia Thạch ở cùng một chỗ với Hạ Tân hoàn toàn là xuất phát từ có rắp tâm. Cậu hận Hạ Chí Kiệt, một bên cùng Trần Huy thông đồng, từ nhà cũ tráo tranh bán cho Trần Huy giả tạo thành Hạ Chí Kiệt vì thua bạc ở Di Nhiên cư mà thế chấp, một bên cố ý câu dẫn Hạ Tân, quay phim lại lúc hai người ở cùng một chỗ. Thẩm Gia Thạch ban đầu đã tính toán rất tốt, cậu dựa vào Trần Huy kiếm chút tiền, sau khi sự tình vỡ lỡ thì đổ hết tội lên đầu Hạ Chí Kiệt. Trần Huy cam đoan sẽ an bài tốt đường lui, đến lúc đó sẽ gửi đoạn phim của mình cùng Hạ Tân cho Hạ Chí Kiệt, hảo hảo ghê tởm ông ta một phen. Điều duy nhất cậu không ngờ là Trần Huy sẽ trở mặt.
Thẩm Gia Thạch nói xong liền nhìn Trần Huy, Trần Huy cười nhạo, thờ ơ nói: “Bất quá chỉ lại là một tin gièm pha mà thôi.”
Thẩm Gia Thạch siết chặt nắm tay, được ăn cả ngã về không nói: “Kia Hạ Chí Thành gạt Hạ Trạch, tính kế tài sản ông nội để lại cho Hạ Trạch, tin này có đủ hay không?”
Hứng thú của Trần Huy bị khơi mào, nhìn Thẩm Gia Thạch xoa xoa cằm: “Nga?”
Ban đầu, Thẩm Gia Thạch cũng không biết dụng ý Hạ Chí Thành mang bức ‘Nguyệt Hạ Lư Sơn Đồ’ từ nhà tổ đi làm gì, nhưng Hạ Chí Thành gạt Hạ Trạch là không thể nghi ngờ. Cho nên lúc đoạn phim giữa cậu cùng Hạ Chí Kiệt bị Trần Huy tung lên mạng, cậu mới ẩn ẩn nhận ra được. Tuy chuyện này quả thực không có căn cứ chính xác, nhưng Thẩm Gia Thạch tin tưởng, chỉ cần Trần Huy muốn thì nhất định có thể tìm ra chứng cớ. Vì thế liền lấy chuyện này ra làm lợi thế cuối cùng để đàm phán với Trần Huy.
Thẩm Gia Thạch tỉ mỉ kể ra, Trần Huy thật sự không ngờ sau lưng số tranh chữ kia lại có một câu chuyện xưa như vậy. Trước hết liền nghĩ tới Trì gi, Trì gia thoạt nhìn vẫn chưa biết chuyện này. Nếu tuôn ra, chỉ sợ phản ứng của Trì gia thôi cũng đủ làm Hạ gia đau đầu.
Trần Huy vừa lòng mỉm cười, ý bảo một vệ sĩ bên người đi theo Thẩm Gia Thạch, nên làm thế nào thì Thẩm Gia Thạch tự hiểu.
“Tin tức vừa tung ra, tôi phải lập tức xuất ngoại.”
Thẩm Gia Thạch có thể tưởng tượng tới phản ứng của Hạ gia lúc nhìn thấy tin này, thậm chí cả Trì gia cũng sẽ không bỏ qua cho cậu.
Trần Huy nhếch khóe miệng, lộ ra ý cười hàm xúc không rõ.
Thẩm Gia Thạch không nghe Trần Huy hứa hẹn, trong lòng không yên. Nhưng hiện giờ cậu đã không còn đường lui, ở lại trong nước sẽ bị Hạ gia chậm rãi giết chết, không bằng cứ liều mạng một phen. Độc ác nhìn bóng Trần Huy đi xa, Thẩm Gia Thạch khẩn trương sờ sờ túi áo. Có kinh nghiệm từng bị Trần Huy lợi dụng, lần này trước khi tới đây đã gắn trên người một cái camera mini. Cậu không tin Trần Huy, lại hận ông ta đã lợi dụng mình. Có đoạn phim này, Trần Huy sẽ phải cân nhắc.
Trong mắt Thẩm Gia Thạch hiện lên một tia ý lạnh, cậu đã nghĩ tốt nên gửi đoạn phim này cho ai.
_________
Hoàn